Thanh toán ư?
Một bữa “hầm bà chủ trong nồi sắt”, biết tính sao cho đủ đây?
Trần Thần chẳng buồn nghĩ nhiều, xông ra khỏi quán như chạy trốn khỏi âm phủ, cắm đầu cắm cổ chạy thẳng về khách sạn, không dám ngoái đầu nhìn lại.
Trong đêm đông giá lạnh, toàn thân anh chỉ thấy nóng hầm hập như phát sốt, mồ hôi thấm cả lớp áo.
Về đến nơi, Lý Đào Thất và râu quai nón đã ngủ say, Trần Thần hồn vía chưa kịp hoàn về, chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh người phụ nữ trong nồi nước sôi lại hiện ra, nước da phồng rộp, đôi mắt mở trừng cười ghê rợn…
Không tài nào ngủ nổi.
Cuối cùng anh ôm chăn, len sang ngồi mép giường của Lý Đào Thất, mới cảm thấy chút an tâm giữa đêm khuya.
Trời vừa sáng, râu quai nón là người thức dậy đầu tiên. Vươn vai quay đầu nhìn giường bên cạnh, quả nhiên lại thấy hai người kia ngủ chung một giường, gã chỉ biết hừ một tiếng đầy ẩn ý.
Trần Thần ngủ chẳng ra ngủ, mặt mày phờ phạc. Vừa tỉnh dậy đã kể luôn chuyện rợn người tối qua ở quán sủi cảo.
Râu quai nón lại cho là anh bịa cớ để được chui vào giường Đào Thất, chẳng thèm tin.
Chỉ có Lý Đào Thất là hiểu rõ đầu đuôi, cũng biết mấy hôm nay là kỳ hạn “quỷ kiếp” của anh.
Sau khi nghe xong, hắn nói rõ: “Đêm qua anh ăn bánh chẻo của người ta mà không trả tiền, tức là nợ âm phủ, phải trả cho bằng được trong ngày hôm nay, nếu không...”
Râu quai nón bán tín bán nghi, chỉ hóng chuyện cho vui. Nhưng nói thì nói, cơm nước xong, ba người vẫn đi mua cả đống tiền âm phủ, chuẩn bị tối quay lại trả “bữa ăn oan nghiệt”.
Trời vừa chập tối, dưới sự dẫn đường của Trần Thần, cả nhóm quay lại con hẻm nhỏ kia.
Cảnh tượng chẳng khác gì lần trước lúc tìm bà Vi: đêm qua còn đèn đóm sáng trưng, người ra người vào, hôm nay đã biến thành hẻm hoang rác bẩn, vài con chó hoang lục lọi trong đống xà bần.
Không hề có cửa tiệm nào, càng không có cái quán sủi cảo kia.
Lý Đào Thất xác định vị trí, dùng cành cây vạch một vòng tròn có kẽ hở ngay đầu hẻm, trên mặt tuyết.
Tiền vàng được đặt vào giữa. Trần Thần vừa móc bật lửa ra, thì đúng lúc một ông già tay xách xô nước bẩn đi ngang.
“Ê ê ê, mấy người làm gì đấy?!”
Ông lão mặc áo khoác dày, đội bịt tai đen sì, ngậm điếu thuốc trông y như một lão đầu đường xó chợ.
Thấy ông ta như người sống quanh đó, Trần Thần cũng ái ngại, nói chuyện tử tế: “Bác thông cảm. Tối qua bọn cháu gặp chút chuyện, hôm nay cần đốt ít tiền âm phủ.”
“Ai mà chả có chuyện! Đốt thì ra chỗ ngã tư đằng kia mà đốt, đốt gì ở cửa nhà tôi!”
Thực ra nhà ông ta còn cách xa cả đoạn, nhưng ông cụ cứ khăng khăng không cho đốt ở đó. Trần Thần quay sang hỏi nhỏ Lý Đào Thất có thể đổi chỗ được không.
Hắn lắc đầu dứt khoát: “Anh ăn ở đâu, thì phải trả ở đó. Đó là quy tắc nhân – quả.”
Rồi hắn nói chuyện với ông lão: “Cháu là đạo sĩ, cháu đảm bảo chuyện này không ảnh hưởng gì đến phong thủy nhà bác...”
Còn chưa dứt câu, ông lão đã cắt lời: “Cậu còn trẻ thế này mà bày đặt đạo sĩ! Không được đốt, xui xẻo!”
Râu quai nón bắt đầu nổi cáu: “Ông ăn nói kiểu gì vậy, tôi nói thật cậu đây là đạo sĩ đó, không tin tôi thả hai con chồn vàng vào nhà ông bây giờ!”
Lão già cũng là dạng khó ưa, nghe thế càng điên, ném xô nước bẩn cái “bộp” xuống tuyết: “Ngươi dám thả, ta bắt ba con cú nhét vào miệng các người!”
Hai người càng nói càng to, suýt nữa lao vào đánh nhau. Trần Thần thấy tình hình không ổn, khuyên: “Thôi kệ đi, chờ ông ta đổ xong nước rồi mình quay lại.”
Ăn cơm xong, đợi tới 10 giờ đêm, ba người lại ôm đống giấy tiền trở lại lần nữa.
Tuyết lại phủ thêm lớp mới. Lý Đào Thất vẽ lại vòng tròn.
Không ngờ, ông lão đáng ghét kia lại xách theo cái xẻng sắt xuất hiện.
“Mấy người lại tới à? Tôi biết ngay mà, không cho đốt!”
Vẫn là ông ta!
Râu Quai Nón không nhịn nổi nữa: “Cách nhà ông cả trăm mét, đốt mấy tờ giấy cũng phải làm mình làm mẩy? Tránh ra!”
Rồi không chờ gì, bật lửa định đốt.
Vừa châm, ông lão đã xúc nguyên xẻng tuyết hắt thẳng lên, dập lửa.
Đốt lại, lại dập nữa.
Lặp lại vài lần, cuối cùng hai bên xông vào túm áo nhau vật lộn.
Mười giờ đêm, tuyết phủ đầy đường, một tài xế râu quai nón và ông lão giằng nhau lăn lộn giữa tuyết như hai đứa trẻ con đánh nhau giành đồ chơi.
Trần Thần định can, nhưng Lý Đào Thất giữ lại: “Đừng. Mau đốt giấy đi, quá nửa đêm không trả, họ sẽ đến đòi!”
Trần Thần nghe vậy liền quỳ xuống bên vòng tròn, bật lửa.
Nhưng chưa kịp châm, một đám người từ đầu đường lũ lượt kéo đến, đủ già trẻ lớn bé, nhìn là biết cả nhà ông lão kéo theo hàng xóm.
Râu quai nón thương tích chưa lành, đối mặt đông người, chỉ cầm cự được chút xíu là bị đè xuống tuyết.
Bốn năm người ngồi đè lên gã, mà miệng còn cố gào to:
“Đốt đi!!”
Trần Thần lóng ngóng châm giấy, vừa cháy lên thì một cô gái mập ú lao tới, giẫm phắt bằng đôi giày cỡ 40, dập tắt luôn.
Đám kia còn lấy điện thoại gọi ai đó, tình hình bắt đầu mất kiểm soát.
Trần Thần, râu quai nón, và Lý Đào Thất chạy vội ra khỏi hẻm, trong tiếng chửi bới, đe dọa, gào thét loạn xạ.
Thực ra với năng lực của Lý Đào Thất, giải quyết đám người kia không khó, nhưng đều là dân thường, động thủ quá tay có phần âm độc, chẳng đáng.
Chạy một mạch đến đầu đường, thấy không ai đuổi theo, ba người ngồi bệt xuống, thở không ra hơi.
Lý Đào Thất nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ.
“Chờ thêm tí nữa đi, họ cũng phải ngủ chứ? Gần 12 giờ mình quay lại!”
Trần Thần ngã ngửa xuống tuyết, thở phì phò như cá mắc cạn: “Thầy anh nói không sai... Rằm tháng Chạp... tôi xui tận mạng. Đến đốt giấy mà cũng bị phá!”
Chờ đợi trong giá lạnh, cuối cùng 11:30 đêm, cả ba lại như kẻ trộm lẻn về hẻm.
Ai ngờ, lão già kia lại còn chưa về!
Không những không về, mà còn trải cả tấm đệm, ngồi chồm hổm trong vòng tròn, gác đêm giữ chỗ như giữ vàng.
Thời gian không còn nhiều, nếu không đốt được, thì bà chủ quán đã chín trong nồi kia... sắp bò ra rồi!
Bí quá, Lý Đào Thất lục trong túi vải một hồi, rút ra một chiếc lá nhỏ, dúi vào tay Trần Thần: “Cái này... nhét vào điếu thuốc, dụ ông ta hút một hơi, đảm bảo ngủ say như chết.”
Trần Thần vừa định hành động, thì từ đầu phố xuất hiện một cô gái.
Dáng người cao ráo, mặc áo phao trắng, tóc uốn lọn đuôi lê hoa, nhuộm màu vàng sáng, mắt to, thần sắc lanh lợi.
Tay trái cô cầm tiền âm phủ, tay phải là bật lửa.
Vừa tới đầu hẻm, thấy lão già ngồi chắn chỗ, cô quát: “Tránh ra!”
Lão ngẩng đầu định hỏi: “Cô là...?”
Chưa kịp nói xong, bị cô gái đạp một phát bật khỏi vòng tròn.
Cú này không nhẹ.
Khi ông ta lồm cồm bò dậy, giấy đã cháy lên nghi ngút.
Ông ta tức đến đỏ mặt, định chạy lại mắng cho một trận, nhưng lại ăn thêm một cú đá thẳng xuống rãnh tuyết.
Ngập mặt trong băng lạnh, bị đá đến nhục, ông già cuối cùng chịu thua, không dám hó hé gì nữa, quăng luôn đôi dép, cắm đầu chạy mất.
Toàn bộ khung cảnh làm ba người sững sờ.
Râu quai nón nhíu mày, giơ ngón cái: “Cô nàng này ghê thật!”
Lý Đào Thất thì nghi hoặc: “Sao cô ấy cũng đốt giấy ở đây? Cũng ăn phải... Sủi cảo ở đó sao?”
Trần Thần chợt nhớ, hôm mới đến, ông chủ khách sạn và bác gác cổng phố Trường Tân đều từng nhắc tới một cô gái đi trước anh, có thể là cô ấy?
Cô ấy cũng từng ngồi xe buýt tuyến 13, chuyến cuối cùng trong ngày?
Cả ba đứng xếp hàng, nhìn cô gái đốt giấy dứt khoát, gọn gàng, không chớp mắt.
Đến khi cô phủi tay, xoay người rời đi, bọn họ mới sực nhớ ra một chuyện: Xong rồi… trễ mất rồi!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận