Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Linh dị
  3. Tuyến xe cuối ngày mang số 13 - Phần 2 (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 34: Đới Mỹ Ngọc thật – giả

Tuyến xe cuối ngày mang số 13 - Phần 2 (Dịch) (Đã Full)

  • 36 lượt xem
  • 1622 chữ
  • 2025-08-12 19:25:00

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tên Phao Câu cùng “Thần Tài sống” mà hắn nuôi được đưa đến bệnh viện, may mắn cả hai không nguy hiểm đến tính mạng. Nếu đêm qua Trần Thần không kịp thời phá tan chuyện này, để lâu ngày, e là đã có án mạng xảy ra.

 Người anh của Phao Câu biết không ít chuyện liên quan đến Chu Quán Phúc năm xưa, còn có cả bạn của lão Chung cũng đang sống ở Lục huyện. Điều này khiến Trần Thần cảm thấy, mình đã tiến thêm một bước đến gần sự thật.

 Sư phụ của Lý Đào Thất từng không tiếc hi sinh để cứu mạng người vô tội trong nhà máy kem, mà hung thủ đứng sau chuyện đó, chính là thứ tà quái đã khiến Cổ Kiến Huy và lão Chung phải tự sát. Giờ truy tìm quá khứ của bọn chúng, làm rõ nguyên do sự việc, cũng coi như là một lời giải thích xứng đáng cho vị đạo sĩ già kia. Trần Thần tự nhiên không thể bỏ cuộc giữa chừng.

 Gã râu quai nón vốn là tài xế thuê lâu dài của Trần Thần, nhưng sau mấy lần cùng trải hiểm nguy, hai người cũng dần thân thiết. Huống hồ lần này lại xuất hiện thêm Đới Mỹ Ngọc khiến gã râu quai nón say như điếu đổ, chuyến đi Lục huyện này gã càng hăng hái xung phong lái xe lẫn ra sức.

 Viên đá đen chẳng có phản ứng gì với cô bé, giờ lại có lời đồn rằng năm xưa cô bé đã thoát chết, lẽ nào điều đó chứng tỏ, cô bé đáng yêu kia cũng chỉ là một hành khách bình thường, giống như anh?

 Trước khi lên đường đến Lục huyện, Trần Thần quyết định thử vận thêm một lần nữa. Và lần này, cuối cùng anh đã không thất vọng, vị trí quen thuộc, thời gian quen thuộc, chuyến xe buýt 13 quen thuộc cuối cùng cũng xuất hiện!

 Trải qua hành trình truy vết ở Giang Thành, Trần Thần đã đại khái hiểu được quá khứ của chiếc xe này, nơi đây từng chết rất nhiều người, nghĩ đến đã khiến người ta rợn người!

 Trước khi lên xe, Trần Thần không ngừng cầu nguyện, mong đêm nay trên xe nhất định sẽ có người, nhất định phải có cô bé đó.

 Kết quả đúng như anh mong, cô bé tóc bím hai bên ấy vẫn như trước, ngoan ngoãn ngồi ở hàng ghế cuối, ngơ ngác nhìn quanh, trông vừa lạnh lùng vừa đáng yêu.

 Đã lâu không gặp, nó vẫn như cũ. Trần Thần nhẹ nhàng bước lên xe, cởi áo khoác đưa cho nó.

 Hành động ấy dường như đã trở thành thứ ngầm hiểu giữa hai người.

 Cô bé thu mình ngồi trên ghế, chui vào chiếc áo khoác bông, chỉ thò ra cái đầu nhỏ xíu.

 “Dạo này cháu sống ổn chứ?”

 Đã biết được một nửa sự thật, khi đối mặt với nó, Trần Thần lại thấy bối rối, không biết phải bắt đầu từ đâu.

 Quả nhiên, cô bé lạnh lùng liếc nhìn anh, không hề trả lời câu hỏi thừa thãi ấy.

 Quãng đường không dài, mà mỗi lần nó đều xuống ở cùng một trạm. Trần Thần không còn rông dài, dứt khoát vào thẳng vấn đề.

 “Chú gặp con chó của cháu rồi, cũng đã chuyển lời như cháu dặn.”

 Thấy cô bé chỉ khẽ gật đầu, Trần Thần có chút sốt ruột.

 “Nó vượt cả quãng đường xa để tìm chú, mang đến một cái hộp. Chú mở không ra. Bên trong có gì vậy?”

 Lúc này cô bé mới chịu lên tiếng, nhưng lại chẳng liên quan đến câu hỏi.

 “Chú ơi, cháu sợ...”

 “Cháu sợ?” Trần Thần khựng lại. Anh biết đứa bé này có quá khứ rất đáng thương, trong lòng cũng rất muốn giúp nó.

 “Cháu sợ điều gì? Chuyện gia đình cháu, chú nghe được chút ít, cháu có thể kể cho chú không? Biết đâu chú giúp được cháu.”

 Cô bé vẫn nói một mình, như thể không cùng anh ở một thế giới.

 “Có người muốn bắt cháu.”

 Nhìn đôi mắt trong veo ấy, tim Trần Thần đập thình thịch. Anh khẽ nhích lại gần.

 “Ai muốn bắt cháu? Tại sao?”

 Không rõ vì sợ mà không dám nói, hay vốn không định nói, cô bé chỉ lắc đầu.

 “Chu Quán Phúc, cháu có nghe đến chưa?”

 “Hiện tại cháu đang sống ở đâu?”

 “Cháu ở với ai?”

 Trần Thần có quá nhiều nghi vấn, liên tiếp hỏi mấy câu, khiến cô bé đột ngột thu mình lại. Mãi đến câu cuối, nó mới phản ứng.

 “Cháu đang gặp nguy hiểm đúng không?”

 Cô bé khẳng định bằng cái gật đầu.

 “Vậy cháu nói cho chú biết, ai muốn bắt cháu? Hắn muốn làm gì cháu?”

 “Chú tìm được nhà cháu không?”

 “Nhà cháu? Chuyện này liên quan gì đến nhà cháu?”

 Cô bé lạnh nhạt đáp: “Lúc bỏ trốn, cháu làm rơi con gấu nhỏ…”

 Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ. Trần Thần đang sốt ruột như lửa đốt, nó lại chỉ nghĩ đến việc mất gấu bông.

 “Gấu? Đồ chơi à?”

 Cô bé lại không trả lời, không biết trong đầu đang nghĩ gì, chợt cúi mặt nức nở khóc.

 Trần Thần vốn không giỏi dỗ trẻ con, giờ phút ấy hoàn toàn luống cuống. Không rõ có phải vì anh khơi lại quá khứ đau buồn khiến nó buồn bã hay không.

 “Được rồi, chú giúp cháu tìm gấu. Cháu đừng khóc nữa.”

 Trên suốt đoạn đường còn lại, mặc kệ Trần Thần nói gì, nó chỉ cúi đầu sụt sùi, khóc đến không nói thành tiếng. Cuối cùng vất vả mới có cơ hội, Trần Thần đành lén gửi tin nhắn cho gã râu quai nón, nhờ gã lái xe đuổi theo tiếp ứng.

 Chẳng bao lâu sau, cô bé đến trạm, Trần Thần cũng xuống theo. Nhưng gã râu quai nón không hề xuất hiện. Dù Trần Thần có nói gì, nó cũng chẳng đáp, chỉ đưa trả áo, rồi quay đầu bỏ chạy.

 Nghe người ngoài nói một vạn câu, cũng không bằng chính người trong cuộc mở lời một lần. Trần Thần muốn biết rốt cuộc nó đang sống ở đâu, nên đuổi theo. Nhưng cô bé chạy mỗi lúc một xa, vòng ra sau núi rồi biến mất vào vùng giao thoa giữa đêm đen và tuyết trắng.

 Trần Thần thất vọng giậm chân, gọi điện cho râu quai nón hỏi hắn đang ở đâu.

 Không ngờ râu quai nón vẫn còn đang ngủ. Nhắc đến tin nhắn, hắn còn nghi hoặc kiểm tra lại, rồi nói không hề nhận được gì cả.

 Ngắt máy, Trần Thần vội vàng kiểm tra. Quả nhiên!

 Lại giống như lúc đi xe cùng họ Tôn, rõ ràng đã gửi tin trên xe, nhưng xuống rồi lại hoàn toàn không có bản ghi!

 Giờ đã khuya. Trần Thần không muốn làm phiền Lý Đào Thất nghỉ ngơi. Đứng giữa gió lạnh, nhìn về phía cô bé vừa chạy trốn, trong lòng thấp thỏm không yên.

 Sáng hôm sau.

 Mọi người vốn định sáng sớm xuất phát đi Lục huyện. Nhưng vì Trần Thần đêm qua đi chuyến xe buýt 13, nên tạm thời thay đổi kế hoạch.

 Lý Đào Thất tu hành chưa đủ sâu, hoàn toàn không lý giải nổi hiện tượng tin nhắn biến mất trên xe. Cả nhóm tới nơi cô bé xuống xe để tìm kiếm, nhưng suốt nửa ngày vẫn chẳng thấy nhà cửa hay bóng người.

 Thật sự hết cách, mọi người bàn bạc xong vẫn quyết định không trì hoãn nữa, cứ theo kế hoạch, lên đường đến Lục huyện!

 Râu quai nón đuổi Trần Thần ra ghế sau ngồi cùng Lý Đào Thất, còn ghế phụ đương nhiên để cho Đới Mỹ Ngọc. Có cô ta bên cạnh, bầu không khí trên xe cũng vui vẻ hẳn.

 Lục huyện là một trong những huyện nghèo nhất vùng. Nghe nói ở đây đến taxi cũng hiếm, đa phần đều là mấy chiếc xe ba gác đã bị loại bỏ từ lâu.

 Nghe đến mức sống ở đây, Trần Thần có chút nghi hoặc. Phao Câu nói anh của hắn sống ở đây, nhưng nơi này nghèo đến thế, loại lưu manh như hắn sao lại cam tâm chôn chân ở chỗ này?

 Râu quai nón nghe vậy bèn đưa ra một lý do khá hợp lý.

 Giống như ở Ấn Độ vậy, người nghèo thì khốn cùng, còn người giàu thì phung phí như vua. Những vùng nghèo khổ kiểu này, điều kiện lạc hậu, ngược lại lại dễ phát triển mánh lới, tà đạo để phát tài thăng chức.

 Tới Lục huyện đã gần tối. Theo lời Đới Mỹ Ngọc chỉ dẫn, cả nhóm trực tiếp tìm đến nhà ông cụ họ Trương.

 Nhưng họ lại không phải là nhóm khách đầu tiên tới nơi này.

 Trong căn nhà nhỏ đã đầy người, còn có một bóng dáng quen thuộc.

 Chính là người phụ nữ thô lỗ đã đốt vàng trả nợ ở ngõ cũ Giang Thành mấy hôm trước!

 Cô ta dường như không muốn nói chuyện với người lạ, dù trước đó cũng đã từng chạm mặt một lần. Khi thấy Trần Thần ba người bước vào, thái độ vẫn vô cùng lạnh lùng.

 Ngay phía sau cô ta là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi. Bà ta ăn mặc kỳ lạ, bên má trái còn xăm một bông hoa đen.

 Vừa vào phòng, Đới Mỹ Ngọc đã nhận ra ông cụ Trương, lập tức nhào tới khóc lóc thảm thiết ôm lấy ông.

 Ông cụ họ Trương mặt mũi hiền lành, trạc tuổi lão Chung, nhưng dường như không hiểu sự nhiệt tình của Đới Mỹ Ngọc. Ông nghi hoặc hỏi:

 “Cô gái, cháu là…?”

 Đới Mỹ Ngọc che mặt nức nở: “Ông Trương ơi, ông không nhận ra cháu sao? Cháu là Đới Mỹ Ngọc mà!”

 Nghe vậy, ông cụ càng mù mờ, lúng túng đẩy cô ra, rồi chỉ vào góc phòng, nơi có một cô gái khác cũng đang rưng rưng nước mắt: “Cái gì? Cháu là Đới Mỹ Ngọc? Cô ấy… cô ấy cũng vừa mới nói mình là Đới Mỹ Ngọc đấy!”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top