Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Linh dị
  3. Tuyến xe cuối ngày mang số 13 - Phần 2 (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 4: Đôi giày nhỏ màu trắng

Tuyến xe cuối ngày mang số 13 - Phần 2 (Dịch) (Đã Full)

  • 34 lượt xem
  • 1838 chữ
  • 2025-08-12 19:01:23

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Vốn đã hay tin bên giao thông công cộng ngừng hoạt động chuyến xe cuối ngày, Tôn đúng vậy há hốc mồm kinh ngạc khi trông thấy chiếc xe bus.

Trên thực tế, Trần Thần cũng chẳng cô trọng vụ cá cược này cho lắm, anh không hề hung hăng như họ Tôn kia, chỉ vỗ vai và bảo anh ta mau chóng lên xe.

Tôn đúng vậy sững người hồi lâu, sờ lên vỏ xe, nét mặt vẫn hoàn toàn không tin nổi, hết cách, đành bần thần bước lên theo đồng nghiệp.

Vẫn như mọi khi, Trần Thần chọn hàng ghế cuối. Sau khi cả hai ngồi xuống, anh huých vai Tôn đúng vậy, hỏi: "Thế nào, lần này anh tin rồi chứ?"

Tôn đúng vậy nhìn Trần Thần, sau đó liếc nhìn xung quanh bên trong xe, lắc đầu: "Không, tuyến xe này đã tạm dừng hoạt động, điều này thật vô lý."

Mùa đông lạnh giá, dù là xe riêng hay xe công cộng thì cũng đều tốt khi được ngồi xe đi làm, Trần Thần nhét hai tay vào túi áo, lẳng lặng ngồi đó.

Hôm nay, đèn và điều hoà trên xe vẫn tắt, từ lúc lên, Tôn đúng vậy cứ như con khỉ, liên tục sờ chỗ này, nhìn ngắm chỗ kia không ngừng. Một lát sau, anh ta quấn chặt quần áo và lẩm bẩm: "Không, không đúng, hôm nay mình đã gặp tài xế xe bus số tám, chính miệng ông ấy nói với mình rằng con đường này đang tiến hành dọn tuyết, và tuyến xe bị đình chỉ."

Nói xong, Tôn đúng vậy chớp chớp mắt: "Đây không phải xe bus số tám, đúng không?"

Trần Thần trợn mắt nhìn anh ta: "Ai mà quan tâm có phải xe số tám hay không? Dù gì thì ngồi ô tô cũng tốt hơn việc anh cưỡi xe máy dưới thời tiết giá lạnh này, phải chứ?"

Tôn đúng vậy xua tay: "Không, vụ cá cược của chúng ta là về chuyến xe bus số tám, nếu đây không phải xe số tám thì không tính."

Càng nói anh ta càng hưng phấn, rồi đột nhiên đứng phắt dậy khỏi ghế, hét về phía đầu xe: "Bác tài, bác lái chuyến xe số mấy vậy?"

Tài xế là một người ít nói, mấy lần trước Trần Thần có hỏi nhưng ông ta đều im lặng, cũng không biết rằng liệu nguyên nhân có phải vì chiếc xe này đến từ nơi bất hợp pháp, hay giấy tờ xe không đầy đủ hay không.

Đúng như Trần Thần dự đoán, tài xế không có phản ứng gì trước câu hỏi của Tôn đúng vậy, họ Tôn có hơi tức giận, rướn cổ nói lớn: "Bác tài, tôi đang hỏi ông đấy, giò đã khuya rồi mà đến đèn trong xe cũng không bật, có phải là xe dù không đấy?"

Thấy tài xế không trả lời, Tôn đúng vậy cảm thấy có chút xấu hổ, định đi lên phía trước để cãi nhau với ông ta. Trước khi Trần Thần kịp kéo họ Tôn lại thì đúng lúc này, chiếc xe đột ngột phanh gấp khiến anh ta la lên một tiếng :"Á" rồi ngã phịch xuống sàn.

Xe đã tới trạm thị trấn Gia Kiều, hai người đàn ông mặc áo khoác quân đội màu xanh lại lên xe, một người cao một người thấp, cả hai đều quấn chặt kín mít từ đầu đến chân. Như thường lệ, không có sự giao tiếp nào giữa họ, sau khi lên xe, họ lần lượt ngồi xuống một cách im lặng.

Trần Thần đỡ Tôn đúng vậy dậy, nói: "Được rồi, anh không cần phải khấu đầu với tôi đâu, cứ ngồi xuống và tận hưởng chuyến xe đi."

Tôn đúng vậy không nhịn được, hít sâu một hơi, vỗ mông la lên: "Không, chúng ta phải làm cho rõ ràng, nếu đây không phải chuyến xe bus số tám thì anh thua!"

Bất chấp lời khuyên can của Trần Thần, Tôn đúng vậy vẫn hăng hái bước về phía đầu xe.

"Bác tài, ông không phải tài xế Trương. Con mẹ nó ông là người ở đâu đến, giải thích cho rõ ràng!"

Vừa mới đi được hai bước thì Tôn đúng vậy lại ngac phịch xuống, cũng không biết là vì sàn xe quá trơn hay vì trong xe quá tối.

Lần này anh ta ngã vào ngay cạng người đàn ông cao lớn mặc áo khoác quân đội, Trần Thần nghĩ rằng người đàn ông sẽ đỡ Tôn đúng vậy lên, nhưng anh ta lại như giả vờ không biết gì, cúi đầu im lặng và thậm chí còn chẳng nhìn họ Tôn một cái.

Cả xe đều im lặng ngoại trừ Tôn đúng vậy, anh ta cứ làm ầm ĩ như thằng hề, bực tức hét vào mặt người đàn ông ngồi bên cạnh: "Anh làm tôi vấp ngã mà không thèm xin lỗi một tiếng sao?"

Nói xong, anh ta tức giận đứng dậy, vươn tay túm lấy cổ áo người đàn ông cao lớn, nhưng câu chửi thề vừa mới thốt ra khỏi miệng thì đột nhiên họ Tôn bỗng khựng lại như bị điện giật, cứng đơ người không nhúc nhích.

Trần Thần thấy cảnh này thì sững sờ mất vài giây, anh không biết chuyện gì xảy ra với Tôn đúng vậy nên chỉ lên tiếng gọi anh ta một câu: "Đừng gây rối nữa, nếu không anh sẽ phải xuống xe đấy."

Nghe tiếng gọi của Trần Thần, sự hung hăng trên mặt Tôn đúng vậy đột nhiên biến mất, quay lại nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, rồi lại không tin ngoái đầu nhìn người đang ông thấp bé mặc áo quân đội ngồi sát cửa sổ xe.

Đột nhiên, Tôn đúng vậy buông tay ra, hét lên một tiếng :"Mẹ ơi!" Rồi chạy thục mạng về phía cửa sau xe.

Trần Thần bị bộ dạng điên cuồng của Tôn đúng vậy doạ sợ, vội tóm lấy tay anh ta, hét lên: "Anh làm sao thế, điên à?"

Tôn đúng vậy quay đầu nhìn Trần Thần, gương mặt méo mó đầy vẻ hoảng loạn đến mức biến dạng, la lên với giọng run rẩy: "Quần áo, con mẹ nó, là quần áo!"

"Quần áo cái gì?" Trần Thần mất kiên nhẫn, kéo Tôn đúng vậy về phía mình.

Đúng lúc này xe tới trạm dừng, cửa xe mở ra, Tôn đúng vậy như tìm thấy lối thoát, giật mạnh tay khỏi tay Trần Thần, bán sống bán chết lao ra khỏi xe.

Tôn đúng vậy xuống xe thì có một phụ nữ khác bước lên, đây là lần đầu tiên Trần Thâng nhìn thấy cô ấy, một phụ nữ có mái tóc dài và dáng người tuyệt đẹp.

Nhưng bên ngoài trời lạnh tới âm ba mươi độ, vậy mà cô gái lại chẳng mặc nhiều quần áo, điều khiến người ta ngạc nhiên nhất là dưới chân chỉ mang một đôi giày vải nhỏ màu trắng đơn giản.

Không biết vô tình hay cố ý, vừa lên xe, người phụ nữ thậm chí chẳng ngước đầu nhìn mà đi thẳng về phía cuối xe, ngồi xuống bên cạnh Trần Thần.

Trần Thần và cô gái ăn mặc khác nhau, anh cảm thấy hơi bất bình thường, thấy cô gái ngồi xuống cạnh mình, anh vô thức dịch một sang một bên.

Quần áo của cô gái bẩn thỉu, đôi giày trắng cũng đầy vết bùn đất, đâu đó toàn thân cô ta còn toát ra thoang thoảng mùi khó chịu, Trần Thần khẽ che mũi, quay mặt đi, suy nghĩ chuyện của mình.

Phía bên kia, Tôn đúng vậy vừa mới xuống xe, xung quanh đây chẳng có thôn xóm hay cửa hàng nào, anh ta chỉ có cách đi bộ tới nhà máy. Ngẫm lại thì, đã là đồng nghiệp với nhau lâu như vậy, Trần Thần thấy anh ta tuy hơi ngốc nghếch nhưng kiểm soát cảm xúc vẫn khá tốt, thật bất ngờ khi Tôn đúng vậy lại đột nhiên như phát điên và hét lên từ :"Quần áo!" Như thế.

Trần Thần tò mò nhìn lên hàng ghế giữa, thấy hai người đàn ông mặc áo khoác quân đội vẫn đang ngồi yên. Sau khi quan sát, anh thấy đó chỉ là những chiếc áo khoác màu xanh bình thường, không có gì khác biệt, Tôn đúng vậy đã nhìn thấy gì mà khiến anh ta hoảng hốt đến vậy?

Trong lúc đang tập trung suy nghĩ, chợt điện thoại Trần Thần có tin nhắn tới, đó là tin nhắn của Tôn đúng vậy, vỏn vẹn một chữ: "Chạy!"

Trần Thần cũng bắt đầu nhận thấy có điều không ổn, định xuống xe thì bỗng người phụ nữ bên cạnh lên tiếng: "Anh có khăn giấy không?"

Quay đầu nhìn lại, cô gái đang cúi đầu dùng tay ôm mũi, máu mũi chảy qua kẽ tay, nhỉ thành từng sợi, từng sợi tơ đỏ.

Không chần chờ, Trần Thần vội lấy một gói khăn giấy từ trong túi ra đưa cho cô ta. Người phụ nữ khẽ nói cảm ơn và bắt đầu dùng khăn giấy lau mũi. Kỳ lạ thay, máu mũi của cô ta chảy ngày một nhiều, càng lau càng chảy, từng chiếc từng chiếc khăn giấy được rút ra, mà máu mũi thì cứ như hai vòi nước mở van, cuối cùng, nó thấm đẫm tay cô và chảy thành vốc xuống sàn xe.

Trần Thần hoảng hốt, anh đã từng thấy người ta bị chảy máu mũi, nhưng chưa lần nào thấy máu mũi chảy nghiêm trọng như thế này, vội vàng đứng dậy. Nhìn đôi giày trắng của cô gái đã bị nhuộm đỏ, anh lo lắng hỏi: "Cô không sao chứ?"

Người phụ nữ cúi đầu, bắt đầu ho ra máu và không thể trả lời anh.

Trần Thần luống cuống, hướng về phía trước xe, hét lớn: "Có ai còn khăn giấy không? Mau giúp với!"

Một hồi lâu từ khi lời xin giúp đỡ của Trần Thần nói ra, nhưng hai người đàn ông mặc áo khoác quân đội ở hàng ghế giữa vẫn bất động, tài xế cũng thế, vẫn tập trung lái xe và không có phản ứng gì.

Máu chảy nhiều quá, liệu nó có sớm ngừng chảy không? Trần Thần vội thì tay vào trong áo, xé một mảnh vải, đưa cho người phụ nữ rồi nói: "Trước tiên hãy ngẩng đầu và bịt mũi lại đã."

Cô gái không đưa tay lấy mảnh vải, cô cúi đầu, mái tóc dài che kín hoàn toàn khuôn mặt, toàn thân bắt đầu run rẩy, rồi dần dần khóc lên như muỗi kêu.

Chưa gặp phải tình huống như thế này bao giờ, Trần Thần bối rối, anh còn loáng thoáng nghe hình như trong lúc khóc, cô gái có lẩm bẩm điều gì đó.

"Cô đang nói cái gì vậy? Mau cầm máu trước đi đã chứ?"

Máu chảy khắp sàn xe, người phụ nữ cuối cùng bỏ tay khỏi mặt và run rẩy ngẩng đầu lên. Đó là một gương mặt xinh đẹp nhưng dính đầy máu khiến nó trông có vẻ hơi đáng sợ, thế nhưng điều khiến Trần Thần còn giật mình hơn đó là câu cô ta nói: "Anh có trông thấy con gái của tôi không?"

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top