Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Linh dị
  3. Tuyến xe cuối ngày mang số 13 - Phần 2 (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 6: Căn Phòng Trống

Tuyến xe cuối ngày mang số 13 - Phần 2 (Dịch) (Đã Full)

  • 39 lượt xem
  • 1435 chữ
  • 2025-08-12 19:02:29

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ngưu Tuấn và Trần Thần nhìn nhau, ánh mắt không giấu nổi vẻ ngỡ ngàng. Trần Thần hỏi với giọng gần như không tin nổi: "Bà ơi, ý bà là… cháu mỗi đêm đều đi làm bằng… kiệu sao?"

Bà lão cười ha hả, vừa vỗ đùi vừa gật đầu: "Phúc phần cũng tốt đấy, chỉ là càng ngồi thì mạng càng ngắn thôi!"

Trần Thần chỉ nghĩ đến thôi đã thấy rợn người. Nghĩ kỹ lại, chiếc xe bus chuyến cuối đó chẳng có đèn đóm gì, cứ lắc lư nghiêng ngả, ngồi trong đó đúng là như ngồi trong một chiếc kiệu!

"Vậy… bà xem cháu phải làm sao đây? Mấy hôm nay cháu càng lúc càng kiệt sức, chỉ muốn ngủ thôi!"

Bà lão chỉ nói một câu: "Cậu chờ đã." rồi từ từ đứng dậy, lững thững đi vào trong nhà.

Lát sau, bà trở ra, trong tay cầm một sợi dây đỏ.

"Cho cậu cái này. Tối nay đi đón xe nhớ đeo vào, đảm bảo bình an."

Trần Thần nghe vậy thì hoảng hốt: "Bà ơi, tối nay cháu còn phải đi xe nữa sao?"

Giá mà vẫn chưa biết sự thật thì còn đỡ, giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng. Nghĩ tới việc nửa đêm phải ngồi cái thứ gọi là kiệu ma, lòng dạ anh như bị bóp nghẹt, toàn thân lạnh toát.

"Dĩ nhiên còn phải đi. Hồn vía của cậu còn đang bị giữ trong cái kiệu ấy đấy! Không tìm lại thì làm sao tỉnh táo được? Cậu chỉ cần lo lên xe, còn lại để ta lo!"

Ngưu Tuấn nghe đến đó cũng rùng mình, vội đỡ lấy sợi dây đỏ từ tay bà lão.

Hai người rời khỏi nhà bà Vi thì trời đã đứng bóng. Họ ngồi ăn bát mì bò ở góc phố, Trần Thần vừa ăn vừa nhớ lời bà lão, thần sắc bồn chồn không yên. Ngưu Tuấn thấy bạn như vậy thì cũng lo lắng, vừa hút mì vừa trấn an: "Hay là… tối nay tôi đi với anh nhé?"

Trần Thần đặt đũa xuống, vẻ mặt thất thần: "Thôi, đừng. Anh mà cũng dính vào thì lại rắc rối thêm. Anh nói xem, trên đời này thật sự có chuyện tà môn như vậy sao? Tối nào tôi cũng đi làm bằng... kiệu ma?"

Ngưu Tuấn nhấc bát lên, uống một ngụm nước dùng, như đang suy nghĩ điều gì.

"Vậy đi, tối nay tôi ngủ lại nhà anh. Tôi thuê chiếc xe máy, chạy sau anh xem thử rốt cuộc anh đang ngồi cái thứ gì!"

"Được!" Trần Thần đồng ý ngay, rồi cũng chẳng thiết ăn nữa, nói chuyện đôi ba câu rồi về nhà chuẩn bị.

Như mọi khi, vừa về đến nhà là anh ngả ra giường ngủ say. Mãi đến chín rưỡi tối mới cố gắng mở mắt. Trong phòng không thấy Ngưu Tuấn, chắc còn đang đi thuê xe. Phố cổ này toàn người già, đến cả xe đạp cũng hiếm, huống chi là xe máy.

Anh ăn cơm xong thì vừa tròn mười giờ, liền mặc quần áo ra cửa chờ Ngưu Tuấn. Nhưng đợi mãi tới mười giờ rưỡi, chiếc xe cuối đã xuất hiện mà vẫn không thấy bạn đâu.

Lên xe sao? Nghĩ đến chuyện đó là kiệu ma thì chân tay đã mềm nhũn. Không lên thì sao? Bà lão nói tối nay có sắp đặt mà! Làm sao đây?

Đang phân vân thì từ chỗ tối trên xe bất ngờ thò ra một đôi tay nhỏ, kéo phắt Trần Thần lên xe khi anh còn chưa kịp phản ứng! Cửa xe “cạch” một tiếng đóng sầm lại, muốn xuống cũng không kịp nữa rồi!

Trần Thần sợ đến hồn vía lên mây. Nhìn kỹ lại, thì ra người kéo anh lên chính là cô bé kỳ lạ từng gặp mấy hôm trước!

Cô bé không để ý đến anh, nhảy chân sáo về cuối xe ngồi xuống. Nhưng hôm nay mọi thứ hoàn toàn khác. Cửa xe đóng lại, không còn đường lui. Trần Thần đứng giữa xe, bối rối không biết làm gì, đành nghiến răng ngồi xuống cạnh cô bé.

Anh vừa yên vị thì cô bé lên tiếng: "Chú ơi, chú có thể cho cháu mượn áo mặc như lần trước không?"

Trần Thần mồ hôi đầm đìa, chẳng dám từ chối, vội vàng cởi áo khoác đưa cho bé.

Chiếc áo to quá, cô bé rúc người vào, chỉ chừa lại cái đầu nhỏ ló ra ngoài.

Trần Thần ngồi không yên, chỉ mong Ngưu Tuấn đang bám theo sau. Anh quay người định lau lớp sương trắng trên cửa sổ để nhìn ra ngoài, nhưng lau mãi không sạch.

"Chú ơi, chú có thấy con chó của cháu không?"

Vẫn là câu hỏi ấy. Tay Trần Thần khựng lại. Nghĩ đến giấc mơ kỳ lạ kia, về người phụ nữ mang giày trắng, mũi chảy máu, miệng gọi “con gái”… gáy anh lạnh buốt như có ai thổi hơi.

"Chú ơi, chú có thấy chó của cháu không?" Cô bé lại hỏi, giọng u uẩn.

"Không, chú không thấy gì hết!" Trần Thần luống cuống đáp, tay vẫn không ngừng lau cửa.

Nhưng chưa xong đâu. Cô bé thò tay nhặt từ áo khoác ra một sợi lông chó màu đen.

Trần Thần nhớ ngay đến con chó đen từng cắn mình hai lần, cổ họng khô khốc nuốt nước bọt.

"Chú làm gì vậy? Chú muốn biết người đi theo chú giờ ở đâu không? Chú ấy… cũng lên kiệu rồi!"

"Lên kiệu?" Trần Thần sửng sốt. Không phải cái xe này mới là kiệu sao? Không phải mình đang ngồi kiệu rồi sao?

Cô bé thấy anh chưa tin, liền đứng dậy trong chiếc áo rộng thùng thình, thổi một hơi lên cửa kính. Kỳ lạ thay, chỗ sương anh lau mãi không sạch giờ lại rơi ra một mảng lớn!

Qua lớp kính, nhờ ánh đèn đường mờ mờ, Trần Thần nhìn thấy một chiếc kiệu gỗ sơn đỏ thẫm, lắc lư đi theo phía sau!

Trên kiệu đung đưa hai sợi chỉ tết hình bông lúa, rèm kiệu thêu phượng hoàng thô vụng. Không nhìn rõ bên trong, nhưng hai người khiêng kiệu thì quen thuộc vô cùng, chính là hai người đàn ông mặc áo lính màu xanh thường cùng Trần Thần đi làm!

Một cao một thấp, kiệu bị khiêng nghiêng ngả. Vừa thấy, họ đã rẽ vào một ngõ nhỏ mờ sương rồi biến mất. Dù chưa thấy Ngưu Tuấn, nhưng mọi chuyện hoàn toàn không giống bà lão nói. Trần Thần hoảng loạn, đập liên tục vào cửa kính. Cô bé kéo tay anh, nhẹ giọng: "Chú ơi, cháu sẽ nói cho chú biết chú ấy đang ở đâu, nhưng chú giúp cháu tìm con chó trước được không?"

Đầu Trần Thần rối như tơ vò. Giờ thì ngoài có kiệu đỏ, trong có ma trẻ con, chỗ nào cũng sai sai!

Cô bé dường như hiểu được suy nghĩ ấy, tiếp lời: "Sáng mai, chú quay lại nơi đã lên xe. Tối mai chú tiếp tục đón xe, nhưng đừng xuống ở trạm xưởng kem, ngồi đến trạm cuối. Khi xuống, đi theo hai người mặc áo lính, đừng nói gì, cứ im lặng mà theo."

Nói xong, cô bé im lặng, đợi đến trạm cũ rồi tự mình xuống xe.

Quả nhiên, suốt đêm không liên lạc được với Ngưu Tuấn. Anh biến mất khỏi nhà, khỏi xưởng, điện thoại không ai nghe. Sáng sớm, người ta chỉ tìm thấy chiếc xe máy còn nổ máy dưới cống ven đường.

Người không thể vô cớ biến mất. Vốn chỉ muốn giải quyết chuyện của mình, giờ lại kéo theo cả một người bạn. Trần Thần giận đến sôi máu, nhớ lại lời bà Vi, anh vội tìm về nhà bà ở phố Tương Dương, căn nhà đỏ như chậu nhuộm.

Nhưng còn bất ngờ hơn nữa đang chờ đón. Khi quay lại tầng mười ba, mọi thứ đã hoàn toàn đổi khác!

Cửa gỗ mục nát, bên trong chẳng còn tấm thảm đỏ êm ái, chỉ là sàn xi măng bẩn thỉu đầy rác. Tường nứt toác, vết bẩn dính đầy. Trên trần cũng chẳng còn dây hồng se duyên, thay vào đó là mạng nhện chằng chịt.

"Hắt xì!" Trần Thần bị bụi và mùi ẩm mốc xộc lên đến nỗi ho sặc sụa.

Thang máy mở ra, một người mặc đồng phục quản lý ló đầu ra, len lén vẫy tay: "Này này, làm gì vậy, sao lại quay lại? Mau đi đi!"

Trần Thần thấy khung cảnh thay đổi kỳ dị, liền hỏi: "Anh ơi, cho hỏi căn phòng này… bà lão sống ở đây đâu rồi?"

Anh nhân viên run rẩy:

"Bà nào? Ở đây bỏ hoang cả chục năm rồi! Hôm qua tôi thấy trên camera, hai người cứ đứng trước một tấm mạng nhện to mà chắp tay cúi đầu với nhau… dọa chết người!"

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top