Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Linh dị
  3. Tuyến xe cuối ngày mang số 13 - Phần 2 (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 7: Theo dấu kiệu phu

Tuyến xe cuối ngày mang số 13 - Phần 2 (Dịch) (Đã Full)

  • 40 lượt xem
  • 1918 chữ
  • 2025-08-12 19:02:57

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nhân viên toà nhà dẫn Trần Thần vào văn phòng, phát lại đoạn video hôm qua anh và Ngưu Tuấn đến tìm bà Vi.

Trong đoạn ghi hình, căn phòng ấy mờ xám như phủ bụi dày, hoàn toàn không có màu sắc, cũng đổ nát lạnh lẽo như hiện tại. Dù hình ảnh rất rõ nét, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng bà lão nào cả

Những ngày gần đây, đủ thứ chuyện kỳ quái cứ như hẹn nhau cùng lúc đổ lên đầu anh. Bao nhiêu xui xẻo ùn ùn kéo tới, khiến Trần Thần như rơi vào hố sâu không đáy.

Thấy anh lặng người, cậu nhân viên đứng cạnh đan tay trước bụng, giọng khẽ trầm xuống: "Nghe các anh làm lâu năm kể, mười năm trước, đúng là từng có bà cụ họ Vi ở căn phòng này. Nghe đâu bà chuyên xem duyên, xem số. Khắp phòng treo đầy chỉ đỏ. Ai cầu con, cầu duyên, cầu công danh sự nghiệp... chỉ cần bà ấy ra tay, là chuẩn không trượt phát nào!"

Nói đến đây, cậu ta chợt nhớ thêm gì đó, mắt sáng lên: "À đúng rồi! Tôi còn nghe họ bảo, từng có một người xấu xí muốn cưới minh tinh trên tivi, tới cầu bà cụ. Ai ngờ bà lại nhận lời. Thế mà chưa tới một tuần, cái minh tinh kia thật sự... thật sự thành đôi với hắn! Anh thấy lạ không, trên đời làm gì có cái lý lẽ như thế!"

Trần Thần vẫn chăm chăm nhìn đoạn video. Trong clip, anh đứng giữa căn phòng bụi bặm, cứ thế huyên thuyên nói chuyện với lũ mạng nhện, ánh mắt trống rỗng đến rợn người.

"Đã thấy chúng tôi từ hôm qua, sao cậu không báo luôn?"

Cậu nhân viên quay đầu, giọng đầy uất ức: "Hôm qua hả? Hôm qua hai người tới lúc trời sập tối, mặt trời vừa lặn, ai mà dám bén mảng lên tầng đó! Anh không để ý à? Cả tầng chẳng có ai ở. Chính vì căn này bán không được... chỗ đó y như ổ nhện ấy. Dọn sạch mạng hôm nay, mai quay lại là dày đặc như chưa ai đụng tới. Tôi giúp được thì giúp, không giúp được cũng đành chịu thôi!"

Trần Thần dần hiểu ra. Lúc trước Ngưu Tuấn từng nói, cậu của anh ta cũng từng tìm đến bà cụ, rất linh nghiệm. Giờ nghĩ lại, chuyện ấy ít nhất cũng phải mười năm trước, khi bà Vi còn sống.

Rời khỏi toà nhà, Trần Thần lòng như bị dốc cạn. Cảm giác bản thân như rơi xuống một cái hố, càng giãy càng lún sâu. Vừa có người chìa tay kéo lên thì lại bị quẳng sang một hố khác, không phải lửa thì cũng là nước.

Nếu chỉ là rắc rối của riêng mình thì chẳng đáng kể. Nhưng giờ còn kéo theo cả Ngưu Tuấn... Anh thấy mình thật sự không còn mặt mũi nào đối diện với bạn.

Không còn ai để tham khảo, anh đành đến đồn công an báo án. Rồi mất hàng giờ tự trấn an mình, quyết định thử cách cô bé kia từng nói: tối nay lại bắt chuyến xe ấy, lặng lẽ bám theo hai anh em kiệu phu. Lúc này, anh đã chẳng còn màng thật hay giả nữa rồi.

Sau đó, Trần Thần đi mua một con dao gọt trái cây để phòng thân, gọi điện xin nghỉ phép. Mọi thứ sắp xếp xong xuôi, anh hồi hộp trở về nhà chờ thời gian trôi.

Dù mệt, nằm trên chiếc giường êm ái mà vẫn trằn trọc không yên. Một căn phòng trang trí tinh xảo, nói trống rỗng là trống rỗng. Một bà cụ bằng da bằng thịt, nói biến mất là biến mất. Còn gì gọi là “gặp ma sống” rõ ràng hơn thế?

Hôm trước đi cùng họ Tôn, rốt cuộc mình ngủ quên lúc nào? Chuyến xe kia... rốt cuộc có vấn đề không? Con chó đen ấy có phải đang đuổi theo người đàn ông áo da? Cô bé kia chỉ luôn đi tìm chó... Còn người phụ nữ trong mộng thì đang tìm đứa trẻ ấy? Một nhà như mê cung: người tìm chó, chó tìm người, ai đang đi tìm ai?

Kim giây trên chiếc đồng hồ thạch anh treo tường “tách, tách” đều đều. Bao nhiêu suy nghĩ rối rắm như cơn lốc cuộn xoáy trong đầu, không thể nào yên giấc.

Mười giờ đêm, anh khoác áo, xuất phát!

Chuyến xe cuối cùng, vẫn đến đúng giờ như lần trước. Mười giờ rưỡi, nó dừng ngay cạnh Trần Thần.

Vừa bước lên, anh đã siết chặt con dao trong ngực. Cái lạnh trong xe chẳng còn cảm nhận rõ nữa, tay anh ướt đẫm mồ hôi. Mỗi giây trôi qua đều như kim đâm vào da thịt.

Cuối cùng, tới trạm Trương Gia Kiều, hai anh em mặc áo bông xanh lính lại lên xe.

Họ ngồi hai bên, yên lặng, không quay đầu. Xe khởi hành như mọi lần, yên ổn đến đáng ngờ. Mọi thứ suôn sẻ, cho đến khi ở trạm nhà máy kem có một việc xảy ra khiến Trần Thần sững sờ.

Một đồng nghiệp bước lên xe.

Trần Thần quá quen người này, chị Trương Thúy Bình, làm cùng chuyền sản xuất.

Chị hơn anh vài tuổi, người đẫy đà, mặt mũi bình thường, tính tình xởi lởi, giọng thì oang oang như loa phát thanh. Hơn bốn mươi tuổi vẫn chưa chồng, nghe đâu đàn ông chị từng xem mắt đủ xếp hàng quanh cả nhà máy kem.

Thấy Trần Thần, chị cười toe: "Chao ôi, tới trạm rồi mà cậu còn chưa xuống hả?"

Trần Thần trợn mắt nhìn chị, ngớ người không đáp. Từ ngày đi xe này, chưa từng thấy người quen nào, đến cả lần đi cùng họ Tôn cũng như giấc mộng mơ hồ.

Thấy anh không đáp, chị Trương bước lại, vỗ bốp vào vai anh: "Sao thế, không nhận ra chị nữa à?"

Trần Thần chợt nảy ra ý, chộp lấy tay chị, cảm giác ấm áp lan vào lòng bàn tay, lúc này anh mới nhẹ nhõm thở ra.

Chị Trương đỏ mặt, vội rút tay về, lẩm bẩm rồi oang oang gọi lên: "Bác tài ơi, không bật điều hòa à? Lạnh chết người ta!"

Cả xe đâu chỉ có hai người, Trần Thần bị tiếng hét giật thót, liếc sang hai anh em kiệu phu, lập tức giơ tay ra hiệu “suỵt”.

Chị Trương vờ nghiêm chỉnh gật đầu: “Ừ, chị vô ý... được!”

Rồi chị ghé tai anh nói khẽ: "Thật ra chị phải xin lỗi. Trước nghe cậu nói tối đi làm bằng xe, trong xưởng ai cũng nghĩ cậu dở hơi, chị cũng từng hùa vào nói vậy... Không ngờ, đúng là có xe thật!"

Trần Thần không còn tâm trạng nghe chị kể lể, đầu óc chỉ lo chuyện theo dõi phía sau. Chỉ khẽ gật đầu qua loa.

Chị Trương thấy vậy, không làm phiền nữa. Một lúc sau, chị lôi ra túi bánh rán mè: "Chị tự làm, dù nguội rồi mà vẫn ngon lắm. Nếm thử đi!"

Trần Thần mắt không rời hai người kia, lắc đầu: "Chị Thúy Bình, trong xe còn người khác, đừng ăn uống nữa."

Chị hơi sững, liếc lên đầu xe rồi cười to: "Ôi trời, chẳng phải mỗi bác tài thôi sao. Ổng lo lái, mình ăn mình!"

Trần Thần ngớ ra, quay sang thì thầm bên tai: "Chị không thấy hai người ngồi giữa xe à? Mặc áo xanh lính, một cao một thấp!"

Chị Trương đột ngột quay đầu, rồi phì cười, suýt phun bánh: "Ha! Cậu dọa chị đấy à? Muốn kể chuyện ma cho chị hả?"

Trần Thần nghiêm mặt: "Chị thật sự không thấy?"

Chị Thúy Bình ngấu nghiến bánh, cười đến run cả người: "Chỗ nào? Ghế nào có ma vậy, chỉ chị đi!"

Trần Thần cau mày, chỉ về ghế sát cửa sổ người cao hơn.

Chị ta “ờ” một tiếng, kẹp bánh trong tay, xông tới.

Trần Thần toát mồ hôi, muốn ngăn cũng không kịp. Chỉ thấy chị ta... ngồi phịch xuống ngay trên đùi tên cao hơn!!

Chị chẳng có phản ứng gì, còn liếm ngón tay, cười hỏi: "Ghế này có ma hả? Hay cái ghế đối diện?"

Dứt lời, lại ngồi phịch lên người thấp hơn.

Trần Thần sợ đến nghẹt thở. Nhưng hai kẻ ấy vẫn bất động, chẳng có phản ứng gì, như thể không có ai trên người.

Hóa ra... chị ấy thật sự không nhìn thấy!

Anh vội kéo chị về ghế. Chị ngồi xuống, tò mò hỏi: "Sao không xuống chỗ nhà máy? Tính đi đâu?"

Anh đáp đại: "Đến nhà người thân!"

Chị “à” một tiếng, tiếp tục ăn.

Chẳng bao lâu, xe đến điểm cuối: thôn Phong Nghiêu.

Giờ là lúc theo dõi hai kiệu phu như lời cô bé chỉ. Nhưng rắc rối ở chỗ, chị Trương cũng xuống ở đây. Có chị đi cùng, với cái giọng the thé đó, thì sao mà lén lút được!

Hai người kia bắt đầu rời trạm, Trần Thần len lén bám theo, giữ khoảng cách mười mét.

Chị Trương thấy anh rón rén, giả bộ hỏi khẽ: "Lén lút thế, tính vào làng ăn trộm gà hả?"

Anh chắp tay cúi đầu: "Chị ơi, em lạy chị, tối nay em có việc rất quan trọng. Chị về trước được không?"

Chị lườm: "Ai thèm theo cậu."

Nói rồi quăng túi bánh, rẽ đi.

Cuối cùng xung quanh cũng yên ắng trở lại. Tuyết trắng phủ đầy đầu làng, ánh lên sắc bạc lạnh lẽo. Chỉ còn tiếng chân nghiến trên tuyết “lạo xạo”.

Hai người kia bước nhanh dần, không ngoảnh lại. Qua nửa làng, họ dừng trước một căn nhà lớn. Trần Thần nấp sau bờ tường đất, tim đập dồn dập. Có phải Ngưu Tuấn bị giam ở đây?

Không. Họ chỉ đứng yên một lát, rồi lại đi tiếp.

Cứ thế, mỗi nhà đi qua, họ lại dừng lại vài giây, như đang đánh dấu.

Đi xa hơn nữa là ra khỏi làng. Trần Thần toan đuổi theo thì có người giật nhẹ áo anh từ phía sau.

Lại là chị Trương.

Anh suýt nghẹn thở. Nhưng chị cười ngọt: "Quên báo cậu, làng này nhà nào cũng có họ hàng nhà chị. Cậu đừng có hại người nhà chị đấy!"

Trần Thần liên tục ra hiệu im lặng, quay lại nhìn, hai người kia đã đi xa, đành cắn răng đuổi theo.

Cuối cùng, họ dẫn anh ra cánh đồng ngô hoang, băng qua rừng dương vắng lặng. Giữa rừng, hiện ra một biệt viện lớn.

Và ngay trong sân viện ấy, là chiếc kiệu gỗ đỏ thẫm.

Hai kiệu phu quỳ trước kiệu, chắp tay vái vái. Dưới ánh trăng, Trần Thần thấy từ trong kiệu, không ngừng có những sinh vật nhỏ li ti bò ra.

Tối quá không rõ hình dạng, nhưng số lượng thì... kinh hoàng.

Chờ rất lâu, cả hai đứng dậy, từ từ vén màn kiệu.

Trận cao trào bắt đầu. Trần Thần nín thở, chuẩn bị nếu thấy Ngưu Tuấn, sẽ lao ra cướp người.

Nhưng màn kiệu chưa kéo lên hết, anh đã thấy điều bất thường.

Một bàn chân nhỏ nhắn thò ra. Giày thêu đỏ.

Giữa đêm, thứ ấy đỏ rực như máu. Anh biết rõ, dù chặt đôi, chân Ngưu Tuấn cũng không nhỏ đến vậy.

Anh chợt đoán được người đang ngồi trong kiệu là ai.

Không phải Ngưu Tuấn. Anh không thể liều.

Biết hôm nay không cứu được người, anh quay đầu dặn chị Trương rút lui.

Chị gật đầu, nhưng cứ đứng trơ ra đó. Anh sốt ruột, quay lại thì thấy chị che bụng, cười xấu hổ: "Xin lỗi nhé... Tối nay chị ăn bánh nhiều quá..."

Rồi đoàng một tiếng như pháo nổ... Chị thả ra một tràng rõ to, thối đến mức gió đêm cũng phải nghẹn lại.

h

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top