Nhân Mã bất ngờ trợn mắt nhìn chằm chằm nam nhân cách mình vài bước chân, cơ thể tự động trôi tuột xuống đất, hai cánh tay vịn thành ghế, miệng nuốt khan một cái.
Tại sao trên thế gian lại có nhiều chuyện trùng hợp như vậy? Ông trời tính tuyệt đường sống của cô thật sao?
Chị Giang trưởng phòng cùng tất cả nhân viên rời khỏi ghế cúi đầu kính lễ.
"Hạo tổng".
Nhân Mã chỉ biết ngồi lặng thất thần chờ đợi thượng đế phán xét? Bước chân hắn tiến gần cô một bước, mọi người cùng run lên một cái. Đồng nghiệp của cô chỉ biết cầu mong tính mạng nhỏ bé của Nhân Mã sẽ được bảo toàn a.
*Cộp*
Bước chân đầy uy lực dừng lại giống như tiếng chuông hồi cuối thông báo hết thời gian với tính mạng nhỏ bé của Nhân Mã. Hắn cao cao tại thượng rũ mi nhìn xuống, đồng tử trực diện khẽ rung động sững sốt trước đôi mắt hắc động vô đáy của nam nhân. Đôi mắt ấy như đánh thức tâm trí trong đầu cô gái bạc mệnh vẫn ngồi bất động ngẩng cao đầu nhìn hắn.
Bây giờ Nhân Mã chống lại hắn ta khác gì khiêu chiến, với tình tiết trong truyện đến 99.99% chống lại Tổng Tài đại nhân đều không có kết cục đẹp a, còn khiến hắn ta nảy sinh hứng thú nhất thời, trời mới biết hắn ta có hứng thú sủng hay ngược đãi cô a. Đối với cô chỉ cần êm đẹp nhận được giấy chứng nhận thăng cấp giám đốc rồi lặng lẽ rút lui, đụng đến mấy vị tổng tài quả thực rất, rất, rất phiền phức.
Nhân Mã ánh mắt mơ hồ, nét mặt sợ hãi nuốt khan một cái nữa, miệng run rẩy:
"Hạo...tổng".
Hắn từ từ cúi người xuống, đưa tay nâng cằm cô lên, đôi môi đỏ cam khẽ bặm lại, hai bàn tay nhỏ bám thành ghế dần vo lại kìm nén. Bây giờ cô mới thực để ý kỹ khuân mặt của Hạo Ma Kết a, ngũ quan sắc nét, khuân mặt góc cạnh, mái tóc light đen trắng, đáng sợ nhất là cách nhìn của hắn đối với thế giới xung quanh: Khinh miệt, thấp hèn. Bình thường là kẻ khác cô đã cho một quyền nằm dài xuống đất rồi, nhưng hắn ta khác, hiện tại cô không thể để bản thân lọt vào đôi đồng tử ác ma ấy.
"Nữ nhân, người hôm đó chính là cô?".
Thần linh ơi! Hắn nhận ra con rồi.
*Ực* Nhân Mã tiếp tục nuốt khan, lần này không còn nước bọt để cô nuốt nữa rồi. Đồng tử khẽ chuyển động sang bên tránh gương mặt nộ khí, cổ họng ậm ừ không thành tiếng.
"H-Hạo tổng. Tôi, tôi" Cô lắc đầu phủ nhận ngập ngừng: "Tôi...tôi chưa có nói cho ai biết".
Hah, hôm trước xem bảng đề cử đội tinh anh, đến tập hồ sơ của nhân viên phòng thiết kế, hắn phát hiện chính là nữ nhân to gan ấy. Nghe mọi người trong tập đoàn bàn tán nữ nhân này rất có thực lực, hắn muốn tận mắt xem xem nữ nhân này làm việc thế nào mà mới vào tập đoàn ba tháng ngắn ngủi được đề xuất vào đội tinh anh.
Vừa bước ra khỏi thang máy đã nghe được chuyện không-thể-nói lung tung. Vậy mà nữ nhân này còn dám trơ mặt nói chưa tiết lộ với ai?
"Vừa lúc nảy...".
"Không không" Nhân Mã lắc đầu liên tục chen ngang thanh minh, dơ ngón tay lên: "Tôi thề là chưa nói với ai. Vừa rồi chẳng qua chỉ là lỡ miệng".
"Lỡ miệng?" Hắn siết nhẹ cằm Nhân Mã nhích lên: "Nữ nhân, cô lỡ miệng bao nhiêu lần rồi?".
Chết tiệt, cái tên mắc dịch này. Tuy âm thanh nhẹ nhàng nhưng chứa đầy hàn khí, trên người còn xen lẫn chút sát khí áp chế đối phương, ngay cả cô cũng bị hắn làm cho tâm run lên đôi chút, nếu người bình thường hẳn phải mất tám chín cái mạng ấy chứ. Tự nhủ bản thân phải thật bình tĩnh, châm ngôn bây giờ là: Nhịn, phải nhịn, vì tương lai tự do, phải nhịn.
Chị Giang híp nhẹ mắt lén nhìn Nhân Mã. Nghe khẩu khí giữa hai người cô có thể đoán được Nhân Mã đã từng đắc tội không hề nhẹ với Tổng Tài đại nhân của chúng ta a. Chẳng lẽ nó chưa từng nghe danh tính Hạo tổng hay sao còn đụng vào ngài ấy?
"Hạo. Hạo tổng. Nhân Mã là người không biết quy cũ. Mong ngài bỏ qua cho cô ấy một lần".
Giang trưởng phòng hít một hơi sâu lấy can đảm bước ra, giọng nói còn hơn cả cung kính trước hơn hơn cả đấng sinh thành, dè chừng lựa lời đỡ giúp Nhân Mã.
Chị trưởng phòng, em đời đời ghi nhớ ơn đức hôm nay của chị a.
Đồng tử đen huyền khẽ chuyển động buông cằm Nhân Mã xuống đứng thẳng lên, xoay thân hình cao lớn che khuất được cơ thể nhỏ bé của người con gái đang khổ sở bám vịn thành ghế đứng lên.
"Ngày mai, đúng 6 giờ tôi muốn cô có mặt tại tầng mười tám. Chậm một giây trừ nữa tháng lương"
"CÁI GÌ CƠ?".
Cả phòng thót tim nhìn Nhân Mã. Thấy mình lỡ lời vội nâng tay bịt miệng lại, hắn xoay người khẽ nhướng mày rồi cau xuống.
"Ý kiến?".
Cô khổ sở dịch chuyển đầu sang hai bên:
"Ý tôi là, tôi biết rồi. Thưa. Hạo. Tổng"
"Tốt".
Ma Kết xoay người, bỏ hai tay vào túi quần âu tiến lại gần thang máy. Nhân viên gần đó vội bước nhanh đến trước thang máy nhấn nút. Cả phòng cúi đầu kính lễ:
"Hạo tổng đi thong thả".
Cả phòng đợi đến khi cánh cửa thang máy che khuất bóng dáng vị ma thần kia mới dám thở phào vuốt ngực, cảm nhận tim mình vẫn còn đập như tiếng trống trong lồng ngực.
Nhân Mã thả người xuống ghế, đôi mắt bất động nhìn phía xa vô định:
"Ngày tháng tươi đẹp của tôi....kết thúc rồi".
Sảnh họp dự án phim trường thuộc tập đoàn Hạo Thiên, ngoài cửa những bảo vệ và vệ sĩ vest đen ra sức ngăn chặn đám đông, trên tay ai nấy đều cầm khung hình có tên của nhiều diễn viên, miệng hò reo không ngừng.
"Sư Tử. Sư Tử...".
"Tuyết Kim Ngưu. Tuyết Kim Ngưu....".
"Tuyết Nhất Hi. Tuyết Nhất Hi...".
"Lam Thần. Lam Thần...".
....
Trên toàn cao ốc khắp thành phố công chiếu hình ảnh buổi họp báo, màn hình tivi mọi nhà đều bật kênh trực tuyến truyền hình. Mọi người ngồi xem trước màn hình thấy hai nữ một nam bước ra ngồi vào ghế họp báo liền phấn khích la hét.
"Ôi!! Nữ hoàng Tuyết Nhất Hi kìa. Cô ấy thật xinh đẹp".
"Ảnh đế Sư Tử. Hoàng tử của em".
"Tuyết Kim Ngưu kìa. AAAA.....".
"Trời ạ! Lần này còn có cả Lam Thần nữa...".
.....
Nơi họp báo dự án phim, từ cửa sảnh tổ chức tiến vào bên trong đều treo hình quảng cáo của bốn diễn viên chính bộ phim "Nhất Thế Danh Môn". Ngồi trên bậc cao là bốn nhân vật chính trong bộ phim được tập đoàn Hạo Thiên đầu tư kỹ lưỡng từ dàn diễn viên đến kỹ thuật máy móc. Sư Tử ngồi giữa Tuyết Kim Ngưu và Tuyết Nhất Hi, Khang Lam ngồi cạnh Tuyết Kim Ngưu niềm nở cười thân thiện trước máy quay, máy ảnh, các cánh báo chí chen lấn cầm mic chĩa về phía trước.
"Ảnh Đế. Đây là lần đầu ngài hợp tác với dàn diễn viên Trung Quốc, anh cảm thấy thế nào?"
"Diễn viên casting đều là những người chuyên nghiệp. Được đóng chung với..." Sư Tử cười tươi trước ống kính, đưa hai tay sang hai bên: "Có hai nữ thần màn ảnh làm bạn diễn chính và tài tử Khang Lam, tôi thấy bản thân rất vinh dự và may mắn".
Phóng viên nữ khác xen lấn lên chĩa mic về phía Kim Ngưu:
"Thưa cô Tuyết Kim Ngưu. Nữ chính trong 'Nhất Thế Danh Môn' do cô đảm nhận phải bộc lộ rất nhiều cảm xúc khác nhau, vai diễn này được coi là cực kì gây khó khăn cho diễn viên. Cô có cảm thấy áp lực không?".
Kim Ngưu nhướng mày, môi mím lại lưỡng lự gật đầu một cái, cơ mặt giãn ra miệng nhoẽn cười.
"Đây đúng là vai diễn thử thách đối với tôi. Nhưng tôi sẽ cố gắng hoàn thành tốt, không phụ kì vọng của mọi người".
Một nam phóng viên bên kia hướng mic lên Tuyết Nhất Hi: "Tuyết Nhất Hi. Lần đầu tiên đóng cùng người nhà, cô cảm thấy thế nào?".
"Tất nhiên là hào hứng rồi, đây có thể là trải nghiệm khó quên".
Tiếp theo đó hàng loạt câu hỏi được nổ ra, hàng chục đài chen lấn để lấy được thông tin, đèn pha trắng nháy liên tục.
Kết thúc buổi họp báo, trong phòng nghỉ ngơi đặc biệt tầng hai mươi, quản lí Dư đang giúp Kim Ngưu kéo khóa ẩn phía sau lưng váy thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Kim Ngưu phẩy tay: "Chị ra xem có chuyện gì?".
Quản lí Dư gật đầu bước ra ngoài, Kim Ngưu đành tự mình làm nốt phần dở. Quản lí Dư vừa mở cửa đã bị nam nhân mặc vest bịt miệng kéo ra.
Kim Ngưu vừa kéo khóa đến thắt lưng ghe thấy tiếng bước chân phía sau thì dừng lại, tay nâng lên cổ mở chiếc vòng thạch anh tím.
"Chị Dư Hinh. Ai vậy?".
Bàn tay lớn bóp chặt vào vai khiến Kim Ngưu giật mình quay đầu lại, chưa kịp định hình thì đã bị xoay người lại đẩy mạnh vào tường, cơ thể đột ngột bị va đập mạnh khiến gương mặt cô nhăn lại vì đau. Hai tay bị kéo lên cao giữ chặt bởi bàn tay to lớn, chiếc cằm bị lực mạnh khác thô bạo nâng lên, lúc này cô có thể nhìn rõ được gương mặt nộ khí của kẻ tùy tiện này.
"Sư Tử. Anh...."
"Nói. Tại sao em trốn tránh anh suốt ba năm?".
Tiếng hét như tiếng gầm của một con sư tử chịu nhiều tổn thương, đau đớn suốt một thời gian dài, cuối cùng, con sư tử ấy đã được giải thoát, thỏa mãn. Người thỏa mãn được con sư tử đầy dục vọng này chính là người con gái ấy. Người con gái hắn liên tục tìm kiếm không ngừng nghỉ suốt hơn ba năm ròng rã.
Cơ thể Kim Ngưu không ngừng kháng cự như một con cá bị giữ chặt trên thớt. Cằm dưới cổ bị hắn bóp cho tê buốt, tiếng bất lực từ cổ họng khó khăn thốt ra:
"Đau".
Quản lí Park đứng ngoài cửa lòng như lửa đốt, ba năm làm quản lí của cậu ta nhưng đây là lần đầu tiên thấy cậu ta tùy tiện xông vào phòng nghỉ ngơi của diễn viên nữ a. Quay sang nhìn cô gái đang bị vệ sĩ bịt miệng, cơ thể không ngừng vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế trong vô ích. Khẽ chép miệng một cái thở dài, chân lại không yên phận đi qua đi lại lo lắng.
"Cậu ta sao dám làm càn ở làng giải trí nước khác cơ chứ?".
Sư Tử bỏ bàn tay ra khỏi khuân mặt nhỏ đã bị hắn bóp cho tê cứng, hai bên má trắng ngần in hằn dấu ngón tay thô bạo. Ngưỡng như hắn sẽ buông tha cho cô, hắn bế xốc cô lên tiến lại giường không ngần ngại ném xuống. Cơ thể đầy đặn động đậy, khóa ẩn phía sau lưng vốn đã bị mở đến thắt lưng, bị hắn tác động mạnh tụt xuống gần vòng một đầy mê hoặc.
Nét mặt Kim Ngưu nhăn lại vì đau, chống khủy tay kéo áo lên che đi phần hở, nhích chậm lùi dần lên đầu giường.
"Anh định làm gì?".
Khuân mặt Sư Tử như nộ thần nhìn xuống cơ thể đầy tội lỗi. Nét mặt, giọng nói của cô ta chẳng khác gì mời gọi nam nhân. Trong lòng không kìm được mà chửi thề: Mẹ kiếp!! Chẳng lẽ cô ta luôn dùng biểu cảm này với nam nhân khác.
Khụy một bên gối xuống giường đưa tay mở hai cúc áo, vươn người đè xuống giữ cơ thể không yên phận liên tục di chuyển. Tóm hai tay kéo lên đầu giữ chặt, chán cụng xuống chán cô.
"Sư Tử! Bỏ tôi ra".
Kim Ngưu gào lên cố dãy dụa. Hắn không còn ôn nhu với cô như trước, hắn bây giờ dễ nổi giận và thô bạo với cô. Tại sao? Tại sao? Ba năm gặp lại hắn lại như vậy?
"Nếu em thèm khát vào làng giải trí như vậy, tại sao không mở miệng nói với tôi?".
Giọng của Kim Ngưu gằn nhẹ, chân tay vẫn không yên phận tiếp tục kháng cự sự khống chế.
"Đó là việc của tôi".
Khuân mặt hắn dần hạ xuống: "Nói xem nào". Từng hơi thở nóng hổi du di phả vào vành tai cô: "Em đã lên giường với bao nhiêu thằng khốn để được như bây giờ?".
Tròng mắt Kim Ngưu mở to, cơ thể như bị tước đi không còn sức phản kháng, tim cô như bị đâm một nhát mạnh rồi rút ra một cách nhẹ nhàng, đầy đau đớn nhất. Miệng cười mỉa mai, giọng lạnh lùng dứt khoát:
"Không... Nhớ nổi là bao nhiêu người. A ưm".
Cảm nhận hõm cổ bị cắn mút chặt, hàm răng nghiến lại cố không phát ra tiếng la. Cô có thể cảm nhận được sự tức giận tột cùng ấy chuyền qua vết cắn.
"Tôi tìm em suốt ba năm. Trong ba năm ấy, em có từng... Nhớ tôi không?".
Nhớ! Rất nhớ! Nhớ hắn đến phát điên! Nhưng mà....
"Không".
Sư Tử dần buông lỏng hai tay đang giữ chặt hai cánh tay đã bị đỏ tấy, cơ thể to lớn thả lỏng đè xuống khiến cô bị chiếm mất tiện nghi. Giống như được cởi bỏ khỏi xiềng xích của ác thú, Kim Ngưu nâng tay định đẩy hắn ra, vừa chạm đến bả vai thì tiếng nói trầm nhẹ đầy mệt mỏi.
"Đừng đẩy tôi ra, xin em đấy" Bàn tay cô run lên khựng lại: "Ba năm rồi. Tôi chưa được ngửi mùi hương của em".
Hơn ba năm hắn thức trắng nhìn vào màn hình điện thoại.
Hơn ba năm, không đêm nào hắn không phải dùng đến rượu, thuốc an thần làm thuốc dẫn để ngủ.
Cuối cùng hôm nay, hắn có thể ngủ một giấc.
Buông hai tay xuống, trông hắn ta giống như một đứa trẻ cô không đành hất ra. Rốt cuộc quyết tâm hơn ba năm của cô bị hắn phá vẻn vẹn trong vài phút ngắn ngủi gặp lại.
"Tôi sẽ không tha thứ cho em đâu. Không bao giờ".
Câu nói trong mơ hồ của hắn khiến tim cô nhói lên. Nâng tay lên đặt lên mái tóc nâu, nhích đầu sang bên hôn nhẹ lên mái tóc quen thuộc.
"Cậu tên gì?".
"Hừ! Cậu mà đòi làm diễn viên sao?".
"Em có mùi hương cực kì dễ chịu. Tôi rất thích".
"Sau này đừng có để bất kì nam nhân chạm vào em. Ngay cả sợi tóc của em cũng là của tôi".
"Tuyết Kim Ngưu! Em mà bước chân vào ngành giải trí thì đừng hòng nhìn mặt tôi nữa!".
Khẽ khép đôi mi lại chìm vào trong mộng quá khứ. Chỉ hôm nay thôi, từ mai chúng ta sẽ trở lại như cũ.
Hai người xa lạ.
Bên ngoài phòng đầu quản lí Park phát sáng một nghìn vôn, từ khi gặp cô diễn viên Tuyết Kim Ngưu kia cứ thấy quen quen, hóa ra là cô gái trong một vài dự án chụp cùng Sư Tử.
Nguyên ngày hôm đó vệ sĩ của Sư Tử, quản lí Park và quản lí Dư đứng bên ngoài trọn nguyên một ngày canh giữ không cho ai đến gần phòng.
Bệnh viện Dương Hinh.
Trong phòng làm việc, nữ bác sĩ đang chống đầu cố nhìn xấp giấy tờ bày tràn lan trên bàn. Hai tháng nay Xử Nữ liên tục thức thâu đêm để nghiên cứu phương pháp điều trị của bệnh nhân hoàng gia Pháp. Có tuần cô chỉ có mặt nhà một lần chợp mắt rồi lại đến bệnh viện, ngay cả giờ giấc ăn cơm cũng phải có y tá nhắc nhở mới nhớ.
"Bác sĩ Tuyết. Dưới lầu một khu toa cấp cứu rất hỗn loạn. Cô mau xuống đó xem".
Y tá Tiểu Huân hớt hải chạy vào tuôn một tràng.
Xử Nữ vội gấp tài liệu lại lấy áo khoác bờ lu mặc vào đi ra ngoài, Tiểu Huân đi theo sau. Thang máy tầng một vừa mở, Xử Nữ cùng Tiểu Huân bước ra, sảnh bệnh viện đúng như Tiểu Huân nói, rất hỗn loạn.
Khoảng hơn năm mươi vệ sĩ mặc vest đen hung tợn, mặt kẻ nào kẻ nấy như đi khủng bố các bác sĩ và bệnh nhân. Vài bác sĩ bị thương, kẻ cầm đầu giọng quát nạt, tay tóm cổ một bác sĩ nam mặt tái mép kéo lại gần.
"Hắn ta đang ở đâu?"
"Tôi. Tôi thật sự không biết".
Xử Nữ một tay bỏ trong túi áo bờ lu, một tay đỡ nửa mặt trên thở dài một tiếng mệt mỏi. Nhiều về sĩ thế này ắt hẳn kẻ bọn chúng truy lùng nhân vật không nhỏ rồi. An ninh bệnh viện từ khi nào kém vậy a? Phải gọi điện thoại cho Tiểu Tam và em rể quản lí Hắc Đạo tốt chút nữa a.
"Ngươi không chịu nói?".
Tên hung tợn dơ nắm đấm lên, bác sĩ nhắm chặt mắt lại chờ đợt đòn dáng xuống nhưng mãi vẫn không có cảm giác gì. He hé mở mắt ra thấy nắm đấm ấy đã được nữ bác sĩ ngăn lại, miệng run lắp bắp.
"B-Bác sĩ T-Tuyết".
"Này anh bạn. Đã nói không có thì cút đi chỗ khác tìm. Đừng làm phiền bệnh nhân của chúng tôi nghĩ ngơi".
Hắn cố giựt tay khỏi sự khống chế, mắt trợn lên đe dọa to tiếng quát:
"Cái con tiện nhân này!".
Bác sĩ và bệnh nhân đưa tay che miệng hoảng sợ lùi lại.
Hắn ta bỏ bàn tay nắm cổ áo bác sĩ nam kia, vung lên đánh ngang vào bên mặt Xử Nữ nhưng cô dễ dàng cúi xuống né mà không phải dùng đến tay đang bỏ trong túi áo bờ lu. Thục mạnh đầu gối vào bụng tặng kèm cú đá ngang hông khiến hắn ôm gập người hối. Hất tay hắn ra rồi xỏ tay lại vào túi áo bờ lu, đánh mắt xung quanh khiến mấy chục tên vệ sĩ dữ tợn dè chừng lùi lại nửa bước.
Dù sao cũng là nhi nữ của Hắc Ngạo Quỷ, nếu để người ngoài biết con gái của ông ta bị mấy tên lang băm bắt nạt thì đúng là mất hết mặt mũi a.
Tên dưới đất lồm cồm đứng lên, bước chân chệnh choạng vài bước lại phía sau, tay vẫn ôm bụng chỉ xung quanh.
"Lên cho ta. Đào ba tấc đất cũng phải tìm được hắn".
Bọn chúng nhìn nhau rồi đồng loạt khí thế hô hào xông lên. Bệnh nhân, bác sĩ trong viện hoảng loạn chạy tìm nơi trú thân, người chạy ra ngoài.
Xử Nữ cau mày, nói gì thì nói cô vẫn không thể giai sức đấu một lúc hơn năm chục tên này. Đâm lao đành phải theo lao thôi.
Cô nhỏ giọng: "Hi vọng nó đến kịp".
"Bác sĩ Tuyết" Tiểu Tuân run lên, khẩn trương lay lay cánh tay Xử Nữ, gương mặt lấm tấm mồ hôi nuốt khan: "Chúng ta nên rời khỏi đây. Nhanh lên".
"Tiểu Tuân, giúp các bệnh nhân vào nơi an toàn đi" Xử Nữ rút chiếc bút bi bên ngực vấn tóc gọn gàng, tiến lại gần giường kéo, tiếng hô hào của đoàn áo đen càng lúc càng tiến lại gần: "Chỗ này để tôi lo".
Tiểu Tuân quay ngược quay xuôi, mím môi gật đầu một cái chạy vào, nếu cô còn đứng đây nữa chỉ làm vướng tay chân của bác sĩ Tuyết thôi.
Sau khi được tiếp sức bởi tiếng đe dọa của tên đầu xỏ, đám người áo vest kìa máu liều dâng lên cao lao đến.
Xử Nữ xoay người kéo bốn chiếc giường chắn ngang trước đoàn áo đen, nâng chân đạp mạnh lên phía trước đẩy lùi bảy tám người lại, chống tay xuống giường nâng người lên đạp ngã liên tiếp mấy tên, hạ hai chân tiếp đất, xoay người tung tiếp vài cú đá hai bên trên không.
Vài phút sau, khoảng hơn hai mươi tên nằm dưới đất, cả hai bên bắt đầu dè chừng lấy khoảng cách.
Xử Nữ đã thấm mệt, đôi mắt dần mờ đi, tinh thần suy giảm, gần đây cô luôn liên tục thức khuya, ăn uống thất thường, đánh gục được hơn hai mươi tên đúng là giới hạn của cô rồi. Lắc mạnh đầu hai cái lấy lại tỉnh táo, bây giờ ngã xuống thì nguy.
"Các ngươi. Đang cản đường ta đấy".
Âm thanh rợn người vang lên phía sau lưng đoàn áo đen, bọn chúng quay đầu lại vô thức tránh đường cho chủ nhân tiếng nói trầm lạnh mới phát ra.
Xử Nữ thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô gái cột tóc cao, tay cầm lồng cơm, ánh mắt như hàn băng tỏa ra.
"Tiểu Tam".
Thiên Bình bước đến gần Xử Nữ, mắt quét nhìn quanh khiến đoàn áo đen lùi lại vài bước. Nâng chiếc cặp lồng ba ngăn, bên cạnh gắn bình inox lên trước mặt cô gái áo bờ lu sắc mặt xấu vì thiếu ngủ.
"Tiểu Ngũ nhờ em mang đến".
Xử Nữ đưa tay nhận lấy. Thiên Bình xoay người lại, hơi nhích đầu sang bên, khóe môi nhếch lên.
"Bọn nào đây?".
Tên cầm đầu bị Xử Nữ đánh gục trợn mắt há hốc miệng lùi lại, chân tay bủn rủn khi thấy mặt trạm khắc hình con rồng đen đang rung nhẹ trên chân phải của người con gái lạnh như băng.
"Đây. Đây là...".
Đầu hắn như thước phim tua lại, phải rồi, tên bác sĩ vừa gọi cô ta là: "Bác sĩ Tuyết". Bọn hắn đã đụng đến ai thế này?
Thi thoảng Cự Giải vẫn hay làm cơm đem đến cho Xử Nữ, hôm thì Song Tử đưa cơm. Hôm nay không biết hai đứa nó bận việc gì mà nhờ đến Thiên Bình?
Thiên Bình vừa đến đã cổng bệnh viện bác sĩ bệnh nhân chạy nhốn nháo ra ngoài, tiếng đánh nhau vang lên. Không biết bang nào gan lớn, ban ngày ban mặt dám cho đàn em dẫn người ngang nhiên xuất hiện Bạch Đạo gây chuyện ngay trong bệnh viện?
Từ ngoài một kẻ khác chạy vào, cúi đầu trước Thiên Bình và Xử Nữ:
"Ch-chúng tôi thật lỗ mãn, mong các hạ bỏ qua".
Thiên Bình thu ánh nhìn lên người đang cúi đầu phía trước: "Các ngươi, thuộc bang phái nào?".
Hắn ta không tỏ vẻ sợ sệt nhưng cũng bị tiếng nói của Thiên Bình áp chế tinh thần đến bốn năm phần.
"Chúng tôi thuộc bang phái Mon, thưa cô chủ".
Bang phái Mon chẳng phải lão đại là Bạch Dương sao? Thảo nào lại ngang nhiên hành động giữa ban ngày ban mặt như vậy. Nhưng nguyên nhân gì khiến bọn này sống chết muốn tìm người ở đây?
Mà hắn biết cô là.... Thôi thôi bỏ đi. Tý về cho tên đó một trận.
"Tối về nói chuyện. Các ngươi cho người lui đi. Đừng có làm phiền Nhị tỷ ta"
"Dạ".
Hắn cúi đầu nhanh chóng lui xuống, vốn dĩ đã nghe chị đại rất uy mãnh nhưng không ngờ gặp mặt còn hơn cả lời đồn nha. Không phải hắn kịp phát hiện ra chị đại đến đây thì bọn này lấy luôn giấy nhập viện.
Xử Nữ vài phần choáng váng mệt mỏi nên không nghe rõ cuộc hội thoại giữa hai người họ, dù sao cô cũng không quan tam đến chuyện Hắc Đạo làm gì.
Biệt thự Hạo thị - tầng ba.
Cửa cầu thang mở ra, Thiên Bình tiến lên một bước nhấn pass bên lề cửa gỗ, màn hình xanh điện tử chiếu lên bề mặt cửa gỗ.
Xác nhận mật khẩu. Xác nhân dấu vân tay. Hoàn tất. Chào mừng cô chủ về nhà.
Cánh cửa tự động mở ra, Thiên Bình trên người thập phần nộ khi bước vào, đồng tử nhìn quanh phòng khách như tìm được nó sẽ xé tung nó ra.
Hừ! Cái tên Thiên Bạch Dương này! Hôm nay lại không có nhà là sao?
Thiên Bình ngồi xuống ghế sofa, với lấy điều khiển bật tv lên, màn hình siêu mỏng năm mươi inh đối diện hiện gương mặt khả ái quen thuộc đang tươi cười.
"Vợ yêu à! Tối nay tôi bận chút việc nên không có nhà. Đồ ăn tôi nấu sẵn để trên bàn phòng ăn, nếu nguội thì vợ chịu khó hâm lại cho nóng. Yêu vợ. Moa".
"Vác mặt về lão nương có đập nát cái miệng nhà ngươi không?".
*Hắt xì*
Bạch Dương ngồi họp bỗng nhiên hắt xì tiếng khiến đàn em chăm chú nhìn, hắn cầm điện thoại bật lên, đàn em hú vía không biết lão đại nhìn thấy gì mà miệng cười như thế a? Hôm nay tâm trạng lão đại khá tốt nha, xem ra hôm nay sẽ được khoan hồng lớn.
Thiên Bình tắt tv, ném chiếc điều khiển sang bên, xoay người nằm xuống ghế sofa. Lôi điện thoại trong túi, kéo danh bạ ấn vào số nào đó, đầu dây bên kia liền có phản hồi.
"Khải Khải. Gần đây sao tôi không nhận được báo cáo bất thường nào?".
Đoàn người của hắn hoạt động xấc xược vào ban ngày không phải chuyện nhỏ a, chắc chắn nhiều chuyện xảy ra vậy mà cô không nhận được một tin.
Giọng nữ cung kính đầu dây bên kia vọng lại:
"Cô gia đã dặn những chuyện quan trọng không cần phiền lão đại, ngài ấy sẽ xử lý hết"
"Cái tên phiền phức".
Khải Khải ở trụ sở, chân gác lên bàn ngã người lên ghế lớn thư giãn, tay còn lại cầm tập hồ sơ tranh thủ đọc.
"Lão đại à! Cô gia quan tâm cô lắm đó nhé"
"Cô gia ! Này, ai cho các người gọi như vậy?"
"Haha. Chúng tôi thấy cô gia này được đấy chứ, lão đại nên cho người ta cơ hội đi. Thế nha"
"Khải...".
Tút...Tút...
Thiên Bình chưa nói hết câu đã nhận được tiếng tút kéo dài bên tai, đưa điện thoại lên phía trước, gương mặt khẽ cau lại.
"Dám cúp điện thoại của mình? Rốt cuộc cô ta là người của ai đây?".
Tại căn cứ bang Mon, Bạch Dương đặt điện thoại xuống bàn nhìn lên, đàn em ngồi hai bên giật mình quay lại tư thế cũ. Hắn khẽ hắng giọng trở lại nét mặt khủng bố.
"Nói tiếp".
Một tên ngồi gần đó kéo tờ giấy tư liệu đến trước mặt người ngồi đầu. Bạch Dương nhìn tờ giấy khẽ chau đôi mày rậm.
"Tên này quả thực không đơn giản. Người chúng ta truy đến bệnh viện Dương Hinh liền mất dấu hắn. Lúc đó...".
Hắn ta ái ngại nhìn Bạch Dương rồi thu lại.
"Làm sao?" Trì Hạ vừa nói vừa với tay cầm tờ giấy trước mặt Bạch Dương xem xét.
"Lúc đó người của chúng ta gặp chị đại nên không thể kiểm soát cục diện được".
Hắn không thể nói người của chúng ta đã đánh một trận với chị của chị đại được a.
Bạch Dương lại khẽ cười một cái: "Tiếp tục truy tìm hắn".
Đàn em nuốt khan ngây ngô gật đầu "Dạ" tiếng. Cứ tưởng sẽ bị nam nhân hắc ám kia táng cho một trận như mọi khi, nhưng chỉ cần nhắc chị đại thì lão đại lại cười, bây giờ bọn họ đã có cách để làm cho lão đại nguôi giận rồi a.
Tất cả đàn em ngồi trước mặt Bạch Dương bao gồm Trì Hạ đồng loạt chống tay hướng về phía trước, thở dài một cái.
Hazzz... Lão đại không ổn rồi!!!!
1 giờ sáng bệnh viện Dương Hinh, Xử Nữ vừa bước ra khỏi thang máy Tiểu Huân đã nhào đến hớt hải như ma đuổi.
"Bác sĩ Tuyết"
"Gọi tôi chị Xử Nữ được rồi".
Xử Nữ bước đi lại bị bộ dạng không khác gì vừa thoát chết của Tiểu Huân chắn đường.
"Có một, bệnh nhân bị, bị..."
"Em nói từ từ xem nào".
Tiểu Huân đứng thẳng nuốt ực một cái: "Có một bệnh nhân bị thương rất nặng ở khoa cấp cứu, nhưng cậu ta không cho ai lại gần cả".
Khoa cấp cứu, các bác sĩ vây quanh không dám lại gần người nước ngoài cột tóc light vàng ngắn đang khụy một chân, tay ôm vết thương bên hông đang rỉ máu, tay nắm thanh kiếm không cho ai lại gần.
"Này cô, hãy bình tĩnh"
"Cút".
Mọi người tránh sang một bên khi Xử Nữ đến, kẻ đó ngẩng đầu trợn mắt hung tợn nhìn cô, mồ hôi chảy dòng trên khuân mặt cố chịu cơn đau.
Thì ra là con trai, vậy mà nãy giờ mọi người cứ gọi hắn là cô gái. Vả lại nãy giờ ngoài chữ "Cút" thì hắn ta không học được tiếng Trung nào khác a. Ví dụ như: Đừng lại gần tôi. Nghe có vẻ lịch sử ra dáng quý ông hơn.
Máu loang xung quanh, trước đó chắc đã vung kiếm loạn lung tung với mọi người đây mà. Xử Nữ đưa tập giáo án cho Tiểu Huân tiến lại gần kẻ đó không chần trừ.
"Không, được qua, đây".
Đến nơi, Xử Nữ nâng chân đá thanh kiếm sang một bên khiến hắn ngã xụp xuống, lôi bao tay trong túi áo ra:
"Khiêng hắn vào trong cấp cứu".
Bác sĩ xung quanh gật đầu thán phục nhanh chóng nâng hắn lên xe đẩy vào phòng cấp cứu gần nhất. Xử Nữ đã thay bộ áo xanh bước vào, tay đeo khẩu trang y tế.
"Cô...".
Xử Nữ dừng công việc kéo bao tay lại quay sang nhìn cơ thể đầy loang lỗ đầy máu, vết thương bị súng bắn không ngừng xuất huyết, khuân mặt quằn quại.
"Hiểu tiếng Trung chứ?".
Nhận được cái gật đầu từ hắn, Xử Nữ chống hai tay xuống thành giường: "Nếu anh không chịu hợp tác tôi sẽ khiêng anh ra trước cửa bệnh viện vứt đó cho kẻ đang truy đuổi anh xé xác anh ra từng mảnh vứt cho cẩu tha đấy".
Có vẻ lời đe dọa thành công, hắn đã ngoan ngoãn nằm yên. Đội y tế đã lắp thiết bị hỗ trợ lên người hắn, Xử Nữ cầm con dao mỗ nhìn lên bảng điện đồ.
"Tiêm thuốc gây mê, liều lượng vừa. Chú ý bảng điện đồ cho tôi"
"Dạ".
Tập đoàn Hạo Thiên.
5 giờ 50 phút. Bóng dáng cô gái mặc áo phông rộng lửng tay, quần jaen bạc, khuân mặt ngái ngủ chập choạng bước qua hai nhân viên bảo vệ, miệng không ngừng ngáp lên ngáp xuống.
Bảo vệ cửa chính giật mình dụi dụi mắt mấy cái, bọn họ không nhìn lầm chứ? Mới sáng sớm mà nhân viên đã tạo nên lịch sử "chuyên cần" đi sát giờ của công ty hôm nay lại đi sớm a.
Nhân Mã lên thu dọn đồ lên tầng mười tám, trong công ty một bóng người cũng không có. Cái tên hỗn đản bắt cô đến từ 6 giờ mà bây giờ chưa thèm đến, nằm dài ra bàn tranh thủ đánh một giấc.
Không biết mình đã ngủ thiếp đi bao lâu, cảm nhận được vật gì đó đang gõ vào đầu mình, nâng tay gạt sang bên miệng lẩm bẩm:
"Cút".
Ma Kết tiếp tục dùng tập tài liệu đập vài cái vào đầu cô gái nằm dài ra bàn ngủ ngon lành.
"Cút. Đồ vô duyên".
Nhân Mã khó chịu la lên, chuyển đầu sang bên.
Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn với cô nhân viên lười nhác, không hiểu tại sao cô ta có thể được đề xuất vào đội tinh anh cơ chứ? Nâng chân gạt chiếc ghế ra khiến Nhân Mã trượt ra khỏi bàn, người ngã nhào về phía trước.
Tưởng được ôm đất mẹ an lành, cảm thấy không đau gì cả. Có gì đó đang đỡ ngang bụng mình, trong lòng cảm kích tột cùng kẻ đã đỡ mình. Xoay đầu nhìn lên, sắc mặt cô thay đổi 360 độ.
Mẹ nó!! Lương tâm hắn ở đâu rồi?
Trước mắt Nhân Mã là tên hỗn đản hắc ám dùng cái chân dài miên man của hắn đỡ ngang người cô.
"Tuy cô nhẹ nhưng vẫn khiến tôi mỏi chân đấy".
Đời không thể tin vào tiểu thuyết được a. Ta phỉ.
Nhân Mã bực dọc chống tay đứng lên, tâm lí đã chuẩn bị xoảng tên này một trận thì xực nhớ gì đó, khuân mặt tươi cười híp mắt nhìn hắn.
"Hạo tổng. Chào buổi sáng".
"Cô.." Hắn di đôi đồng tử từ đầu đến chân cô, trong đáy mắt hiện lên tia nghi ngờ: "Khai lận tuổi đấy à".
Cha nó, bà 25 tuổi thật đấy!
"Đâu có. Hạo tổng thật biết đùa a".
Nhịn, bà nhịn mày.
Ma Kết ném tập tài liệu xuống bàn, tay xỏ vào túi.
"9 giờ sẽ có cuộc họp của các giám đốc. Cô trình bày chi tiết mô hình cho mọi người".
Hắn nói xong xoay người đi. Nhân Mã há miệng cố nén giọng xuống, tay vuốt ngực:
"Hạo tổng, nếu không...."
"Phòng thiết kế tầng mười vẫn còn chỗ của cô".
Bây giờ trong lòng Nhân Mã dạo dực như núi lửa sắp trào, ngồi xuống ghế cầm xấp tài liệu, nâng tay nhìn đồng hồ thể thao. Đã 7 giờ 35 phút, hắn bắt cô phải hoàn thành trong hai tiếng hai lắm phút sao? Đến cả thành viên tinh anh nhanh nhất phải hơn nửa ngày mới hoàn thành cả mô hình nữa. Rõ ràng là hắn đang trả thù cô mà. Gập mặt úp xuống bàn, cô có cảm giác hối hận vậy!!!
Ở biệt thự chị em Tuyết, người hầu bất động nhìn nam sinh đứng trong phòng khách. Song Tử từ trên tầng đi xuống, đôi mắt trợn lên, đôi chân nhũn dừng lại, miệng lẩm bẩm.
"H-Hàn huynh?"
"Đó là vệ sĩ của tỷ. Song-Ngư".
Cự Giải bước xuống, ánh mắt chứa đầy hàn khí, giọng cao ngạo vang lên nhấn mạnh tên của hắn khiến người hầu lúng túng cúi đầu. Bỗng nhiên bọn họ cảm giác được Ngũ tiểu thư dần trở lại dáng vẻ ngày trước a, nghĩ đến đó trong lòng ai nấy thấp thỏm lo lắng.
"Song Ngư?".
Song Tử hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, tại sao trên đời này lại có người giống nhau như vậy?
"Đúng vậy, thưa Song Tử tiểu thư".
Song Ngư cười nhẹ như tia nắng ban mai chiếc rọi.
"A Ninh. Dẫn cậu ta đến phòng khách".
Một cô người hầu cúi đầu "Dạ" một tiếng rồi dơ tay sang bên :"Mời".
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận