Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)
  4. Chương 1: Từ trong gió tuyết đến

Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)

  • 105 lượt xem
  • 1782 chữ
  • 2025-04-08 21:20:55

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tuyết lất phất bay, nửa như hoa mai, nửa tựa liễu rủ.

 Vài bông tuyết vương trên bệ cửa sổ một quán rượu ven quan đạo, quán rượu duy nhất trong vòng mười dặm có thể tránh gió tuyết.

Ngụy Trường Nhạc đứng sau cửa sổ nhìn xuyên qua khe hở nhỏ, ngắm tuyết rơi đầy trời, miên man suy nghĩ.

Đêm qua, hắn vẫn còn là kẻ tung hoành thương giới, suýt chút nữa khiến một mỹ nhân ngực nở mông to đỏ mặt đến ngất xỉu.

Vậy mà tỉnh dậy, hắn lại thấy mình ở quán rượu xa lạ này, linh hồn nhập vào thân xác một nam tử trẻ tuổi, ký ức của nguyên chủ cuồn cuộn ùa về như thủy triều.

Ngụy Trường Nhạc, thứ tử tổng quản mã quân Hà Đông đế quốc Đại Lương, một tháng trước vừa tròn mười sáu tuổi, vì gây họa mà bị giáng chức xuống làm Bổ Huyện lệnh huyện Sơn Âm, Sóc Châu. 

Ngụy Trường Nhạc chỉ mang theo hai người từ phủ Thái Nguyên đến huyện Sơn Âm nhậm chức.

Nào ngờ giữa đường gặp bão tuyết, đành phải trú vào quán rượu này, rồi thân ở hồn biến trong một giấc mộng.

Hắn ngáp dài một cái, chậm rãi xoay người, nhìn quanh quán rượu.

Trong quán đã kín người, bàn ghế kê khắp bốn kẻ phía, giữa phòng có một đống lửa, mười mấy người vây quanh sưởi ấm. Các góc quán cũng có người nghỉ ngơi, thậm chí có đã ngáy o o..

Ánh mắt hắn dừng lại ở một góc, nơi đó có hai người, một già một trẻ.

Lão già ngoài năm mươi tên là Ngụy Cổ, còn đứa trẻ chưa tới mười ba mười bốn tuổi, chỉ có nhũ danh là Trệ Nô, đều là người đi theo Ngụy Trường Nhạc.

Lão Ngụy Cổ gối đầu lên chiếc hộp gỗ đàn ngủ say, còn Trệ Nỗ dựa vào tường, nửa ngủ nửa tỉnh, ôm chặt một cái bọc trong lòng.

Đám người bên đống lửa cười nói rôm rả, hình như đang bàn chuyện gì đó thú vị.

Ngụy Trường Nhạc chẳng mấy hứng thú với câu chuyện của bọn họ.

Bất ngờ lạc vào thế giới này, hắn cần thời gian thích ứng, càng cần tính toán con đường mình sẽ đi.

Ngụy Trường Nhạc chậm rãi đi đến góc phòng, ngồi xuống bên cạnh lão Ngụy Cổ.

"Nhị gia, người nghỉ ngơi cho khỏe, đêm nay chắc không đi được đâu." 

Lão Ngụy Cổ ngồi dậy, nhỏ giọng nói: "Đợi trời sáng rồi hãy đi, chỉ còn hai ngày đường nữa là tới nơi an toàn rồi."

Ký lai chi, tắc an chi. 

* Ký lại chi, tắc an chi có nghĩa là khi mình đã đến một nơi nào đó rồi thì phải thấy thoải mái, bình tâm lại mà yên ổn sinh sống

Gần một ngày trôi qua kể từ khi đến thế giới này, Ngụy Trường Nhạc đã lấy lại bình tĩnh sau cơn kinh sợ.

Xuất thân nhị công tử Ngụy thị cũng không tệ, làm Huyện lệnh tuy là bị giáng chức nhưng cũng không phải việc quá khổ cực, nên hắn cũng dễ dàng chấp nhận.

"Lão Ngụy, dọc đường ta có gây chuyện gì không?"

 Ngụy Trường Nhạc tựa vào tường, mỉm cười: "Lão gia tử chắc chắn sai ngươi giám sát ta, nhất cử nhất động của ta đều phải bẩm báo về. Vậy trong mật tín của ngươi, cũng nên nói giúp ta vài lời tốt đẹp."

Túc chủ trước kia là kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn, Ngụy thị lo lắng Ngụy Trường Nhạc sẽ tiếp tục gây họa.

Lão Ngụy Cổ cười ha hả: "Nhị gia nói đùa rồi, lão nô đi theo để hầu hạ Nhị gia, nào dám giám thị."

"Muốn hầu hạ thì nên phái tiểu tỷ tỷ xinh đẹp trẻ trung đi theo chứ." 

Ngụy Trường Nhạc liếc mắt: "Lão già ngươi còn chưa tự lo được cho mình, nói gì đến hầu hạ ta?"

Lão Ngụy Cổ cười xòa: "Không phải còn có Trệ Nô sao?"

"Nô tài nghe lời Nhị gia, Nhị gia bảo nô tài làm gì, nô tài sẽ làm đó." 

Trệ Nô ở bên cạnh ngoan ngoãn nói, ánh mắt trong veo, trên mặt còn mang theo nụ cười ngượng ngùng.

"Ngươi thật quái lạ."

 Ngụy Trường Nhạc liếc Trệ Nô, sắc mặt không mấy vui vẻ.

"Nhị gia có muốn dùng chút gì không?" Trệ Nô dường như đầy tâm sự, nhỏ giọng nói: "Nô tài đi nướng bánh cho ngài nhé?" 

Vừa dứt lời, Trệ Nô bỗng quay đầu nhìn về phía cửa sổ, vẻ mặt thanh tú lộ rõ sự đề phòng. 

Ngụy Trường Nhạc thấy vậy không khỏi hỏi: "Sao vậy? Ngươi nghe thấy gì à?"

"Tiếng vó ngựa!" 

Thính giác của Trệ Nô rõ ràng rất nhạy bén: "Nhị gia, có tiếng vó ngựa đang đến gần."

Ngụy Trường Nhạc nhắm mắt lại, quả nhiên trong gió tuyết mơ hồ truyền đến tiếng vó ngựa.

Hắn định đứng dậy đến bên cửa sổ xem xét, nhưng lão Ngụy Cổ kéo lại, nhỏ giọng nói: "Nhị gia, lúc ra cửa lão gia có dặn dò, trên đường dù thấy gì cũng coi như không thấy, nghe gì cũng coi như không nghe, đừng gây chuyện thị phi, bình an là phúc!"

Ngụy Trường Nhạc do dự một chút, rồi thôi không đứng dậy nữa.

Ngược lại một lữ khách tới gần cửa, hiển nhiên cũng nghe được động tĩnh, đứng dậy tiến đến bên cửa sổ, xuyên qua khe hở nhìn ra phía ngoài rồi lại đột nhiên lui về phía sau mấy bước, thanh âm tràn ngập kinh hãi: "Không... Không xong, có đạo tặc...!"

Lời vừa dứt, mặt hồ yên tĩnh như bị nén Nôi tảng đá lớn xuống, trong quán rượu xôn xao một trận, rất nhiều người đã lộ vẻ hoảng sợ.

"Mọi người chớ hoảng hốt, chớ hoảng hốt." 

Một lão giả mập mạp chừng năm mươi tuổi từ , đưa tay ra ý bảo mọi người bình tĩnh: "Quán rượu này của ta mở đã phía sau quầy hàng dachngocqng có đạo tặc cướp bóc, đây nhất định là hiểu lầm, ta muốn xem hơn mười năm, cũng thử chuyện gì xảy ra."

Tất cả mọi người nhìn vị chưởng quỹ kia đi tới bên cửa sổ, ai nấy đều nín thở, trong lòng vô cùng thấp thỏm.

Ngụy Trường Nhạc thật sự tò mò, hắn đứng dậy chạy đến bên cửa sổ, ghé vào bên cạnh chưởng quỹ nhìn ra ngoài.

Dưới tuyết bay đầy trời, một đội kỵ binh như hổ như sói giục ngựa lao nhanh, khí thế hung hăng, nơi đi qua tuyết đọng bắn tung tóe, đánh thẳng về phía quán rượu.

Đội kỵ binh này có hơn hai mươi người, thân hình đều tráng kiện dũng mãnh, thân mặc áo da dê, đầu đội mũ da, ai nấy đều đeo trường cung, bên hông đeo mã đao.

Ngụy Trường Nhạc nhìn thấy đội kỵ binh kia tới gần, trong nháy mắt liền biến đổi đội hình, hơn hai mươi kỵ binh chia làm hai đội, mỗi đội mười mấy người, như chim nhạn chia ra hai bên, sau đó hai đội vòng quanh quán rượu giục ngựa chạy, tiếng vó ngựa kia như lưỡi đao gõ vào lòng mọi người, ai cũng kinh hồn bạt vía.

Trong tiếng vó ngựa, nghe được bên ngoài có người lớn tiếng quát: "Phó Văn Quân, chúng ta biết người ở bên trong, mau lăn ra đây!"

"Là Dạ Khốc Lang!" 

Chưởng quỹ sắc mặt xám như tro tàn, quay người nói với mọi người: "Dạ Khốc Lang tới rồi."

Mọi người trong phòng nghe vậy, không ít người hoảng sợ biến sắc, có một người càng là xụi lơ trên mặt đất, run giọng nói: "Đại... Đại nạn đến rồi, chúng ta...Chúng ta chết chắc rồi..."

Ngụy Trường Nhạc trong lòng nghi hoặc, quay đầu nhìn quanh, cũng không biết Phó Văn Quân rốt cuộc là cao nhân phương nào, thế mà có thể khiến một đám người này bất chấp gió tuyết mà lao tới.

Nhưng mọi người trong phòng có vẻ chẳng để ý tới Phó Văn Quân là ai, mà là bị "Dạ Khốc Lang" dọa tới mức kinh hãi, hắn không khỏi tò mò hỏi chưởng quỹ: "Dạ Khốc Lang là ai vậy?"

"Cảnh Thiên Phi, Dạ Lang đoạt hồn" chung quy vẻ mặt đau khổ: "Khách quan xem ra không phải người Sơn Âm, vậy nên không biết."

"Một đám sói đói ăn thịt người không nhả xương!" 

Một người nhổ ngụm nước bọt, thấp giọng mắng: "Mặc lên túi da quan sai, làm chuyện còn táng tận lương tâm hơn cả đạo tặc...."

Gã nghiến răng nghiến lợi, dường như là người từng bị Dạ Khốc Lang hãm hại.

Một người bên cạnh cũng nắm chặt tay nói: "Sơn Âm không ai không sợ bọn chúng, cũng không ai không hận bọn chúng. Bọn chúng... sao bọn chúng lại tới đây gây họa?"

Ngụy Trường Nhạc cũng đã hiểu, đám Dạ Khốc Lang này không phải đạo tặc, mà là quan sai.

Cảnh Thiên Phỉ, Dạ Lang đoạt hồn!

Nghe ý tứ Dạ Khốc Lang đến từ Sơn Âm, đó cũng là nơi mình sắp tới nhậm chức, như vậy xem ra nơi mình sắp đến lại là một chỗ đại hung.

"Vị nào là Phó gia Phó Văn Quân?" 

Chưởng quỹ chắp tay nói với mọi người: "Các vị lão gia Dạ Khốc Lang muốn tìm ngài, kính xin ngài ra ngoài gặp mặt.

Một tráng hán vẻ mặt hoảng sợ, nhìn quét mọi người, có chút lo lắng nói: "Ai là Phó Văn Quân? Dạ Khốc Lang muốn tìm ngươi, ngươi còn không mau ra ngoài, đừng liên lụy đến mọi người."

Y nói xong câu này, những người khác cũng dồn dập nói: "Không sai, họ Phó là ai? Đừng vì một mình ngươi mà hại mọi người. Dạ Khốc Lang vô pháp vô thiên, chuyện gì cũng dám làm."

Đúng lúc này, Ngụy Trường Nhạc bên cạnh chưởng quỹ mãnh liệt về một cái, ôm chưởng quỹ né tránh, cơ hồ trong nháy mắt, một mũi tên đã từ ngoài cửa sổ bắn thẳng vào, "Phốc" một tiếng ghim trên mặt đất.

Nếu không phải Ngụy Trường Nhạc ra tay kịp thời, mũi tên nhọn này chắc chắn đã bắn trúng lưng chưởng quỹ.

Tiếng kinh hô vang lên, Ngụy Trường Nhạc quay đầu nhìn sang, đã thấy mũi tên kia còn mang theo lửa, thế mà lại là hỏa tiễn.

Chưởng quỹ vội vàng không kịp chuẩn bị, có chút mơ hồ, chờ đến khi nhìn thấy mũi tên lửa kia lập tức hiểu rõ mình vừa mới đi một vòng Quỷ Môn quan, vừa kinh hãi lại vừa cảm kích.

Ngụy Trường Nhạc sắc mặt lạnh lùng, trong mắt hiện ra hàn quang, trong lòng hiểu rõ, Dạ Khốc Lang quả thật là vô pháp vô thiên, tàn khốc ngoan độc.

"Bọn chúng đốt quán rượu." Có người thất thanh nói: "Dạ Khốc Lang muốn thiêu chết chúng ta."

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top