Hà Đông Mã thị thế lực rất lớn, ngay cả Nguy thị cũng phải de chừng, nếu Phó Văn Quân dám trở mặt với bọn họ, vậy thì lai lịch của nàng ta chắc chắn không đơn giản. “Ngươi có biết Mã Tĩnh Lương không?” Phó Văn Quân hỏi.
Nghe thấy cái tên này, Ngụy Trường Nhạc có chút quen thuộc, nhưng khi cố gắng nhớ lại, thì hắn lại thấy rất xa lạ.
“Hình như đệ tử đã từng nghe qua cái tên này.” Ngụy Trường Nhạc cố gắng nhớ lại, nhưng trong đầu hắn không có chút ấn tượng gì về cái tên này, chỉ đành thành thật trả lời: “Nhưng lại không nhớ rõ lắm.”
Phó Văn Quân nói: “Chờ ngươi đến Sơn Âm, sẽ sớm quen thuộc với hắn ta thôi.”
“Hắn ta là người phương nào?”
“Tán Giáo Lang của Sơn Âm, Dạ Khốc Lang là do hắn ta chỉ huy.” Phó Văn Quân nói: “Một thân phận khác của hắn chính là cháu trai của tổng quản bộ binh là Mã Tồn Kha” Ngụy Trường Nhạc nhíu mày.
Phó Văn Quân nói tiếp: “Hắn ta và ngươi cũng có chút giống nhau, đều là phạm tội ở Thái Nguyên, bị đày đến Sơn Âm làm Tán Giáo Lang”
Ngụy Trường Nhạc lập tức hiểu ra, cười lạnh nói: “Thì ra là vậy, trách gì đám người Dạ Khốc Lang kia lại không kiêng dè gì cả, thì ra là có Hà Đông Mã thị làm chỗ dựa.”
“Bây giờ ngươi còn muốn đến Sơn Âm nữa không?” Phó Văn Quân che miệng cười. “Nếu như không biết thì không sao, nhưng bây giờ đã biết người của Hà Đông Mã thị ở đó, đệ tử lại càng muốn đến đó.” Ngụy Trường Nhạc cười nói: “Sư phụ, Mã Tĩnh Lương kia là người thế nào?”
“Tai nghe không bằng mắt thấy.” Phó Văn Quân chậm rãi nói: “Muốn biết một người thế nào, tốt nhất là không nên nghe người khác nói.” Nguy Trường Nhạc giơ ngón cái lên, khen ngợi: “Sư phụ không hổ là sư phụ, cao kiến.” Hắn dừng lại một chút, sau đó mới nói: “Nhưng có một chuyện rất kỳ lạ.”
“Chuyện gì?”
“Lần này sư phụ rời khỏi Sơn Âm, có bao nhiêu người biết?” Vẻ mặt Ngụy Trường Nhạc trở nên nghiêm túc: “Dù sao thì chắc chắn người sẽ không để cho kẻ thù biết mình rời khỏi đó chứ?”
Phó Văn Quân khẽ gật đầu, nói: “Nửa tháng trước ta rời khỏi Sơn Âm, trừ vài người tâm phúc ra, không ai biết ta rời đi. Hơn nữa ta đã cố ý để lộ tin tức cho người trong sơn trang, nói là mình bị bệnh, cần bế quan tĩnh dưỡng một thời gian, bọn họ sẽ không nghỉ ngờ ta đã rời khỏi Sơn Âm”
Tâm phúc? Sơn trang?
Ngụy Trường Nhạc lập tức nắm bắt được tin tức quan trọng trong lời nói của Phó Văn Quân, xem ra nàng ta có thế lực không nhỏ.
“Ngay cả người trong sơn trang cũng không biết, tại sao bọn chúng lại biết được hành tung của người?” Ngụy Trường Nhạc vuốt cằm, nói: “Dạ Khốc Lang và Lữ Lương Tam Quỷ, một nhóm công một nhóm thủ, đều muốn chặn giết người trên đường, làm sao bọn chúng biết được hành tung của người?”
Phó Văn Quân cúi đầu, im lặng không nói gì.
“Đệ tử không có ý nói là có nội gián.” Ngụy Trường Nhạc nói: “Nhưng chuyện này thật sự rất kỳ lạ. Sư phụ, hai nhóm người kia chuẩn bị rất kỹ càng, tuy rằng có chút đánh giá thấp võ công của người, nhưng bọn chúng lại biết rõ hành tung của người như vậy, chẳng lẽ bọn chúng có thể đoán trước được tương lai sao?”
Phó Văn Quân còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy tiếng bước chân, Trệ Nô và lão Ngụy Cổ đã chôn cất xong thủ cấp, quay trở lại. “Trệ Nô, ngươi ở đây trông chừng Tống Khôn.” Ngụy Trường Nhạc chỉ vào con ngựa mà Phó Văn Quân chuẩn bị, phân phó.
Tống Khôn bị trói chặt, ném lên lưng ngựa, Ngụy Trường Nhạc lại phân phó lão Ngụy Cổ: “Cổ bá, ngươi cưỡi ngựa của mình đi, còn lại ba con ngựa, một con cho sư phụ của ta, hai con còn lại giao cho ngươi.”
Ngựa của Phó Văn Quân đã bị Bạch Quỷ hạ độc chết, nhưng bọn họ đã giết chết bốn tên thích khách, có thêm bốn con ngựa, mỗi người một con, cuối cùng còn dư ra hai con.
Ngụy Trường Nhạc biết ngựa rất đáng giá, đương nhiên sẽ không bỏ lại.
Mấy người không trì hoãn thêm chút nào nữa, lúc này nhanh chóng lên ngựa.
Lúc này đây Ngụy Trường Nhạc cùng Phó Văn Quân sóng vai cưỡi ngựa ở phía trước, Trệ Nô cùng lão Ngụy Cổ thì đi theo ở phía sau.
Dọc theo đường đi Phó Văn Quân trầm mặc ít nói, không chủ động nói một câu.
Ngụy Trường Nhạc ngẫu nhiên chủ động bắt chuyện, Phó Văn Quân cũng chỉ thuận miệng ừ hai tiếng, có chút nhàm chán.
Nhưng Ngụy Trường Nhạc trên đường ngược lại chiếu cố có thừa đối với vị nữ sư phụ này, đến giờ cơm, hắn vội vàng dâng lương khô lên trước tiên, mười phần cung kính. Trên đường gần như không có ngừng lại, đến giữa trưa ngày thứ ba, tuyết lớn đã sớm ngừng rơi, giữa thiên địa là một mảnh trắng xóa, phía trước lại đột ngột xuất hiện một toa thành trì.
Thành trì giống như cổ thú to lớn phủ phục trên mặt đất mênh mông, lộ ra vẻ già nua. "Nghe nói năm xưa tòa cổ thành này vô cùng náo nhiệt.' Lão Ngụy Cổ nhìn về phía Sơn Âm thành, cảm khái nói: "Tòa thành này đã tồn tại từ hơn trăm năm trước, từng là cứ điểm tiếp tế cực kỳ quan trọng trên thương đạo, thương đội ngoài thành nối liền không dứt. Không ngờ bây giờ vắng vẻ, đã không còn phồn hoa như năm xưa, đây đều là nghiệt do người Thát Đát tạo ra."
"Ồ?" Ngụy Trường Nhạc quay đầu nhìn thoáng qua, hỏi: "Chẳng phải ngươi nói hoàn toàn không biết gì cả đối với Sơn Âm sao?"
Trong trí nhớ của Ngụy Trường Nhạc, cũng là có chút rõ ràng đối với chuyện cũ phương bắc đế quốc.
Các bộ Tháp Đát một lần xưng thần với Đại Lương, nhưng tám năm trước lão Khả Hãn của Thát Đát đi gặp Trường Sinh Thiên, vương tử La Lợi giơ lên đại kỳ năm màu, xưng là La Lợi Khả Hãn.
La Lợi dã tâm bừng bừng, sau khi xưng Hãn, biên cảnh hai nước bắt đầu không yên ổn, ky binh Thát Đát thường tập kích quấy rối biên cương, dân chúng biên cảnh khổ không thể tả.
Bảy năm trước thần đô Đại Lương xảy ra biến, dẫn tới triều cục chấn động, không rảnh nhìn phương Bắc, La Lợi xem xét đúng thời cơ, tự thân suất thiết ky Tháp Đát đánh xuống phía nam, một đường cướp giết, nuốt mất Vân Châu.
Triều đình phái sứ giả đến hòa đàm, cuối cùng cắt nhường ra hai châu Vân, Úy, đưa ra vô số vàng bạc vải lụa thì lúc này mới dừng chiến.
Sơn Âm ở Sóc Châu vốn là lấy Vân Châu làm vách ngăn phương Bắc, sau khi Vân Châu cắt nhường ra ngoài, Sóc Châu liên thành tiên tuyến phương Bắc.
Đoạn ký ức này làm cho Ngụy Trường Nhạc chỉ cảm thấy một trận xấu hổ.
"Nhị gia, có người!" Trệ Nô giơ tay chỉ về phía trước.
Ngụy Trường Nhạc cũng đã nhìn thấy từ hướng cổ thành, có mấy con phi mã đang xông về phía bên này.
Tốc độ của mấy ky binh kia cực nhanh, tới gần mới giảm tốc độ ngựa. Đối phương có tất cả ba con ngựa, đều mặc áo bông vải thô, đầu đội mũ da.
Ba người gần như đồng thời xuống ngựa, người cầm đầu bước nhanh về phía trước, đi đến trước tuấn mã của Phó Văn Quân, khom người chắp tay nói: "Trang chủ, ngài đã trở về rồi sao? Chúng thuộc hạ bắt đầu chờ đợi từ hôm trước, dọc đường đi có thuận lợi không?”
Vừa nói lời này, y vừa liếc Ngụy Trường Nhạc một cái, hiện ra vẻ hồ nghi.
Người này khoảng chừng bốn mươi tuổi, làn da ngăm đen, râu quai nón như châm, lưng hùm vai gấu, nhìn cực kỳ khỏe mạnh.
Hai người phía sau y cũng đều khom người hành lễ.
Ngụy Trường Nhạc lúc này mới thở phào, biết được ba người này đều là bộ hạ của Phó Văn Quân.
Suy đoán của hắn cũng không sai, Phó Văn Quân quả thật có bối cảnh không đơn giản. "Ngụy công tử, chúng ta chia tay tại đây." Phó Văn Quân quay đầu nhìn Ngụy Trường Nhạc, ngữ khí lại có chút ôn hòa, đưa tay chỉ hướng tây, nói: 'Nếu ngươi muốn sớm biết tình huống Sơn Âm thành thế nào, có thể từ cửa tây vào thành."
Ngụy Trường Nhạc kinh ngạc nói: "Sư phụ, người muốn đi đâu?"
Ba người kia nghe Ngụy Trường Nhạc xưng hô như vậy, lại càng thêm kinh ngạc.
"Ta ở Quy Vân Trang cách thành đông hai mươi dặm." Phó Văn Quân nói: "Sau này nếu rảnh rỗi, ngươi có thể tới Quy Vân Trang tìm ta."
Ngụy Trường Nhạc giờ mới hiểu được, Phó Văn Quân cũng không ở trong Sơn Âm thành.
Trong lòng hắn có chút thất vọng. Vốn tưởng rằng nếu như ở trong thành gặp phải tình huống khẩn cấp, có thể tùy thời tìm Phó Văn Quân trợ giúp, ai ngờ nàng lại cách cổ thành mấy chục dặm, thật sự có chuyện, còn phải ra khỏi thành tìm kiếm trợ giúp.
"Sư phụ, đệ tử vốn định sau khi vào thành sẽ tìm tửu lâu tốt nhất mời người ăn một bữa, rồi mua chút lễ vật dâng lên." Ngụy Trường Nhạc thở dài: "Xem ra an bài một chút cũng không được rồi."
Hắn suy nghĩ một chút, quay đầu kêu lên: "Cổ bá, giao hai con ngựa kia cho sư phụ, coi như là lễ vật."
Lão Ngụy Cổ mang theo hai con ngựa tiến lên, ném dây cương cho đại hán râu quai nón.
Phó Văn Quân cũng không khách khí, chỉ khẽ gật đầu với Ngụy Trường Nhạc để tỏ lòng biết ơn.
Trệ Nô cũng giục ngựa tiến lên, bỏ Tống Khôn xuống ngựa.
"Mạnh Ba, đưa hắn ta về." Phó Văn Quân thản nhiên nói.
Hai ngày nay Tống Khôn sống cũng không dễ, mặc dù sau khi tỉnh lại bọn họ đã cho y mấy ngụm nước uống, nhưng mỗi lần uống nước xong liền bị đánh bất tỉnh lân nữa. Hai ngày không ăn gì, cả người đã suy yếu không chịu nổi.
"Là Tống Khôn?" Đại hán râu quai nón Mạnh Ba liếc mắt nhìn, giọng căm hận nói: "Tên cẩu tặc này nên một đao chém chết." Sau đó y lập tức hiện ra vẻ nghi hoặc, hỏi: "Trang chủ, hắn làm sao...?"
"Hắn ta dẫn binh chặn đường." Phó Văn Quân tóm tắt ý: "Đưa về trang, xem Mã Tĩnh Lương có quản hắn ta hay không."
Đại hán râu quai nón giật mình: "Bọn họ làm sao biết hành tung của Trang chủ?" "Trở về rồi nói." Phó Văn Quân không muốn nhiều lời.
Đại hán râu quai nón nhổ một bãi nước bọt về phía Tống Khôn, lại hung hăng đá một cước, lúc này mới xách người kia lên, ném lên lưng ngựa.
Mấy người xoay người lên ngựa, Phó Văn Quân nhìn Ngụy Trường Nhạc một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: "Bảo trọng", sau đó nàng kéo dây cương, liền muốn đi về phía đông.
"Sư phụ, còn có một chuyện." Ngụy Trường Nhạc vội nói.
"Ngươi nói đi."
"Hiện tại ta dù sao cũng là đệ tử của người, cũng không thể ngay cả sư phụ trông như thế nào cũng không biết." Ngụy Trường Nhạc cười cười nói.
Phó Văn Quân tự nhiên hiểu ý hắn, do dự một chút, cuối cùng đưa tay vén rèm lụa lên. Dưới tấm màn che kia là một khuôn mặt xinh đẹp mê người.
Mắt hạnh mũi ngọc tinh xảo, gò má trắng nõn căng mọng, dưới góc phải môi son có một nốt ruồi nhỏ đỏ sẫm, khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp động lòng người của nàng càng thêm vài phần phong tình.
Xem ra cũng chỉ hai mươi lam hai mươi sáu tuổi, giữa lông mày hiện ra vẻ ưu nhã nhàn nhạt, đặc biệt là cặp mắt như nước mùa thu kia tựa hồ bị một tầng sương mù, phong tình động lòng người.
Ngụy Trường Nhạc tuy biết tướng mạo của Phó Văn Quân sẽ không kém, nhưng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân này, hắn vẫn có chút ngây người.
Phó Văn Quân cũng đã buông rèm che xuống, giật dây cương phi ngựa đi, ba tên bộ hạ mang theo Tống Khôn và hai con tuấn mã làm lễ vật kia theo sát phía sau. Nguy Trường Nhạc đợi Phó Văn Quân đi xa, mới từ thành nam rễ về phía tây thành.
Tới ngoài cửa tây, nhìn thấy dưới tường thành có sông đào bảo vệ thành, cầu treo cũng được hạ xuống.
Hiển nhiên Sơn Âm thành đã được củng cố, phía trên tường thành có thể nhìn thấy rõ ràng mặt tường mới xây, cùng với mặt tường loang lổ phía dưới.
Ngụy Trường Nhạc trong lòng biết sau khi Vân Châu bị cắt nhường đi, thành trì vùng biên cảnh khẳng định đều là làm phòng vệ, thêm tường thành cùng với đào móc sông ngoài thành, đây đều là những việc làm sau khi mất Vân Châu.
Tới bên cầu treo, Ngụy Trường Nhạc mới xuống ngựa, đang chuẩn bị lên cầu thì lại nghe được phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn năm ky binh đang chạy như bay đến.
"Cút ngay!" Người chưa tới đã quát lớn: "Đừng cản đường lão gial"
Ngụy Trường Nhạc nhíu mày, mấy con ngựa kia đã đuổi tới, cũng không xuống ngựa, người dẫn đầu để râu cá trê, một tay cầm dây cương, một tay cầm roi ngựa, nhìn thấy Ngụy Trường Nhạc đứng ở bên cầu thế mà giơ roi liền quật tới.
"Nhị gia cẩn thận!" Trệ Nô kinh hô một tiếng, hiển nhiên không nghĩ tới những người này lại bá đạo như vậy.
Mắt thấy roi ngựa sắp quất lên người Ngụy Trường Nhạc, trong chớp mắt, Ngụy Trường Nhạc đã thò tay ra bắt lấy roi quật xuống, quát lớn: "Cút xuống đi!". Tay hắn phát lực, chợt kéo một cái.
Tên đại hán râu cá trê hiển nhiên không ngờ Ngụy Trường Nhạc lại dùng chiêu này, dưới tình thế cấp bách, chẳng những không buông tay, ngược lại dùng sức nắm chặt roi ngựa.
Cũng chính vì vậy, cả người gã bị Ngụy Trường Nhạc kéo tới, cứng rắn từ trên lưng ngựa ngã xuống.
Con ngựa của gã ta vì quán tính lại xông lên cầu treo.
Tên đại hán râu cá trê nặng nề ngã trên mặt đất, đồng bạn phía sau đều vô cùng kinh hãi, đồng loạt ghìm ngựa.
"Mẹ kiếp!" Tên râu cá trê ngã không nhẹ, tức giận mắng: "Muốn chết!"
Mọi người nghe được một tiếng "Răng rắc", mặt băng vỡ vụn, có người đã rơi vào trong sông hộ thành.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận