Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)
  4. Chương 13: Không cuồng không thiếu niên

Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)

  • 70 lượt xem
  • 2086 chữ
  • 2025-04-08 21:52:18

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

“Không được!” Tên Hung đồ Cửu gia kia lắc đầu nói: “Lời Cửu gia ta đã nói ra, như dinh đóng cột, không có chuyện trả giá.”

Ngụy Trường Nhạc thở dài: “Ta chỉ muốn một cánh tay của ngươi, ngươi lại nhất định muốn cho hai, ta không nhận có phải là bất cận nhân tình hay không?”

Ngụy Trường Nhạc nghiêm túc nói, mọi người Ngũ Tiên Xã nghe vậy đầu tiên là ngẩn người, sau đó tên hung hung đồ Cửu gia kia kia là người đầu tiên cười ha hả.

Những người khác cũng lập tức cười vang.

Giọng Ngụy Trường Nhạc không nhỏ, người trốn trong các cửa hàng hai bên đường đều nghe rõ ràng.

Mọi người thầm nghĩ đến nước này rồi, thiếu niên này không nhanh chóng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, vậy mà còn dám khẩu xuất cuồng ngôn, xem ra hôm nay hai cánh tay của hắn chắc chắn không giữ được, nói không chừng ngay cả cái mạng nhỏ này cũng khó giữ.

Trong tiếng cười, một tên mập mạp cao to đen hôi đi tới bên cạnh tên hung đồ Cửu gia kia, trên tay cầm một cây gậy gỗ.

Tên đại hán mập đen đứng trước mặt Ngụy Trường Nhạc, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, cười gan nói: “Tiểu tử, ngươi là không biết nói chuyện, hay là đầu óc bị gì rồi?”

Tên mập đen dáng người cao lớn đứng trước mặt Ngụy Trường Nhạc, giống như một tòa thiết tháp.

Ngụy Trường Nhạc ngẩng đầu nhìn gã, hỏi: “Ngươi ra đây là muốn làm anh hùng, hay là đầu óc có vấn đề?”

“Mẹ kiếp, ngươi...” Tên hán tử mập đen còn chưa nói xong, Ngụy Trường Nhạc đột nhiên nhổ một ngụm nước bọt vào mặt gã. Tên mập đen theo bản năng đưa tay lên che, thừa dịp đối phương phân tâm, Nguy Trường Nhạc lập tức nhấc chân đá tới, một cước đá trúng bụng của gia hỏa này.

Thân hình gần hai trăm cân của tên mập đen lại bị một cước này đá bay ra sau.

Kiếp trước Ngụy Trường Nhạc tuy có học qua một chút kỹ xảo chiến đấu, nhưng lực lượng kiếp trước đương nhiên không thể so sánh với hiện tại.

Nhưng kỹ xảo chiến đấu của kiếp trước phối hợp với Sư Cương lực của kiếp này, một cước như vậy liền bộc phát ra uy lực kinh người.

Trong tiếng kinh hô, tên mập đen ngã ầm xuống đất.

Đám người Ngũ Tiên Xã lập tức vung gậy, đang định xông lên.

“Chờ chút!” Tuy rằng trên mặt đã lộ vẻ kinh ngạc, nhưng tên hung đồ Cửu gia kia vẫn rất bình tĩnh, giơ tay lên nói: “Đừng manh động!”

Mọi người đều kinh ngạc.

Tên hung đồ Cửu gia nọ liếc mắt sang cửa hàng bên trái, cao giọng nói: “Viên chưởng quỹ, ra đây cho tai”

Nhưng không có ai lên tiếng.

“Viên Quảng, lão tử bảo ngươi ra đây, ngươi điếc rồi sao?” Tên hung đồ Cửu gia này quát lớn một tiếng.

Rất nhanh, từ trong cửa hàng liền có một người khom lưng chạy ra, vẻ mặt hoảng sợ, chạy đến trước mặt tên hung đồ Cửu gia kia, cười nịnh nói: “Cửu gia, ngài... ngài gọi tiểu nhân?”

“Vừa rồi, ba người bọn chúng có phải đã vào tiệm dầu của ngươi hay không?”

Viên chưởng quỹ ngẩn người, có chút khó hiểu nói: “Cửu gia, bọn họ... bọn họ không có vào!”

“Lão tử hỏi lại ngươi một lần nữa, ba người bọn chúng có phải đã vào tiệm dầu của ngươi hay không?”

Lúc này Viên chưởng quỹ mới phản ứng lại, len lén liếc nhìn Ngụy Trường Nhạc, cười gượng nói: “Vâng... Cửu gia, bọn họ... bọn họ vừa rồi có vào tiệm...!”

“Có phải tiểu tử kia thấy nữ nhi của ngươi xinh đẹp, liền nổi sắc tâm, sờ mông nữ nhi ngươi hay không?” Tên hung đồ Cửu gia kia giơ tay chỉ vào Ngụy Trường Nhạc.

Viên chưởng quỹ trợn to hai mắt, đôi môi mấp máy nhưng không phát ra tiếng.

“Mẹ kiếp, ngươi câm rồi hay sao?” Một tên bên cạnh mắng.

Tuy là trời lạnh, nhưng trên đầu Viên chưởng quỹ lại toát ra mồ hôi lạnh, lão vội vàng đưa tay áo lên lau, lắp bắp nói: “Vâng... vâng...!”

“Bốp!”

Tên hung đồ Cửu gia kia giơ tay lên, tát một cái vào mặt Viên chưởng quỹ, đánh cho lão hai mắt nổ đom đóm, trên mặt lập tức hiện lên một dấu tay đỏ ửng.

Viên chưởng quỹ đưa tay che mặt, thần sắc vô cùng sợ hãi, nhưng lại không hiểu mình rốt cuộc đã nói sai chỗ nào mà tên hung đồ Cửu gia kia lại ra tay đánh mình.

Tên hán tử mập đen tuy thân thể cường tráng, nhưng bị Ngụy Trường Nhạc đá một cước đến bây giờ bụng vẫn còn đau, nằm trên mặt đất nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.

Ngụy Trường Nhạc khoanh hai tay, lạnh lùng nhìn tên hung đồ Cửu gia nọ, muốn xem thử tên này rốt cuộc đang giở trò gì.

“Hắn trêu ghẹo nữ nhi của ngươi, ngươi thấy vậy bèn ra mặt ngăn cản, nhưng tên tiểu tử này vô cùng hung ác, giơ tay lên cho ngươi một bạt tai, có phải như vậy hay không?” Khóe miệng tên hung đồ Cửu gia kia nhếch lên nụ cười âm hiểm.

Viên chưởng quỹ hiểu ý, chỉ có thể gật đầu nói: “Phải, hắn... hắn trêu ghẹo nữ nhi của tiểu nhân, tiểu nhân ra mặt ngăn cản, hắn... hắn liền đánh tiểu nhân!”

“Sau khi đánh ngươi, hắn còn muốn tiếp tục làm ác, ý đồ cường bạo nữ nhi của ngươi.” Nụ cười trên mặt tên hung đồ Cửu gia nọ lại càng thêm nham hiểm: “Chúng ta là hàng xóm láng giềng, thấy chuyện bất bình nên ra tay nghĩa hiệp, giúp ngươi chủ trì công đạo, chẳng phải là chuyện nên làm sao?”

“Phải, phải, Cửu gia... Cửu gia chủ trì công đạo!”

Lúc này Ngụy Trường Nhạc đã hiểu được ý đồ của tên Hung đồ Cửu gia nọ, hắn nhìn trái nhìn phải, bên trái là tiệm dầu của Viên chưởng quỹ, bên phải là tiệm thịt dê.

Thịt dê được treo trên móc sắt, trên thớt là sườn dê, một con dao mổ heo đặt trên thớt. Dưới ánh mắt của mọi người, Ngụy Trường Nhạc chậm rãi đi tới, cầm lấy con dao mổ heo lên, thử một chút.

“Mọi người nghe cho kỹ đây.” Tên Hung đồ Cửu gia nọ chỉ vào Ngụy Trường Nhạc, nói: “Tên tiểu tử này khi nam bá nữ, vô pháp vô thiên, chúng ta thấy chuyện bất bình ra tay trừ hại cho dân. Tình thế cấp bách, nếu như lỡ tay đánh chết hắn, đó cũng là hắn gieo gió gặt bão.”

Nói xong, y đột nhiên vung tay lên, quát lớn: “Giết chết hắn cho tai”

Đám người Ngũ Tiên Xã sớm đã nóng lòng muốn thử.

Nghe thấy lão đại nhà mình hạ lệnh, gân hai mươi tên côn đồ đồng loạt hét lớn một tiếng, sau đó như bầy sói đói lao về phía Ngụy Trường Nhạc.

Lão Ngụy Cổ ôm chiếc hộp gỗ dài, sợ hãi chui vào trong tiệm thịt dê.

Trệ Nô thì rút chủy thủ ra, đôi mắt trong veo lạnh lùng nhìn đám người đang lao tới. Mục tiêu của đám người là Ngụy Trường Nhạc, một tên du côn chạy nhanh nhất, lao đến trước mặt hắn, không nói hai lời giơ gậy gỗ trong tay lên, bổ thẳng vào đầu Ngụy Trường Nhạc.

Ngụy Trường Nhạc phản ứng cực nhanh.

Gậy gỗ còn chưa kịp hạ xuống, hắn đã giơ chân lên, đá một cước vào ngực tên du côn nọ.

Người trước bị đá bay ra sau, đụng vào một tên khác đang chạy tới, hai tên ngã nhào xuống đất.

Nhưng đám người Ngũ Tiên Xã người đông thế mạnh, căn bản không vì vậy mà dừng lại, chúng tiếp tục xông lên, điên cuồng vung gậy gỗ đánh về phía Ngụy Trường Nhạc. Ngụy Trường Nhạc sắc mặt lạnh lùng, song quyền khó địch tứ thủ, trên người hắn cũng bị đánh trúng mấy gậy, nhưng hắn dường như không biết đau, tay cầm dao mổ heo, vung lên chém xuống.

Hắn không chém vào chỗ hiểm, chỉ chém vào tay chân của đám côn đồ.

Hắn ra tay rất nhanh, hơn nữa căn bản không để ý đến việc bản thân bị đánh trúng, liên tục vung dao chém, chỉ trong chớp mắt đã có mấy tên bị thương.

Không chỉ có dao mổ heo, hai chân của hắn cũng không hề rảnh rỗi.

Khi luyện tập ở kiếp trước, thứ hắn am hiểu nhất chính là đá chân.

Tuy rằng đối phương người đông thế mạnh, nhưng đường phố cũng chỉ có từng ấy, bọn chúng chen chúc, khó mà thi triển được hết.

Trong mắt Ngụy Trường Nhạc, đám côn đồ này đầy sơ hở, chỉ cần nắm bắt cơ hội, hắn sẽ lập tức tung cước đá bay đối phương. Dao chem thay mau, chan da nguoi bay.

Tục ngữ nói kẻ hung ác sợ kẻ liều mạng, kẻ liều mạng sợ kẻ điên, Ngụy Trường Nhạc bề ngoài trông có vẻ thư sinh nho nhã, nhưng đánh nhau lại cực kỳ hung hãn, khiến cho đám côn đồ kia cũng phải chột dạ.

Mấy tên côn đồ định bắt lấy Trệ Nô, nhưng thân hình Trệ Nô quá mức linh hoạt, mỗi lần bọn chúng vung gậy xuống, mắt thấy đã sắp đánh trúng, nhưng trong nháy mắt lại bị Trệ Nô né tránh.

Trệ Nô giống như con lươn, bắt không được mà cũng không thể phòng bị, để cho gã vòng ra sau lưng thì cái mông chính là kết cục, bị gã đâm cho mấy nhát nhất định là máu chảy đầm đìa.

Mỗi nhát dao của Trệ Nô đều không đâm vào chỗ hiểm, nhưng lại khiến cho đối phương đau đớn.

Bên phía Ngụy Trường Nhạc chỉ trong chốc lát đã có bảy, tám tên bị thương.

Cuối cùng khi hắn chém một nhát vào vai một tên côn đồ, máu tươi bắn ra tung tóe, tên côn đồ đó liền hét lên một tiếng thảm thiết, sau đó xoay người bỏ chạy.

Đám người Ngũ Tiên Xã này làm sao có thể so sánh với những binh sĩ trên chiến trường.

Lúc thuận lợi, bọn chúng đương nhiên là hung hăng, nhưng một khi đã thấy máu, rất nhiều tên trong lòng liền sợ hãi.

Ban đầu bọn chúng cho rằng, nhiều người như vậy đối phó với hai tên tiểu tử, nhất định là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng lúc này tất cả đều hiểu rõ, thiếu niên trước mặt bọn chúng căn bản là một tên không sợ chết, hơn nữa còn rất giỏi võ công, ra tay không lưu tình, tốc độ cực nhanh, một con dao mổ heo trong tay hắn vậy mà lại sắc bén đến vậy. Đám đông như ong vỡ tổ, vốn dĩ trong lòng chúng đã có chút run sợ, giờ phút này thấy có kẻ bỏ chạy, những tên còn lại lập tức mất hết ý chí chiến đấu, đồng loạt quay đầu ba chân bốn cẳng trốn khỏi hiện trường.

Tên hung đồ Cửu gia kia vốn đang khoanh tay đứng xem kịch vui.

Nhưng y thấy tình hình không ổn, vội vàng lên tiếng ngăn cản.

Đám thuộc hạ bị Ngụy Trường Nhạc dùng một con dao mổ heo chém cho máu chảy đầm đìa, còn có mấy tên bị đá trúng, ngã lăn ra đất, không đứng dậy nổi.

Tên hán tử mập đen lúc trước đã hơi hồi phục, gã định xông lên báo thù, nhưng nhìn thấy đám thuộc hạ chạy tán loạn, người này đã không còn dũng khí nữa, vội vàng nói: “Cửu gia, đi thôi... tiểu tử kia điên rồi...!”

“Cửu gia ta đâu phải loại người nhát gan.” Tên hung đồ Cửu gia kia siết chặt nắm tay, cười lạnh nói: “Lão tử...!"

Lời còn chưa dứt, y đã trợn tròn mắt, trên mặt lộ vẻ kinh hãi.

Y nhìn thấy Ngụy Trường Nhạc tay cầm dao mổ heo, ánh mắt sắc bén như rắn độc nhìn chằm chằm vào mình, sau đó lao về phía y.

Ánh mắt sắc bén đó khiến cho hai chân tên hung đồ Cửu gia kia mềm nhữn, y chỉ ngây người trong giây lát, sau đó xoay người bỏ chạy, nào còn quan tâm đến chuyện bản thân có phải kẻ nhát gan hay không.

Ngụy Trường Nhạc bước nhanh như bay, không thèm để ý đến những tên côn đồ khác đang bỏ chạy, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào tên hung đồ Cửu gia kia, một tay giơ cao, hàn quang lạnh lẽo từ con dao mổ heo lóe lên, hắn giống như một con báo săn bị chọc giận, đuổi theo tên hung đồ Cửu gia kia không buông tha.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top