Tống Đức cúi đầu, đáp: 'Không... không phải!"
"Ồ? Vậy là bọn chúng có thủ lệnh nên mới dám vào?" Ngụy Trường Nhạc như có điều suy nghĩ: "Huyện lệnh tiền nhiệm mất tích, ta mới nhậm chức. Trong thời gian này đương nhiên là do Huyện thừa tạm thay. Nếu có thủ lệnh của Huyện thừa, bọn chúng vào được lao ngục cũng là hợp lý."
"Không có!" Đinh Thịnh dứt khoát, chắp tay nói: "Đại nhân, hạ quan chưa từng ký kết thủ lệnh nào như vậy. Hạ quan hoàn toàn không biết bọn chúng dám xông vào nhà lao, xin đại nhân trách phạt!"
Nguy Trường Nhạc ngạc nhiên: "Không phải thủ lệnh của Đinh Huyện thừa? Chẳng lẽ là Tưởng chủ bộ...?"
"Đại nhân, ty chức càng không có." Tưởng Giác vội vàng nói: 'Hơn nữa cho dù ty chức có thủ lệnh cũng không vào được nhà lao. Ty chức không có quyền hạn đó."
Y chỉ vào đám Lại viên đứng hai bên: "Bọn họ có thể vào đây là vì nhận được tin đại nhân đến nhậm chức, không dám thất lễ nên mới theo Huyện thừa đến bái kiến. Nếu là ngày thường, bọn họ đều không được phép vào."
Ngụy Trường Nhạc gật đầu: "Nói rõ ràng là được." Hắn liếc nhìn Tống Đức, hỏi: "Tống ngục tốt, nếu ta nhớ không lầm, là ngươi dẫn bọn chúng vào, đúng chứ?"
Tống Đức run rẩy: "Bẩm... bẩm đại nhân, là... là tiểu nhân phụng mệnh...!"
"Phụng mệnh?”
"Đại nhân." Tống Đức cắn răng, ngẩng đầu lên: "Là Uông bộ đầu sai khiến tiểu nhân, bảo tiểu nhân thả bọn chúng vào."
Ngụy Trường Nhạc dựa lưng vào ghế, cười nói: "Ta đã đoán được ngươi sẽ nói như vậy. Uông bộ đầu vừa vặn biến mất, ngươi có thể đổ hết tội lỗi lên đầu gã?"
"Tiểu nhân không dám lừa gạt đại nhân." Tống Đức nói. "Cho dù là Uông bộ đầu sai khiến ngươi, chẳng lẽ ngươi không hiểu luật lệ lao ngục hay sao?" Ngụy Trường Nhạc hừ lạnh: "Từ bao giờ một tên bộ đầu cũng có thể sai khiến ngục tốt? Gã có tư cách cho người khác tự tiện vào lao ngục ư?"
Tống Đức nói: 'Là tiểu nhân hồ đồ. Uông bộ đầu dẫn theo Khoái ban, tiểu nhân... tiểu nhân không dám đắc tội."
Ngụy Trường Nhạc nhìn đám người Ngũ Tiên Xã, hỏi: 'Đồ Hợi, ngươi giải thích thế nào?” Đồ Hợi không dám ngẩng đầu, đáp: 'Là... là Uông bộ đầu bảo chúng tiểu nhân vào đây. Gã... gã đưa cho tiểu nhân mười lượng bạc, bảo tiểu nhân... cho người dạy dỗ đại nhân một trận. Chỉ cần không đánh chết, muốn... muốn làm gì cũng được."
"Gã chủ động tìm các ngươi?"
"Phải." Đồ Hợi đáp: "Là gã tìm đến chúng tiểu nhân. Gã thân là bộ đầu, chúng tiểu nhân nào dám cãi lời, gã bảo gì, chúng tiểu... chúng tiểu nhân chỉ có thể làm theo."
Ngụy Trường Nhạc cười ha ha: "Tốt, tốt lắm, Uông bộ đầu vừa biến mất, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu gã." Nụ cười trên mặt hắn dần dần tắt ngấm, lạnh lùng nói: "Nhưng lời ngươi nói thật vô lý. Gã muốn dạy dỗ ta, dưới trướng thiếu gì người, cần gì phải tìm các ngươi? Cho dù là gã tìm đến, cũng là nhờ vả các ngươi, tại sao lại phải đưa bạc cho các ngươi chứ?"
Đồ Hợi cắn răng nói: "Tiểu nhân không biết, dù sao... dù sao là Uông bộ đầu sai khiến. Chúng tiểu nhân đều là dân chúng thấp cổ bé họng, chữ đại viết thế nào còn không biết, nào có thể hiểu được vương pháp là gì, càng không biết ai được phép vào lao ngục. Uông bộ đầu đã ra lệnh, chúng tiểu nhân chỉ có thể nghe theo."
"Đại nhân, hạ quan cho rằng bọn chúng không có gan lớn như vậy." Tưởng Giác chắp tay nói: "Tống ngục tốt cũng khai là bị Uông bộ đầu sai khiến, xem ra mấu chốt vụ án này nằm ở Uông bộ đầu. Hiện tại hắn ta đã bỏ trốn, không có mặt ở đây, chúng ta cũng không thể tiếp tục thẩm vấn. Chi bằng phái người truy tìm, đợi khi bắt được gã thì sẽ đối chất sau." Nguy Trường Nhạc liếc nhìn Tưởng Giác, hỏi ngược lại: "Tưởng chủ bộ, nếu Uông bộ đầu đã bỏ trốn, không tìm thấy nữa, vậy vụ án này không xử lý được hay sao?"
"Cũng không hẳn." Tưởng chủ bộ có chút lúng túng, cười gượng: "Nhưng tự tiện xông vào lao ngục là tội chết. Nếu Uông bộ đầu là chủ mưu, vậy bọn chúng chỉ là đồng phạm. Bọn chúng bị xúi giục đương nhiên là có tội, nhưng tội không đáng chết."
Ngụy Trường Nhạc nói: "Ta mới nhậm chức, ngọn lửa đầu tiên không thể dễ dàng dập tắt như vậy. Vụ án đầu tiên dù thế nào cũng phải điều tra cho rõ ràng."
Mọi người nhìn nhau, không biết vị Huyện lệnh trẻ tuổi này còn thủ đoạn gì.
"Lời khai của Đồ Hợi có nhiều điểm đáng ngờ." Ngụy Trường Nhạc chỉ vào Đồ Hợi, nói: "Hắn rõ ràng đang nói dối. Xem ra không dùng hình, hắn sẽ không chịu khai thật. Hơn nữa hắn còn mang theo hung khí xông vào nhà lao, rõ ràng là muốn ám hại ta. Nếu không phải các ngươi đến kịp thời, e là ta đã bị đánh gãy chân tay rồi. Đúng rồi Đồ Hợi, thanh chủy thủ ngươi cầm đâu rồi?"
Đồ Hợi nghe thấy Ngụy Trường Nhạc nhắc đến chủy thủ, sợ hãi đến mức không dám hé răng.
"Trệ Nô, lục soát người hắn cho ta."
Trệ Nô bước tới, không chút khách khí lục soát trên người Đồ Hợi, nhưng lại không tìm thấy. Gã tiếp tục lục soát hai tên còn lại, cuối cùng tìm thấy chủy thủ trong người một tên.
"Dám giấu dao găm, gan ngươi cũng không nhỏ!" Ngụy Trường Nhạc chậm rãi bước tới, nhận lấy chủy thủ từ tay Trệ Nô. Hắn vuốt nhẹ lưỡi dao, sau đó bất ngờ vung tay lên, đâm thẳng vào vai tên kia.
Tên kia hét thảm một tiếng. Máu tươi từ vết thương phun ra, kẻ này ôm lấy vai, ngã xuống đất kêu la thảm thiết. Mọi người đều vô cùng hoảng sợ.
"Nhìn thanh chủy thủ này sắc bén chưa kìa." Ngụy Trường Nhạc ngồi xổm xuống trước mặt Đồ Hợi, lạnh lùng hỏi: "Đồ Hợi, ngươi mang theo chủy thủ là muốn giết ta sao?" Đồ Hợi run rẩy: "Không... không dám, chỉ là để phòng thân..."
"Vẫn ngoan cố." Ngụy Trường Nhạc lắc đầu: "Xem ra không dùng hình là không được." Hắn quay đầu lại: "Dinh Huyện thừa, gọi Nha dịch đến đây, chuẩn bị dụng cụ."
Đỉnh Thịnh còn chưa kịp trả lời, một giọng nói từ ngoài cửa vang lên: "Bẩm đại nhân, hôm nay không có vụ án nào, Nha dịch đều đã tan nha. Đại nhân muốn dùng hình e là phải đợi đến ngày mai."
Giọng nói vừa dứt, một người nam nhân bước vào.
Người này khoảng hơn bốn mươi tuổi, lưng hùm vai gấu, râu quai nón tua tủa, bước đi hùng dũng, khí thế bất phàm.
Bên má trái có một vết sẹo dài bằng nửa ngón tay, vô cùng dữ tợn, kết hợp với khuôn mặt đen sạm càng khiến người ta phải khiếp sợ.
"Hầu Thông, Điển Sử huyện Sơn Âm, bái kiến đại nhân!"
Y tiến lên vài bước, chắp tay hành lễ với Ngụy Trường Nhạc, nhưng lại không hề quỳ xuống.
"Hóa ra là Hầu Điển Sử!" Ngụy Trường Nhạc đứng dậy: "Nghe nói ngươi bị bệnh, đã khỏe chưa?"
Hầu Thông thản nhiên: "Đa tạ đại nhân quan tâm, tại hạ không sao."
"Ta muốn dùng hình thẩm vấn, ngươi vừa nói phải đợi đến mai là sao?"
Hầu Thông đáp: "Là tại hạ lỡ lời. Nha dịch đều đã tan nha, không có ai hành hình được." "Chuyện nhỏ." Nguy Trường Nhạc bước tới, nhặt cây gậy trúc mà đám người Ngũ Tiên Xã mang đến đưa cho Hầu Thông: "Hầu Điển Sử, ngươi là người đứng đầu tam ban, đánh người chắc là rất quen thuộc. Hay là ngươi thi hình đi."
"Tuy hạ quan không sao, nhưng sức lực vẫn chưa khôi phục hoàn toàn." Hầu Thông đứng thẳng người, nhìn thẳng vào mắt Ngụy Trường Nhạc, thản nhiên nói: "Dùng hình phải chú ý lực đạo, quá nặng quá nhẹ đều không được, chi bằng đợi ngày mai."
Ngụy Trường Nhạc nhướng mày: "Ý ngươi là ta muốn dùng hình cũng phải theo sự sắp xếp của ngươi?"
"Nếu đại nhân tìm được người thi hình, đương nhiên có thể tiến hành ngay lập tức." Hầu Thông đối mặt với Ngụy Trường Nhạc, không hề tỏ ra e dè, "Nếu không thì phải đợi đến ngày mai."
Ngụy Trường Nhạc cười ha ha: "Hat cách nào sao?" Hắn đột nhiên xoay người, giơ chân đá thẳng vào gáy Đồ Hợi.
Đồ Hợi ngã nhào xuống đất, còn chưa kịp phản ứng, Ngụy Trường Nhạc đã giơ cao cây gậy trúc, không nói hai lời đánh mạnh vào chân hắn.
"Bốp!"
Tiếng kêu thanh thúy vang lên, Đồ Hợi hét thảm như heo bị chọc tiết.
Hầu Thông biến sắc, đưa tay định ngăn cản nhưng lại thôi.
"Bịch'!
"Bịch"
Lại là hai gậy trúc giáng xuống, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc", cây gậy trúc vậy mà đã gấy đôi. "Cũng không chắc chắn gì nhỉ?" Ngụy Trường Nhạc ném nửa đoạn gậy trúc trong tay, Trệ Nô lại rất ngoan ngoãn lại đưa cho hắn một cây khác.
Ngụy Trường Nhạc đang định vung xuống thì bỗng nhiên cảm giác được điều gì đó, hắn bèn bước qua, túm lấy búi tóc của Đồ Hợi, xách người này lên.
Hắn phát hiện sắc mặt Đồ Hợi trắng bệch, gân như không còn chút máu, hai mắt nhắm nghiền, cắn chặt răng, xem ra đã đau đến mức ngất đi.
Ngụy Trường Nhạc lắc đầu, thản nhiên nói: "Vậy mà đã ngất rồi, ta thẩm án thế nào đây?"
"Đường tôn đại nhân dùng ba gậy đã đánh gãy hai chân của hắn rồi." Hầu Thông nói: "Thủ đoạn thật cao minhl"
"Bình thường." Ngụy Trường Nhạc ném gậy trúc xuống, nói: "Hầu Điển Sử, có hai việc. Trước tiên hãy giam giữ những người này lại, đi tìm Uông Khuê, ta còn phải tiếp tục thẩm vấn. Sau đó triệu tập tất cả Nha dịch trong Nha môn, lập tức tìm kiếm tên Uông bộ đầu kia. Ngũ Tiên Xã tự tiện xông vào lao ngục Nha môn, ý đồ hành hung, việc này có liên quan trực tiếp đến tên Uông bộ đầu nọ. Hắn ta chắc chắn vẫn còn ở trong thành, chưa chạy xa được đâu, xin Hầu Điển Sử nhanh chóng bắt hắn về quy án."
"Nhị gia, ngựa...!" Trệ Nô ở phía sau nhắc nhở, gã vẫn luôn ghi nhớ ba con ngựa kia. Ngụy Trường Nhạc cười nói: "Đúng rồi, còn có ba con ngựa nữa, làm phiền Hầu Điển Sử rồi!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận