Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)
  4. Chương 20: Hộ Thương thự

Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)

  • 77 lượt xem
  • 2392 chữ
  • 2025-04-08 21:54:44

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Hậu đường Nha môn huyện Sơn Âm đèn đuốc sáng trưng. Trên một cái bàn tròn bày đầy rượu và thức ăn, chủ bộ Tưởng Uẩn đang rót rượu cho Ngụy Trường Nhạc đang ngồi trên bàn.

Nha môn được chia làm ba đường: tiền đường, trung đường và hậu đường. Tiên đường là nơi xử án, trung đường là nơi tiếp khách, hậu đường là nơi Tri huyện dùng cơm.

Lúc này trong hậu đường chỉ có Ngụy Trường Nhạc và hai vị tá quan.

Ngụy Ce và Trệ Nô dù sao cũng chỉ là tùy tùng của hắn, không có tư cách ngồi cùng bàn dùng cơm.

Thấy Ngụy Trường Nhạc nhìn chằm chằm vào rượu và thức ăn trên bàn, nhưng vẫn chưa động đũa, hai vị tá quan đều có chút lúng túng.

"Đường tôn, Hầu Điển Sử là người thẳng tính." Chủ bộ Tưởng Uẩn cố gắng nặn ra một nụ cười, dè dặt nói: 'Hắn đêm nay cũng không phải cố ý thất lễ, chúng ta cũng đã quen rồi, Đường tôn ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với hắn."

Nguy Trường Nhạc rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, "Ồ" một tiếng, cười nói: "Cương trực là chuyện tốt, ta không trách hắn đâu." Hắn thở dài, nói: "Chỉ là nhìn thấy một bàn rượu thịt này, ta bỗng nhiên nhớ đến cảnh tượng lúc vào thành."

"Ý của Đường tôn là?"

"Ta thấy bá tánh phải lấy tuyết để lấp đầy bụng, trong lòng thật sự không đành lòng." Ngụy Trường Nhạc lắc đầu: "Hai vị đại nhân, bá tánh ở Bất Lương Quật không có lương thực để no bụng, không biết Nha môn có biết không? Tại sao không mở kho cứu tế, ít nhất cũng phải dựng vài chỗ phát cháo, để họ không đến mức chết đói."

Hai vị tá quan liếc nhìn nhau, Tưởng Uẩn lại thở dài: "Đường tôn, ty chức và Huyện thừa đại nhân cũng muốn cứu tế bá tánh, nhưng... thật sự bất lực. Kho lương của huyện không còn một hạt, không bột đố gột nên hồ , Nha môn thật sự không có cách nào." "Kho lương không còn một hạt?" Ngụy Trường Nhạc kinh ngạc nói: "Lương thực đều đã nộp lên trên cả rồi sao?"

Tưởng Uẩn nói: "Không phải, lương thực đều ở trong Hộ Thương thự. Nhưng Hộ Thương thự không thuộc quyền quản lý của chúng ta, Nha môn không có quyền điều động lương thực từ Hộ Thương thự." Vừa nói lão ta vừa đứng dậy, cầm lấy bầu rượu, rót đầy chén cho Ngụy Trường Nhạc.

"Hộ Thương thự là gì?" Ngụy Trường Nhạc càng thêm tò mò, hỏi: "Còn có nơi mà Nha môn không quản được sao?"

Tưởng Uẩn lại rót rượu cho Huyện thừa Đinh Thịnh, sau đó mới nói: "Hộ Thương thự được thành lập cách đây hai năm, là kho lương của quân đội."

"Là kho lương của quân đội ở thành Sơn Âm sao?"

"Không phải." Sau khi ngồi xuống, Tưởng Uẩn lúc này mới lắc đầu: "Đường tôn cũng biết, biên giới có xây dựng rất nhiều pháo đài, hai vạn binh mã trấn thủ biên giới, mỗi ngày ăn uống đều cần rất nhiều lương thực. Vốn dĩ lương thảo của quân đội đều do phủ Thái Nguyên thu gom và phân phối, ba tháng lại vận chuyển một lần, nhưng việc gì cũng có ngoại lệ."

Ngụy Trường Nhạc khoanh tay, nhìn Tưởng Uẩn với vẻ chăm chú lắng nghe.

"Trên đường đến đây, chắc chắn Đường tôn đã gặp phải bão tuyết, nên cũng biết đường đi gian nan đến nhường nào." Tưởng Uẩn nói: "Quân lương vô cùng quan trọng, một khi gặp phải thời tiết như thế này, lương thảo của Thái Nguyên không thể vận chuyển đến tiên tuyến, hậu quả thật sự khó lường"

Ngụy Trường Nhạc lập tức hiểu ra: "Vậy là Hộ Thương thự là nơi dự trữ lương thực cho tiên tuyến?"

"Chính xác." Tưởng Uẩn cười nói: "Nếu như hai đội quân của Thái Nguyên không thể vận chuyển kịp thời, thì có thể điều động lương thực từ Hộ Thương thự ở Sơn Âm, ngày đêm vận chuyển, chỉ cần hai ngày là có thể đưa lương thực đến nơi. Hộ Thương thự quanh năm dự trữ một vạn thạch lương thảo, ít nhất có thể cung cấp cho quân đội ở biên giới trong vòng một tháng."

Ngụy Trường Nhạc lắc đầu nói: 'Không đúng. Tưởng chủ bộ, Hộ Thương thự là kho lương của quân đội, thì có liên quan gì đến kho lương của huyện chứ? Tiền thuế của Sơn Âm thu được, chẳng lẽ đều được đưa thẳng đến Thái Nguyên, kho lương của huyện không giữ lại một chút nào để phòng khi cần đến sao?"

"Đường tôn, là như thế này." Là chủ bộ, Tưởng Uẩn phụ trách quản lý thuế má và lương thực của cả huyện Sơn Âm, nên đương nhiên là rõ như lòng bàn tay: "Sau khi Vân Châu bị cắt cho Thát Đát, Sóc Châu trở thành tiên tuyến, mà Sơn Âm chúng ta lại càng thuộc vùng biên giới. Vì vậy sau khi thu thuế của Sơn Âm, sẽ ưu tiên đảm bảo bổng lộc và chỉ tiêu của quan lại lớn nhỏ trong huyện, cứ nửa năm lại kiểm kê một lần, số còn lại mới nộp vào kho bạc của phủ Thái Nguyên."

Ngụy Trường Nhạc khẽ gật đầu, hắn biết đây là tình huống đặc biệt, triều đình chắc chắn phải đảm bảo thu nhập cho quan lại ở khu vực biên giới, nếu không thì ai mà muốn ở lại nơi nguy hiểm như vậy để làm việc cho triều đình chứ.

"Trước đây, kho lương của huyện cũng có dự trữ lương thực." Tưởng Uẩn nói: "Hơn nữa để phòng ngừa bất trắc, kho lương của huyện luôn cố gắng dự trữ nhiều lương thực hơn một chút, khi Sơn Âm nộp thuế thì phía trên cũng chỉ thu tiên, không thu lương thực."

Tuy Đại Lương đã nghị hòa với Thát Đát, hai bên đều đình chiến, nhưng không ai dám đảm bảo là người Thát Đát sẽ ngoan ngoãn tuân thủ quy củ, lỡ như bọn chúng đột nhiên tấn công xuống phía nam, thì thành Sơn Âm chắc chăn sẽ trở thành nơi diễn ra chiến sự. Nếu như phải tử thủ thì trong thành nhất định không thể thiếu lương thực.

Vì vậy việc dự trữ nhiều lương thực hơn một chút trong thành, chính là để phòng ngừa chu đáo.

"Nếu vậy thì tại sao lương thực của kho lương huyện lại đến Hộ Thương thự?" Ngụy Trường Nhạc nghỉ ngờ hỏi: "Lương thực của quân đội và lương thực của huyện lại để lẫn lộn với nhau sao?" Tưởng Uẩn nhìn về phía Đỉnh Thịnh, thấy vị Huyện thừa đại nhân này đang bung chén trà lên nhấp một ngụm, vẻ mặt thản nhiên, hoàn toàn không có ý định lên tiếng nên chỉ đành giải thích: "Sau khi Hộ Thương thự được thành lập, do Tán Giáo Lang phụ trách thủ vệ. Một mình hắn phải kiêm nhiệm hai chức vụ, vừa phải phụ trách phòng thủ thành, vừa phải phụ trách Hộ Thương thự, quả thật là gánh nặng trên vai không hề nhẹ." "Khoan đã." Ngụy Trường Nhạc đưa tay ra hiệu dừng lại, hắn lập tức nhớ đến chuyện Phó Văn Quân đã từng nhắc đến Tán Giáo Lang trên đường đến đây.

Ba năm trước, Mã Tĩnh Lương - con cháu của Mã gia ở Hà Đông bị điều đến Sơn Âm nhậm chức Tán Giáo Lang, phụ trách phòng thủ thành. Binh lính thành Sơn Âm được mệnh danh là Dạ Khốc Lang chính là do vị Tán Giáo Lang này thống lĩnh.

Tưởng Uẩn nhìn Ngụy Trường Nhạc, Ngụy Trường Nhạc đã cau mày nói: "Hộ Thương thự là do Mã Tĩnh Lương phụ trách sao?”

"Hóa ra Đường tôn quen biết Tán Giáo Lang." Tưởng Uẩn mỉm cười, gật đầu nói.

"Ta nghe nói thuế má của Sơn Âm đều do binh lính dưới trướng của hắn đi thu?" Ngụy Trường Nhạc nhìn chằm chằm vào Tưởng Uẩh: "Đây là mệnh lệnh của triều đình sao?" Tưởng Uẩn do dự một chút, liếc nhìn Đinh Thịnh, sau đó mới nói: 'Chuyện này... không phải. Vốn dĩ thuế má của Sơn Âm vẫn luôn do Nha môn phụ trách thu nộp, sau đó mới nhập kho. Nhưng mà hai năm trước... cũng chính là lúc Hộ Thương thự mới được thành lập, có mấy ngôi làng ở phía tây Sơn Âm gặp phải hạn hán, dân làng xảy ra xung đột với Nha dịch đi thu thuế. Sau khi Tán Giáo Lang biết chuyện đã dẫn theo mấy chục ky binh đến đó, chém chết mấy tên cầm đầu, thuế má cũng được thu nộp một cách thuận lợi." "Chống đối việc nộp thuế thì sẽ bị giết ư?" Sắc mặt Ngụy Trường Nhạc có chút khó coi. "Sơn Âm có rất nhiều thổ phi" Tưởng Uẩn vội vàng giải thích: "Neu không dùng hình phạt nặng, e là sẽ lại xuất hiện một đám cường đạo."

Ngụy Trường Nhạc cười lạnh: "Vị Tán Giáo Lang này ra tay thật là quyết đoán, quả nhiên là người có năng lực." Hai vị tá quan đương nhiên nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của Ngụy Trường Nhạc, nhưng cũng coi như không hiểu, Tưởng Uẩn tiếp tục nói: "Từ đó về sau, Tán Giáo Lang bèn phái binh lính đi khắp nơi thu thuế, Nha môn chúng ta hoàn toàn không nhúng tay vào được. Tán Giáo Lang còn cho xây dựng một kho lương mới gần kho quân lương, trên danh nghĩa là kho lương của huyện, tiền thuế thu được đều cất giữ ở đó, nhưng mà... hắc hắc, nhưng tất cả sổ sách đều nằm trong tay Hộ Thương thự, Nha môn chúng ta muốn xem cũng không được."

Ngụy Trường Nhạc lúc này mới hiểu ra: "Quyền thu thuế rơi vào tay Hộ Thương thự, vậy mà các ngươi lại nhắm mắt làm ngơ ư?"

Tưởng Uẩn cười gượng gạo, muốn nói lại thôi.

"Vậy nên bây giờ, bổng lộc của các ngươi đều do Hộ Thương thự phát sao?" Ngụy Trường Nhạc bưng chén rượu lên uống một ngụm nhỏ, sau đó hỏi: "Mã Tĩnh Lương trở thành người chi phối bổng lộc của Nha môn rồi ư?"

"Đúng là như thế." Huyện thừa Đinh Thịnh, người vẫn luôn im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng: "Bổng lộc của quan lại lớn nhỏ trong huyện Sơn Âm, ba tháng Hộ Thương thự sẽ phát một lần, ty chức và Tưởng chủ bộ đều dựa vào Hộ Thương thự mà sống. Cho nên Tưởng chủ bộ mới nói Nha môn không có cách nào cứu tế bá tánh ở Bất Lương Quật, đó là bởi vì chúng ta không có quyền điều động dù chỉ một hạt lương thực."

"Phủ Thái Nguyên có biết những chuyện này không?"

"Có lẽ... biết." Tưởng Uẩn nói: "Chẳng phải chuyện gì to tát, cho dù biết thì cũng không ai hỏi đến đâu." Lão ta tự giễu: "Có lẽ ta là Chủ bộ nhàn nhã nhất từ trước đến nay của Sơn Âm”

Trong lòng Nguy Trường Nhạc biết rõ, Nha môn huyện Sơn Âm chắc chăn không dám bẩm báo những chuyện này lên trên.

Đạo lý rất đơn giản, Mã Tĩnh Lương là con cháu của Mã gia ở Hà Đông, phía sau có Mã Tôn Khả chống lưng. Mà Mã Tồn Khả là tổng quản bộ binh, dưới trướng có đến mấy vạn tỉnh binh, đừng nói chỉ là một huyện Sơn Âm nho nhỏ, cho dù là toàn bộ Hà Đông thì cũng chẳng có mấy ai dám đối đầu với Mã gia ở Hà Đông.

Nếu chuyện này mà bị bẩm báo lên trên, với việc Mã Tĩnh Lương có Mã gia ở Hà Đông làm chỗ dựa vững chắc, thì chắc chắn y sẽ bình an vô sự, còn người bẩm báo lại chắc chắn sẽ phải chịu kết cục thê thảm.

Ngụy Trường Nhạc hiểu rõ trong lòng, việc Mã Tĩnh Lương nhúng tay vào thuế má của Sơn Âm, thậm chí còn nắm giữ quyền tài chính của cả Sơn Âm trong tay tuyệt đối không phải là do nhất thời nổi lòng tham, mà chắc chắn là đã lên kế hoạch từ trước.

Y phụ trách phòng thủ thành Sơn Âm, nắm giữ binh quyền, sau đó lại cưỡng ép chiếm đoạt quyền thu thuế, như vậy là đã có trong tay tài quyên.

Cả binh quyền và tài quyền đều nằm trong tay, vậy thì y chính là người nắm giữ Sơn Âm, là thổ Hoàng đế chân chính của nơi này.

Quan lại lớn nhỏ trong Nha môn đều phải nhận bổng lộc từ Hộ Thương thự, thì làm sao dám không nghe lời y chứ?

Ngụy Trường Nhạc cầm đũa lên gắp một miếng thịt muối cho vào miệng, vừa ăn vừa hỏi: "Tưởng chủ bộ, nghe ngươi nói, trước đây thuế má của Sơn Âm đều do ngươi quản lý. Nếu vậy thì tại sao ngươi không đi đòi lại quyền thu thuế? Ngươi là mệnh quan triều đình, đó là trách nhiệm của ngươi, đánh mất quyền lực trong tay, chính là có lỗi với sự tín nhiệm của triều đình."

"Đường tôn, kỳ thực trong mắt những người ở trên, ty chức chẳng khác nào cỏ rác." Tưởng Uẩn cười khổ nói: "Tán Giáo Lang là con cháu Mã gia ở Hà Đông, nắm giữ binh quyền của Sơn Âm, ty chức nào dám đi đòi quyền với y chứ?"

Ngụy Trường Nhạc ném đôi đũa trong tay lên bàn, cười lạnh nói: "Vậy nên các ngươi liền trơ mắt nhìn bá tánh chết đói hàng năm sao? Các ngươi là quan phụ mẫu của bá tánh, bá tánh của cả huyện Sơn Âm đều trông cậy vào các ngươi. Nếu Nha môn có quyền thu thuế, kho lương của huyện có lương thực, thì mùa đông lạnh giá này, bá tánh làm sao phải chết đói chứ?"

Hai vị tá quan thấy Ngụy Trường Nhạc nổi giận, đều có chút căng thẳng.

"Ta đến Sơn Âm, ngồi lên cái ghế này chỉ làm một chuyện, đó là không để người tốt bị ức hiếp." Ánh mắt Ngụy Trường Nhạc sắc bén như dao: "Của ai thì trả về cho người đó, bất kể là ai, đã nuốt đồ của Nha môn rồi thì ta sẽ khiến cho kẻ đó phải nhả ra từng chút một. Hai vị đại nhân, các vị nghĩ thế nào?"

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top