Hai vị tá quan nghe thấy ba chữ "Quy Vân trang", sắc mặt đều hơi thay đổi.
"Bẩm Đường tôn, hình phòng có hồ sơ liên quan đến Quy Vân trang." Đinh Thịnh dường như không muốn nhắc đến Quy Vân trang, thản nhiên nói: "Ty chức sẽ cho người mang hồ sơ đến, Đường tôn xem qua là rõ."
Ngụy Trường Nhạc gật đầu đồng ý.
Hai vị tá quan cũng không trì hoãn, nhanh chóng đứng dậy cáo lui.
Trong sảnh lập tức yên tĩnh trở lại, Ngụy Trường Nhạc đưa tay lên xoa xoa mắt, trong lòng đã hiểu được đại khái tình hình Sơn Âm.
Hắn ăn qua loa vài miếng, vừa bước ra khỏi cửa liền nhìn thấy Trệ Nô đang chờ ở dưới một gốc cây đại thụ.
"Nhị gia!" Thấy Ngụy Trường Nhạc đi ra, gã vội vàng tiến lên nghênh đón.
"Ăn no chưa?"
"Đã no rồi ạ" Trệ Nô nhỏ giọng nói: "Tiểu nhân làm theo phân phó của Nhị gia, từ chỗ đầu bếp dò hỏi được không ít chuyện về hai vị Huyện lệnh trước."
Lão Ngụy Cổ và Trệ Nô dùng cơm tối ở nhà bếp, được Ngụy Trường Nhạc dặn dò phải moi thông tin từ miệng đầu bếp, có vẻ như Trệ Nô đã hoàn thành nhiệm vụ rất tốt. Ngụy Trường Nhạc đưa tay vỗ nhẹ lên vai gã, cười nói: "Trở về rồi nói."
Trong Nha môn có một khoảng sân riêng dành cho Huyện lệnh, nằm ở góc đông bắc Nha môn, trước cửa sân ngày đêm đều có hai tên Nha dịch canh gác.
Hai Nha dịch này không chỉ phụ trách an toàn cho nơi ở của Huyện lệnh, mà còn có nhiệm vụ truyên tin, nếu Huyện lệnh có việc cần thông báo, bọn họ sẽ lập tức đi. Huyện thừa Đinh Thịnh đã sớm sai người quét dọn sạch sẽ bên trong và bên ngoài sân, vật dụng cần thiết cũng được chuẩn bị đầy đủ, dù sao cũng là tá quan, phải làm chu đáo mọi việc cho thượng quan.
Từ phòng ăn phía sau rễ trái, đi theo con đường lát đá thẳng tắp là đến trước cửa sân. Lúc này lão Ngụy Cổ đang ngồi trên một tảng đá trước cửa sân, ôm chiếc hộp gỗ của mình, nhìn thấy Ngụy Trường Nhạc đi tới, lão lập tức đứng dậy, hai Nha dịch canh giữ cũng vội vàng đứng thẳng người.
Chuyện xảy ra trong lao ngục tối nay đã truyên khắp Nha môn, mọi người đều biết vị Đường tôn trẻ tuổi này hình như tính tình không tốt, ở trong lao ngục lại phế bỏ hai chân của tên Trư Cửu của Ngũ Tiên Xã.
Bởi vậy tuy rằng Ngụy Trường Nhạc có vẻ ngoài hiền lành vô hại, nhưng hai Nha dịch vẫn có chút kiêng dè.
Ngụy Trường Nhạc cũng không nhìn bọn họ, dẫn hai người vào sân, Trệ Nô xoay người đóng cửa sân lại.
Đến phòng chính, Trệ Nô lập tức thắp đèn, Ngụy Trường Nhạc ngồi xuống ghế, lúc này mới cảm thấy mệt mỏi.
"Nhị gia, để tiểu nhân đi lấy nước ấm ngâm chân cho người." Trệ Nô nói, "Người nghỉ ngơi sớm một chút."
Ngụy Trường Nhạc lắc đầu, nói: 'Kể ta nghe chuyện của hai vị Huyện lệnh kia."
Trên đường đến đây hắn nghe nói hai vị Huyện lệnh trước không hiểu vì sao đều mất mạng hoặc mất tích, lúc đó hắn đoán chắc chắn là có ẩn tình trong đó.
Một người uống rượu quá nhiều, ngã ngựa mà chết, một người thì cả nhà bỗng nhiên mất tích.
Trong vòng một năm, hắn là vị Huyện lệnh thứ ba nhậm chức, tiếp theo sẽ có vận rủi gì giáng xuống đầu hắn đây? Nếu không điều tra rõ ràng hai vị kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Ngụy Trường Nhạc luôn cảm thấy bất an khi ở trong Nha môn này.
"Hai vị Huyện lệnh trước, một người tên là Hà Quý, người còn lại là Tô Trường Thanh." Dưới ánh đèn, đôi mắt Trệ Nô sáng long lanh, thấp giọng bẩm báo: "Hà Quý đến nhậm chức vào tháng hai năm ngoái, rất thích uống rượu, lại giỏi giao tiếp. Sau khi đến Sơn Âm, y rất nhanh đã kết giao với các thân sĩ, hào tộc trong thành, ba ngày hai bữa đều dự tiệc, không từ chối bữa tiệc nào."
Ngụy Trường Nhạc thầm cười lạnh, biết rõ Hà Quý đã cùng phe cánh với đám người kia, chắc chắn là nhắm mắt làm ngơ trước tình hình của Bất Lương quật ở Tây thành.
"Y thật sự là ngã ngựa chết?"
"Tối hôm đó Hà Quý và Hầu Thông cùng đến nhà Cam gia dự tiệc." Trệ Nô nói ngắn gọn, "Nhị gia, Cam gia là một trong ba họ lớn của Sơn Âm, rất có thế lực, Hà Quý thường xuyên qua lại với ba họ này. Đêm đó ngoài Hầu Thông ra còn có hai Nha dịch đi theo." "Vậy là uống say ở nhà Cam gia?"
"Vâng." Trệ NO gật đầu nói: 'Uống đến nửa đêm mới về, trên đường về thì ngựa đột nhiên hoảng sợ, Hà Quý say rượu không giữ được thăng bằng cho nên mới ngã xuống, đầu đập xuống đất, chưa kịp đưa đến Nha môn thì đã tắt thở."
Ngụy Trường Nhạc nhíu mày nói: "Lúc đó Hâu Thông cũng có mặt?"
"Còn có hai Nha dịch kia nữa." Trệ Nô nói: "Sau đó ba người đều khai như vậy. Nge tác cũng nghiệm thi, xác nhận là chết do đập đầu, huyện báo cáo lên trên, chuyện này cũng chìm xuồng." Ga dừng một chút, mới nhỏ giọng nói: "Nhưng đầu bếp lỡ miệng nói, Hà Quý chết là do trúng tà." *Ngỗ tác: khám nghiệm tử thi
Ngụy Trường Nhạc kinh ngạc nói: "Trúng tà?”
"Nhị gia, một đêm trước khi chuyện xảy ra, còn có một chuyện kỳ quái.' Trệ Nô nói: "Đêm đó Hà Quý uống rượu một mình, hình như tâm trạng rất không tốt. Sau khi say, y sai người đi mời một kẻ đến Nha môn." Ga mỉm cười, hỏi: "Nhị gia có biết y muốn mời ai không?”
Ngụy Trường Nhạc đưa tay búng nhẹ lên trán Trệ Nô: "Nói chuyện đừng có úp úp mở mở, sửa cái tật xấu này đi"
Trệ Nô ôm trán, thành thật đáp: 'Là Bạch Bồ Tát, nửa đêm Hà Quý sai người đi mời Bạch Bồ Tát"
Ngụy Trường Nhạc lập tức nhớ tới lúc vào thành, người đưa tiễn có nhắc đến Bạch Bồ Tát, còn nói Bạch Bồ Tát là người tốt số một Sơn Âm.
"Hà Quý mời Bạch Bồ Tát đến thì có liên quan gì đến việc y ngã ngựa chết vào đêm hôm sau?"
"Là ni cô." Trệ Nô nói: "Nhị gia, Bạch Bồ Tát là một ni cô."
Lúc này lão Ngụy Cổ đang ngồi ngủ gật bên cạnh bỗng nhiên ngẩng đầu, có chút tỉnh táo chen miệng nói: "Là một ni cô có thân hình rất đẹp!"
Ngụy Trường Nhạc khinh bỉ liếc lão Ngụy Cổ một cái, mắng: "Lão háo sắc." Sau đó hắn lập tức cảm thấy hứng thú, hỏi: "Nửa đêm canh ba Hà Quý lại cho mời một ni cô đến Nha môn? Y muốn làm gì?"
Mặt Trệ Nô lập tức đỏ lên, gã quay sang nói với lão Ngụy Cổ: "Cổ bá, hay là ngài nói đi." "Sắc đảm ngập trời mà." Lão Ngụy Cổ cười khẩy, vẻ mặt có chút dâm tà: "Ruou là sắc mai. Hà Quý uống rượu vào, đêm đó không biết tại sao lại nghĩ đến Bạch Bồ Tát, bèn kiếm cớ phái người gọi nàng đến Huyện nha, ý đồ bất chính. Đầu bếp kể rằng, lúc ấy Hà Quý phân phó với hạ nhân, nói là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với Bạch Bồ Tát, không cho phép bất cứ kẻ nào đến quấy rầy."
Ngụy Trường Nhạc biết rõ mưu đồ của Hà Quý, nhưng không ngờ y lại to gan đến vậy, dám ở ngay trong Huyện nha làm ra loại chuyện đồi bại này. "Không lâu sau, có người nhìn thấy Bạch Bồ Tát vội vã rời đi." Lão Ngụy Cổ nói tiếp: "Lúc ấy nhìn Bạch Bồ Tát không có gì khác lạ, nhưng Hà Quý thì vẫn im hơi lặng tiếng. Về sau có người cảm thấy không ổn, bèn chạy vào phòng trong kiểm tra thì phát hiện Hà Quý đang nằm ngủ say như chết trên mặt đất, gọi thế nào cũng không tỉnh, xem ra là say rượu bất tỉnh."
"Nói như vậy, chẳng phải là không ai nhìn thấy bọn họ đã làm gì sao?" Ngụy Trường Nhạc cười hỏi.
"Có." Trệ Nô cười khẽ: "Đầu bếp nói hắn tận mắt nhìn thấy trên mặt Hà Quý có dấu tay, rõ ràng là bị người ta tát. Sau sự việc đó một ngày, Hà Quý bỗng nhiên ngã chết. Vì vậy có người đồn rằng Hà Quý đã mạo phạm đến Bạch Bồ Tát, bị Thần linh giáng họa mà chết."
"Nếu đúng như lời đồn, vậy thì Hà Quý đúng là chết không oan." Ngụy Trường Nhạc cười lạnh: "Nhưng đường đường là một Huyện lệnh, chỉ vì đắc tội với một ni cô mà hôm sau liền chết bất đắc kỳ tử, nếu thật sự có liên quan đến Bạch Bồ Tát, vậy thì vị Bạch Bồ Tát này cũng thật là thần thông quảng đại."
"Cái chết của Hà Quý là một chuyện, nhưng Tô Trường Thanh được phái đến sau hắn đến nay vẫn bặt vô âm tín." Trệ Nô nói.
"Đúng rồi, tình hình của Tô Trường Thanh là như thế nào?" Ngụy Trường Nhạc hỏi.
"Tô Trường Thanh là Nha tướng của Hắc Thương quân." Trệ No nghiêm mặt, thấp giọng nói: "Hắn ta không giống như Hà Quý, xuất thân là võ tướng."
Ngụy Trường Nhạc khựng lại, dựa vào trí nhớ kiếp trước, hắn biết rõ Hắc Thương quân là đội quân nào.
Đó chính là tư binh của Triệu Phác - Tiết độ sứ Hà Đông.
Hà Đông là bức tường thành phía Bắc của Đại Tề, binh lực trấn giữ ở đây không ít, ngoại trừ hai vạn quân trấn thủ biên cương quanh năm, còn có bốn vạn binh mã đóng tại các châu của Hà Đông, chia làm hai bộ bộ binh và ky binh, trong đó Nguy gia nắm giữ một vạn tỉnh binh.
Tuy nhiên quân Hà Đông trên danh nghĩa là thuộc quyền quản lý của Tiết độ sứ, nhưng lại chịu sự điều động của triều đình, không hoàn toàn lệ thuộc vào Tiết độ sứ.
Mà các Tiết độ sứ đều có tư binh riêng, binh lực từ vài ngàn đến hơn vạn người, chỉ nghe lệnh của Tiết độ sứ.
Dưới trướng Triệu Phác có bốn ngàn tư binh, chủ lực là trường thương binh, thân thương được sơn đen nên gọi là Hắc Thương quân.
Nghe nói Tô Trường Thanh xuất thân từ Hắc Thương quân, Ngụy Trường Nhạc không khỏi kinh ngạc.
"Sau khi Hà Quý chết, Tô Trường Thanh được điều thẳng từ Hắc Thương quân đến Sơn Âm. Hắn ta dẫn theo cả phu nhân cùng hai tên tùy tùng, đều xuất thân từ Hắc Thương quân." Trệ Nô giải thích: "Tô Trường Thanh tuổi còn trẻ, mới hơn ba mươi, ba năm trước mới thành thân, phu nhân nhỏ hơn hắn ta gần mười tuổi, nghe nói hai người rất ân ái. Vì chưa có con, sợ phu nhân buồn chán nên mới mang theo bên người."
"Hà Quý ngã ngựa mà chết, chắc chắn phía trên cảm thấy có gì đó mờ ám nên mới phái Tô Trường Thanh đến đây." Ngụy Trường Nhạc gật đầu: "Tô Trường Thanh hẳn cũng biết Sơn Âm là nơi bất thường nên mới mang theo hai tên thân tín, e là lo lắng bản thân thế đơn lực bạc."
"Sau khi đến Sơn Âm, Tô Trường Thanh cũng có hỏi đầu bếp về cái chết của Hà Quý." Trệ Nô nói: "Hắn ta không quản lý chuyện trong Huyện nha, đều giao cho Huyện thừa xử lý, bản thân làm việc rất kín tiếng, rất ít khi lộ diện, cũng không giao du với các sĩ tộc trong thành, chỉ thích ở trong kho sách và thư phòng, ngày ngày xem xét hồ sơ vụ án." "Xem ra gã đến đây không phải để làm Huyện lệnh mà là phụng mệnh đến để điều tra." Ngụy Trường Nhạc lập tức hiểu ra.
"Nhị gia, hắn ta còn có thể phụng mệnh gì?" Trệ Nô khó hiểu. Nguy Trường Nhạc búng tay lên trán gã, cười nói: 'Nếu như bổn Nhị gia biết, ta đã sớm đi ngủ rồi, còn ở đây nói nhảm với ngươi làm gì?"
Trệ Nô cười ngây ngô, sau đó mới nói tiếp: "Đúng rồi, còn có phu nhân của hắn ta, cũng rất kỳ quái."
"Ồ?" Ngụy Trường Nhạc lập tức hỏi: "Kỳ quái như thế nào?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận