Góc tây bắc Bất Lương Quật có một tòa trúc lâu, vây quanh viện tử, nhìn qua hết sức lịch sự tao nhã, không hợp với phong mạo rách nát không chịu nổi của Bất Lương Quật. Xung quanh trúc lâu có tráng hán đi qua đi lại tuân tra, phòng ngừa bất luận kẻ nào tới gần.
Trong phòng lầu hai, bếp lò đang cháy rừng rực, ở đêm lạnh thê lương này, trong phòng lại ấm áp như xuân.
Ở giữa bày một cái bàn thấp, mặt đất đều phủ da thú, bộ đầu Khoái ban Uông Khuê lúc này đang ngồi xếp bằng bên cạnh bàn thấp, vẻ mặt nhàn nhã.
Chính giữa bàn thấp đặt một cái nồi lẩu, xung quanh là đồ ăn kèm, nồi lẩu đang sôi sùng sục, một nữ tử quỳ gối bên cạnh Uông Khuê đang cẩn thận vớt ruột gà từ trong nồi lẩu ra, nhẹ nhàng thổi thổi, lúc này mới đút vào miệng gã.
Nàng mặc quần đùi tơ lụa, bên trên chỉ có một cái yếm thật mỏng, lộ ra mảng lớn da thịt.
Uông Khuê há mồm ăn, vẻ mặt rất hưởng thụ, cười nói: "Lão Xà, vẫn là ngươi hiểu được khoái hoạt, thoải mái hơn nhiều so với những kẻ làm việc như chúng ta."
Đối diện Uông Khuê là một hán tử tuổi đã hơn bốn mươi, đầu trọc, trên đỉnh đầu không có một lọn tóc, con mắt thật nhỏ, ánh mắt sắc bén, thân mang áo tơ màu xám mềm mại nhẹ nhàng, khoanh hai tay trước ngực, mỉm cười nhìn Uông Khuê. Sau lưng là một nữ tử thanh tú mười lăm mười sáu tuổi đang nhẹ nhàng đấm lưng cho y, cũng lộ ra một mảng lớn da thịt.
"Nơi này chính là nhà của Uông bộ đầu, lúc nào cũng có thể tới." Giọng nói của Xà lão đại hơi khàn khàn, nhưng thái độ lại vô cùng khách khí: "Nói cho cùng, chúng ta có thể ăn uống no đủ, còn không phải đều là Uông bộ đầu và huynh đệ trong Nha môn chiếu cố sao. Không có Uông bộ đầu, cũng không có chúng ta."
"Huynh đệ nhà mình, không nói những thứ này." Uông Khuê bưng chén rượu trên bàn lên uống một ngụm, buông chén rượu xuống nói: "Thời giờ bất lợi, đụng phải xui xẻo, trong lòng uất ức chỉ có thể uống rượu giải sầu."
Xà lão đại cười nói: 'Uông huynh đệ cứ coi như nghỉ ngơi một thời gian. Dù sao nơi này có rượu có thịt có nữ nhân, cứ ở đây hưởng thụ, không bao lâu, sự tình chắc chắn sẽ có thể giải quyết." Y bưng chén rượu lên nói: "Lần này là Ngũ Tiên Xã liên lụy Uông huynh đệ, ta kính huynh đệ một chén, xem như bồi tội."
Uông Khuê cũng bưng bát rượu lên, lắc đầu nói: "Chúng ta là huynh đệ, chuyện của Ngũ Tiên Xã chính là chuyện của ta, không có gì liên lụy hay không liên lụy."
Hai người đều uống một hơi cạn sạch, nữ tử bên cạnh lập tức rót rượu.
"Uông huynh đệ, Trư Cửu kia hiện tại vẫn chưa thể ra được sao?" Trên mặt Xà lão đại vẫn luôn mang theo nụ cười, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hỏi: 'Hắn bị giam giữ trong ngục, tên tiểu tử họ Ngụy kia có thể bởi vậy mà tìm được Ngũ Tiên Xã hay không?”
Uông Khuê khinh thường nói: "Tìm được thì có thể làm sao? Một lão già một tên nhóc dưới tay hắn, cũng chẳng làm nên trò trống gì, Ngũ Tiên Xã ta đây một hai trăm huynh đệ, hắn thật sự dám xông đến nơi đây sao?"
"Hắn dù sao cũng là Huyện lệnh."
"Huyện lệnh chó má." Uông Khuê cười quái dị một tiếng, nói: "Sơn Âm, thứ không đáng giá nhất chính là Huyện lệnh. Huynh đệ ba ban đều ở trong tay Điển Sử đại nhân, không có Điển Sử đại nhân gật đầu, một người họ Ngụy cũng đừng hòng điều động." Gã dừng một chút, an ủi nói: 'Ngươi cũng không cần sốt ruột, Trư Cửu cũng không phải kẻ ngu dốt, không nên nói hắn khẳng định sẽ không nói. Trong lao ngục có huynh đệ chiếu cố, sẽ không chịu ủy khuất."
Xà lão đại khẽ gật đầu, nhưng sắc mặt bỗng nhiên khẽ biến, nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt cung kính nhìn phía sau Uông Khuê.
Uông Khuê quay đầu lại, liền nhìn thấy một người từ ngoài cửa chậm rãi đi vào, chính là Điển Sử của Sơn Âm - Hầu Thông. Sắc mặt Hầu Thông âm trâm, ánh mắt sắc bén.
"Điển Sử đại nhân!" Uông Khuê vội vàng bò dậy.
Gương mặt Hầu Thông âm trầm, chậm rãi đi đến trước mặt Uông Khuê, đột nhiên đưa tay, một cái tát quất vào mặt gã.
Một tát này thực sự không nhẹ, Uông Khuê bị đánh loạng choạng lui về phía sau hai bước.
Hầu Thông đuổi theo, một phát túm được búi tóc của gã, sau đó túm đến bên tường, hung hăng đập mặt Uông Khuê vào trên tường trúc.
Khi lão ta buông tay ra, Uông Khuê đã mềm oặt ngồi xuống, sống mũi bị đụng gãy, miệng cũng bị đánh vỡ, máu mũi lẫn trong miệng chảy ròng ròng xuống.
Hai thiếu nữ đều kinh hô thành tiếng, che mắt lại.
"Cút xuống." Xà lão đại gầm nhẹ một tiếng, đương nhiên là hướng về phía hai thiếu nữ, nhìn hai nàng lăn lộn bò ra ngoài, lúc này y mới khom người tiến lên, ôm quyền hành lễ nói: "Tham kiến Điển Sử đại nhân!"
Hầu Thông hừ lạnh một tiếng, cũng không nhìn Xà lão đại mà nhìn chằm chằm vào Uông Khuê đang ngồi liệt trên mặt đất, rồi lại đạp thêm một cước nữa, đạp cho người sau ngã lăn ra đất.
Uông Khuê mặc dù bị đánh choáng váng nhưng vẫn theo bản năng bò dậy quỳ trên mặt đất.
"Sáng sớm hôm qua ta đã nói với ngươi, Ngụy Trường Nhạc bất cứ lúc nào cũng có thể đến Sơn Âm." Hầu Thông lạnh lùng nói: "Ta bảo ngươi nói với tất cả mọi người một tiếng, mấy ngày nay phải thành thật giữ quy củ, trước khi thăm dò rõ ràng lai lịch Ngụy Trường Nhạc, tuyệt đối không thể gây chuyện thị phi, để tránh bị tên tiểu tử họ Nguy kia bắt được nhược điểm”" "Là...là thuộc hạ hồ d6.. Uông Khuê bất chấp trên mặt đều là máu đen, chỉ dập đầu: "Xin đại nhân tha mạng, xin đại nhân tha mạng!"
Ánh mắt Hầu Thông lạnh lùng nghiêm nghị: "Ngươi quả thật đáng chết." Bỗng nhiên lão ta quay đầu nhìn ve phía Xà lão đại.
Xà lão đại cũng biến sắc, lần nữa chắp tay, đang muốn nói chuyện, Hầu Thông đã lạnh lùng hỏi: "Trư Cửu dẫn người đi lao ngục, ngươi có biết không?"
"Thuộc hạ không biết." Xà lão đại lắc đầu nói: "Trư Cửu hôm nay đụng phải ôn thần Ngụy Trường Nhạc, bị tổn thất nặng nề. Hắn không biết lai lịch của tên tiểu tử kia, trong lòng tức giận, lúc này mới tự chủ trương dẫn người đi lao ngục. Thuộc hạ cũng là sau khi Uông huynh đệ đến đây mới biết được xảy ra chuyện này."
Hầu Thông cười lạnh nói: "May năm nay ngươi sống quá thoải mái, suốt ngày ngập trong vàng son, ngay cả thủ hạ cũng không quản được. Xà Đại, ta thấy ngươi không muốn ngồi vào vị trí này nữa”
Sắc mặt Xà lão đại có chút khó coi, cũng không nói gì.
Lúc này Hầu Thông mới đi tới bên bàn thấp ngồi xuống, cầm lấy bầu rượu trên bàn, ngửa đầu uống một ngụm lớn, lạnh lùng nói: "Ngụy Trường Nhạc xuất thân như thế nào, các ngươi có biết không?"
"Thuộc hạ không biết." Xà lão đại bò dậy đi tới, cam một bình rượu mới, đưa rượu mới lên, đợi đến khi ngồi đối diện Hầu Thông mới tiếp tục nói: 'Nhưng thân thủ người này không kém, to gan lớn mật, hẳn là bối cảnh không tâm thường."
"Hắn là con cháu Ngụy thị, sao lại không có lá gan?" Hầu Thông cười lạnh nói: "Ở nơi nhỏ bé như Sơn Âm này, ngay cả chuyện bên ngoài cũng không nghe thấy sao?"
Xà lão đại khẽ giật mình, nhíu mày hỏi: "Chẳng lẽ hắn...chẳng lẽ là Hà Đông Nguy thị?" "Lão nhị Ngụy gia." Hầu Thông nói: "Tại phủ Thái Nguyên nổi danh là nhân vật hung ác. Rất nhiều con cháu thế gia Thái Nguyên, không có mấy người không bị hắn đánh." Trong mắt Xà lão đại hiện ra vẻ kinh hãi, bộ đầu Uông Khuê cũng tái mặt.
"Nếu như hôm nay, Trư Cửu thật sự giết chết hắn ở lao ngục, ngươi có biết sẽ có hậu quả gì không?" Hầu Thông một tay siết chặt, mu bàn tay nổi gân xanh: "Ngũ Tiên Xã các ngươi bị giết không còn một mống, ngay cả Sơn Âm huyện nha, chỉ sợ cũng bị thiết ky Ngụy thị san bằng."
Khóe mắt Xà lão đại co rúm, đôi môi khẽ nhúc nhích nhưng không phát ra âm thanh. "Đứng lên đi." Giọng nói Hầu Thông hơi hòa hoãn một chút, quay sang nhìn Uông Khuê: "Tự mình cút ra ngoài rửa mặt mũi cho sạch sẽ rồi hãy vào gặp ta."
Uông Khuê vội vàng bò ra cửa.
Xà lão đại hơi tram ngâm, mới cau mày nói: "Đại nhân, lúc trước Huyện lệnh là thân tín của Triệu đại nhân phái tới, hiện giờ Ngụy gia càng trực tiếp phái đệ tử nhà mình, người này còn có lai lịch hơn người trước, chuyện như vậy... Sơn Âm này rốt cuộc có gì hiếm lạ? Bọn họ đều muốn chạy tới nơi này."
"Tên tiểu tử kia không phải hạng người lương thiện." Hầu Thông lạnh lùng nói: "Chuyện này vẫn chưa xong, ta cũng không biết bước tiếp theo hắn sẽ làm gì. Nhưng mà Trư Cửu đã bị hắn hạ lệnh giam giữ, hơn nữa còn muốn tìm Uông Khuê. Nếu như hắn chỉ muốn trút giận thì cũng thôi đi, chỉ sợ hắn muốn lợi dụng chuyện này để làm lớn chuyện."
Sắc mặt Xà lão đại lại càng khó coi, nắm quyền nói: "Trư Cửu hữu dũng vô mưu, thuộc hạ lo lắng nếu Ngụy Trường Nhạc nghiêm hình bức cung, Trư Cửu chịu không được sẽ ném trách nhiệm đến bên này." Dừng một chút, y như có điều suy nghĩ, nhẹ giọng hỏi: "Ngụy Trường Nhạc sẽ không phải là muốn lợi dụng Trư Cửu để đối phó Ngũ Tiên Xã chúng ta chứ?”
"Tạm thời nhìn không thấu tâm tư của hắn." Hầu Thông lắc đầu nói: "Mặc dù Trư Cửu đã đắc tội với hắn, nhưng hắn không có thù oán gì với Ngũ Tiên Xã các ngươi, không đến mức vừa mới nhậm chức đã khai đao với các ngươi." Nói đến đây, lão ta lại cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Hắn ngược lại đã dùng qua hình, hai chân của Trư Cửu bị hắn đánh gay đã hoàn toàn phế đi."
"Thủ đoạn thật ác độc." Xà lão đại cười lạnh nói: "Thì ra là một con chó điên cắn người." "Nhưng hắn không tiếp tục thẩm vấn." Hầu Thông nói: "Uông Khuê kịp thời chạy trốn, nhưng nhìn thái độ Ngụy Trường Nhạc, đó là nhất định phải tìm được Uông Khuê. Hắn một lòng muốn bắt Uông Khuê, ta thấy không chỉ là hướng về phía Uông Khuê mà là muốn lợi dụng Uông Khuê động thủ với Nha dịch ba ban."
Xà lão đại lộ vẻ kinh ngạc, thấp giọng nói: "Chẳng lẽ...hắn đang nhắm vào đại nhân?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận