Tiền viện Huyện nha có một khoảng đất bằng phẳng lớn, trong Nha môn từ trên xuống dưới lúc này đều tập hợp ở đất bằng, đông nghịt một mảng lớn.
"Đường tôn, trong Nha môn trên dưới có bảy mươi bảy người." Đinh Thịnh bẩm báo với Ngụy Trường Nhạc: "Tạo ban có mười bốn người, Khoái ban ba mươi người, Tráng ban không có trong biên chế. Lục phòng có ba mươi người, lại thêm ti chức, Tưởng Chủ bộ và Hầu Điển sử, tổng cộng có bảy mươi bảy người đang biên quan."
Ngụy Trường Nhạc khẽ gật đầu, trong lòng hắn cũng rõ ràng, cái gọi là đang biên, chính là quan lại có thể lấy bạc công ăn.
Tuy rằng đều nói ba ban Nha dịch, nhưng tráng ban thuộc loại lao dịch, tuy rằng quan phủ cũng sẽ phát một ít lương thực, nhưng cũng không thuộc loại người làm công ăn lương.
Người của Tráng ban nhân số đông đảo, mã phu, lính canh, thương phu, kiệu phu, canh phu đều thuộc đội Tráng ban, thậm chí người trông coi lao ngục cũng đều thuộc một ban này.
Những tráng dân này dùng để bảo vệ nhà kho, nhà giam, hộ tống, áp giải thuế ruộng và người buôn bán qua cảnh, thậm chí khi thành trì bị công kích, bọn họ sẽ được biên thành dân dũng, giúp đỡ thành binh thủ vệ thành trì, nhân số cũng dựa theo nhu cầu tiến hành chiêu mộ, ít thì mấy chục người, nhiều thì mấy trăm ngàn người.
Ngụy Trường Nhạc đặt mông ngồi xuống một cái ghế trước mặt mọi người, đó là ghế thái sư đã chuẩn bị sẵn.
"Nên có bảy mươi bảy người, nhưng có vài người không kịp trở về, trên thực tế chỉ có sáu mươi ba người." Đinh Thịnh đứng bên trái Ngụy Trường Nhạc, khẽ nói.
Ánh mắt Ngụy Trường Nhạc đảo qua đám người, nhìn thấy Lao đầu tên Tống Đức kia cũng ở trong đám người, khóe môi hắn lập tức nổi lên nụ cười, tên Tống Đức kia tiếp xúc với ánh mắt Ngụy Trường Nhạc, lập tức cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Ngục tốt trong lao ngục đều thuộc Tráng ban, nhưng chỉ có Lao đầu là thuộc Khoái ban, cho nên hôm nay triệu tập quan lại biên chế, Tống Đức cũng có tư cách đến đây.
"Ta là Ngụy Trường Nhạc, sau này sẽ là Huyện lệnh Sơn Âm." Ngụy Trường Nhạc ngồi trên ghế, trên mặt mỉm cười: "Hôm nay gặp mặt mọi người ở đây, để làm quen với nhau, thuận tiện cũng trò chuyện với mọi người."
Ngụy Trường Nhạc chỉ mới mười sáu tuổi, tuổi còn rất trẻ, trong lịch sử Sơn Âm chưa bao giờ có Huyện lệnh trẻ tuổi đến như vậy, rất nhiều người nhìn thấy khuôn mặt còn hơi có vẻ non nớt của Ngụy Trường Nhạc, tuy đã nghe nói vị Đường tôn này tính tình không tốt, nhưng vẫn không sinh ra lòng kính sợ, thậm chí không ít người còn có mấy phần khinh thường.
"Ta rất rõ ràng mấy năm nay các ngươi đã làm cái gì.' Ngụy Trường Nhạc cười tủm tỉm nói: "Có một số người cấu kết với thành hồ xã thử, ức hiếp dân chúng, so với Đạo phỉ còn ác hơn."
"Đại nhân, lời này của ngài là có ý gì?" Trong đám người vang lên một âm thanh: "Phủ thêm cho chúng ta cái mũ này một cách hồ đồ như vậy, chúng ta không nhận."
Ngụy Trường Nhạc theo tiếng nhìn lại, thấy Tào Phi là kẻ đang đứng ra nói chuyện. Hắn vừa mở miệng, các Nha sai khác đã nhao nhao nói: "Không sai, chúng ta là quan sai, lúc nào cấu kết cùng thành hồ xã thử?"
"Không có bằng chứng, hủy thanh danh của chúng ta, chúng ta tuyệt không đáp ứng." "Đại nhân muốn nói lời này, cũng nên đưa ra chứng cứ.' Có người tức giận nói: 'Không có chứng cứ thì đừng nói những lời như vậy."
Ngụy Trường Nhạc vẫn cười nói: 'Uông Khuê, câu kết với Trư Cửu của Ngũ Tiên Xã, đúng rồi, còn có Tống lao đầu, mấy người này coi quan gia như không, có thể để cho người ta tùy ý ra vào, gây sóng gió trong ngục, chẳng lẽ đây cũng là bản quan nói mò?" Lời vừa nói ra, âm thanh ồn ào lập tức yên tĩnh không ít. "Đường tôn, Uông bộ đầu còn chưa tìm được." Tào Phi tram giọng nói: "Raet cuộc chân tướng như thế nào, hay là chờ sau khi tìm được Uông Khuê rồi định luận. Hiện tại nói bọn họ cấu kết cùng một chỗ, có phải quá sớm hay không?"
Trong lúc nhất thời, các sai dịch lại ồn ào một trận.
Đinh Thịnh giơ tay lên ra hiệu cho mọi người bình tĩnh lại, nhưng căn bản không có người để ý tới.
Trên bãi đất bằng hơn sáu mươi người, đại bộ phận đều là Nha sai, người Lục phòng đứng bên cạnh đều là không hé răng.
Ngụy Trường Nhạc khí định thần nhàn, chậm rãi nói: "Sơn Âm Huyện nha tồn tại, là vì tuc gian trừ ác, nếu trong Nha môn đều là một ít kẻ gian ác, túc gian trừ ác chỉ là một câu nói nhảm. Hôm nay triệu tập các ngươi tới, chính là muốn cho các ngươi hiểu, Sơn Âm Huyện nha hẳn là một Nha môn như thế nào."
"Đường tôn, thứ cho ta nói thẳng." Tào Phi khóe miệng treo cười: "Đường tôn mới đến từ hôm qua, mà bất kỳ người nào khác ở đây đều quen thuộc Sơn Âm huyện hơn ngài nhiều. Sơn Âm Huyện nha là một Nha môn như thế nào, chúng ta cũng xác thực rõ ràng hơn ngài."
"Nhìn xem, đây chính là Sơn Âm Huyện nha." Ngụy Trường Nhạc thở dài: "Thứ như con rệp, trước mặt bản quan được một tấc lại muốn tiến một thước. Miệng thối của ngươi không có bản quan cho phép, luôn nói nhảm không ngừng, cái này chứng minh trong Sơn Âm huyện có ác nhân."
Tào Phi ngẩn ra, trên mặt hiện rõ vẻ tức giận.
"Hoàng đế có thiên uy, bổn quan ở Huyện nha cũng hẳn là có quan uy." Ngụy Trường Nhạc chậm rãi đứng lên, chắp hai tay sau lưng, cảm khái nói: "Nếu như trong Huyện nha đều là những kẻ ngu xuẩn không biết trời cao đất rộng, bổn quan làm sao có thể quản lý tốt Sơn Âm huyện?" Dừng một chút, hắn mới cười nói: "Cho nên bổn quan trải qua suy nghĩ cặn kẽ, cảm thấy có ít người quả thật không xứng tiếp tục ở lại trong Huyện nha." Lời vừa nói ra, tất cả mọi người tại đây đều sợ hãi biến sắc.
Điển sử Hầu Thông vẫn luôn không lên tiếng hiển nhiên cũng ý thức được cái gì, hơi biến sắc.
"Tào Phi, ngươi là quan phụ mẫu, vậy mà kiêu ngạo ương ngạnh, ở trước mặt bổn quan còn làm càn như thế, ở trước mặt dân chúng cũng không biết là sắc mặt hung ác như thế nào." Ngụy Trường Nhạc đưa tay chỉ Tào Phi, vẩy vẩy ra phía ngoài: 'Bổn quan quyết định, tước đi chức vụ ban đầu của ngươi, ngay hôm nay không thu nhận nữa."
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch.
Tào Phi mở to hai mắt, gần như không tin vào lỗ tai của mình.
"Cút ra ngoài!" Giọng nói của Ngụy Trường Nhạc có chút phát lạnh, "Sau này lại bước vào Huyện nha một bước, lấy tội mưu phản luận tội."
Tào Phi rốt cuộc phục hồi tỉnh thần lại, lạnh lùng nói: "Ngươi...ngươi muốn bãi nhiệm công việc của ta? Ngụy...ngươi làm sao...!"
"Theo luật pháp Đại Lương, Huyện lệnh có quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự của một huyện." Ngụy Trường Nhạc chậm rãi nói: "Trong huyện, quan viên của ba ban lục nha đều là do Huyện nha thuê, không muốn dùng người nào thì có thể từ bỏ!"
Tào Phi há miệng, lại không thể phát ra âm thanh.
Gã cũng tuyệt đối không ngờ, Ngụy Trường Nhạc thế mà lại trực tiếp đuổi gã ra khỏi Huyện nha như thế.
Huyện lệnh như nước chảy so ra vẫn kém bát sắt. *ý là huyện lệnh bị phái đi liên tục, không phải là công ăn việc làm ổn định
Trải qua nhiều đời, Huyện lệnh Đại Lương đều là người nơi khác phái đến, còn ba ban nha sai đều là dân địa phương. Mặc dù không có luật lệ, nhưng nha sai các nơi thậm chí đã hình thành thế tập.
Sau khi lão phụ thân làm nha sai, thường thì nhi tử thường thường sẽ được bổ sung vào.
Đặc biệt là Tạo ban và Khoái ban, cha truyên con nối coi như đã thành truyền thống. Rốt cuộc những người làm nha sai này đều có gốc rễ sâu dày tại địa phương, hơn nữa quan hệ rộng rãi, Nha môn muốn làm việc gì đều cần dựa vào uy tín và quan hệ của bọn họ.
Hơn nữa đám nha sai này thường kết thành một nhóm, che chở lẫn nhau. Huyện lão gia nhu nhược thậm chí không dám đắc tội với bọn họ, nếu không thì ở địa phương này, dù làm gì cũng khó mà tiến triển.
Cho nên bọn họ đều coi công việc này là bát sắt, chỉ cân hoà hợp với những nha sai khác, thì không cần lo lắng mất việc. *bát sắt: công ăn việc làm ổn định
Nhưng ai mà ngờ được, Ngụy Trường Nhạc vừa mới nhậm chức hôm qua, hôm nay đã trực tiếp tung sát chiêu, cách chức đầu lĩnh Tạo ban.
Loại chuyện này quả thực là khó có thể tưởng tượng.
"Uông Khuê, Bang đầu Khoái ban, thân là công sai, lại không tuân theo luật lệ của huyện, cách chức, sau khi bắt giữ sẽ tra hỏi vụ án liên quan."
"Quản ngục Tống Đức bỏ bê trách nhiệm, để người không liên quan vào tù hành hung, cách chức."
Ngụy Trường Nhạc vô cùng ung dung, lại nói thêm hai câu, cách chức cả Uông Khuê và Tống Đức, đuổi ra khỏi Huyện nha.
Tống Đức vốn một mực cúi đầu không dám hé răng, nghe được mình bị cách chức, ngược lại không còn sợ hãi, ngẩng đầu nói: "Ngụy Trường Nhạc, uy phong của ngươi thật lớn a. Sao, muốn giết gà dọa khỉ ư?"
"Họ Nguy kia, ngươi thật sự muốn cách chức của ta sao?" Tào Phi cũng cười lạnh nói: "Ngươi đừng có hối hận đấy."
Ngụy Trường Nhạc cau mày nói: "Hầu Điển sử, hai kẻ này đã không còn là người trong Nha môn, còn không đuổi bọn chúng ra khỏi Huyện nha."
Hầu Thông tiến lên một bước, chắp tay nói: "Đường tôn, Uông Khuê thì cũng thôi đi, nhưng lột bỏ Tào ban đầu và Tống lao đầu, có cần phải suy nghĩ lại không? Hai người bọn họ đều là lão nhân trong Nha môn, ngày thường làm việc cũng là cẩn cẩn trọng trọng, Đường tôn không thể vì bọn họ nói chuyện thẳng thắn mà cách chức hai người này được, như vậy thì lòng người không phục, về sau việc trong Nha môn sẽ không dễ xử lý nữa."
"Điển Sử đại nhân nói có lý." Lập tức có người nói: "Không thể nói bãi nhiệm liền bãi nhiệm. Một chuyện nhỏ đã xua đuổi mấy lão huynh đệ cẩn trọng nhiều năm, mọi người trong lòng hoảng sợ, ai còn dám làm chuyện này?"
Đinh Thịnh cũng không ngờ Ngụy Trường Nhạc lại quả quyết như thế, trong lòng giật mình, nhìn thấy đám Nha sai một mảnh ồn ào, vội ghé sát bên tai Ngụy Trường Nhạc, thấp giọng nói: "Đường tôn, việc này...có cần châm chước thêm một phen hay không?" Chủ bộ Tưởng Uẩn cũng ý thức được tình huống nghiêm trọng, lúc này cúi người nói: "Đường tôn, cách đi Uông Khuê là có thể chấn nhiếp bọn chúng, hai người Tào Phi và Tống Đức vẫn là tạm thời không nên động."
"Đường tôn, xin hãy thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."Hầu Thông thấy đám người đang tức giận, lập tức tiến lên một bước, lớn tiếng nói: "Tào Phi và Tống lao đầu nếu có sai lâm gì, có thể dùng những phương thức khác trừng phạt, không thể nghiêm trị như thế. Chúng ta đảm bảo cho hai người bọn họ, kính xin...!"
Lời nói của lão ta còn chưa dứt, Ngụy Trường Nhạc đã trợn trắng mắt nói: "Ngươi đảm bảo? Ngươi có tư cách gì đảm bảo? Nếu như bổn quan không thu hồi, ngươi lại như thế nào?" Sắc mặt Hầu Thông vô cùng khó coi, hàn quang trong mắt lập loè.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận