Nguy Trường Nhạc lắc đầu, mỉm cười nói: 'Các ngươi muốn ta dập đầu, người khác biết được thì cũng thôi đi, nếu để mấy vị nghĩa huynh của ta biết được, e là chuyện này sẽ không xong đâu."
"Nghĩa huynh?" Đại hán mày rậm cười nhạo, y nhìn thiếu niên tú lệ, nói: 'Không biết Huyện tôn đại nhân có mấy vị nghĩa huynh, lại là nhân vật phương nào vậy?"
Nguy Trường Nhạc cười tủm tỉm nói: "Có một người tên là Đoạn Nguyên Phong, rất nhiều người gọi hắn là Đoạn điên, không biết ngươi có từng nghe qua chưa?"
"Đoạn điên?" Đại hán mày rậm lập tức biến sắc, hỏi: "Ngươi nói là Đoạn điên nào?" "Ngươi nghĩ đến ai?"
"Hai năm trước, vùng núi Ngũ Đài của Đại Châu xuất hiện một đám cướp, tụ tập gần ngàn người, hoành hành ngang ngược, giết người cướp của, vô cùng tàn nhẫn." Đại hán mày rậm nhìn chằm chằm Nguy Trường Nhạc, chậm rãi nói: "Tên cam đầu bị người ta gọi là Thương Ma Tử, chỉ trong một đêm, toàn tộc Thương Ma Tử bị diệt sạch."
Nguy Trường Nhạc mỉm cười nói: "Vậy ngươi biết vì sao Thương Ma Tử lại có kết cục như vậy không?"
"Đêm đó có năm mươi ky binh xông thẳng vào doanh trại của hắn, như hổ vào bầy dê." Khóe mắt đại hán mày rậm không ngừng co giật, nói: "Hơn trăm tên thuộc hạ của Thương Ma Tử bị giết, đám còn lại chạy tán loạn. Hắn cùng mười bảy người trong nhà bị bắt, vị tướng quân dẫn đầu đám ky binh kia ra lệnh lột da mười bảy người kia, sau đó ném vào vạc dầu, nấu một ngày một đêm, cuối cùng ném cho chó hoang ăn, ngay cả xương cũng không còn."
Mọi người ở đây đều biến sắc, hiển nhiên rất nhiều người biết chuyện này.
"Đoạn Nguyên Phong thống lĩnh Xích Lân ky." Bàng Lão Lục đứng bên cạnh đại hán mày rậm cũng biến sắc, nói: 'Hắn là nghĩa tử của Ngụy đại nhân - Tổng quản Mã quân Hà Đông, cũng... cũng bị người ta gọi là Đoạn điên." Nguy Trường Nhạc nói: "Ta nói chính là Đoạn điên đó. Đúng rồi, ta còn một vị nghĩa huynh tên là Hồ Dược Sư, các ngươi có biết không?"
Có cây to không dựa vào, chẳng phải là đồ ngốc sao.
"Hồ Dược Sư?" Đồng tử đại hán mày rậm lập tức co rút, 'Quỷ Hồ Ly - Hồ Dược Sư được xưng là thích khách đệ nhất thiên hạ?"
Nguy Trường Nhạc cảm khái: "Xem ra danh tiếng của vị nghĩa huynh này thật không nhỏ, ngay cả ngươi cũng biết."
Đại hán mày rậm nói: "Người ta nói, trước mặt Hồ Dược Sư, bất luận kẻ nào cũng không có bí mật. Chỉ cần hắn muốn biết, bất luận kẻ nào mỗi ngày ăn gì, làm gì, thậm chí buổi tối ngủ với ai, hắn đều biết rõ ràng."
"Ngươi có chút khoa trương rồi." Nguy Trường Nhạc thản nhiên nói: "Nhưng quả thật không ai dám trêu chọc hắn. Cho nên hôm nay nếu ta dập đầu với các ngươi, Hồ Dược Sư sẽ nhanh chóng biết được. Nhục nhã Ngụy thị, bọn hắn chắc chắn sẽ không chịu để yên, đến lúc đó Đoạn Nguyên Phong sẽ dẫn theo Xích Lân ky xuất hiện trước mặt các ngươi. Đương nhiên cũng có thể là... tên lùn kia, so với tên lùn kia, Đoạn Nguyên Phong còn nhân từ hơn nhiều."
Khóe mắt đại hán mày rậm liên tục co giật, y nhìn chằm chằm Nguy Trường Nhạc một lúc, sau đó mới hỏi: "Ngươi... ngươi họ Ngụy?"
"Trong văn thư đã viết rất rõ ràng." Nguy Trường Nhạc ưỡn ngực ngẩng đầu, nói: "Ta họ Ngụy, chính là Ngụy Trường Nhạc!"
"Hóa ra... hóa ra là Ngụy Nhị gia." Đại hán mày rậm lộ ra nụ cười xấu hổ, chắp tay nói: "Tại hạ là Tống Khôn - Đội trưởng Dạ Khốc Lang, có mắt mà không thấy Thái Sơn, mong Ngụy Nhị gia đại nhân đại lượng, đừng so đo...!" Nói xong, y định xuống ngựa.
Bàng Lão Lục không đợi đại hán mày rậmxuống ngựa, vội vàng đến bên cạnh y, thấp giọng nói gì đó. Đại hán mày ram gật đầu, thúc ngựa đi đến trước mặt Nguy Trường Nhạc, cúi đầu nhìn xuống.
"Trên mặt ta có chữ sao?" Nguy Trường Nhạc thấy đối phương nhìn mình chằm chằm, rất bất lịch sự, hắn thực sự có chút khó chịu.
Đại hán mày rậm bỗng nhiên cười ha hả, nói: "Tuổi còn nhỏ, lá gan lại không nhỏ, dám mạo danh Ngụy Nhị gia."
"Mạo danh?" Nguy Trường Nhạc cười lớn nói: "Ngươi cảm thấy ta mạo danh Ngụy Trường Nhạc?”
Tống Khôn cười lạnh nói: "Ai cũng biết, Nhị gia Ngụy thị từ nhỏ trà trộn trong binh nghiệp, dũng mãnh phi thường. Đều nói hắn có Kim Cương thần lực, một quyền có thể đánh chết một con Man Ngưu, được người xưng là Thái Nguyên Kim Cương, người trong thành Thái Nguyên nghe tiếng biến sắc. Tiểu bạch kiểm da mịn thịt mềm như ngươi, e là ngay cả một con gà cũng không giết nổi, còn dám ở trước mặt ta giả vờ giả vị?
"Đội trưởng, cứ trói gã lại đưa đến Thái Nguyên giao cho Ngụy gia, để Ngụy Trường Nhạc chân chính một quyên đánh chết hắn." Phía sau có kẻ lớn tiếng kêu lên.
"Ngụy Trường Nhạc tính tình nóng nảy, nghe nói có kẻ mạo danh hắn tất nhiên không nhịn nổi." Bàng lão lục cũng cười ha hả nói: "Giao hắn cho Ngụy Trường Nhạc, Ngụy Trường Nhạc sẽ tự tay giết kẻ này."
Gã vừa dứt lời, đã thấy thân thể Ngụy Trường Nhạc đột nhiên lao về phía trước, trước khi mọi người kịp phản ứng, nắm đấm đã giáng thẳng lên đầu con ngựa Tống Khôn đang cưỡi.
Chỉ nghe một tiếng hí vang, con tuấn mã ngã nhào xuống đất.
Một quyền đánh ngã con tuấn mã cường tráng, tốc độ ra quyên không bàn đến, chỉ riêng cỗ lực đạo kia đã đủ khiến người ta kinh hãi. Cảnh tượng này khiến vài kẻ thốt lên kinh ngạc, còn lại dau ngây người, không dám tin vào mắt mình.
Tống Khôn trên lưng ngựa cũng theo bản năng kêu lên một tiếng, trước khi con ngựa đổ xuống, y đã dốc hết sức bình sinh nhảy dựng lên.
Y phi thân lên không trung, nhưng chưa kịp đáp xuống đất, Ngụy Trường Nhạc đã xuất hiện trước mặt người này.
Ngụy Trường Nhạc giơ chân lên, nhắm thẳng vào giữa háng Tống Khôn đá tới.
Thân thể Tống Khôn đang rơi xuống, không cách nào mượn lực né tránh.
Tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn Ngụy Trường Nhạc đá trúng giữa háng Tống Khôn, tiếp theo là tiếng kêu thảm thiết đau đớn của y.
Lúc ngã xuống đất, cả người y cong lại như con tôm luộc.
Cơn đau như xé toạc lan ra toàn thân, khiến y trong phút chốc như mất đi ý thức, hai tay theo bản năng che lấy hạ bộ, cuộn tròn người lại.
Bất kể là Dạ Khốc Lang hay là bá tánh đều có cảm giác như đang nằm mơ.
Ai có thể ngờ, trong thân thể gã thiếu niên thanh tú tuấn lãng kia lại ẩn chứa lực lượng đáng sợ đến vậy.
Mà dường như lá gan của hắn còn hơn cả lực lượng, dám ra tay trước với Dạ Khốc Lang.
Thiếu niên nghĩa khí ngất trời, hổ mọc cánh phá thiên khung!
Ngụy Trường Nhạc không chút do dự, đưa tay nắm lấy chuôi mã tấu bên hông Tống Khôn, "cheng" một tiếng rút đao ra, kề lên cổ người này.
Con tuấn mã bị một quyền đánh ngã xuống đất, giấy giụa hồi lâu không đứng dậy nổi. "Đội trưởng...!" Bàng lão lục là kẻ đầu tiên hoàn hồn, hét lớn một tiếng, giương cung lắp tên định bắn về phía Ngụy Trường Nhạc, những tên Dạ Khốc Lang khác cũng chĩa mũi tên về phía hắn.
"Kẻ nào dám!"
Ngụy Trường Nhạc quát lớn: "Kẻ nào dám bắn tên, ta đảm bảo sẽ cắt đứt yết hầu kẻ đó trước. Mũi tên của kẻ nào rơi xuống người ta, dù chỉ làm ta bị thương một sợi lông, Ngụy thị ta không những khiến cả nhà các ngươi chó gà không tha, mà còn đào mồ mả tổ tông tám đời các ngươi lên, không tin cứ thử xeml"
Bọn Dạ Khốc Lang đã giương cung lắp tên đều biến sắc, không ai dám bắn tên.
Ngụy Trường Nhạc ngồi xổm xuống, tay phải cầm đao, tay trái giật phắt mũ Tống Khôn xuống, túm lấy tóc gã, kéo đầu gã lên, cười nói: "Ngươi là Tống Khôn đúng không? Nhìn cho kỹ đây, Nhị gia ta chỗ nào là giả mạo?"
"Ngươi...ngươi muốn làm gì?" Tống Khôn cố chịu cơn đau ở hạ bộ, thở không ra hơi hỏi. Ngụy Trường Nhạc buông tay, vung tay tát cho y một cái như trời giáng, mắng: "Cho má, ta hỏi thì ngươi cứ việc trả lời, còn dám hỏi lại?"
Cái tát này rất mạnh, trên mặt Tống Khôn lập tức hiện rõ năm ngón tay.
"Không phải... Không phải giả mạo, là tiểu nhân... tiểu nhân có mắt như mù." Tống Khôn nói năng lộn xôn.
"Mang theo hai mươi mấy tên đi gây chuyện phóng hỏa, các ngươi thật sự muốn làm sơn tặc sao?" Ngụy Trường Nhạc nói: "Còn muốn ta quỳ xuống dập đầu, chuyện này ngươi phải cho ta một lời giải thích."
"Giải... giải thích thế nào?"
Ngụy Trường Nhạc lại giáng xuống một cái tát, lân này còn mạnh hơn, "rắc" một tiếng, hai chiếc răng của Tống Khôn đã bay ra ngoài, miệng đầy máu, hắn mắng: "Van chưa thông minh ra? Ta cho ngươi hỏi lại à?"
"Tiểu...tiểu nhân sai rồi... Nhị gia, tiểu nhân sai rồi còn...còn chưa được sao?" Khóe miệng Tống Khôn không ngừng trào máu.
"Chưa được." Ngụy Trường Nhạc thản nhiên nói: "Có nợ phải trả. Vừa rồi không phải muốn ta dập đầu cho mỗi tên các ngươi ba cái sao? Được, bảo đám chó má dưới trướng ngươi quỳ xuống, mỗi tên dập đầu cho ta ba cái."
Đối phó với ác nhân thì phải ác hơn cả ác nhân, làm việc đại ác mới có thể làm việc đại thiện!
Bọn Dạ Khốc Lang thấy Tống Khôn sống chết nằm trong tay Ngụy Trường Nhạc, lại nghe thấy hắn nói vậy, một đám đều đưa mắt nhìn nhau.
Bàng lão lục hít sâu một hơi, chậm rãi buông cung tên xuống, nói: "Ngụy... Ngụy Nhị gia, ngài muốn đi Sơn Âm nhậm chức, sau này ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng thấy, tiểu nhân thấy hay là đừng làm chuyện tuyệt tình như vậy."
"Ta không cần biết ngươi thấy thế nào, ta chỉ cần biết ta thấy thế nào." Ngụy Trường Nhạc cười lạnh nói: "Ta thấy cho dù có làm chuyện tuyệt tình, thì ngươi có thể làm gì ta? Tống Khôn dẫn theo một đám chó hoang đi gây chuyện phóng hỏa, bây giờ ta giết hắn cũng là hợp tình hợp lý."
Sắc mặt Bàng lão lục thay đổi, trâm giọng nói: "Chúng ta đến đây là để bắt tội phạm bỏ trốn."
"Ta không thấy tội phạm bỏ trốn nào cả." Ngụy Trường Nhạc thản nhiên nói: "Ta chỉ hỏi ngươi, cái đầu các ngươi có dập hay không?"
"Nguy... Ngụy Trường Nhạc, ngươi đừng có được nước lấn tới!" Bàng lão lục nghiến răng nghiến lợi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận