Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)
  4. Chương 32: Dự yến

Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)

  • 69 lượt xem
  • 2267 chữ
  • 2025-04-08 21:57:37

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Người nào am hiểu hoàn cảnh Sơn Âm thành đều tỏ tường, nơi này tồn tại như hai thế giới.

Bất Lương Quật ở thành tây tựa như địa ngục trần gian, hỗn loạn không chịu nổi, đông đảo bách tính đều xanh xao vàng vọt, trên đường có xương người chết cóng.

Mà thành đông lại là một cảnh tượng khác hẳn.

Nơi này có rất nhiều nhà cao cửa rộng, ngói đỏ tường trắng khí thế bất phàm, mà quy mô tửu lâu và khách sạn cũng không phải tiệm nhỏ bên Bất Lương Quật có thể so sánh.

Cho dù là đường phố, cũng không giống đường đất lầy lội của Bất Lương Quật, nơi này không ít con đường thậm chí còn được lát gạch xanh, nhìn qua rất sạch sẽ.

Bắc Phong Lâu là tửu lâu lớn nhất Sơn Âm thành, tọa lạc ở phố Thanh Bình náo nhiệt nhất phía đông thành.

Tửu lâu có tổng cộng ba tầng, kết cấu bằng gỗ, mái hiên trước lầu chiếu nghiêng ra, rất có khí thế.

Lầu hai bày tám cái bàn khắc hoa bằng gõ, hầu như đều có người ngồi.

Một bàn ở giữa có bốn người ngồi, một người trong đó chính là Điển sử Hầu Thông vừa mới bị trục xuất khỏi Nha môn Sơn Âm.

Bàn này ngoại trừ Hầu Thông, cai tù Tống Đức và thủ lĩnh Tạo ban Tào Phi trước đây cũng đều đang ngồi.

Tuy trên mỗi bàn đều bày rượu và thức ăn, nhưng người động đũa lại ít ỏi, không ít người vẻ mặt ngưng trọng, càng có người vẻ mặt uể oải.

Lầu hai to như vậy, có mấy chục người đang ngồi, nhưng không ai mở miệng trước. Hầu Thông nhìn lướt qua, lạnh lùng nói: 'Cả đám đều ủ rũ, trời thật sự sập rồi sao?" "Điển sử, chúng ta cứ như vậy bị đuổi ra khỏi cửa ư?" Cách đó không xa có một người siết chặt nắm đấm nói: "Hắn nói một câu liền chặt đứt tiền đồ của rất nhiều người, các huynh đệ cứ nhịn như vậy sao?”

Tào Phi liếc mắt một cái, tức giận nói: "Ai bảo ngươi nhịn? Câm một con dao phay tới, một đao chém chết hắn, không phải rất sảng khoái sao?"

Nha sai bị đuổi khỏi Nha môn, đương nhiên là phải cởi bỏ áo bào ra trả, càng không thể mang bội đao ra khỏi Nha môn, nếu không Ngụy Trường Nhạc định tội mưu phản, vậy ai cũng không chạy thoát được.

Đại Lương đã sớm ban bố Đao Thú lệnh, bách tính bình dân không được tư tàng binh khí, ngoại trừ Nha môn chính là trên người không được đeo binh khí gì, những Nha sai này dù kiêu ngạo nữa, cũng không dám tiếp tục mang đao ra ngoài.

Người nọ bị Tào Phi nói cho ngẩn ra một chút, không dám lên tiếng.

Thật ra mọi người ở đây cũng đều đã biết xuất thân của Ngụy Trường Nhạc, biết được vị Huyện lệnh mới nhậm chức này xuất thân từ Hà Đông Nguy thị.

Chỉ là một Sơn Âm huyện, trong mắt Ngụy thị Hà Đông tay cầm hơn vạn thiết ky, đó chính là một cái rắm.

Ngụy Trường Nhạc mặc dù bị giáng chức đến Sơn Âm, nhưng dù sao cũng là con cháu Ngụy thị, ai dám trắng trợn tổn thương thậm chí giết chết hắn, vậy tất nhiên sẽ nghênh đón tai hoạ ngập đầu, dù ngu xuẩn nữa, cũng không người nào dám thật trực tiếp động thủ với Ngụy Trường Nhạc.

Hầu Thông thần sắc bình tĩnh, một ly tiếp một ly uống rượu, cũng không mở miệng nói chuyện.

'Cộp cộp cộp!"

Cầu thang truyên đến tiếng bước chân, rất nhanh đã thấy hai người khiêng một cái rương gỗ lên lầu, đi đến bên cạnh Hầu Thông.

Tào Phi đứng dậy gạt bát thức ăn trên bàn một phen, bày ra chỗ trống, hai người kia liền đặt rương gỗ lên trên bàn.

"Ta biết bình thường các ngươi cũng kiếm ăn được không ít." Hầu Thông đặt chén rượu xuống, thản nhiên nói: "Nếu như phần lớn mọi người tiết kiệm, trên người chắc chắn còn có không ít bạc, chính là một năm nửa năm không thu nhập thì cũng có thể sống sót."

Đám người nghe vậy đều giữ im lặng.

"Đây là tiền bạc ta tích trữ mấy năm nay." Hầu Thông nói: "Lương bổng của huynh đệ Khoái ban mỗi tháng là ba lượng ba tiền, Tạo ban là hai lượng ba tiền, bổng lộc thì không tính ở trong, hôm nay mọi người cùng chung hoạn nạn, không tính lương bổng ngày thường nữa. Đợi chút nữa mỗi người nhận mười lượng bạc ở chỗ này, chỉ cần không chơi gái không đánh bạc, dùng để một nhà già trẻ ăn cơm, chống đỡ mấy tháng không thành vấn đề."

Lập tức có người nói: "Điển Sử, ngài tích cóp chút bạc cũng không dễ dàng, mọi người sao có thể lấy bạc của ngài được?"

"Không sai, không thể như thế" Có người lớn tiếng nói: "Là họ Ngụy hại mọi người, món nợ này không thể để Điển Sử trả được."

Hầu Thông trầm giọng nói: "Tất cả im miệng."

Lập tức không người nào dám nói chuyện.

"Có người cảm thấy tiên đồ như vậy liền bị hủy, vậy cũng quá coi thường chính các ngươi rồi.' Hau Thông chậm rãi đứng dậy, quét mắt nhìn mọi người: "Sơn Âm rốt cuộc là thiên hạ của ai? Ngụy Trường Nhạc hắn nếu cảm thấy nhất ngôn cửu đỉnh ở Sơn Âm, đó chính là tự cho mình quá cao. Người đang ngồi đều làm việc ở Nha môn nhiều năm, trong lòng hẳn là rõ ràng, Huyện nha Sơn Âm này không có các ngươi, còn làm được cái đếch gì nữa?" Vừa dứt lời, có người hưng phấn nói: "Điển Sử nói đúng. Ho Nguy tự cho là rất uy phong, một câu nói liền chặt đứt tiền đồ của chúng ta. Nhưng hắn cũng không nghĩ xem, không có chúng ta, hắn làm sao quản lý được Sơn Âm?"

"Dựa vào đám người Lục phòng kia, mệnh lệnh của Nha môn không ra được cửa lớn của Huyện nha..." Lập tức có người nói hùa theo.

Nhưng gã hiển nhiên cũng ý thức được ở đây còn có mấy tên Lại viên Lục phòng, cho nên ngại nói thêm nữa.

Vẻ mặt Hầu Thông điềm nhiên, chậm rãi nói: "Tam ban Lục phòng, thiếu không được Tam ban, cũng không thể thiếu Lục phòng. Lời nói tuy thô nhưng lý không sai, nếu không có các ngươi ra ngoài làm việc, mệnh lệnh của Nha môn quả thật không thể thi hành được."

"Đúng đúng đúng, trước tiên để cho tên họ Ngụy kia kiêu ngạo vài ngày." Có người sắc mặt chuyển từ âm trầm sang tươi cười, nói: 'Quay đầu lại một đám người có kiện cáo đi Huyện nha, trong thành khắp nơi có loạn tượng, ta ngược lại muốn xem tên họ Ngụy kia giải quyết như thế nào."

"Đợi hắn thu dọn không được. Sơn Âm không có chúng ta thì lập tức sẽ loạn thành một đống. Nếu như Sơn Âm bị tên họ Ngụy quản lý thành rối tinh rối mù, phía trên cũng sẽ không ngồi nhìn không hỏi."

Tửu lâu lúc trước hoàn toàn yên lặng, lúc này lập tức náo nhiệt hẳn lên.

Khoé miệng Hầu Thông rốt cục cũng hiện ra ý cười, nói: "Nhiều năm như vậy các ngươi cũng coi như không uổng công lăn lộn, cũng nên biết phải làm như thế nào."

Tuy trời đông giá rét, nhưng vẻ mặt Tào Phi lại hưng phấn vén tay áo lên, đứng dậy nói: "Điển Sử, Sơn Âm càng loạn, Ngụy Trường Nhạc sẽ lăn càng nhanh." Gã đưa mắt nhìn mọi người, nói: "Sơn Âm loạn hay không loạn do chúng ta định đoạt. Những người có mặt ở đây, ai nấy đều biết phải làm như thế nào." "Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ làm cho Ngụy Trường Nhạc sứt đầu mẻ trán."

"Điển Sử, đến lúc đó tên họ Ngụy biết rõ không thể thu thập cục diện, nhất định sẽ tới cầu ngài." Có người cười ha ha nói: 'Hắn hôm nay bảo chúng ta rời khỏi Nha môn, quay đầu sẽ cung kính mà mời chúng ta trở về."

Quản ngục Tống Đức vỗ bàn một cái, cười lạnh nói: "Trở về? Vì sao phải trở vê? Hắn không cút khỏi Sơn Âm, chúng ta sẽ không trở về.

"Không sai, Tống lao đầu nói rất đúng." Có người a dua phụ họa: "Cứ để cho Sơn Âm rơi vào loạn lạc, để cho tất cả mọi người biết Ngụy Trường Nhạc hồ đồ vô dụng. Chờ phía trên điều hắn đi, phái Huyện lệnh mới tới, đến lúc đó Huyện lệnh mới tự nhiên sẽ mời chúng ta trở về."

Hầu Thông bưng chén rượu lên, Tào Phi lập tức rót rượu cho lão ta, Hầu Thông uống một ngụm, buông chén rượu xuống, hàn quang trong mắt sắc bén như đao, khẽ nói: "Hắn bảo chúng ta rời khỏi Huyện nha, chúng ta hãy để hắn cút khỏi Sơn Âm."

Đèn hoa vừa lên, đám người Hầu Thông đã rời khỏi Bắc Phong Lâu, Ngụy Trường Nhạc cưỡi con ngựa cao to, vừa mới tiến vào cửa tây phố Thanh Bình.

Đêm nay dự tiệc, hắn vẫn mặc áo bông màu xám, đội mũ mềm, nhìn qua rất bình thường.

Hắn vừa tới nhậm chức, quan bào tiền nhiệm không vừa người, cần chế tác lại quan bào một lần nữa.

Dù là Chủ bộ Tưởng Uẩn lập tức bắt tay vào sắp xếp chế tác, nhưng cũng cần mấy ngày.

Lúc này hai tá quan một trái một phải cưỡi ngựa theo ở phía sau.

Dọc theo con đường này, Ngụy Trường Nhạc tự nhiên không nóng nảy, sau khi đến thành đông, hắn vẫn luôn quan sát mọi nơi, cũng xác thực cảm nhận được chênh lệch cực lớn giữa hai phía đông tây Sơn Âm thành.

Nhìn bề ngoài Sơn Âm thành cũng không phải khắp nơi đều là địa ngục trần gian, ít nhất thành đông bên này đường đi rộng lớn, cửa hàng đông đúc, thậm chí không khí còn tốt hơn nhiều so với Bất Lương Quật ở thành tây.

Tòa thành này dù sao cũng từng phồn hoa, tuy rằng bây giờ đã nghèo túng, nhưng ít nhiều vẫn còn có chút nội tình.

"Hai vị, các ngươi nói đêm nay ba chúng ta cùng dự tiệc, cho bọn họ đủ mặt mũi, bọn họ có thể cũng nể mặt chúng ta hay không?" Ngụy Trường Nhạc quay đầu nhìn hai người một cái, cười nói: "Ta hiện tại rất tò mò, đêm nay chúng ta tham gia bữa tiệc rượu này, rốt cuộc có thể kiếm được bao nhiêu lương thực."

Đinh Thịnh không mở miệng, chủ bộ Tưởng Uẩn liếc Đinh Thịnh một cái, mới cười nói: "Ty chức không thể nói chính xác. Theo lý mà nói, Đường tôn tự mình dự tiệc, bọn họ chung quy phải nể tình mà hiến chút lương thực. Nhưng sản lượng lương thực ở Sơn Âm không nhiều lắm, không ít lương thực cần thương nhân từ nơi khác vận chuyển tới, cho nên giá lương thực ở Sơn Âm vẫn luôn không rẻ."

"Hiện tại giá lương thực của Sơn Âm là bao nhiêu?"

"Mỗi năm sau khi mùa đông bắt đầu, giá lương thực sẽ cao hơn một chút, phải ba lượng bạc mới có thể mua được một Thạch lương." Tưởng Uẩn nói: "Đầu xuân qua đi sẽ rẻ hơn một chút, nhưng một Thạch lương cũng phải hơn hai lượng bạc."

Ngụy Trường Nhạc lập tức nhíu mày.

Thật ra hắn cũng biết đại khái sức mua của tiên bạc Đại Lương hiện giờ thật ra cũng không yếu.

Ở trong Nha môn hắn đã hiểu rõ, bổng lộc Huyện lệnh như hắn mỗi năm bất quá chỉ có năm mươi sáu lượng, lại có ba mươi hai Thạch mã, đây cũng là bổng lộc cao nhất một huyện rồi. Một Thạch lương thực cũng chỉ có 120 cân, nếu như là ba lượng bạc một thạch, dựa theo trước khi hắn xuyên việt chuyển kiếp đổi, tương đương với năm sáu đồng một cân lương thực.

Đối với những bách tính nghèo khổ như Sơn Âm mà nói, đây đương nhiên là giá cả cực kỳ đắt đỏ.

Tưởng Uẩn thấy Ngụy Trường Nhạc sắc mặt ngưng trọng, thở dài: "Thật ra đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. Đại Lương và Thát Đát mậu dịch không còn như trước, mỗi năm chỉ có hai tháng mở cửa, lượng mậu dịch so với thời kỳ phồn thịnh nhất quả thực là giảm sút thảm hại. Hơn nữa con đường hướng bắc cũng không dễ đi, nơi biên cảnh, lại hẻo lánh, cho nên thương nhân đến bên này cũng ngày càng ít. Lương thương vận lương đến đây, hao tổn trên đường rất lớn, nếu mua rẻ thì thậm chí có thể lỗ vốn." *Lương thương: thương nhân lương thực

Ngụy Trường Nhạc khẽ gật đầu, tiền kiếp hắn tung hoành thương trường, đương nhiên hiểu rõ bản tính tham lam của thương nhân.

Thương nhân đều cố gắng theo đuổi lợi nhuận kếch xù, nếu lợi nhuận quá thấp thậm chí có nguy hiểm lỗ vốn, thương nhân tham gia tất nhiên sẽ rất ít.

Sơn Âm được xưng là nơi trú ngụ của ngàn tên cướp, nếu như đến đây buôn bán lương thực, trên đường đi hao tổn lại lớn, còn phải gánh chịu nguy hiểm bị cướp bóc, lương thực đến Sơn Âm còn bán không được giá cao, vậy chắc chắn sẽ không có bao nhiêu thương nhân nguyện ý làm việc này.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top