Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)
  4. Chương 4: Áo choàng

Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)

  • 67 lượt xem
  • 1866 chữ
  • 2025-04-08 21:21:56

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nguy Trường Nhạc siết chặt tay, lưỡi đao sắc bén đã rạch một đường trên cổ Tống Khôn, tuy không sâu nhưng cũng đủ khiến y hồn phi phách tán.

"Tống đội trưởng, mỗi tên bọn chúng dập đầu ba cái, ngươi có thể sống." Ngụy Trường Nhạc thở dài: "Đáng tiếc đám thuộc hạ của ngươi có vẻ không được nghĩa khí cho lắm, ngươi có đau lòng không?”

Tống Khôn đã biết lai lịch của Ngụy Trường Nhạc, càng biết Hà Đông Nguy thị giết người như ma, không thiếu kẻ máu lạnh tàn nhẫn.

Nghé con mới sinh không sợ cọp, vị Ngụy Nhị gia này tuổi còn trẻ, xuất thân Nguy thị, nếu thật sự tàn nhẫn thì sẽ không thèm quan tâm hậu quả, nói không chừng thật sự dám cắt cổ y.

Dạ Khốc Lang coi mạng người như cỏ rác, nhưng thường thì loại người này lại càng sợ chết.

"Bàng lão lục, còn... còn không mau hành lễ với Nhị gia?" Tống Khôn bất chấp cơn đau ở hạ bộ, gào lên: "Tất cả...tất cả nghe theo lời Nhị gia!"

Tống Khôn đã lên tiếng, đám Dạ Khốc Lang không còn cách nào khác, đành nghiến răng nghiến lợi xuống ngựa, quỳ xuống trước mặt Ngụy Trường Nhạc, mỗi tên dập đầu ba cái.

Bá tánh nhìn thấy đám Dạ Khốc Lang hung hăng ngang ngược ngày thường lại ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu, đều có cảm giác như đang nằm mơ, tất cả thật không chân thật chút nào.

Lão Ngụy Cổ nhìn thấy cảnh này, lắc đầu thở dài: "Nhị gia hồ đồ rồi...!"

"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt." Ngụy Trường Nhạc cười nói: "Mọi người miễn lễ." Hắn quay đầu nhìn, quán rượu đã bị ngọn lửa thiêu rụi, lạnh lùng nói: "Một quán rượu tốt như vậy mà bị các ngươi phá hủy, bồi thường là không thể thiếu." "Tống đội trưởng, ta cũng là người bênh vực lẽ phải, không cần nhiều, bảo huynh đệ dưới trướng ngươi góp đủ hai...ba trăm lượng bạc, coi như phí bồi thường và phí thuốc men."

"Ra ngoài làm việc, làm...làm sao mang theo nhiều bạc như vậy." Tống Khôn đau đớn đến mặt mày tái mét, giọng nói yếu ớt: "Không có nhiều bạc như vậy."

"Năm mươi lượng bạc một ngón tay." Ngụy Trường Nhạc thản nhiên nói: "Ba trăm lượng, không mặc cả, thiếu năm mươi lượng chặt một ngón tay, nếu ngay cả một trăm lượng cũng không gom đủ, chặt một cánh tay của ngươi."

Hắn ngẩng đầu, cao giọng quát: "Trệ Nô, lại đây!"

Trệ Nô chạy đến, cung kính nói: "Nhị gia, Trệ Nô đến rồi."

"Ta nhớ ngươi có mang theo một thanh chủy thủ sắc bén." Ngụy Trường Nhạc nói: "Lấy ra dùng đi."

Trệ Nô thông minh lanh lợi, nghe Ngụy Trường Nhạc nói là hiểu ý của đối phương.

Gã đặt bọc đồ xuống, cúi người rút từ trong giày ra một thanh chủy thủ, chủy thủ đen nhánh, lưỡi dao mỏng như cánh ve.

Gã làm việc rất nhanh nhẹn, tay phải cầm chủy thủ, tay trái đã giữ chặt một bàn tay của Tống Khôn, xòe năm ngón tay ra, tư thái có thể chặt đứt bất cứ lúc nào.

Tống Khôn có cảm giác hôm nay mình gặp quỷ, hai người này, người nào cũng trẻ tuổi hơn y, nhưng người nào cũng hung ác hơn y rất nhiều.

"Gom bạc...!" Tống Khôn gào lên: "Nhanh gom bạc!"

Bọn Dạ Khốc Lang đều biết, nếu bọn chúng cùng xông lên thì nhất định có thể băm Ngụy Trường Nhạc thành trăm mảnh.

Nhưng bây giờ cho dù có thêm người cũng vô dụng, đối phương có Tống Khôn trong tay, bọn chúng không dám manh động, trong lòng tuy căm hận nhưng cũng bất lực. Bàng lão lục tập hợp mọi người gom bạc, ngày thường bọn chúng chỉ biết ăn chơi hoang phí, hôm nay lại phải móc sạch túi, trong lòng ai cũng tức giận.

"Ngụy Nhị gia, tổng cộng chỉ gom được một trăm bảy mươi lượng." Bàng lão lục xách túi bạc và mấy tấm ngân phiếu đến, "Chúng ta ra ngoài làm việc, thật sự không mang nhiều bạc, mong ngài nương tay, thả đội trưởng một ngựa."

Dạ Khốc Lang ra ngoài, ăn uống ngủ nghỉ đều không cần bỏ tiền túi, có thể gom được gần hai trăm lượng đã là chuyện không dễ dàng.

“Trệ Nô, hai ngón tay!" Ngụy Trường Nhạc dứt khoát nói.

Trệ Nô định ra tay, Tống Khôn sợ đến hồn phi phách tán, kêu lên: "Khoan đã, khoan đã." Bàng lão lục cũng biến sắc, biết nếu Tống Khôn thật sự bị chặt mất hai ngón tay vì không đủ bạc, sau này y nhất định sẽ tìm mình trả thù.

Gã biết Tống Khôn là kẻ lòng dạ độc ác, bèn nhanh chóng kêu lên: "Kinh xin nương tay!" "Nhị gia, tuy không đủ bạc, nhưng có thể lấy ngựa thay thế." Tống Khôn có chút yếu ớt nói, giọng điệu van xin: "Những con ngựa này đều là tuấn mã tốt nhất lấy từ phương Bắc về, một con có giá năm sáu mươi lượng bạc, chúng ta xin dùng hai con ngựa để bù vào số bạc còn thiếu, được không?"

Ngụy Trường Nhạc suy nghĩ một chút, nói: "Để lại năm con ngựa."

"Cái đó không được." Bàng lão lục vội la lên: "Năm con ngựa cũng phải ba trăm lượng bạc rồi."

Ngụy Trường Nhạc thở dài: 'Mệt mỏi quá. Ngươi không hiểu sao, giá ngựa là do ta định, từ bao giờ đến lượt ngươi định giá? Trệ Nô, chặt ngón tay."

"Năm con ngựal" Bàng lão lục không dám nói nhảm nữa, lớn tiếng nói: "Dắt năm con ngựa ra đây."

Đám Dạ Khốc Lang đành phải dắt năm con ngựa đến.

Bàng lão lục đặt túi bạc và ngân phiếu xuống đất, còn sai người nhặt văn thư nhậm chức lên đặt cạnh túi bạc, rồi lui lại chắp tay nói: "Nhị gia, theo đúng như lời ngài, bạc và ngựa đã chuẩn bị xong, bây giờ có thể thả đội trưởng ra chưa?"

"Ngươi cho là ngươi quá ngu ngốc hay là ta quá ngu ngốc vậy?" Ngụy Trường Nhạc lắc đầu cười nói: "Bay giờ ta thả hắn, các ngươi không còn kiêng de gì nữa, ai biết các ngươi sẽ làm ra chuyện gì?"

Bàng lão lục nghiến răng nghiến lợi, hỏi: "Ngươi còn muốn thế nào nữa?"

Ngụy Trường Nhạc cười nói: "Vừa hay ta muốn đến Sơn Âm nhậm chức, Tống đội trưởng am hiểu đường đi, có thể dẫn đường cho chúng ta. Các ngươi cứ về Sơn Âm trước, Tống đội trưởng sẽ cùng chúng ta đến sau."

"Ngụy Nhị gia, ngươi...!"

"Cút!" Sắc mặt Ngụy Trường Nhạc sa sầm, sau đó cười lạnh nói: "Nói cho bọn chúng biết, Huyện lệnh Sơn Âm sẽ sớm đến nhậm chức, bảo bọn chúng ngoan ngoãn chờ ta." Tống Khôn sợ chọc giận Ngụy Trường Nhạc, vội nói: "Các ngươi...các ngươi cứ vê trước đi, ta sẽ...ta sẽ cùng Nhị gia đi nhậm chức, để bọn chúng chuẩn bị tiệc tiếp đón."

Đám Dạ Khốc Lang đưa mắt nhìn nhau, Bàng lão lục siết chặt nắm đấm, cuối cùng ra lệnh: “Rút lui!"

Sau một hồi ồn ào, Bàng lão lục dẫn đám người kia bỏ di, chỉ trong chốc lát đã không còn bóng dáng.

Thấy Dạ Khốc Lang rời khỏi nơi này, bá tánh cũng vội vàng thu dọn đồ đạc.

Có người biết Dạ Khốc Lang là kẻ có thù tất báo, nói không chừng sẽ quay lại, nơi này là chỗ nguy hiểm, không ai dám ở lại lâu.

Mọi người vội vã rời đi, chỉ trong chốc lát đã giải tán hết, bên cạnh quán rượu bị thiêu rụi chỉ còn lại vài người.

Ngụy Trường Nhạc cũng không ngăn cản, lập tức cất đao.

Tống Khôn vừa thở phào nhẹ nhõm, Trệ Nô đã vung nắm đấm đánh vào gáy y, Tống Khôn chỉ cảm thấy trước mắt tối sâm, lại ngất đi.

"Tiểu tử, có tiền đồ!" Ngụy Trường Nhạc cười nói.

Trệ Nô ngượng ngùng cười, cất chủy thủ, đi đến nhặt túi bạc và văn thư lên đưa cho Ngụy Trường Nhạc.

Ngụy Trường Nhạc cất văn thư vào người, quay đầu lại đã phát hiện bên cạnh lão chưởng quầy không biết từ lúc nào đã có thêm hai người.

Một người là tiểu nhị mà hắn đã gặp trong quán rượu, lúc này sắc mặt vẫn còn trắng bệch, quỳ bên cạnh lão chưởng quầy khóc không ngừng.

Người còn lại mặc áo choàng vải thô màu nâu sẫm, đầu đội nón lá, không nhìn rõ mặt, đang rút tên cho lão chưởng quầy.

Ngụy Trường Nhạc biết mũi tên ghim vào da thịt, muốn lấy ra không phải chuyện dễ dàng, cần phải có kỹ thuật, người áo choàng này dám rút tên, chứng tỏ đối phương có bản lĩnh.

Hắn chậm rãi đi qua, ngồi xổm xuống bên cạnh chưởng quỹ, nhìn về phía người đội nón lá kia.

Tuy rằng trời đất một mảnh tối tăm, cũng may lửa trong quán rượu còn chưa tắt. Nhờ ánh lửa xuyên thấu qua màn che, lờ mờ có thể nhìn thấy hình dáng khuôn mặt của đối phương. Không ngờ lại là một nữ tử. Dưới nón lá là một khuôn mặt khá đầy đặn, màu da trắng nn mũi ngọc môi đỏ, nhìn qua không tính là trẻ tuổi, đúng là cái tuổi 18 vừa vỗ mông đã biết đổi tư thế.

Nữ tử mặc áo choàng hai tay nhanh nhẹn, trước tiên rút mũi tên trên đầu gối chưởng quỹ.

Trong tiếng kêu thống khổ của chưởng quỹ, nàng nhanh chóng dùng nước trong túi rửa sạch vết thương, sau đó lại cầm một cái bình sứ, cẩn thận từng li từng tí đổ thuốc bột bên trong lên miệng vết thương.

"Đây là thuốc trị thương, đắp lên rồi thì chân của ngươi sẽ không què." Giọng nói của nữ tử nhẹ nhàng, nhưng nói chuyện lại dứt khoát lưu loát: 'Dược hiệu sẽ dẫn đến đau đớn, hãy nhẫn nại một lát."

Sắc mặt chưởng quỹ trắng bệch, trán đổ mồ hôi, lại cảm kích nói: 'Đa...đa tạ!"

Nguy Trường Nhạc theo thói quen liếc ngực nữ tử một cái, áo bông màu xám bọc bộ ngực nặng trịch, nở nang kiêu ngạo.

Ăn mặc dày dặn cũng không che giấu được ngươi có lòng dạ rộng lớn, dung mạo chính là lớn.

Ánh mắt hắn nhìn lại gương mặt nữ tử, mở miệng hỏi: "Ngươi là Phó Văn Quân?"

Nữ tử mặc áo choàng chỉ là bắt đầu nhổ mũi tên trên vai chưởng quỹ, cũng không nhìn Nguy Trường Nhạc, thản nhiên nói: 'Dạ Khốc Lang là một đám địa đầu xà của Sơn Âm, làm xang làm bay không việc ác nào không làm. Hôm nay ngươi kết thù hận với bọn chúng như thế, còn dám tiếp tục đi Sơn Âm nhậm chức?"

Giọng nói của nàng giống như sương giá lạnh lso, rơi vào trong tai lại giống như là uống một ngụm rượu gạo vào buổi sáng sớm, trong lạnh có chút mềm mại.

"Ngươi nói ta đi tới Sơn Âm là ta sợ bọn họ, hay là bọn họ sợ ta?"

Nguy Trường Nhạc nhìn chằm chằm gò má nữ tử, lúc này càng xem cũng càng rõ ràng, châu tròn ngọc nhuận, trong trầm ổn tản ra ý nhị thành thục.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top