Hai gã tá quan vốn còn thần thái phấn chấn sắc mặt lập tức am đạm xuống.
Ngụy Trường Nhạc lại nghĩ đến một vấn đề, lập tức hỏi: "Bảy năm trước Vân Châu cắt nhường cho Thát Đát, An Nghĩa bá về sau như thế nào? Còn có Thiết Mã doanh, có giải tán hay không?”
Trong trí nhớ của kí chủ, ngược lại có tồn tại đối với việc cắt nhường hai châu Vân, Úy, nhưng cụ thể xảy ra cái gì lại là một mảng mơ hồ.
Đinh Thịnh thở dài: "Năm đó Thát Đát nhân cơ hội tập kết trọng binh xuôi nam, mấy vạn thiết ky giết vào Vân Châu, Vân Châu quân lấy ít địch nhiều, vốn là gian nan vô cùng. Mà trước khi Thát Đát xuất binh lại bỏ ra số tiền lớn mua chuộc nội gian, như vậy nội ứng ngoại hợp, hơn nữa... Ai, lại không thể chờ viện binh tới, Vân Trung thành cuối cùng bị công phá, An Nghĩa bá chết trận sa trường, Vân Trung quân cũng hầu như là toàn quân bị diệt."
Sắc mặt Ngụy Trường Nhạc bỗng chốc trở nên nghiêm trọng.
Tháp Đát tiến đánh Vân Châu, lẽ thường binh mã các lộ Hà Đông hẳn phải lập tức điều động tiến bắc tương trợ.
Vân Trung thành thủ vững gần một tháng, dù cho viện quân các lộ Hà Đông không thể đến toàn bộ, chí ít cũng có rất nhiều binh mã chạy tới, không đến mức đợi không được viện binh.
Nhưng trên thực tế, cuối cùng Vân Châu quả thật là bởi vì không có viện binh đuổi tới mới bị thất thủ.
Đinh Thịnh và Tưởng Uẩn thấy vẻ mặt Ngụy Trường Nhạc, bọn họ liếc nhau, hiển nhiên cho rằng trong lời nói mạo phạm đến Huyện tôn.
Dù sao năm đó ky binh dưới trướng Ngụy thị cũng không thể kịp thời tiếp viện.
"An Nghĩa bá chết trận sa trường, hai vị công tử dưới gối cũng đều vì nước mà hy sinh thân mình." Tưởng Uẩn lập tức đổi chủ đề, nói: "Bất quá muốn nói toàn quân Vân Châu quân bị diệt cũng không hẳn là vậy, thế cho nên có gần hai trăm người phá vây đi ra, năm đó dẫn đội phá vây chính là Khế Bật Loan."
Ngụy Trường Nhạc lập tức hỏi: "Hai trăm người kia hôm nay ở nơi nào? Chẳng lẽ ở Sơn Âm?"
Tưởng Uẩn gật đầu nói: 'Năm đó bọn họ phá vòng vây đi ra, thối lui đến Sơn Âm, đóng quân ở ngoài thành. Hiện nay những người này đều đã bị tước đoạt quân tịch, cũng chỉ là dân chúng thấp cổ bé họng, sống ở Quy Vân trang."
Quy Vân trang?
Thân thể Ngụy Trường Nhạc chấn động, nháy mắt ý thức được cái gì, trực tiếp hỏi: "An Nghĩa bá còn có hậu nhân sống sót?"
"An Nghĩa bá có hai con trai một con gái." Tưởng Uẩn nói: 'Hai vị công tử đều theo phụ thân tận trung với nước, chỉ có Phó tiểu thư dưới sự bảo vệ của Thiết Mã doanh kia đột nhiên xông ra khỏi vòng vây." Lão ta khẽ thở dài: "Nghe nói Thiết Mã doanh năm đó huyết chiến với quân địch, thương vong thảm trọng. Hai vị công tử Phó gia cũng đều chết trận trước An Nghĩa bá, lão nhân gia trước khi chết trận biết đại thế đã mất, cho nên hạ lệnh tàn binh còn lại của Thiết Mã doanh hộ vệ Phó tiểu thư phá vây. Đây vốn là chuyện vô cùng gian nan, nhưng ông trời phù hộ, Phó tiểu thư cuối cùng vẫn trở về từ cõi chết, để lại huyết mạch cuối cùng cho An Nghĩa bá."
Trong đầu Ngụy Trường Nhạc ong một tiếng, đã biết không có gì bất ngờ xảy ra, Phó Văn Quân chính là huyết mạch cuối cùng của An Nghĩa bá, thật sự không ngờ nàng lại là hậu nhân của võ môn trung lương.
Đinh Thịnh bỗng nhiên nói: 'Lần trước ngài đã hỏi thăm Quy Vân trang, trong kho công văn có hồ sơ vụ án của thôn trang. Vốn là muốn đưa cho ngài, nhưng từ hôm đó đến giờ ngài vẫn luôn bận rộn, cho nên ty chức không thể trình lên."
"Không đúng." Ngụy Trường Nhạc suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Phó tiểu thư là nữu nhi của An Nghĩa bá, Phó thị một môn trung lương, vì nước hy sinh thân mình, đã lưu lại huyết mạch, triều đình chẳng lẽ lại không quan tâm? Theo đạo lý mà nói, chung quy phải đón đến Thần Đô chăm sóc thật tốt mới được. Còn có tàn binh Thiết Mã doanh, bọn họ cũng đều là anh hùng đẫm máu chém giết, vì sao không có quân tịch?"
Đinh Thịnh cảm khái nói: "Ngài hỏi rất hay. Kỳ thật năm đó Phó tiểu thư mang theo tàn quân đóng quân ở ngoài thành, đó là trông cậy vào triêu đình phái ra đại quân thu hồi Vân Châu, cho nên chờ đợi đại quân đến, đến lúc đó liền có thể theo quân tiến bắc. Chỉ là..." Nói đến đây, y có chút do dự, muốn nói lại thôi.
Ngụy Trường Nhạc vội vàng nói: "Hai vị không cần phải kiêng dè. Chuyện các ngươi muốn nói tuy ta không biết, nhưng chắc chắn có rất nhiều người biết, cũng không phải là chuyện cơ mật đại sự gì, cứ nói đừng ngại."
"Vậy thì ty chức xin được nói thẳng." Đinh Thịnh nghiêm nghị nói: "Phó tiểu thư cùng mọi người không đợi được đại quân, lại đợi được sứ đoàn nghị hòa triều đình phái ra. Sứ đoàn đã gặp Phó tiểu thư, truyền đạt ý chỉ, lệnh Phó tiểu thư mang thủ hạ vào kinh, đến lúc đó tự có ban thưởng và an bài. Nhưng Phó tiểu thư biết được triều đình muốn nghị hòa với Thát Đát, vô cùng kinh sợ, cho nên kháng chỉ không tuân, thê nhất định phải giết trở về Vân Châu, tuyệt không vào kinh an hưởng."
Ngụy Trường Nhạc trong lòng thâm khen, khâm phục mỹ nhân sư phụ quả thật là nữ trung hào kiệt.
"Năm đó sứ thần triệu kiến Phó tiểu thư, chính là ở Huyện nha này." Đỉnh Thịnh nói: "Ty chức và Tưởng chủ bộ lúc ấy đều ở đây, cho nên rất rõ ràng việc này."
"Kháng chỉ bất tuân, vậy...tội lỗi không nhỏ nhỉ?" Ngụy Trường Nhạc biết được Thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh, vi phạm ý chỉ của Hoàng đế, tuyệt đối không phải việc nhỏ.
Đinh Thịnh gật đầu nói: "Đổi lại là người khác, nhất định là đầu rơi xuống đất. Lúc ấy sứ thần cũng tức giận, không nói nhiều mà trực tiếp rời đi. Nhưng dù Phó tiểu thư tính tình cương liệt, nhưng cũng biết hậu quả kháng chỉ. Nàng không muốn liên lụy tướng sĩ thủ hạ, hạ lệnh cho Khế Bật Loan mang theo hai trăm ky binh kia vào kinh." Nói tới đây, y lại thở dài, cảm khái nói: 'Nếu như năm đó Khế Bật Loan thật sự lãnh binh vào kinh, chắc chắn cũng sẽ không rơi vào kết cục như hôm nay." Những tướng sĩ kia không vào kinh?
"Không có, một người cũng không có." Đinh Thịnh nói: "Bọn họ phần lớn là người Khế Cốt, tuy rằng xuất thân từ Man Hoang, nhưng ở Vân Châu lâu rồi, tắm rửa vương hóa, cũng hiểu được trung nghĩa. Bọn họ không bỏ rơi Phó tiểu thư, dứt khoát ở lại, đó là muốn một ngày kia có thể cùng Phó tiểu thư giết về Vân Châu."
"Người có nghĩa khí thường là những người làm nghề thấp hèn, còn những người có tri thức lại thường làm những việc trái với lương tâm, phản bội tình nghĩa." Ngụy Trường Nhạc thản nhiên nói: "Bọn họ lòng có trung nghĩa, cũng chưa chắc là tắm rửa vương hóa gì đó."
Lời vừa nói ra, hai vị tá quan đều ngẩn ra, lập tức đều hiện ra vẻ xấu hổ.
Bọn họ đương nhiên chưa từng nghe qua hai câu này, nhưng cho tới bây giờ câu nói phụ lòng người đọc sách này ngược lại dường như là mắng cả hai người.
Nhưng hai người cũng biết vị thiếu niên Huyện lệnh này tiêu sái không bị trói buộc, luôn luôn nói thẳng, cũng không để ở trong lòng.
"Mặc dù Phó tiểu thư kháng chỉ, nhưng Thiên tử thánh minh, cũng không có truy cứu sâu." Đỉnh Thịnh vuốt râu nói: "Chỉ là tướng sĩ kháng chỉ, nếu không xử trí thì khó tránh khỏi tổn hại đến uy nghỉ của Thiên tử. Cho nên hai trăm ky binh kia đều bị tước đoạt quân tịch, rốt cuộc không thể ăn được Hoàng lương. Nhưng Phó thị vì nước tận trung, Thiên tử vẫn hạ chỉ ban cho Phó tiểu thư năm trăm mẫu ruộng tốt, mảnh ruộng kia ở ngay ngoài thành đông hai mươi dặm.”
Ngụy Trường Nhạc lúc này mới rốt cuộc hiểu được chân tướng thân thế của Phó Văn Quân.
"Cho nên Phó tiểu thư xây trang viên ở bên kia?"
"Đúng vậy." Đinh Thịnh gật đầu nói: "Phó tiểu thư mang theo đám ky binh thủ hạ ở trong trang, coi như là dàn xếp xong xuôi." Tưởng Uẩn cảm khái nói: "Đám người kia từng là chiến sĩ tay cầm chiến đao đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, bây giờ lại chỉ có thể vác cuốc cày ruộng, nghe đến cũng làm cho người ta thổn thức."
Ngụy Trường Nhạc gật đầu: "Nói nửa ngày, các ngươi vẫn không nói cho ta biết Khế Bật Loan rơi vào kết cục hôm nay như thế nào? Không phải nói hắn tạo phản sao? Đó đều là ai tạo phản với hắn, vì sao Quy Vân trang không có liên lụy vào?"
Đinh Thịnh suy nghĩ một chút, mới nói: "Đường tôn, việc này nói ra rất dài dòng, cũng không phải dăm ba câu là có thể nói rõ ràng." Y quay sang nói với Tưởng Uẩn: "Tưởng chủ bộ, ngươi đi kho công văn lấy hồ sơ vụ án Quy Vân trang và Khế Bật Loan tạo phản ra, trình lên Đường tôn."
"Ty chức hiện tại liền đi." Tưởng Uẩn lập tức đứng dậy, chắp tay với Ngụy Trường Nhạc, nhanh chóng lui ra.
"Trong hồ sơ vụ án, có miêu tả tỉ mỉ vê chuyện Quy Vân trang và Khế Bật Loan." Đinh Thịnh nói: "Sắc trời đã tối, hôm nay Đường tôn mệt mỏi, có thể nghỉ ngơi thật tốt trước đã. Đợi ngày mai thức dậy, lại lật hồ sơ vụ án, là có thể biết rõ nội tình trong đó."
Ngụy Trường Nhạc biết sự tình liên quan đến Quy Vân trang, Đinh Thịnh khẳng định có chút lời không tiện chính miệng nói ra, hắn gật đầu nói: "Như thế cũng tốt. Ngươi hôm nay cũng vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm một chút. "
Đỉnh Thịnh đứng dậy chắp tay cáo lui.
Y chân trước vừa ra khỏi cửa, Trệ Nô chân sau đã chui vào trong nhà, thật cẩn thận nói: "Nhị gia, Trệ Nô hôm nay đi Bất Lương Quật, thăm dò rõ ràng một số tình hình."
"Ông lão kia đâu?"
"Cổ bá đã ngủ rồi." Trệ Nô ghé sát lại gần, nhẹ giọng nói: "Ngài ấy lớn tuổi rồi, vừa đến tối đã mệt rã rời."
Ngụy Trường Nhạc cũng có thể thông cảm, hắn bảo Trệ Nô ngồi xuống bên cạnh, mới hỏi: "Tình huống như thế nào?"
"Nhị gia để cho Trệ Nô hỏi thăm chuyện của Ngũ Tiên Xã, đã hiểu được đại khái." Trệ Nô nói: "Ngũ Tiên Xã này thành lập không đến ba năm, là do một đám du côn của Bất Lương Quật tụ tập lại. Mấy người cầm đầu kia trước đó đều có bang hội nhỏ của mình, trước kia tranh đấu lẫn nhau ở Bất Lương Quật, thậm chí mấy lần gây ra chuyện chết người. Sau đó bọn chúng không hiểu sao lại tụ tập cùng một chỗ, năm thủ lĩnh thậm chí kết bái làm huynh đệ, làm cái Ngũ Tiên Xã."
"Chưa tới ba năm?" Ngụy Trường Nhạc lập tức phản ứng lại: "Nói cách khác, Ngũ Tiên Xã là sau khi Mã Tĩnh Lương đi tới Sơn Âm mới lập nên?"
Trệ Nô gật đầu nói: "Đúng vậy. Mã Tĩnh Lương đến Sơn Âm chưa được hai tháng, Ngũ Tiên Xã đã được thành lập. Trước kia những bang hội này tranh đấu lẫn nhau, chướng khí mù mịt, loạn thành một đoàn. Nhưng sau khi Ngũ Tiên Xã thành lập, năm thủ lĩnh mỗi người quản một sạp, dưới trướng Xà Đại Dương Hùng nhiều người nhất, hơn nữa quan hệ vô cùng thân mật với Hầu Thông, cho nên những người khác ở ngoài sáng cũng đều nghe theo hắn."
Ngụy Trường Nhạc cười lạnh nói: "Hầu Thông chỉ là một bao tay trắng cao hơn Ngũ Tiên Xã một cấp, chủ tử chân chính của Ngũ Tiên Xã xem ra là Mã Tĩnh Lương."
"Dân chúng Bất Lương Quật trước kia đã bị bang hội này gây họa." Trệ Nô nói: "Nhưng khi đó bang hội tranh đấu lẫn nhau, một đám ô hợp, hơn nữa bọn chúng cũng sợ dân chúng bị ức hiếp quá đáng sẽ đứng lên phản kháng, cho nên còn có chút kiêng dè. Nhưng sau khi Ngũ Tiên Xã thành lập, thành hồ xã thử hợp lại với nhau, sau lưng lại có người chống lưng, bọn chúng liền không có gì không dám làm."
Ngụy Trường Nhạc nghĩ đến đứa nhỏ lúc vào thành lấy tuyết đỡ đói, không kìm được siết chặt nắm đấm.
"Đám người này khi nam phách nữ, bắt chẹt đánh nhau gần như ngày nào cũng có." Trệ Nô cũng siết chặt nắm đấm, "Bọn chúng lấy các loại danh tiếng vơ vét tiền lương của bách tính, người có chút tích góp bị bọn chúng bóc lột đến mức nghèo rớt mồng tơi, người vốn nghèo khó bị bọn chúng làm cho đói khổ lạnh lẽo. Không lấy ra được tiền bạc thì phải bán con bán cái, nghe nói bọn chúng âm thầm đưa rất nhiều nữ hài cùng cô nương ra khỏi Sơn Âm, cũng không biết đưa đi nơi nào."
Ngụy Trường Nhạc ánh mắt như đao, cười lạnh một tiếng.
"Nhị gia, năm ngoái Bất Lương Quật còn phát sinh một chuyện lớn." Trệ Nô thấp giọng nói: "Ngũ Tiên Xã suýt chút nữa bị diệt trừ, lúc ấy ngay cả thủ hạ của Mã Tĩnh Lương là Dạ Khốc Lang cũng không dám đi về phía Bất Lương Quật."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận