Nguy Trường Nhạc mơ hồ đoán được cái gì, lập tức hứng thú, thúc giục: "Mau nói."
"Đại khái là tháng bảy năm trước, người của Ngũ Tiên Xã vơ vét tiền tài của một gia đình, gia đình đó không có tiền để giao, Ngũ Tiên Xã liền muốn đưa con gái của gia đình đó đi đến thanh lâu." Trên gương mặt thanh tú của Trệ Nô tràn đầy tức giận, thấp giọng nói: "Gia đình kia không có khuất phục, cầm đồ liều mạng. Đám người của Ngũ Tiên Xã đồng loạt xông lên, quyên đấm cước đá, ra tay hung ác, đánh chết ngay tại chỗ lão phụ thân của gia đình đó, nhỉ tử của ông ta bị trọng thương, đến ban đêm thì buông tay nhân gian."
Ngụy Trường Nhạc khẽ cắn môi, cũng không nói gì.
"Hai mạng người, người của Ngũ Tiên Xã lại không quan tâm, vẫn là cướp nữ nhi của gia đình kia đi." Trệ NO nói.
"Huyện nha không quản?"
"Có người báo quan, mấy tên Nha sai tới hiện trường, mang hai vợ chồng hộ gia đình kia vê Nha môn." Trệ Nô tức giận nghiến răng nghiến lợi, 'Chỉ qua một ngày, bọn họ liền dán bố cáo, công bố hộ gia đình bị đánh chết kia đều là nô tịch, đều là nô bộc của Thử Tam - Ngũ Tiên Xã."
Ngụy Trường Nhạc ngẩn ra, kinh ngạc nói: "Nô tịch?"
"Thử Tam là một trong năm vị đầu lĩnh của Ngũ Tiên Xã, đứng hàng thứ hai, kinh doanh chính là sòng bạc." Trệ Nô giải thích: "Gia đình kia một nhà năm người, nếu như đều là nô bộc của Thử Tam, có nô tịch trong người, cho dù bị đánh chết thì chỉ cần Thử Tam không truy cứu, người khác cũng nói không lại."
Ngụy Trường Nhạc đưa tay ngăn lại, nói: 'Chờ một chút, nô tịch này giảng như thế nào?" "Chính là bán mình làm nô." Trệ Nô nói: "Phủ đệ của quan to quý nhân đương nhiên là nô bộc đông đảo, một số gia đình giàu có cũng đều nuôi dưỡng nô bộc. Chỉ cần thành nô tịch, đó chính là vật tư của chủ nhân, giống như dê bò, sống hay chết đều do chủ nhân làm chủ." Nguy Trường Nhạc nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng.
"Nhập nô tịch, ở quan phủ là đăng sách." Trệ Nô nói: 'Nếu như đào vong, quan phủ sẽ giúp đỡ bắt lại. Hơn nữa nô tịch không được lộ dẫn, trừ phi đi theo chủ nhân cùng ra cửa, nếu không sẽ không đi ra được."
"Người bị đánh chết là nô tịch?"
“Nhị gia, trong chuyện này chắc chắn có vấn đề." Thân thể Trệ Nô hơi nghiêng về phía trước, thấp giọng nói: “Bất Lương Quật tuy rằng có nhiều nạn dân, nhưng chỉ cần còn có thể có một miếng ăn, không phải vạn bất đắc dĩ, đó là tuyệt đối sẽ không bán thân làm nô. Nhập nô tịch, con cháu đời đời đều là nô bộc, muốn thoát tịch cũng không dễ dàng. Gia đình kia nếu như là nô tịch, Ngũ Tiên Xã liền căn bản không cần phải đi bức bách nữ nhi nhà người ta vào thanh lâu, chỉ cần Thử Tam nói một câu, ai cũng ngăn không được hắn đưa nô bộc của mình đến bất kỳ địa phương nào.”
Ngụy Trường Nhạc khẽ gật đầu nói: “Không sai, nếu thật là nô tịch, người nhà kia cũng sẽ không liều mạng với Ngũ Tiên Xã.”
“Nha sai cầm văn tự bán mình của gia đình kia, trưng ra cho người của Bất Lương Quật xem, cảnh cáo những người khác không được gây chuyện." Hai hàng lông mày nhỏ dài của Trệ Nô hơi nhíu lại, nhẹ giọng nói: “Mọi người đã nhìn thấy văn tự bán mình, tuy rằng trong lòng hoài nghi, nhưng nếu đã bị đánh chết chính là nô bộc, ai cũng không dám nói thêm gì nữa.” Gã siết chặt nắm đấm, cắn răng nói: “Nhưng một nhà năm người đó cứ như vậy cửa nát nhà tan, không người làm chủ.”
Ngụy Trường Nhạc quả thật trầm ngâm một lát, mới hỏi: “Nếu là nô tịch, ở trong Nha môn là có danh sách đúng không?”
“Có.” Trệ NO gật đầu nói: “Trong hộ sách có nô tịch chuyên môn, khép lại khế ước bán mình của chủ nhân, có thể chứng minh là nô bộc của ai.”
Ngụy Trường Nhạc cười lạnh nói: “Ngũ Tiên Xã tổn thương mạng người, nhanh chóng làm ra nô tịch này chính là lấy cái này chạy thoát tội. Tưởng Uẩn là chủ bộ, chủ quản dân sách hộ tịch, cho nên lúc ấy vị Tưởng chủ bộ này chắc chắn cũng là giúp đỡ động tay động chân.”
"Nhị gia, Hầu Thông có quyền có thế trong Nha môn, Đinh huyện thừa và Tưởng chủ bộ chỉ là đồ trang trí." Trệ Nô nói: "Hầu Thông bảo bọn họ làm gì, bọn họ cũng không dám không làm. Nhưng Tưởng Uẩn là quan viên triều đình, rõ ràng như vậy là trợ trụ vi ngược nhưng vẫn làm, hắn không phải người tốt."
"Huyện nha Sơn Âm này không có người tốt." Ngụy Trường Nhạc hừ lạnh một tiếng: "Bọn người này cấu kết với nhau, bách tính đang yên đang lành lại bị bọn chúng biến thành nô bộc, tùy ý hành hạ đến chết, khó trách Sơn Âm này được xưng là Cảnh Thiên Phỉ, bọn súc sinh này chính là cường phỉ lớn nhất."
"Nhị gia nói rất đúng." Trệ NO cũng oán hận nói: 'Lúc nô tài ở Bất Lương Quật tìm người hỏi thăm tin tức, người nọ lén lút nói cho ta biết những chuyện này, vừa nói vừa rơi nước mắt."
Ngụy Trường Nhạc lúc này cũng có vẻ rất trấn định, khẽ gật đầu nói: "Sau đó thì sao?" "Qua vài ngày, Bất Lương Quật bỗng nhiên có mấy trăm người tụ tập cùng một chỗ." Tinh thần của Trệ No hơi phấn chấn, nói: "Bọn họ đầu tiên là xông tới thanh lâu nhốt cô nương kia, cứu ra tất cả cô nương bên trong. Sau đó lại đi đến tòa viện của Xà Đại - Ngũ Tiên Xã, để Xà Đại giao ra hung thủ đánh chết người. Ngũ Tiên Xã cũng lập tức triệu tập một đám người, hai bên đánh nhau to, nhưng người của Ngũ Tiên Xã bị đánh chạy trối chết, bị thương không ít người, ngay cả tòa viện của Xà Đại cũng bị một mồi lửa trực tiếp đốt cháy."
Ngụy Trường Nhạc lập tức hỏi: "Đầu lĩnh là ai2"
Trệ Nô suy nghĩ một chút, nói: 'Khế Bật Loan, nghe nói người nọ rất có uy vọng ở Bất Lương Quật, những người kia cũng đều là do hắn triệu tập lại."
"Quả nhiên là hắn." Ngụy Trường Nhạc lập tức hiểu nguyên nhân Khế Bật Loan "tạo phản". "Nhị gia quen hắn?"
"Ngươi nói tiếp đi."
"Liên tục mấy ngày, Khế Bật Loan dẫn người gặp người của Ngũ Tiên Xã là ra tay, bách tính Bất Lương Quật bị ức hiếp quá lâu, càng ngày càng nhiều người đi theo Khế Bật Loan xua đuổi Ngũ Tiên Xã." Khóe miệng của Trệ Nô rốt cuộc hiện ra nụ cười, nói: "Chỉ dùng thời gian ba bốn ngày, tất cả người của Ngũ Tiên Xã gần như đều bị đuổi ra khỏi Bất Lương Quật. Nghe nói lúc ấy bách tính Bất Lương Quật thanh thế to lớn, rất nhiều người trong thành thậm chí lo lắng Khế Bật Loan sẽ dẫn đám bách tính kia khởi nghĩa vũ trang, không ít phú hộ đều chuẩn bị rời khỏi Sơn Âm."
Ngụy Trường Nhạc trong lòng biết nếu như không phải bị bức đến đường cùng, dân chúng Bất Lương Quật cũng không thể đi theo Khế Bật Loan đại náo huyện thành, dù sao hậu quả vẫn là thập phần hung hiểm.
Nhưng Khế Bật Loan vì dân chúng, lại có thể không để ý hậu quả đứng ra, cũng quả thật là hảo hán.
"Sai dịch trong Nha môn không dám tới gần Bất Lương Quật." Trệ Nô tiếp tục nói: "Dam Dạ Khốc Lang thủ thành kia ngược lại bị phái qua, chuẩn bị bắt Khế Bật Loan, nhưng lúc ấy dưới tay Khế Bật Loan đã tụ tập sáu bảy trăm người, hơn nữa ai cũng không dám cam đoan thật sự đánh nhau, những bách tính khác của Bất Lương Quật có thể đi theo Khế Bật Loan hay không, cho nên Dạ Khốc Lang chỉ là giữ vững cửa phường Bất Lương Quật, không dám di vào."
Ngụy Trường Nhạc hừ lạnh một tiếng, nói: "Bọn chúng chỉ dám động thủ với dân chúng tay không tấc sắt, nếu thật sự gặp phải kẻ khó chơi thì chính là nhát gan không tiến. Dùng đám người này thủ thành, quân địch thật sự đánh tới dưới thành, bọn chúng chỉ sợ ngay cả dân chúng bình thường cũng không bằng."
"Nhị gia nói đúng, Dạ Khốc Lang chính là một lũ hèn nhát chỉ biết ức hiếp kẻ yếu." Trệ Nô cười nói: "Ngũ Tiên Xã bị đuổi khỏi Bất Lương Quật, tuy cuộc sống của bách tính vẫn vất vả như cũ, nhưng không còn lũ súc sinh kia áp bức, cuộc sống tự nhiên cũng tốt đẹp hơn nhiều. Lúc đó bách tính Bất Lương Quật đều coi Khế Bật Loan như thần hộ mệnh, đều cảm thấy chỉ cần có hắn, sẽ không còn ai dám ức hiếp bách tính Bất Lương Quật nữa."
Ngụy Trường Nhạc suy nghĩ một lát, mới nói: "Ta biết năm ngoái Khế Bật Loan làm đại sự, nhưng đến cuối năm hắn đã xảy ra chuyện."
Nét mặt vốn dĩ đang có chút phấn khích của Trệ Nô lập tức ảm đạm xuống, gật đầu nói: "Nhị gia, dân chúng Bất Lương Quật vừa qua mấy tháng không bị ức hiếp thì vận rủi lại một lần nữa giáng xuống. Cuối tháng mười một năm ngoái, không biết vì sao, Khế Bật Loan lại đột nhiên bị Dạ Khốc Lang bắt. Ta đã tìm mấy người trong Bất Lương Quật hỏi, bọn họ đều nói không rõ Khế Bật Loan bị bắt như thế nào, có người thậm chí nói Khế Bật Loan là chủ động đầu thú, nhưng chuyện này... thực sự có chút không thể tưởng tượng nổi."
"Chủ động đầu thú?" Ngụy Trường Nhạc lắc đầu nói: "Điều này tuyệt đối không thể xảy ra. Hắn đã đứng ra, nên hiểu được hậu quả của việc chủ động đầu thú. Đó không chỉ là giao tính mạng của mình ra, quan trọng hơn là Bất Lương Quật không có hắn, sẽ lập tức rắn mất đầu, hậu quả không thể tưởng tượng nổi."
Trệ Nô nói: "Nhưng Khế Bật Loan quả thật bị Dạ Khốc Lang bắt, hơn nữa nghe nói còn chưa chết, lại bị nhốt vào nơi giống như lồng chó."
"Ta gặp rồi." Ngụy Trường Nhạc nhíu mày, "Phía đông thành có một con phố, hắn bị nhốt trong một căn nhà gỗ nhỏ trên đường, sống không bằng một con chó."
Trệ Nô đang định mở miệng, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, hai người ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Tưởng Uẩn cầm hồ sơ đi vào.
"Đường tôn, đây là vụ án liên quan đến Quy Vân trang và Khế Bật Loan." Tưởng Uẩn giơ hai tay lên: "Đại khái đều ghi chép rõ ràng, Đường tôn đọc một lượt là biết."
Ngụy Trường Nhạc tiếp nhận, lại cười nói: "Tưởng chủ bộ đi nghỉ ngơi đi, vất vả cho ngươi rồi."
"Vẫn còn bận rộn chuyện bố cáo ngày mai." Tưởng Uẩn tỏ ra đây là công việc của mình: "Tối nay ty chức không ngủ nữa, dẫn mọi người sắp xếp xong xuôi việc chiêu mộ, không để trì hoãn việc lớn của Đường tôn."
Trong lòng Ngụy Trường Nhạc biết đây là Tưởng Uẩn đang lấy lòng với mình, nghĩ đến người này khẳng định cũng đã từng thò tay vào chuyện nô tịch, tuy rằng là tòng phạm, nhưng cũng là trợ trụ vi ngược, trong lòng hắn cười lạnh, nhưng trên mặt lại khẽ gật đầu, tựa như là đang khen ngợi.
Đợi sau khi Tưởng Uẩn lui ra, Ngụy Trường Nhạc cũng không vội vã về sân, ngay tại trung đường mở hồ sơ vụ án ra lật xem.
Trệ Nô câm đèn dầu tới, đặt ở bên cạnh.
Gã thấy Ngụy Trường Nhạc tập trung tinh thần lật xem hồ sơ vụ án, cũng không dám quấy rầy, rót chén trà nóng cho Ngụy Trường Nhạc, sau đó lẳng lặng hầu hạ ở bên cạnh. Hồi lâu sau, Ngụy Trường Nhạc mới buông hồ sơ án, dựa lưng vào ghế dựa, hai tay đan chéo nhau, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh: "Sơn Âm huyện này quả nhiên thú vị, làm cho người ta mở rộng tâm mắt al"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận