Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)
  4. Chương 47: Thích Khách

Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)

  • 68 lượt xem
  • 2739 chữ
  • 2025-04-08 22:03:51

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nguy Trường Nhạc hít sâu một hơi, rồi mới chậm rãi bước vào trong nhà.

Vừa vào nhà, mùi máu tanh càng nồng nặc, bốn bề tối om.

Tưởng Uẩn tìm cây đuốc, theo sau Ngụy Trường Nhạc. Dưới ánh đuốc, chỉ thấy trong nhà đồ đạc ngổn ngang, rõ ràng là đã bị lục soát.

Nhưng Ngụy Trường Nhạc biết nhà này không chỉ đơn giản là bị cướp bóc.

Men theo mùi máu tanh đi vào phòng bên, dưới ánh lửa, hắn lập tức nhìn thấy hai thi thể nằm trên đất.

Một nữ thi thể lõa thể nằm sấp trên sàn, một nam thi thể thì úp người lên trên.

Lưng và đầu nam nhân đầy vết đao, máu me bê bết.

“Dưới là nữ nhi của y.” Một giọng nói của Lại viên từ phía sau vang lên: “Nữ nhi y bị một nhát dao vào cổ, y muốn che chở cho nữ nhi của mình, nhưng lại bị loạn đao chém chết.”

Ánh mắt Ngụy Trường Nhạc sắc bén như đao, nhưng lúc này hắn lại tỏ ra vô cùng bình tính.

Mắt hắn đảo qua, liền thấy cách đó vài bước có một phụ nhân lõa thể nằm nghiêng dưới chân tường, hai mắt vẫn mở trừng trừng, trên mặt đầy vẻ kinh hãi và phẫn nộ, chết không nhắm mắt.

“Bà ta bị người ta dùng đầu đập vào tường, đập đến chết.” Giọng nói người phía sau không giấu nổi sự phẫn uất, “Bọn họ còn một đứa con trai, nhưng không ở Sơn Âm, may mà thoát nạn.”

Tưởng Uẩn mặt mày tái mét, hỏi: “Có bị làm nhục không?”

“Nửa canh giờ trước, có một đám người chạy đến con phố này cướp bóc, cướp của mười mấy nhà, nhưng không làm hại ai.” Viên lại đáp: “Có năm sáu người xông vào nhà này, gây ra đại án.” Y ngập ngừng một chút, mới nói: “Cả hai mẫu nữ đều bị làm nhục. Nữ nhi có lễ vì phản kháng chọc giận giăc cướp cho nên bị giết, phụ mẫu vì bảo vệ nữ nhi cho nên cũng đều bị hại.”

Ngụy Trường Nhạc trâm mặc hồi lâu, mới nói: “Đinh Huyện thừa, lo chu toàn hậu sự” Hắn ra khỏi nhà, bên ngoài một đám người đang nhìn.

Hắn không nói gì, xoay người lên ngựa, thúc ngựa phóng đi.

Đinh Thịnh và những người khác ở lại lo liệu hậu sự.

Gần sáng, hai vị tá quan trở về Nha môn, thấy Ngụy Trường Nhạc ngồi trên ghế ở đại sảnh, bất động tựa như pho tượng.

Hai vị tá quan đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều vô cùng nặng nề, bọn họ nhẹ nhàng bước tới, cùng hành lễ.

Trong sảnh không đốt đèn, trời còn chưa sáng hẳn, xung quanh mờ mờ.

Đôi mắt của Ngụy Trường Nhạc hơi đờ đẫn, dường như đang suy nghĩ điều gì, hai vị tá quan cũng không dám lên tiếng, đứng bên cạnh hầu hạ.

Một lát sau, Ngụy Trường Nhạc mới mở miệng hỏi: “Các cửa hàng trong thành có bị cướp bóc không?”

“Cái này thì không.” Đinh Thịnh vội đáp: “Vừa rồi ty chức có tìm hiểu sơ qua, những người bị hại đều là dân thường.”

Ngụy Trường Nhạc ngữ khí lạnh nhạt, nói: “Ghi chép chỉ tiết vụ án đêm qua, mỗi nhà bị thiệt hại bao nhiêu, chết bao nhiêu người, tất cả đều ghi vào hồ sơ.”

Tưởng Uẩn cung kính nói: “Ty chức đã cho người kiểm kê cẩn thận, sẽ nhanh chóng trình án lên.” “Đại nhân, những vụ án này đã xảy ra, việc truy bắt hung thủ tất nhiên không thể thiếu.” Đinh Thịnh tiến lên vài bước, đến gân Ngụy Trường Nhạc, hạ giọng nói: “Nhưng đêm nay phải làm sao?”

“ý ngươi là?”

“Theo lệ cũ, ban đêm sẽ có người tuần tra trong thành.” Đinh Thịnh thận trọng nói: “Thông thường là một Nha dịch Khoái ban dẫn ba người Tráng ban, một đêm cũng có hơn ba mươi người tuần tra khắp nơi trong thành. Nhưng Khoái ban hiện tại không có người, nên đêm qua trong thành không có ai tuần tra. Ty chức... ty chức cho rằng việc xảy ra nhiều vụ án thảm khốc trong một đêm, chắc chắn có liên quan đến việc thiếu Nha dịch tuần tra.”

Ngụy Trường Nhạc nói: “Ngươi cho rằng giac cướp tối nay sẽ lại gây án?”

“Nếu Nha môn không có đủ người phòng ngừa, chúng nhất định sẽ tiếp tục gây án.” Đinh Thịnh đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, “Đại nhân, đêm qua xảy ra nhiều vụ án như vậy, trước đây Sơn Âm chưa từng có. Nếu tối nay giăc cướp tiếp tục gây án, Nha môn lại không xử lý được, dân chúng trong thành e rằng...!”

Tưởng Uẩn cũng đã tiến đến gần, nghe lời Đinh Thịnh nói liền liên tục gật đầu: “Huyện thừa đại nhân nói rất đúng. Đại nhân, nếu Nha môn không thể nhanh chóng xử lý những vụ án này, lòng người trong thành hoang mang, e rằng sẽ sinh ra loạn lớn. Nếu Sơn Âm thật sự loạn, thượng cấp truy cứu trách nhiệm, đại nhân... đại nhân và ty chức chúng ta khó thoát tội, e rằng tai họa sẽ ập đến.”

“Hai vị cho rằng bây giờ nên làm thế nào?” Ngụy Trường Nhạc trầm ngâm một lúc, mới hỏi hai vị tá quan.

Hai vị tá quan nhìn nhau, đều cúi đầu chắp tay nói: “Mọi việc xin nghe theo đại nhân phân phó.”

“Tưởng chủ bộ, cáo thị tuyển mộ Nha dịch đã dán chưa?”

“Ty chức đã phái người đi dán, giờ Ngọ sẽ cho người dựng lều trước Nha môn để tuyển người." Tưởng Uẩn vẻ mặt buồn rau nói: “Nhưng ty chức cho rằng hôm nay chưa chắc đã tuyển được người, mà cho dù tuyển được người, tối nay cũng không thể lập tức sắp xếp cho bọn họ tuần tra”

“Đám giặc cướp đó dám làm như vậy, chắc chắn là những kẻ hung hãn” Đinh Thịnh nói thêm: “Cho dù người mới tuyển tuần đêm, giặc cướp cũng biết là Nha dịch mới, e rằng sẽ không sợ.”

Ngụy Trường Nhạc nhìn Đỉnh Thịnh nói: “Đinh Huyện thừa, ngươi đi một chuyến đến chỗ Mã Tĩnh Lương, y là Tán Giáo Lang, trong tay có binh, nói là trong thành có cướp, hỏi y có muốn điều binh hỗ trợ Huyện nha truy bắt hung thủ không.”

“Đại nhân, chuyện này...!” Đinh Thịnh ngẩn người, có chút khó xử nói: “Chúng ta không có quyền điều động binh lính trong thành.”

“Bản quan không bảo ngươi đi điều binh, là bảo ngươi đi hỏi Mã Tĩnh Lương, trong thành có cướp, y có quản hay không? Ngươi đi ngay bây giờ, bản quan chờ hồi âm.” Sáng sớm, một đám dân chúng đau buồn quỳ rạp xuống đất trước cổng Nha môn. Đêm qua trong thành xảy ra tai họa, nhiều người dân bị hại, sáng sớm đã kéo đến trước Nha môn kêu oan, cầu Huyện lệnh lão gia minh xét.

Không xa, rất nhiều người hiếu kỳ đã vây thành một vòng, bàn tán xôn xao, vẻ mặt khác nhau.

“Qua một đêm, nhiều người gặp nạn như vậy, trước đây có nghe nói bao giờ đâu.” Một lão già thở dài nói: “Sơn Âm huyện bốn bề núi non, đâu đâu cũng có giặc cướp, ra khỏi thành là phải cầu Bồ Tát phù hộ cho bình an vô sự. Trước đây ít ra trong thành không đến nỗi bị giặc cướp hãm hại, nay giặc cướp lại chạy vào trong thành làm càn.”

“Chúng cướp của cải cũng thôi, lại còn độc ác đến mức giết người, sau này Sơn Âm còn chỗ nào là nơi trú ẩn nữa”

“Nhiều người dân bị hại như vậy, bây giờ phải xem Huyện thái gia xử lý như thế nào.” Có người nói: “Huyện thái gia chính là để bảo vệ sự bình yên của dân chúng, nếu không thể bảo vệ bình yên, ông ta còn ở đây làm gì."

Có người thở dài: “Vị Huyện thái gia này mới nhậm chức, tình hình Sơn Âm ra sao ông ta còn chưa nắm rõ, làm sao mà xử lý được?”

Trong đám đông lập tức có tiếng nói tiếp lời: “Vị Huyện thái gia của chúng ta tuy mới nhậm chức, nhưng làm việc cũng không nhỏ. Hôm qua Nha dịch trong Nha môn đều bị ông ta đuổi đi hết, chuyện này thật khó hiểu.”

“Hôm qua vừa đuổi Nha dịch, đêm qua giặc cướp liền gây án, mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra sao?” Người bên cạnh kẻ kia phụ họa: “Không phải là vì không có Nha dịch tuần tra, giắc cướp mới không kiêng de gì, hoành hành trong thành gây án sao.”

Người trước nói: “Lời này không sai. Lúc Hầu Điển Sử còn tại vị, Nha dịch ngày nào cũng tuần tra, trong thành có thể nói là đêm không đóng cửa, ngoài đường không ai nhặt của rơi. Bây giờ thì hay rồi, vị Huyện thái gia này vừa nhậm chức, vì muốn lập uy đã lập tức đuổi hết một đám Nha dịch ra khỏi Nha môn, chuyện này làm hại chết dân lành chúng ta.”

“Ai nói không phải.” Người kia thở dài, “Ta nghe nói vị tân Huyện lệnh này còn trẻ, chỉ là một thanh niên trẻ tuổi. Người trẻ tuổi luôn luôn háo thắng, chỉ cầu mình oai phong, không màng đến sống chết của bách tính. Ta chỉ lo không có Nha dịch, giăc cướp sẽ không dừng tay, sau này e rằng sẽ gây ra án mạng lớn hơn.”

“Giăc cướp còn có thể làm gì nữa? Chúng đốt mấy con phố, cưỡng hiếp phụ nữ, còn giết người, chẳng lẽ còn chưa buông tha sao?”

Lão nhân trước đó nói: “Vừa rồi thấy Nha môn dán cáo thị, Huyện thái gia muốn tuyển Nha dịch, có Nha dịch rồi, giặc cướp sẽ không dám làm càn nữa.”

Hai người kia lập tức cười khẩy, nhưng không nói gì.

“Ơ, các ngươi xem, Tưởng chủ bộ đi ra rồi.” Có người kêu lên. Chỉ thấy Chủ bộ Tưởng Uẩn từ trong Nha môn di ra, phía sau đi theo vài tên Tiểu lại, bọn họ đến trước mặt đám người bị hại nói vài câu, sau đó liền dẫn đám người vào trong Nha môn.

“Mọi người đều thấy rồi đấy, Huyện thái gia đến mặt mũi cũng không dám lộ.” Trong đám đông lập tức có người la ó: “Tưởng chủ bộ có quyền gì mà xử lý vụ án này, xem ra Nha môn Sơn Âm huyện cũng đã rối loạn cả rồi.”

“Trước kia mọi chuyện đều tốt, vị tân Huyện lệnh này vừa đến, Sơn Âm liền rối loạn.” Có người phẫn nộ nói: “Dân chúng Sơn Âm chúng ta sau này không có ngày nào yên ổn rồi”

Bỗng nhiên thấy từ trong Nha môn lại đi ra một đám người, khiêng bàn ghế, bày ngay trước Nha môn, có người nhanh chóng dựng lều, có người thì ôm bút mực giấy tờ bày lên bàn.

Chỉ nghe tiếng chiêng “keng keng keng” vang lên, một tên Tiểu lại hô to: “Mọi người nghe đây, Huyện lệnh đại nhân có lệnh, từ hôm nay trở đi tuyển Nha dịch ở Sơn Âm. Thanh niên trai tráng từ mười tám tuổi trở lên, bốn mươi tuổi trở xuống đều có thể đến đăng ký. Một khi được tuyển, sẽ được vào làm công chức Huyện nha.”

Mọi người xung quanh đều bàn tán xôn xao.

Sơn Âm là vùng biên ải, tìm được một công việc ổn định không dễ, mà Nha dịch Huyện nha là công việc tốt mà người thường mơ ước.

Hầu Thông và một đám Nha dịch hôm qua bị đuổi khỏi Nha môn, chuyện này đã lan khắp Sơn Âm thành.

Giờ Nha môn tuyển người, ai cũng biết đây đúng là cơ hội ngàn năm có một, không thể bỏ lỡ, nhưng trong lòng cũng biết, đám người Hầu Thông đó chỉ bị đuổi đi, chứ không phải đã chết.

Nếu lúc này đến đăng ký, nói không chừng sẽ đắc tội với đám người Hầu Thông, rất có thể sẽ rước họa vào thân, thậm chí là họa sát thân.

Đám người Hầu Thông có gốc rễ sâu xa ở Sơn Âm thành, cho dù không còn làm Nha dịch, cũng là người không dễ chọc.

Tiểu lại hô vài lần, tuy có không ít người trong lòng ý động, nhưng không một ai dám bước lên trước.

“Vào làm Nha dịch không chỉ có cơm ăn, mà còn mang lại lợi ích cho con cháu.” Tiểu lại hô lớn: “Đây là cơ hội ngàn năm có một, bỏ lỡ sẽ không còn nữa, có ai muốn đăng ký không?”

Một hồi im lặng, trong đám đông bỗng có một tráng hán ba mươi tuổi bước ra, hỏi: “Muốn làm Nha dịch, có yêu cầu gì không?”

“Tuổi tác phù hợp, khỏe mạnh, biết võ công thì càng tốt.” Tiểu lại đáp: “Đại nhân nói rồi, không quan trọng xuất thân.”

Tráng hán mừng rỡ: “Ta từng đi săn, biết bắn cung, không biết có được không?”

“Vậy còn không mau lại đây đăng ký?” Tiểu lại cũng mừng rỡ: “Nhanh lên”

Tráng hán đang định bước lê thì từ trong đám đông lao ra một bóng người, một bước nhảy vọt đến sau lưng tráng hán, tráng hán còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy mông một trận đau nhói, thì ra người kia cầm một con dao găm, không chút do dự đâm thẳng vào mông gã.

Tráng hán kêu thảm thiết, người kia rút dao găm ra ở trước mặt mọi người, lại đâm thêm hai nhát vào người tráng hán, gào lên: “Ai dám đăng ký, đây chính là kết cục.” Cho dù là người trong Nha môn hay là dân chúng có mặt, nhất thời đều ngây người. Bóng người kia mặc áo bông dày, đội mũ bông, mặt lại quấn vải xám, căn bản không nhìn rõ mặt mũi. Chưa kịp để mọi người phản ứng, người này quay đầu chạy về phía đám đông, mọi người lúc này mới phản ứng lại, la hét tứ tán, bóng người kia chạy như bay, không bị bất kỳ ai cản trở.

Mấy tên tiểu lại lúc này mới hoàn hồn, có người kêu lên: “Đuổi theo, mau đuổi theo!” Trong Nha dịch Tam ban, Khoái ban và Tào ban đều bị đuổi khỏi Nha môn, bây giờ trong Nha môn chỉ còn lại vài người Tráng ban làm việc vặt.

Lúc này trước Nha môn chỉ có ba bốn Nha dịch Tráng ban, chưa từng có kinh nghiệm xử án bắt giữ, bọn họ đều đứng ngây ra đó, không biết làm sao.

May mà có người đã chạy lên, kiểm tra tráng hán bị đâm nằm trên đất, thấy eo tráng hán một mảng máu lập tức kêu lên: “Mau đưa gã đến y quán, đừng chậm trễ.” Sau đó lại hô: “Nhanh đi bẩm báo đại nhân.”

Những người vây xem đều kinh hồn chưa định.

Ai có thể ngờ, lại có kẻ dám hành thích ngay trước Nha môn, chuyện này thật quá sức tưởng tượng.

Nhưng từ đó có thể thấy, trong lòng đám giặc cướp này, Nha môn Sơn Âm huyện chẳng là cái thá gì, bọn chúng không hề sợ hãi Nha dịch.

Tráng hán bị nhanh chóng đưa đến y quán, càng nhiều người vây xem tản đi.

Tráng hán vừa rồi là người đầu tiên định đăng ký, đã khiến nhiều người có mặt phấn khởi, mọi người đều đã chuẩn bị tinh thần nối tiếp nhau bước lên đăng ký.

Dù sao cơ hội như thế này đúng là ngàn năm có một, thực sự không thể bỏ lỡ.

Tuy trong lòng vẫn có chút kiêng dè đám người Hầu Thông, nhưng đã có người đứng ra, nỗi kiêng dè cũng giảm đi rất nhiều.

Nhưng tráng hán bị đâm một nhát này, tất cả mọi người đều từ bỏ ý định làm Nha dịch. Ai cũng không phải kẻ ngốc, trong lòng đều hiểu rõ, người ra tay đâm tráng hán tám chín phần mười có liên quan đến đám người Hầu Thông.

Tráng hán bị đâm mấy nhát, sống chết chưa rõ, đây hiển nhiên là lời cảnh cáo của thế lực Hầu Thông đối với dân chúng Sơn Âm.

Tráng hán này mới chỉ có ý định đăng ký, đã bị hành thích giữa ban ngày ban mặt. Nếu thật sự có người vào làm Nha dịch, thì sẽ có kết quả như thế nào?

Mọi người đều không khỏi rùng mình.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top