Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)
  4. Chương 48: Bữa cơm chặt đầu

Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)

  • 70 lượt xem
  • 2205 chữ
  • 2025-04-08 22:04:04

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Chỉ trong khoảnh khắc, đám đông hiếu kỳ ban đầu đã tản đi sạch sẽ, trước Nha môn trở nên vắng lặng.

Mấy tên Tiểu lại nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác.

Lúc này Ngụy Trường Nhạc đã nhận được tin tên tráng hán bị đâm. Tưởng Uẩn vốn đang an ủi những nạn nhân của vụ việc đêm qua, nghe tin liền vội vàng đến trung đường. Thấy Ngụy Trường Nhạc sắc mặt nghiêm trọng, y tiến lên hành lễ, cẩn thận hỏi: "Đường tôn, tên ác đồ hành hung đã bắt được chưa ạ?"

"Hắn đã chạy thoát ngay trước mắt bao người." Ngụy Trường Nhạc thở dài: "Tưởng chủ bộ, dân phong Sơn Âm lại hung hãn đến vậy sao?"

Tưởng Uẩn mấp máy môi, muốn nói lại thôi.

"Ở đây không có ai ngoài, ngươi cứ nói thẳng."

"Đường tôn, thứ cho ty chức nói thẳng, từ đêm qua đến việc vừa xảy ra, tất cả đều đã được lên kế hoạch." Tưởng Uẩn nói: "Sóc Châu nằm ở biên giới phía Bắc, dân phong vốn hung hãn, điều này không sai. Nhưng láo xược đến mức coi vương pháp như không, thì trong thành Sơn Âm cũng không có mấy kẻ."

"Ngồi xuống nói chuyện!"

Tưởng Uẩn ngồi xuống, suy nghĩ một lúc cuối cùng nói: "Đường tôn, đây là có kẻ muốn ép ngài rời khỏi Sơn Âm. Ty chức dám chắc, những chuyện hỗn loạn này không phải là kết thúc, mà chỉ mới bắt đầu. Đêm qua có lẽ chỉ là màn dạo đầu, tiếp theo sẽ còn nhiều vụ án nữa xảy ra. Chúng muốn làm loạn Sơn Âm, khiến Đường tôn thúc thủ vô sách. Chỉ cần Đường tôn không thể giải quyết tình cảnh hiện tại, chắc chắn sẽ có kẻ báo tin Sơn Âm đại loạn lên trên, như vậy thượng cấp rất có thể sẽ trách tội Đường tôn, ngài muốn ở lại Sơn Âm cũng khó."

Khóe miệng Ngụy Trường Nhạc hiện lên nụ cười, nhìn chằm chằm Tưởng Uẩn: "Tưởng chủ bộ nói chí lý chí tình, bản quan rất cảm động. Thực ra ngươi đã biết kẻ chủ mưu đẳng sau vụ việc đêm qua là ai rồi, đúng không?" "Đường tôn nói vậy, ty chức cũng không phủ nhận." Tưởng Uẩn thở dài: "Trong lòng Đường tôn cũng đã rõ."

Ngụy Trường Nhạc nghiêng người về phía trước, hỏi: "Ngươi nói là ai?"

"Cái này...!" Tưởng Uẩn do dự một chút, cười khổ: "Trời cao Hoàng đế xa, địa vị của Tán Giáo Lang ở Sơn Âm, Đường tôn rất rõ. Đường tôn đến nhậm chức Sơn Âm, đã trở thành cái gai trong mắt Tán Giáo Lang, hắn ta chắc chắn không muốn Đường tôn ở lại đây"

Ngụy Trường Nhạc mỉm cười gật đầu: "Tưởng chủ bộ nói thật lòng."

"Đường tôn trục xuất Hầu Thông cùng bọn người kia, vừa đúng lúc tạo cơ hội cho Tán Giáo Lang." Tưởng Uẩn nói: "Hầu Thông oán hận Đường tôn, Tán Giáo Lang chỉ cần xúi giục một chút, đại loạn liền nổi lên"

"Ngươi cho rằng kẻ giết người phóng hỏa đêm qua là đồng bọn của Hầu Thông?" Tưởng Uẩn lắc đầu, nói: 'Đường tôn, Hầu Thông tuy ngạo mạn, nhưng không phải kẻ ngu ngốc. Chuyện đêm qua đã phạm vương pháp, nếu tra ra hung thủ thật sự là chúng, bọn chúng sẽ mất đầu. Cho nên những vụ án này dù là do Hầu Thông bày mưu, cũng sẽ không phải do đồng bọn của hắn trực tiếp ra tay."

Ngụy Trường Nhạc gật đầu: "Ngươi nói đúng."

"Hầu Thông là con chó dưới chân Tán Giáo Lang, còn Ngũ Tiên Xã là lũ chó điên theo đuôi Hầu Thông." Tưởng Uẩn nghiêm mặt nói: "Ty chức có thể khẳng định, tai họa đêm qua chắc chắn là do người của Ngũ Tiên Xã gây ra. Tên ác đồ hành thích vừa rồ, cũng chắc chắn xuất thân từ Ngũ Tiên Xã"

"Tưởng chủ bộ nói vậy, bản quan bỗng nhiên sáng tỏ."

"Đường tôn, cho dù chúng ta biết hung thủ thật sự là ai cũng vô dụng." Tưởng Uẩn vẻ mặt buồn bực, "Thế lực của chúng quá lớn, Đường tôn dù có tài giỏi đến đâu, cũng không thể lấy ít địch nhiều. Vừa rồi náo loạn một hồi, cho dù chúng ta dán cáo thị chiêu mộ khắp phố lớn ngõ nhỏ, ty chức cũng dám chắc sẽ không có một ai đăng ký, biên chế của Khoái ban và Tạo ban không thể bổ sung được."

Lời của y thực ra ý tứ rất rõ ràng.

Ngụy Trường Nhạc muốn ứng phó với tình hình hiện tại, nhất định cân một nhóm Nha dịch nghe lệnh hành sự, nếu không một mình hắn, căn bản không thể dẹp yên loạn cục hiện nay.

Nhưng đối phương đã phát ra cảnh cáo, thanh niên tráng đinh trong thành tự nhiên không thể nào tiếp tục tìm kiếm bát cơm Nha dịch, cho nên dưới tay Ngụy Trường Nhạc cũng không thể nào có người sai khiến.

"Tưởng chủ bộ cho rằng hiện tại bản quan nên làm gì?"

Tưởng Uẩn lắc đầu, có chút khó xử nói: "Ty chức chưa từng gặp tình huống này, thật không biết nên làm thế nào. Đường tôn, thứ cho ty chức nói thẳng, chiêu này của chúng thật sự quá hiểm độc, ép Đường tôn đến đường cùng, Đường tôn... Đường tôn hiện tại đã rơi vào tuyệt cảnh."

Ngụy Trường Nhạc thở dài: "Ta cũng không ngờ sự việc lại trở nên như thế này."

"Cũng tại ty chức." Tưởng Uẩn cảm khái: "Lúc Đường tôn trục xuất Hầu Thông, ty chức không có năng lực khuyên can, mới dẫn đến đại họa."

Ngụy Trường Nhạc suy nghĩ một chút, mới hỏi: "Tưởng chủ bộ, ngươi nói bách tính trong thành có thật sự cho rằng là giặc cướp vào thành không?"

"Không." Tưởng Uẩn chắc chắn lắc đầu, "Họ không ngu ngốc. Tất cả mọi người đều biết Đường tôn đã trục xuất đám người Hầu Thông, Hầu Thông vừa bị đuổi đi, trong thành liền đại loạn, ai cũng đoán được chuyện này nhất định có liên quan đến Hầu Thông. Hơn nữa mọi người đều biết Ngũ Tiên Xã là lũ chó điên mà Hầu Thông sai khiến, cho nên chuyện hung ác như vậy, mọi người đều hiểu rõ mười phần là do Ngũ Tiên Xã gây ra. Nhưng dù biết sự thật, cũng là người người đều im lặng, người nào dám liều mạng mà chỉ trích Ngũ Tiên Xã."

"Ngũ Tiên Xã vốn đã bị người ta căm ghét, cho nên sau lần này, trong lòng bách tính chắc chắn càng thêm căm hận Ngũ Tiên Xã"

Tưởng Uẩn nói: "Vậy thì sao? Bách tính căm hận đám thành hồ xã thử này không phải ngày một ngày hai, nhưng nhiều năm qua vẫn bị ức hiếp, ai dám phản kháng?"

"Tốt lắm, tốt lắm." Ngụy Trường Nhạc lại khẽ gật đầu.

Tưởng Uẩn sửng sốt, có chút ngạc nhiên, không hiểu chuyện này có gì tốt.

"Ngươi tiếp tục đi an ủi những người bị hại." Ngụy Trường Nhạc đứng dậy, nói: "Bản quan đi nhà lao một chuyến."

"Nhà lao?" Tưởng Uẩn càng thêm khó hiểu.

"Bảo người chuẩn bị chút rượu và thức ăn." Ngụy Trường Nhạc nói: 'Mang đến nhà lao, bản quan có việc cần dùng."

Tưởng Uẩn càng thêm mờ mịt, không hiểu Đường tôn đại nhân định làm gì, nhưng cũng chỉ đành làm theo lời dặn.

Bên trong nhà lao Huyện nha tối tăm, có mười mấy gian lao ngục, lớn có nhỏ có, gian lớn nhất có thể giam giữ mười mấy người, gian nhỏ nhất cũng chứa được ba bốn người. Đầu lĩnh Ngũ Tiên Xã, Xà Đại - Dương Hùng lúc này bị giam riêng biệt trong một gian lao ngục nhỏ hẹp.

Từ hôm qua bị giam vào đây, vậy mà không có ai đưa cơm, tên đầu mục đường phố trước kia sống sung sướng vô cùng này lúc này đã đói đến hoa cả mắt.

Ngày tháng sung sướng trải qua quá nhiều, đột nhiên gặp tai họa lao ngục, đương nhiên là không ngừng kêu khổ. Nhưng lão biết khổ sở thực sự chỉ mới bắt đầu.

Lão đương nhiên biết sự lợi hại của Hà Đông Nguy thị, nếu không phải do Hầu Thông sai khiến, không thể phản kháng, lão thực sự không muốn làm địch nhân với gia tộc đáng sợ như vậy.

Nếu kế hoạch thành công, thật sự bức Ngụy Trường Nhạc rời khỏi Sơn Âm, lập công cho Hà Đông Mã thị thì thôi.

Nhưng kế hoạch hạ lưu của Hầu Thông đã bị Ngụy Trường Nhạc dễ dàng hóa giải, Hầu Thông thì trốn tránh trách nhiệm, kẻ xui xẻo lại chính là lão.

Lão đáng lễ phải ngồi trong lầu trúc ôm mỹ nhân ăn thịt uống rượu, vậy mà giờ lại thành tu nhân.

Hà Đông Nguy thị có thù tất báo, điều này lão rất rõ.

Hơn nữa lão đã nhìn ra, vị Nhị công tử trẻ tuổi nhà họ Ngụy kia tuyệt đối không phải người hiền lành, lần này rơi vào tay tiểu ma vương này, thật sự là sống chết khó lường. Đói khát chỉ là sự tra tấn trên thân thể, gắng gượng một chút cũng qua được, nhưng nghĩ đến tính mệnh của mình rất có thể sẽ đứt đoạn tại đây, nỗi sợ hãi trong lòng theo thời gian trôi qua càng lúc càng đậm.

Cuộn tròn trong góc lao phòng, Xà đại gia từng oai phong lam liệt giờ ánh mắt tan rã, toàn thân bủn rủn.

Vu oan hãm hại mệnh quan triều đình, đây dĩ nhiên là trọng tội, Dương Hùng căn bản không mong đám người Hầu Thông sẽ ra tay cứu giúp.

Ngũ Tiên Xã vốn chỉ là con chó mà Hầu Thông sai khiến, lúc cần thì lấy ra dùng, thật sự dính phải vết nhơ, chủ nhân chắc chắn là bỏ mặc không thương tiếc.

Nghe thấy tiếng mở cửa nhà lao, Dương Hùng ngẩng đầu nhìn sang, lại thấy hai tên ngục tốt một trước một sau đi vào. Tên ngục tốt phía trước bưng một chiếc bàn gỗ nhỏ đặt giữa lao phòng, tên ngục tốt còn lại xách theo hộp đựng thức ăn, nhanh chóng bày biện rượu và thức ăn lên bàn. "Hai... hai vị huynh đệ, đây... đây là có ý gì?" Dương Hùng thấy trên bàn có rượu có thịt, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.

Hai tên ngục tốt lại căn bản không đáp lời, bày xong rượu và thức ăn, xoay người bỏ đi, cửa lao ngục lại không đóng.

Dương Hùng đang kinh hãi, lại thấy một bóng người bước vào bên trong lao phòng, nhìn kỹ, toàn thân lão ta trở nên căng cứng, thất thanh nói: "Ngụy... đại lão gial"

Ngụy Trường Nhạc chắp tay sau lưng, nhìn quanh một vòng, mỉm cười: "So với chỗ ở trước kia của Xà đại gia, nơi này quả thực có chút tôi tàn. Nhưng không sao, ngươi cũng không ở được bao lâu."

"Đại nhân... đại nhân muốn giết ta?" Dương Hùng lạnh sống lưng.

Ngụy Trường Nhạc lại đưa tay chỉ vào rượu và thức ăn trên bàn, ôn hòa nói: "Trời lạnh, ăn lúc còn nóng đi."

"Đây là cơm chém đầu?" Dương Hùng trong lòng phát lạnh, cười khổ: "Đại nhân còn chưa thẩm vấn, cũng chưa định tội, đã muốn giết ta?"

"Ăn xong rồi nói." Ngụy Trường Nhạc nói: "Nghe nói Xà đại gia ngươi ở thành Sơn Âm Xưa nay ngang ngược, gan to bằng trời, không sợ gì cả. Sao vậy, giờ rượu thịt bày ra trước mặt, ngươi lại không dám hưởng dụng?”

Dương Hùng cắn răng đứng dậy, đi đến bên bàn ngồi phịch xuống, nói: "Đại nhân nói đúng, Dương mỗ từ mười mấy tuổi đã bắt đầu lăn lộn ngoài đường, chuyện gì chưa từng làm, thật sự chẳng sợ gì cả. Dù sao cũng phải chết, trước khi lên đường ăn bữa no cũng tốt."

Lão đã biết chắc chắn phải chết, nghĩ bụng cũng không thể làm quỷ chết đói, liền câm đũa lên, an ngấu nghiến.

"Hôm qua bản quan trục xuất Hầu Thông và hai ban Nha dịch ra khỏi Huyện nha, khiến bọn chúng mất việc." Ngụy Trường Nhạc cũng không ghét bỏ sàn nhà bẩn thỉu, ngồi xuống đối diện Dương Hùng, vừa nhìn lão ăn ngấu nghiến, vừa chậm rãi nói: 'Bọn chúng căm hận ta đến tận xương tủy, tuy không dám giết ta, nhưng quyết tâm muốn ép ta rời khỏi Sơn Âm."

Dương Hùng miệng nhét đầy thức ăn, nghe vậy ngẩng phắt đầu lên, mặt mày ngơ ngác. "Đêm qua hai con phố trong thành bị lửa thiêu rụi, chết không ít người." Ngụy Trường Nhạc tiếp tục nói: "Ngoài ra còn có không ít nhà dân bị giặc cướp đột nhập ban đêm, giết người cướp của, hung tàn vô cùng. Hôm nay có người bị đâm trọng thương ngay trước cửa Huyện nha, hiện đang được cứu chữa."

Dương Hùng nghẹn lại, nuốt chửng thức ăn trong miệng, kinh hãi nói: "Đại nhân, chuyện... chuyện này đều là thật sao?"

"Hà Đông Nguy thị, có thù tất báo, có công tất thưởng." Ngụy Trường Nhạc nhìn chằm chằm vào mắt Dương Hùng, từng chữ từng chữ hỏi: "Ngươi muốn chết, hay muốn sống?"

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top