Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)
  4. Chương 50: Bữa tối cuối cùng

Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)

  • 96 lượt xem
  • 2088 chữ
  • 2025-04-08 22:08:04

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Màn đêm buông xuống, từng nhà trong thành Sơn Âm đều đóng chặt cửa, cả thành chìm trong tĩnh lặng.

Nhưng tại căn lầu trúc tỉnh xảo ở góc tây bắc Bất Lương Quat ánh lửa bap bùng, tiếng cười nói rộn ràng.

Nơi này vốn là nơi ở của Dương Hùng, đại đầu lĩnh Ngũ Tiên Xã. Sau khi Dương Hùng bị tống giam, Lang Tam liền ngang nhiên chiếm cứ, biến nơi đây thành của riêng mình. Trên bàn ở tầng hai bày đầy rượu thịt, xung quanh bàn sáu bảy người đang ngồi. “Uông đầu, Tào đầu, Tống đầu, tiểu đệ kính các vị một chén.” Một nam nhân mặt mũi đen nhẻm, trên má trái có một vết sẹo dài đứng dậy, nâng chén rượu, cung kính nói: “Trước đây nhờ các vị chiếu cố, sau này còn mong được các vị nâng đỡ.”

Ngồi quanh bàn rượu rõ ràng là mấy vị Ban đầu bị Ngụy Trường Nhạc đuổi khỏi Nha môn.

Thủ lĩnh Tạo ban Tào Phi, thủ lĩnh Khoái ban Uông Khuê và ngục tốt Tống Đức đều đã ngà ngà say, mấy nam nhân khác ngồi cùng bàn cũng tỏ vẻ cung kính.

“Không thể uống nữa” Tào Phi đã say bảy tám phần, xua tay nói, “Đừng để lỡ việc chính.”

Một nam nhân mặt chuột, để râu quai nón bên cạnh cười nói: “Tào đầu, ngài đừng lo, nhất định sẽ không lỡ. Chúng ta đã dặn dò xong xuôi, chỉ đợi đến giờ, ta sẽ đích thân dẫn người, lập tức hành động.”

“Thử lão tam, tối qua ngươi làm quá rồi.” Ngục tốt Tống Đức cau mày nói: “Ngươi gian dâm hai mẹ con nhà kia, khiến cả nhà họ bị diệt môn, thật sự quá phận.”

Tên mặt chuột râu quai nón cười nịnh nọt: “Tống đầu, vốn dĩ ta cũng không định làm vậy, nhưng lúc đó cô nương kia ăn mặc mỏng manh, nhìn thấy bộ ngực căng tròn của nàng, ta nhất thời không nhịn được. Ta đang còn cao hứng, nữ nhi của nàng lại tới can ngăn, ta liền làm luôn cả hai. Ngài cũng biết, ta đây chỉ có chút sở thích này, hắc hắc...!” “Tống Đức, ngươi đúng là lòng dạ đàn bà.” Uông Khuê bực bội nói: “Không làm lớn chuyện, sao có thể bức đi tên họ Ngụy kia? Tên tiểu tử đó ép chúng ta đến mức này, chúng ta còn khách khí cái gì.”

Tào Phi gật đầu: “Lão Uông nói đúng. Làm hai nữ nhân thì tính là gì? Chuyện càng lớn, dân chúng càng phẫn nộ, tên họ Ngụy kia không ứng phó được thì sẽ phải cút xéo. Mẹ kiếp, tưởng là con cháu Ngụy thị thì có thể hoành hành bá đạo ở Sơn Âm, cũng không chịu mở to mắt ra xem đây là nơi nào.”

“Tên tiểu tử đó nhậm chức chưa được mấy ngày, đã làm Sơn Âm rối loạn, thượng cấp chắc chắn sẽ truy cứu tội của hắn.” Uông Khuê nói với Thử Tam: “Thử lão tam, cứ mạnh tay mà làm, phía sau có chúng ta chống lưng, không cần sợ hãi.”

Thử lão tam cười hề hề: “Ta thật sự không sợ. Uông bộ đầu, vợ hai của Mạc gia xinh đẹp mê người, cái miệng, cái eo, còn có cái mông... chậc chậc, ta nhìn hai lần rồi, không thể nào quên được. Nếu có thể ngủ với nàng một lần, có chết cũng đáng.”

“Thử lão tam, ngươi phải nhớ kỹ, không được động đến các gia đình quyền quý.” Tào Phi nghiêm mặt nói: “Mạc gia tuy không phải là ba đại gia tộc, nhưng ở Sơn Âm cũng là danh gia vọng tộc. Động đến Mạc gi, chính là động đến toàn bộ tầng lớp sĩ phu Sơn Âm, hậu quả thế nào ngươi tự biết."

Thử lão tam vội vàng nói: “Biết rồi biết rồi, ta cũng chỉ nói chơi thôi, tuyệt đối không dám trêu chọc sĩ phu.”

“Lão Ngũ, sau này Ngũ Tiên Xã giao cho ngươi.” Tào Phi nhìn vê phía nam nhân mặt sẹo, “Điển Sử đã nói, Dương Hùng làm Ngũ Tiên Xã chướng khí mù mịt, càng ngày càng không hiểu quy củ, ngươi phải chấn chỉnh lại cho tốt. Đừng để người ta nhắc đến Ngũ Tiên Xã là như thấy quỷ.”

Uông Khuê lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy. Việc cần làm thì phải làm, nhưng phải ngoài mặt tươi cười. Ngươi nhìn đám tạp chủng trong Ngũ Tiên Xã kia mà xem, đứa nào đứa nấy hung thần ác sát, sợ người khác không biết chúng là kẻ xấu.” Nam nhân mặt sẹo Lang Ngũ cười nói: “Dương Hùng chính là kẻ bất tài. Các vị yên tâm, Ngũ Tiên Xã trong tay ta nhất định sẽ có thay đổi lớn.”

Gã vừa dứt lời, liền nghe thấy một giọng nói từ bên ngoài vọng vào: “Bất tài? Lão Ngũ, ngươi nói về đại ca mình như vậy sao?”

Giọng nói này rất đột ngột, theo lý mà nói lúc này không ai dám tự tiện xông vào quấy rầy.

Mọi người có mặt đều gần như đồng thời nhìn qua, chỉ thấy một người từ ngoài cửa chậm rãi bước vào.

Nhìn thấy người đến, sắc mặt mọi người đều biến đổi, Khuyển Lục vốn im lặng bỗng thất thanh: “Đại...đại cal”

Người bước vào lại chính là đại đầu lĩnh Ngũ Tiên Xã, Dương Hùng.

Dương Hùng chậm rãi bước vào, phía sau đi theo mấy tên đại hán, chặn cửa chính. “Dương Hùng, sao ngươi lại ra ngoài được?” Tào Phi cau mày.

Dương Hùng không nhìn y, trực tiếp đi tới, một cước đá Thử lão tam ra, sau đó ngồi vào chỗ trống, cầm lấy một vò rượu trên bàn, ngửa cổ tu ừng ực.

Mọi người ở đây đều hai mặt nhìn nhau.

Dương Hùng mười mấy tuổi đã lăn lộn ở Sơn Âm, cuối cùng có thể ngồi lên vị trí đại đầu lĩnh Ngũ Tiên Xã, bản thân đã chứng minh lão là một kẻ tàn nhẫn.

Trong mắt những đại nhân vật, Dương Hùng quả thực như con kiến hôi, nhưng trong mắt đám lưu manh ở Sơn Âm, lão ta thực sự là một nhân vật lợi hại.

Trước khi Ngũ Tiên Xã được thành lập, lão vốn là lão đại của băng nhóm lớn nhất Sơn Âm, sau đó lại ngồi lên ghế đầu lĩnh Ngũ Tiên Xã, mấy năm qua, đám người Ngũ Tiên Xã vẫn còn kính sợ hắn. Đặc biệt là Lang Ngũ, kẻ đã cướp vị trí của Dương Hùng, lúc này thấy lão ta bình an trở về, trong lòng tự nhiên chột dạ.

Thấy Dương Hùng uống cạn vò rượu, Tào Phi không nhịn được lại hỏi một câu: “Sao ngươi lại ra ngoài được?”

Dương Hùng cầm lấy một cái giò heo hun khói, cắn một miếng lớn, rồi mới nói: “Ta ở trong ngục chịu khổ vì các ngươi, các ngươi lại ở đây ăn nhậu linh đình, thật sự là quá bạc tình bạc nghĩa. Bao nhiêu năm qua chúng ta xưng huynh gọi đệ, hôm nay ta gặp nạn, các ngươi chẳng lẽ không nghĩ đến chuyện cứu ta ra ngoài?”

Uông Khuê vốn vẻ mặt kinh ngạc, lúc này lại đột nhiên cười nói: “Lão Xà, mọi người đều rất lo lắng cho ngươi, cũng đang bàn bạc xem làm cách nào để cứu ngươi ra ngoài. Ngươi có thể bình an trở về thật sự là quá tốt rồi. Nào nào nào, mọi người rót đầy rượu, cùng kính lão Xà một chén.”

“Đừng vội uống rượu.” Dương Hùng nói: “Ta muốn hỏi các ngươi, đây là nhà của ta, chủ nhà không có mặt, sao các ngươi lại tụ tập ở đây?”

Mọi người đều im lặng.

“Lão Ngũ, ngươi nói.” Dương Hùng ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm nam nhân mặt sẹo Lang Ngũ, lạnh giọng nói: “Vừa rồi nghe ngươi nói, Ngũ Tiên Xã trong tay ngươi thế này thế nọ, ta thấy lạ, đại đầu lĩnh Ngũ Tiên Xã là ta, từ khi nào Ngũ Tiên Xã lại nằm trong tay ngươi?”

Lang Ngũ cũng mặt mày âm trầm, một tay nắm chặt, thản nhiên nói: “Dương Hùng, ngươi làm việc bất lợi, để lộ sơ hở cho tên họ Ngụy kia, Ngũ Tiên Xã không chứa chấp ngươi nữa. Từ nay về sau, Ngũ Tiên Xã do ta thống lĩnh, căn nhà này... tự nhiên cũng là của ta”

“Dương Hùng?” Dương Hùng cười ha hả: “Bây giờ ngay cả đại ca cũng không gọi, dám trực tiếp gọi tên ta?” Thử lão tam ở bên cạnh cười ninh nọt: “Đại... đại ca, mọi người đều nghĩ huynh không ra được, Điển Sử đại nhân đích thân nói, sau này Ngũ Tiên Xã do lão Ngũ lãnh đạo”

“Ta không nghe thấy.” Dương Hùng cười lạnh: “Trừ phi ta nghe thấy Điển Sử tự mình nói ra”

Tào Phi lạnh lùng nói: “Điển Sử đúng là đã nói.”

“Ta nói rồi, ta không nghe thấy." Dương Hùng ném miếng giò còn lại lên bàn, “Bảo Điển Sử tự mình đến nói với ta.”

Tào Phi liếc nhìn mấy tên đại hán chặn cửa, cười lạnh: “Dương Hùng, ngươi muốn tạo phản sao?”

“Họ Tào, ngươi là cái thá gì?” Dương Hùng không hề khách khí, nhìn thẳng vào Tào Phi: “Hôm qua ngươi là Ban đầu, hôm nay ngươi cái đéo gì cũng không phải. Không có sự đồng ý của ta, ngươi dám chạy đến nhà ta ăn uống linh đình, ai cho ngươi lá gan đó?” Nụ cười trên mặt Uông Khuê tắt ngấm, gã cau mày: “Lão Xà, ngươi có phải uống say rồi không? Sao lại nói năng như vậy? Còn không mau xin lỗi Tào đầu?”

“Uông Khuê, Tào Phi, các ngươi tuy trước kia là Ban đầu, nhưng thật sự đánh nhau, hai người các ngươi line thủ cũng chưa chắc là đối thủ của ta.” Dương Hùng lạnh lùng nói: “Ta mười mấy tuổi đã bắt đầu liều mạng với người ta, bằng nghề đao kiếm sống đến bây giờ, thật sự không sợ liều mạng.”

Tào Phi mặt mày tím tái, định đứng dậy nhưng bị Uông Khuê kéo lại.

“Lão Tam, ngươi theo ai?” Dương Hùng liếc nhìn Thử lão tam bên cạnh.

Thử lão tam tự nhiên hiểu ý hắn, gã khẽ đảo mắt, cười nói: “Đại...đại ca, chúng ta là huynh đệ kết nghĩa, đừng làm mất hòa khí. Huynh mãi mãi là đại ca của đệ, nhưng... Điển Sử đại nhân đã giao Ngũ Tiên Xã cho lão Ngũ, chúng... chúng ta đương nhiên phải tuân theo ý của Điển Sử đại nhân.” Dương Hùng chuyển ánh mắt sang Khuyển Lục, tuy không nói gì nhưng ý tứ rất rõ ràng. Khuyển Lục cúi đầu im lặng hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu nói: “Đại ca, năm đó huynh đã cứu mạng đệ, những năm qua cũng rất hậu đãi đệ, tiểu đệ nợ huynh một mạng, cũng nợ huynh ân tình. Sau này nếu huynh gặp khó khăn, đệ sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng... lão Tam nói đúng, Điển Sử đại nhân đã giao Ngũ Tiên Xã cho lão Ngũ, chúng ta đương nhiên sẽ ủng hộ lão Ngũ. Huynh kính lão Ngũ một chén rượu, mọi người vẫn là huynh đệ, sau này lão Ngũ cũng sẽ không bạc đãi huynh.”

Dương Hùng nghe vậy cười to, “Huynh đệ? Ha ha ha ha, thật là huynh đệ tốt.”

Thấy mọi người đều ủng hộ mình, Lang Ngũ lập tức đắc ý, lạnh giọng nói: “Dương Hùng, đừng ở đây làm loạn nữa. Ta nói rồi, Ngũ Tiên Xã không chứa chấp ngươi, lập tức cút khỏi đây."

“Ta lăn lộn nhiều năm, không phải mấy câu nói của các ngươi là có thể đuổi đi được” Sắc mặt Dương Hùng đột nhiên trở nên lạnh lẽo như sương giá, ánh mắt mang theo sát ý, nhìn về phía ngục tốt Tống Đức: “Tống Đức, bây giờ ngươi đi gọi Điển Sử đến đây, nếu y tự mình nói giao Ngũ Tiên Xã cho Lang Ngũ, ta lập tức cút xéo. Ta biết tối nay các ngươi còn nhiều việc phải làm, nhưng trước khi Điển Sử đến, ai cũng không được rời khỏi đây.”

“Ngươi nói không rời khỏi thì không rời khỏi được sao?” Tào Phi cười lạnh: “Ngươi là cái thá gì?”

Dương Hùng lạnh lùng nhìn Tào Phi, “Họ Tào kia, ngươi đừng quên mấy năm nay lão đại Ngũ Tiên Xã là ta. Tuy có nhiều tên ăn cây táo, rào cây sung, nhưng dưới trướng ta cũng có huynh đệ trung thành. Những người các ngươi bố trí bên ngoài ta đều đã sai đi cả rồi, hiện tại đều là người của ta, muốn động thủ thì bất cứ lúc nào cũng làm được.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top