Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)
  4. Chương 51: Huynh đệ Kim Lan

Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)

  • 69 lượt xem
  • 2072 chữ
  • 2025-05-01 06:43:44

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tào Phi chậm rãi đứng dậy, nói: 'Lão tử bây giờ liền đi ra ngoài, xem xem kẻ nào dám cản ta?"

Y xoay người nhấc chân định đi, mấy tên tráng hán canh cửa lập tức căng thẳng, siết chặt nắm đấm.

Uông Khuê lại kéo vạt áo Tào Phi, cười nói: Làm huynh đệ bao nhiêu năm, đừng vì chút chuyện nhỏ mà sứt mẻ tình nghĩa. Tào đầu, lão Xà nói cũng không phải không có lý. Hắn còn chưa tận tai nghe lệnh của Điển Sử, lòng còn nghi hoặc cũng là lẽ thường. Nhiều chuyện chỉ cần nói rõ ràng, ắt sẽ hóa nhỏ."

Tống Đức cũng đã đứng dậy nói: "Ta bây giờ sẽ đi gặp Điển Sử, mời ngài ấy lại đây, các vị ở đây chờ."

"Tống Đức, ngươi nói với Điển Sử, ta chỉ muốn nghe ngài ấy tự mình nói một câu." Xà Đại Dương Hùng thở dài: 'Năm xưa là ngài ấy để ta lập nên Ngũ Tiên Xã, hôm nay muốn ta rời đi, ta chỉ nghe lời ngài ấy mà thôi."

Tống Đức cũng không dài dòng, bước nhanh rời đi, đám tráng hán trước cửa cũng không ngăn cản.

"Nào nào nào, ngồi xuống uống rượu." Uông Khuê kéo Tào Phi ngồi xuống, lại cầm bầu rượu, rót cho Tào Phi một chén, rồi mới cười nói: 'Chúng ta những năm nay tuy chức vụ khác nhau, nhưng đều là vì Điển Sử làm việc, nói rõ hơn đều là vì Tán Giáo Lang mà làm việc, là huynh đệ ruột thịt. Lão Xà, ngươi có thể ra ngoài, mọi người đều rất vui mừng, kỳ thực ngươi cũng không cần vội. Công lao của ngươi, chúng ta đều rõ ràng, Tán Giáo Lang và Điển Sử cũng đều rõ ràng, sao có thể bạc đãi ngươi được chứ?"

"Đúng đúng đúng." Thử Tam tiến lại gần, rót rượu cho Dương Hùng, "Đại ca, cho dù Điển Sử giao Ngũ Tiên Xã cho lão Ngũ, cũng chắc chắn sẽ an bài chức vụ khác cho huynh. Huynh đã lập công cho mọi người, lần này lại chịu khổ, sau này tự nhiên sẽ được trọng dụng."

Tào Phi lại lạnh mặt, nhìn chằm chằm Dương Hùng hỏi: "Ngươi bị giam trong ngục Huyện nha, sao có thể ra ngoài?" Dương Hùng nâng chén rượu, không để ý tới.

"Phải đấy, lão Xà, tên họ Ngụy kia sao lại đại phát thiện tâm thả ngươi ra?" Uông Khuê cười nói: "Nghe nói tên này là kẻ tiểu nhân đê tiện."

Dương Hùng uống cạn một hơi, đặt chén rượu xuống nói: "Trong Nha môn bây giờ loạn thành một đoàn, Ngụy Trường Nhạc nào còn rảnh mà để ý đến ta. Cai ngục ta quen biết, hứa cho hắn năm trăm lượng bạc, để hắn bỏ việc cai ngục, lấy bạc hưởng phúc. Chốc nữa ta sẽ đưa bạc cho hắn."

"Ra tay hào phóng." Uông Khuê giơ ngón tay cái lên.

"Năm trăm lượng mua một mạng cũng không đắt." Dương Hùng nói: "Ở trong ngục, nếu tên họ Ngụy kia thật sự nhớ ra, nói không chừng cái mạng của ta cũng không còn." Thử Tam cười nói: "Đại ca, Ngụy Trường Nhạc tự thân khó bảo toàn, không cần mấy ngày, hắn sẽ cụp đuôi bỏ chạy khỏi Sơn Âm."

"Ta nghe nói tối qua hai con phố trong thành bị cháy lớn, còn có người gây án." Dương Hùng nói: "Nha môn chính vì những chuyện này mà rối loạn. Lúc ta rời đi, nghe cai ngục nói Ngụy Trường Nhạc hiện tại căn bản không biết làm sao, trốn trong Huyện nha không dám ra ngoài."

Thử Tam càng đắc ý, khoe khoang nói: "Đại ca, chuyện tối qua đều là do chúng ta làm, chính là..."

Gã chưa nói xong, Tào Phi đã ho mạnh hai tiếng, rõ ràng là nhắc nhở Thử Tam đừng nói tiếp.

Dương Hùng thấy vậy lại cười ha hả, quay sang Lang Ngũ nói: "Lão Ngũ, ngươi thấy chưa? Lão tử làm chó cho bọn chúng bao nhiêu năm, thứ gì cũng đổ lên đầu ta, ta đầu gánh hết. Nhưng một khi thất thế, bọn chúng ngay cả chó cũng không cho ngươi làm. Ngươi cũng không phải kẻ ngu, kết cục của ta hôm nay, há chẳng phải là kết cục của ngươi sau này?” Khóe mắt Lang Ngũ giật giật, rõ ràng là rất cảm khái với lời của Dương Hùng, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

Uông Khuê thấy vậy lập tức nói: "Tào đầu, đều là người một nhà, chẳng lẽ còn không tin tưởng huynh đệ mình? Lão Xà, chúng ta không nói, ngươi cũng rõ ràng, không đến vạn bất đắc dĩ, chúng ta cũng sẽ không đi đến bước đường này. Là Ngụy Trường Nhạc khinh người quá đáng, ép chúng ta đến nước này. Hắn bất nhân, chúng ta cũng không cần khách khí với hắn. Chúng ta làm như vậy chính là muốn bức hắn ra khỏi Sơn Âm, tuy thủ đoạn có hơi mạnh tay, nhưng nguyên nhân gây ra những cái chết kia chẳng phải đều là vì Ngụy Trường Nhạc hắn?"

Dương Hùng hỏi: "Tối qua đã khiến Ngụy Trường Nhạc rối loạn, tối nay các ngươi còn hành động nữa không?”

"Có." Thử Tam lập tức nói: "Đại ca, lát nữa chúng ta sẽ xuất phát, nên làm thế nào cũng đã bàn bạc xong. Liên tục ba ngày làm như vậy, Ngụy Trường Nhạc e là chỉ muốn tự tử" Dương Hùng nhìn lướt qua Thử Tam, Lang Ngũ và Khuyển Lục, hỏi: "Lần này giết người phóng hỏa, Điển Sử có cho các ngươi lệnh bài không?"

Ba người nhìn nhau.

"Ngươi có ý gì?" Tào Phi lạnh lùng hỏi.

Dương Hùng chậm rãi nói: "Trước đây cưỡng đoạt dân chúng, thậm chí ức hiếp nam nữ, ở huyện nhỏ biên cương như Sơn Âm này cũng không tính. Dù sao các quan trên cũng sẽ không quan tâm đến sống chết của thường dân, huống chỉ là Sơn Âm nơi bọn họ coi là ổ trộm cướp. Thêm nữa lại luôn có Tán Giáo Lang che chở, có thể yên tâm vô sự. Ban đầu ta dám để Ngũ Tiên Xã làm những chuyện đó chính là biết làm rồi cũng sẽ không chuốc họa vào thân."

"Dương Hùng, ngươi muốn nói gì?" Lang Ngũ nhịn không được hỏi.

"Nhưng bây giờ khác rồi, Hà Đông Ngụy thị cũng nhúng tay vào Sơn Âm, Sơn Âm này không phải là nơi Tán Giáo Lang có thể một tay che trời nữa." Dương Hùng tự rót cho mình một chén rượu, uống nửa chén rồi mới nói tiếp: "Lần này các ngươi đốt hai con phố, cướp bóc trong thành, thậm chí còn cưỡng hiếp phụ nhân đến chết, chuyện này cho dù đặt ở trước kia cũng không phải chuyện nhỏ, rất có thể sẽ kinh động đến thượng cấp. Giờ Ngụy Trường Nhạc ngồi chễm chệ trong Huyện nha, các ngươi dưới mắt hắn gây ra những vụ án này, tự cho là có thể bức hắn đi, nhưng các ngươi có từng nghĩ, có phải đang đưa hắn cái cớ hay không?"

Khóe miệng Thử Tam hơi giật, nói: "Hắn... hắn chẳng lẽ biết là chúng ta làm?"

"Là ngươi cho hắn ngu ngốc, hay là chính ngươi quá ngu ngốc?" Dương Hùng dường như bị chọc cười: "Ngay cả dân chúng bình thường cũng có thể đoán được là các ngươi làm, Ngụy Trường Nhạc lại không biết?"

Lang Ngũ cười lạnh: "Biết thì sao, hắn có bằng chứng gì?"

"Xem ra các ngươi thật sự đối với Hà Đông Nguy thị chẳng biết gì cả." Dương Hùng thở dài: "Các ngươi chẳng lẽ thật sự chưa từng nghe đến tên quỷ hồ ly Hồ Dược Sư? Đó chính là nhân vật lợi hại được xưng tụng là trinh sát đệ nhất thiên hạ, lại là nghĩa tử của tổng quản Mã quân Ngụy Như Tùng. Nghe nói chỉ cần Hồ Dược Sư muốn điều tra, không có chân tướng nào không tra ra được, cũng không có bằng chứng nào không lấy được."

Tào Phi bưng chén rượu, khinh thường nói: "Trên đời này người danh bất hư truyền nhiều lắm, ta không tin cái tên quỷ hồ ly kia thật sự lợi hại như vậy. Hơn nữa hắn chẳng lẽ lại chạy đến Sơn Âm này?"

"Chuyện này khó nói." Dương Hùng không nhìn Tào Phi, chỉ nhìn chằm chằm Lang Ngũ: "Lần này dù Ngụy Trường Nhạc đi hay ở, hắn nhất định sẽ có bằng chứng của hung thủ gây án. Đạo lý rất đơn giản, nếu hắn ở lại, để xoa dịu cơn giận của dân chúng thì nhất định phải phá được những vụ án này tìm ra hung thủ, cho nên nhất định sẽ điều tra đến cùng. Ngược lại, nếu hắn thật sự bị bức bách rời khỏi Sơn Âm, trở về Thái Nguyên, ngươi nghĩ hắn sẽ nuốt trôi cục tức này? Hay nói cách khác, Hà Đông Nguy thị có thể nuốt trôi cục tức này hay sao?" Mấy tên đầu lĩnh Ngũ Tiên Xã mơ hồ cảm thấy sự việc đúng là không ổn, sắc mặt bắt đầu khó coi.

"Cho nên dù thế nào, Ngụy gia nhất định phải lôi các ngươi ra.' Dương Hùng nói: 'Làm ra nhiều chuyện như vậy, các ngươi thật sự cho rằng không để lại chút manh mối nào? Đến lúc đó Hà Đông Nguy thị tìm đến Ngũ Tiên Xã, không biết các ngươi còn sống được không?”

Khuyển Lục ít nói cuối cùng cũng mở miệng: "Chúng ta cũng chỉ là làm theo lệnh của Điển Sử đại nhân."

"Bằng chứng đâu?" Dương Hùng vươn tay cười nói: "Ngài ấy cho các ngươi lệnh bài sao? Đến lúc đó các ngươi có bằng chứng chứng minh là Hầu Thông chỉ thị? Kết quả chẳng phải lại giống như trước đây, tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu Ngũ Tiên Xã, rồi mấy tên các ngươi bị lôi ra đường chém đầu."

Thử Tam nhịn không được nói: "Tán Giáo Lang là người của Hà Đông Mã thị, Hà Đông Mã thị thế lực hùng hậu, nhất định sẽ bảo vệ chúng ta."

Dương Hùng nghe vậy lại cười to, nói: 'Nếu y có thể bảo vệ các ngươi, lúc trước tại sao không bảo vệ ta? Những chuyện các ngươi làm khiến dư luận phẫn nộ, nhất định sẽ bốc mùi hôi thối, ai dính vào cũng sẽ hôi thối theo. Chẳng lẽ các ngươi mong Hà Đông Mã thị bất chấp thanh danh gia tộc bị hủy hoại, sẽ dốc sức bảo vệ các ngươi?"

Mấy người nhất thời im lặng.

Ai cũng biết rõ, đối với Hà Đông Mã thị mà nói, Ngũ Tiên Xã còn không bằng con kiến, sao có thể thật sự vì đám ô hợp này mà hủy hoại danh tiếng.

"Cho nên ta mới hỏi các ngươi, có lệnh bài của Hầu Thông hay không." Dương Hùng bưng chén uống cạn số rượu còn lại, thong thả nói: "Nếu có lệnh bài của ngài ấy, chứng minh tất cả đều do ngài ấy chỉ thị, đến lúc đó truy cứu, ngài ấy chính là chủ mưu, các ngươi chỉ là tòng phạm, có lẽ có thể bảo toàn tính mạng. Tuy khả năng không lớn, nhưng còn hơn không có chút hy vọng nào." Sắc mặt Uông Khuê và Tào Phi lúc này cũng khó coi đến cùng cực.

Bọn họ không phải cảm thấy Dương Hùng đang hù dọa, mà ngược lại, chỉ cảm thấy lời đối phương nói cực kỳ có lý.

Ngũ Tiên Xã trong mắt Mã thị còn không bằng con kiến, đám ác lại Hầu Thông lại bị đuổi khỏi Nha môn này cũng chẳng đáng giá nhắc tới, nếu đám người Ngũ Tiên Xã gặp đại nạn, đám ác lại này cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp. *ác lại: quan ác

"Cho nên các ngươi thật sự cho rằng hôm nay ta đến để tranh lại vị trí lão đại?" Dương Hùng vẻ mặt đắc ý: "Vị trí này bây giờ như ngồi trên lửa, ngồi lên rồi không xuống được, cuối cùng nhất định sẽ bị thiêu sống. Ta tránh còn không kịp, sao còn muốn ngồi lên?" Lão nâng chén không, làm động tác mời rượu với Lang Ngũ, cười nói: "Lão Ngũ, ngươi gánh vác trọng trách này cho đại ca, đại ca thật sự vô cùng cảm kích, không uổng công kết giao huynh đệ với ngươi, lúc khó khăn, ngươi thật sự có thể gánh vác!"

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top