Ba vị mệnh quan triều đình huyện Sơn Âm cùng nhau xuất hiện khiến ngay cả Hầu Thông cũng biến sắc.
"Hầu Điển Sử, ta biết ngươi và Ngũ Tiên Xã luôn có quan hệ mờ ám." Đinh Thịnh thở dài. "Ta vốn tưởng ngươi chỉ nhận chút bạc lẻ tiêu xài, nào ngờ ngươi vì trả thù Đường tôn mà cấu kết với đám người Ngũ Tiên Xã, gây ra đại án tày trời này."
Tưởng Uẩn dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng, chỉ lắc đầu, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Hầu Thông tuy khóe mắt giật giật, nhưng vẫn không hề nao núng, hỏi: "Hai vị đại nhân chẳng lẽ muốn giúp Ngụy Trường Nhạc làm chứng?"
Hai vị tá quan nhìn nhau, Tưởng Uẩn định nói lại thôi, Đinh Thịnh do dự một chút mới nói: "Không phải giúp ai, mà là pháp luật nghiêm minh, chúng ta tin vào những gì mình nghe thấy, nhìn thấy."
"Sớm đã nhìn ra các ngươi tâm thuật bất chính." Hầu Thông cười khẩy. "Ta biết ý đồ của các ngươi, chẳng qua là thấy không có tiền đồ, gặp được con cháu Ngụy thị liền lập tức sinh dị tâm mà thôi. Các ngươi muốn dựa vào đại thụ Ngụy thị để leo lên, chỉ tiếc là các ngươi quên mất, đắc tội với Mã thị, các ngươi vẫn chẳng có tiền đồ gì đâu."
Tào Phi cũng cười lạnh: "Đinh Huyện thừa, Tưởng Chủ bộ, ta khuyên hai vị hãy suy nghĩ cho kỹ. Những năm nay hai vị ăn cơm Mã thị, bây giờ lại đập vỡ bát cơm của Mã thị, đầu nhập vào Ngụy thị, thử nghĩ xem sẽ có kết quả gì."
Tưởng Uẩn vốn không muốn nói nhiều, nghe đến đây liền nổi giận: "Trong thiên hạ đều là vương thổ, chúng ta ăn cơm triều đình, từ bao giờ lại ăn cơm Mã thị?"
Ngụy Trường Nhạc cười nói: "Hầu Thông, sự đã đến nước này, bản quan cũng không dài dòng với các ngươi nữa. Cho các ngươi một con đường, bây giờ ngay trước mặt chúng ta, viết xuống nhận tội trạng, những kẻ tham gia vụ án đêm qua trong thành, bất kể là kẻ chủ mưu hay trực tiếp hành động đều ấn tay vào, sau đó theo bản quan về Nha môn." "Nực cười." Hầu Thông không giận mà cười. "Nguy Trường Nhạc, ngươi ở Thái Nguyên quen tác oai tác quái, tưởng rằng đến Sơn Âm cũng có thể hò hét sao?"
"Ồ?" Ngụy Trường Nhạc sắc mặt không đổi, hỏi ngược lại: "Vậy ngươi muốn thế nào?" Hầu Thông chậm rãi đứng dậy, hai tay chắp ra sau, thản nhiên nói: "Đến nước này, nếu như thúc thủ chịu trói, kết quả sẽ ra sao, trong lòng các ngươi đều rõ. Kẻ nào bằng lòng thúc thủ chịu trói thì bây giờ quỳ xuống trước mặt Ngụy Trường Nhạc."
Lời này của lão ta đương nhiên là nói với mấy người bên cạnh.
"Lão tử thà chết ở đây, cũng quyết không thúc thủ chịu trói!" Tào Phi hung dữ nói. Uông Khuê nói: "Điển Sử, thuộc hạ nghe theo ngài."
Mấy người Ngũ Tiên Xã nhìn nhau, Lang Ngũ siết chặt nắm đấm nói: "Thúc thủ chịu trói chính là chết, nam nhân đại trượng phu tuyệt đối không thể chết một cách nhục nhã như vậy."
"Có ý chí như vậy là tốt." Hầu Thông ánh mắt lóe lên sát ý lạnh lùng. "Việc đã đến nước này, chúng ta không còn lựa chọn nào khác." Lão ta đưa tay chỉ về phía Ngụy Trường Nhạc: "Giết hắn!"
Lời vừa ra khỏi miệng, dù những người khác đều hận Ngụy Trường Nhạc thấu xương cũng đều biến sắc.
"Điển Sử, muốn... muốn giết con cháu Ngụy thị?" Thử Tam lộ vẻ kinh hãi, run giọng nói: "Chuyện này...!"
Hà Đông Ngụy thị, đây là gia tộc khiến người ta nghe mà biến sắc.
Những người này đều biết, Hà Đông Ngụy thị không chỉ đơn giản là gia tộc Nguy thị, đằng sau cái tên này là một vạn thiết ky như sói như hổ.
Trong thiết ky Ngụy thị có quá nhiều cái tên khủng bố khiến người ta nghe mà kinh sợ, bất kỳ ai trong số đó cũng đủ khiến người ta lạnh sống lưng.
Bây giờ lại muốn giết Nhị công tử Nguy thị, quả thật là không thể tưởng tượng nổi. Nhưng mấy người bọn họ lại biết, chuyện này nghe thì hoang đường, nhưng dường như lại là việc bất đắc dĩ phải làm lúc này.
"Sợ cái gì." Hầu Thông lại rất bình tĩnh. "Hắn đã ép chúng ta vào đường cùng, chẳng lẽ chúng ta còn chờ hắn vung đao lấy mạng chúng ta sao? Giết hắn, chúng ta lên núi." Lên núi, tự nhiên chính là làm thảo khấu.
Trong địa phận huyện Sơn Âm núi non trùng điệp, với thực lực của Hầu Thông và Ngũ Tiên Xã, tùy tiện tìm một ngọn núi làm doanh địa, cũng có thể trở thành một nhóm sơn phỉ hùng mạnh.
"Thiết ky Ngụy thị sẽ không bỏ qua cho chúng ta." Lão lại ngục Tống Đức ở phía sau lo lắng nói: "Cho dù lên núi, Ngụy thị cũng sẽ đuổi cùng giết tận chúng ta."
Hầu Thông không quan tâm nói: "Nếu thiết ky Nguy thị thật sự đánh tới, chúng ta sẽ đi Vân Châu."
"Vân Châu?" Uông Khuê kinh ngạc nói: "Điển Sử, chúng ta... chúng ta đến Vân Châu làm gì? Nơi đó đã là thiên hạ của người Thát Đát."
Hầu Thông nói: "bai hãn Thát Đát sớm đã giao Vân Châu cho Hữu Hiền Vương của bọn chúng, bây giờ Vân Châu do Hữu Đại đô úy dưới trướng Hữu Hiền Vương cai trị. Các ngươi có biết Hữu Đại đô úy là ai không?"
Lão ta bàn bạc đường lui sau khi gây án ngay trước mặt Ngụy Trường Nhạc, rõ ràng là đã quyết tâm giết người.
"Nghe nói... Hữu Đại đô úy là người Lương."
"Đúng vậy, Mạc Hằng Nhạn từng là Trưởng sử Vân Châu, không được trọng dụng nên đã bị người Thát Đát mua chuộc." Hầu Thông nói: "Năm đó người Thát Dat công phá Vân Trung thành, nghe nói là do Mạc Hằng Nhạn nội ứng ngoại hợp, lập được đại công cho người Thát Đát. Người này đầu quân cho người Thát Đát, Hữu Hiền Vương rất coi trọng hắn, phong cho hắn chức Hữu Đại đô úy, giao Vân Châu cho hắn cai quản. Mấy năm nay hắn chiêu hiền đãi sĩ, cũng đề bạt không ít người Lương làm quan."
Thử Tam lộ vẻ vui mừng, nói: "Điển Sử, chúng ta đi đầu quân cho Mạc Hằng Nhạn, liệu hắn có trọng dụng chúng ta không?"
"Nếu là trước đây, thân phận chúng ta thấp hèn, đến Vân Châu cũng chẳng có ích gì." Khóe miệng Hầu Thông nhếch lên nụ cười. 'Nhưng nếu chúng ta là đối tượng bị Hà Đông Ngụy thị truy sát, Mạc Hằng Nhạn nhất định sẽ coi chúng ta là thượng khách. Trong mười tám châu Hà Đông này, có mấy ai dám làm địch với Ngụy thị? Lại có mấy ai có thể bị Ngụy thị truy sát?"
Thử Tam hưng phấn nói: "Tốt, giết Ngụy Trường Nhạc, chúng ta sẽ đến Vân Châu." "Bàn bạc xong rồi chứ?" Ngụy Trường Nhạc cuối cùng lên tiếng, cười mỉm nói: 'Quyết định đi Vân Châu rồi?"
Thử Tam chỉ vào Ngụy Trường Nhạc nói: "Họ Ngụy, ngươi sắp chết đến nơi rồi, còn cười được sao?”
"Hai vị, các ngươi đều nghe rõ rồi chứ." Ngụy Trường Nhạc thở dài. "Bọn chúng không chỉ phạm đại án, mà còn chuẩn bị phản quốc đầu địch, đây không phải là bản quan vu oan bọn chúng đấy chứ”"
Đinh Thịnh mặt mày tái mét, nói: "Le nào như vậy, Hầu Thông, các ngươi... các ngươi thật là dám làm như thế."
Hầu Thông lạnh lùng nói: "Đinh Thịnh, Tưởng Uẩn, nể mặt mấy năm nay các ngươi còn biết điều, ta không giết các ngươi, mau cút đi."
"Điển Sử, giết một cũng là giết, giết ba cũng là giết.' Tào Phi xúi giục. "Hai tên này đã phản bội, đầu quân cho Nguy thị, tại sao lại tha cho bọn chúng?" Hầu Thông gật đầu nói: "Có lý, vậy thì giết hết cả đi."
Dương Hùng đã đưa tay nắm lấy con dao găm trên bàn, trâm giọng nói: "Bao vệ Nhị gial"
Mấy tên tráng hán dưới trướng lão liền định xông tới bảo vệ Ngụy Trường Nhạc, nhưng Ngụy Trường Nhạc lại lắc đầu, phân phó: 'Dương Hùng, việc của ngươi đã xong, dẫn theo người của ngươi rời đi trước."
Dương Hùng vẻ mặt kinh ngạc, cứ tưởng mình nghe nhầm: "Nhị gia, ngài... ngài bảo chúng ta đi?"
Đám người Hầu Thông và Lang Ngũ cộng lại có mười mấy người, Dương Hùng biết dù là Hầu Thông hay Lang Ngũ, thậm chí là Uông Khuê, đánh nhau cũng không phải là kẻ yếu, mình dẫn theo mấy người dưới trướng cùng Ngụy Trường Nhạc liều mạng còn có phần thắng.
Nhưng Ngụy Trường Nhạc lại yêu cầu lão dẫn người rời đi.
Chẳng lẽ Ngụy Trường Nhạc định một mình ứng chiến?
Tuy danh tiếng dũng mãnh của vị Nhị gia Ngụy thị này vang xa, nhưng liên quan đến sinh tử, nhiều người nhiêu sức, Ngụy Trường Nhạc muốn một mình ứng địch, có phải là quá tự tin không?
"Còn chưa đi?" Giọng Ngụy Trường Nhạc lạnh đi. "Đưa hai vị đại nhân rời khỏi đây." Dương Hùng do dự một chút, cuối cùng vẫn chậm rãi lui lại, cùng thuộc hạ hộ tống hai vị tá quan rời đi.
"Ngụy Trường Nhạc, ngươi cũng coi như là người có gan." Hầu Thông cười lạnh. "Lấy đầu ngươi đi dâng cho Mạc Hằng Nhạn, hẳn là có thể đổi lấy vinh hoa phú quý." Lão ta giơ tay lên, định ra hiệu cho mọi người xông lên. Nhưng tay còn chưa vung ra, lại nghe thấy tiếng bước chân đùng dung đùng vang lên tu câu thang bên ngoài, rõ ràng là lại có người xông lên.
Chẳng mấy chốc, một đám bóng đen xuất hiện ngoài cửa, điều đáng kinh hãi là những người này đều lưng hùm vai gấu, thân thể cường tráng, hơn nữa trong tay ai nấy đều cam đao.
"Đao... đao của chúng tai" Tào Phi nhìn thấy những thanh đao sáng loáng, thất thanh nói.
Hầu Thông và Uông Khuê cùng những người khác đương nhiên cũng nhìn thấy rõ, đều nhận ra trong tay đối phương là bội đao của Nha dịch Huyện nha.
Luật pháp Đại Lương rất nghiêm khắc, người bình thường căn bản không được mang theo binh khí.
Ngay cả Tráng ban trong Nha môn, trừ ngục tốt và trong những trường hợp đặc biệt, cũng không được mang theo binh khí.
Cho dù là Huyện lệnh cũng không có quyền để những người không được mang đao tự ý mang đao.
Nha dịch huyện Sơn Âm có thể mang đao gần như đều đã bị điều động ra ngoài, bây giờ một đám người cầm đao xuất hiện, tự nhiên là khiến người ta kinh hãi.
Việc đám người này đột nhiên xuất hiện đã khiến người ta chấn động, càng đáng sợ hơn là đối phương đều cầm đao, đánh nhau như thế này, đối phương đều có đao, còn bên này chỉ có thể dùng gậy gộc, binh khí căn bản không cùng đẳng cấp, mạnh yếu phân rõ.
"Ngụy Trường Nhạc, ngươi... ngươi dám để người ta tự ý mang theo binh khí?" Hầu Thông quát lớn. "Ngươi muốn tạo phản sao?"
Ngụy Trường Nhạc mỉm cười nói: 'Quên nói với các ngươi. Bản quan đã chiêu mộ ba mươi Nha dịch, bọn họ vừa mới nhập tịch lúc trời tối, đêm nay truy bắt tặc phỉ, vừa hay thử xem thủ đoạn của bọn họ thế nào. Đúng rồi, trước kia bọn họ đều là ky binh, từng phục vụ trong Thiết Mã doanh Vân Châu, không biết đao pháp có còn sắc bén hay không."
Thiết Mã doanh!
Hầu Thông cùng đám người lạnh toát cả người.
Một mình Khế Bật Loan xuất thân từ Thiết Mã doanh đã từng suýt chút nữa khiến Ngũ Tiên Xã tan thành mây khói, bây giờ xuất hiện lại là cả một đám lão binh Thiết Mã doanh.
Ánh mắt của những lão binh đó ánh lên vẻ khát máu, cho dù đã rời xa sa trường nhiều năm, nhưng sát khí của quân nhân thiết huyết vẫn chưa giảm bớt.
Ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm vào đám người trong phòng, giống như một bầy hổ sói nhìn chằm chằm vào con mồi, đang chờ đợi một bữa tiệc máu me bắt đầu.
"Giết hết cho ta!" Giọng điệu Ngụy Trường Nhạc nhẹ như mây gió, giống như bảo người ta giết vài con gà, thịt vài con dê vậy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận