Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)
  4. Chương 54: Tàn Sát

Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)

  • 68 lượt xem
  • 2353 chữ
  • 2025-05-01 07:07:17

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

"Rắc!"

Hầu Thông phản ứng đầu tiên. Chẳng đợi đám lão binh xông vào, lão ta đã dậm mạnh chân xuống đất.

Bên dưới là ván gỗ, lực dậm của lão cực kỳ mạnh mẽ, tấm ván lập tức nứt toác ra. Bên dưới ván gỗ vỡ vụn vậy mà lại cất giấu binh khí!

Lão ta cúi người, thò tay lấy ra một thanh đại đao, quát lớn: 'Muốn sống thì liều mạng một phen!" Chẳng chút do dự, cả người lão ta nhảy lên bàn thấp, mượn lực phóng về phía trước, thân như chim ưng, đại đao trong tay vung lên, chém thẳng về phía Ngụy Trường Nhạc.

Hầu Thông biết việc đã đến nước này, bản thân đã không còn đường lui.

Giết giặc trước giết vua, chém chết Ngụy Trường Nhạc trước, uy hiếp đám lão binh, có lẽ còn một tia sinh cơ.

"Giấu binh khí, quả nhiên là đã sớm chuẩn bị tạo phản!" Ngụy Trường Nhạc cười lạnh, thân hình bất động, vững như Thái Sơn.

Mắt thấy đao của Hầu Thông chém xuống, thế đao hung hãn, nhưng từ phía sau Ngụy Trường Nhạc lại xông ra một bóng người. Đó là một lão binh phản ứng nhanh nhẹn, giơ tay lên, đại đao trong tay đỡ ngang, chỉ nghe “choang” một tiếng, đại đao của Hầu Thông đã chém vào đao của lão binh nọ.

Song đao va chạm, tia lửa bắn ra tứ phía.

Nhưng cánh tay lão binh lại không hề nhúc nhích, vững như bàn thạch.

Hầu Thông biến sắc, đang định biến chiêu, Ngụy Trường Nhạc đã thừa cơ tiến lên, chưa đợi lão ta kịp phản ứng, một quyền đánh ra trúng ngay ngực Hầu Thông.

Hắn biết mình đã luyện được Sư Cương, lực lớn vô cùng. Lần trước trên đường thậm chí một quyền đánh nát xương tay tên thích khách Hắc Quỷ, cho nên đôi nắm đấm này tuyệt đối là lợi khí trời ban, tuyệt đối sẽ không làm hắn thất vọng.

mn

Hầu Thông cảm giác như ngực bị búa tạ đập trúng, cả người bay ngược ra sau.

"Ram' một tiếng, lão ta rơi trúng bàn thấp bày đầy rượu và thức ăn. Bàn thấp vỡ tan, rượu và thức ăn đổ đầy đất, dầu mỡ dính đầy người Hầu Thông.

"Qel"

Hầu Thông phun ra một ngụm máu tươi, nhất thời không thể đứng dậy.

"Giết!" Tào Phi và những người khác cũng nhân cơ hội lấy binh khí từ dưới ván gỗ. Thấy Hầu Thông bị đánh bay trong nháy mắt, trong lòng bọn họ vô cùng kinh hãi.

Nhưng đám người này cũng hiểu rõ, đêm nay muốn sống sót thì chỉ có thể liều mạng. Tiếng hét vang lên, Tào Phi dẫn đầu xông lên, những người khác không còn đường lui, cũng chỉ có thể cam đao xông tới.

Đám lão binh từng người một sát khí đằng đằng, cảm giác quen thuộc khiến máu họ sôi sục, tiếng gầm thét vang lên, họ chen nhau lao qua hai bên Ngụy Trường Nhạc.

Khi đám lão binh Thiết Mã Doanh xông vào trong, Ngụy Trường Nhạc lại quay người ra khỏi cửa, ung dung đi xuống lầu.

Căn phòng trên lầu khá rộng rãi, nhưng mấy chục người chen chúc nhau chém giết, Ngụy Trường Nhạc cũng không cần phải chen vào.

Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, hắn biết những lão binh này từng người một đều dũng mãnh, có thêm hắn cũng chẳng khác gì, hắn ở lại ngược lại khiến họ không thể thoải mái chém giết.

Đối với những lão binh này, Ngụy Trường Nhạc tuyệt đối có lòng tin, bọn họ nhất định có thể giải quyết chiến đấu một cách nhanh chóng.

Một đám cáo mượn oai hùm sao có thể so sánh với những lão binh dày dạn kinh nghiệm sa trường?

Ngụy Trường Nhạc đi thẳng xuống lầu, hai vị tá quan lúc này đang ở dưới lầu chờ đợi. Thấy Ngụy Trường Nhạc xuống, ánh mắt của hai người càng thêm kính sợ.

Dương Hùng và những người khác cũng đứng ở một bên, chờ Ngụy Trường Nhạc đi tới. Những người này không chỉ ánh mắt đầy sợ hãi, mà thân thể cũng không tự chủ được cúi xuống.

Lúc này Dương Hùng cũng rốt cuộc hiểu rõ, tại sao Ngụy Trường Nhạc lại để hắn dẫn người lui xuống trước, hóa ra là đã sớm chuẩn bị sẵn sát chiêu.

Không còn nghỉ ngờ gì nữa, sau khi đám lão binh này xông vào, nhất định sẽ không chút lưu tình.

Nếu lão còn dẫn người ở lại trên lầu, nói không chừng sẽ bị đám lão binh này ngộ thương.

"Nhị gia!" Dương Hùng cúi người thấp hơn.

Giờ khắc này, lão ta thậm chí còn cảm thấy may mắn.

May mắn vì trước đó mình đã bị giam vào ngục, nếu không thì đêm nay cái đầu của lão cũng khó giữ.

"Làm phiền hai vị đêm nay đến làm chứng." Ngụy Trường Nhạc nhìn hai vị tá quan, mỉm cười nói: 'Khiến hai vị phải kinh hãi. Nhưng nếu không có hai vị đến làm chứng, e rằng sẽ có người vu oan bản quan là công báo tư thù, lạm sát kẻ vô tội." Đỉnh Thịnh lập tức mở miệng: "Hầu Thông cấu kết với Ngũ Tiên Xã, gây hại cho dân chúng, giết người phóng hỏa, thậm chí còn định mưu hại Đường tôn. Đường tôn ra quyết định dứt khoát, trừ gian diệt bạo, anh minh thần võ, chúng ty chức đều tận mắt chứng kiến."

"Đúng vậy." Tưởng Uẩn cũng lập tức chắp tay nói: "Đám phản tặc Hầu Thông vậy mà còn muốn đầu hàng Thát Đát, đây là mưu phản. Bọn chó chết này, ngàn đao cũng khó chuộc tội!"

Dương Hùng nghe lời của hai vị tá quan, lại có cảm giác như sống sót sau tai nạn.

Nếu lão không vào ngục, chắc chắn sẽ bị Hau Thông ép buộc tham gia vào vụ án đêm hôm qua, như vậy sau khi bị Ngụy Trường Nhạc trừ khử, còn phải mang tiếng là phản tặc.

Luật pháp Đại Lương, tội mưu phản không chỉ bản thân bị xử tử, mà còn tru di cửu tộc. Nghĩ đến đây, Dương Hùng không khỏi run rẩy quỳ xuống, cảm kích nói: "Nhị gia, đại ân không lời nào tả xiết. Sau này Đường tôn có gì phân phó, dù lên núi đao xuống biển lửa, tiểu nhân cũng lập tức đi làm."

Mấy tên lâu la Ngũ Tiên Xã phía sau lão cũng không ngốc, đều hiểu rõ nguyên do. Nghe thấy tiếng chém giết ầm ï trên lầu, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu gào thảm thiết, bọn chúng đều biết mình đã thoát khỏi một kiếp nạn lớn, từng người một quỳ xuống. Hai vị tá quan kỳ thực cũng đã nhìn ra đại khái bố cục của Ngụy Trường Nhạc lần này, trong lòng đều kính phục.

"Dương Hùng, trước kia các ngươi làm không ít chuyện xấu xa, nhưng lần này có thể kịp thời hối cải, coi như là quay đầu là bờ." Tưởng Uẩn thở dài: "Ân tình của Đường tôn đối với các ngươi, các ngươi quả thực không thể quên."

Dương Hùng vội vàng nói: "Tuyệt không dám quên, tuyệt không dám quên." Nguy Trường Nhạc thản nhiên nói: 'Dương Hùng, những chuyện ngươi làm trước kia, có giam ngươi nửa đời người cũng không oan. Nhưng bản quan nói được làm được, lần này ngươi lập công, bản quan tự nhiên sẽ cho ngươi cơ hội chuộc tội. Đứng dậy hết đi." Đúng lúc này lại nghe thấy tiếng vó ngựa, Ngụy Trường Nhạc ngẩng phắt đầu, bước nhanh ra ngoài cửa.

Dương Hùng cùng đám người nhanh chóng theo sau.

Chưa ra khỏi cửa, đã thấy một bóng người từ ngoài cửa xông vào, nhanh nhẹn linh hoạt, chính là Trệ Nô.

"Nhị gia, có một toán ky binh rất lớn đang đến." Trệ Nô nói: "Hình như là Dạ Khốc Lang." Khóe môi Ngụy Trường Nhạc hiện lên nụ cười lạnh, nói: "Đến nhanh thật đấy."

Hắn bước ra cửa, bên ngoài có bảy tám lão binh cầm đao đang canh gác.

Ba mươi lão binh Thiết Mã Doanh, ngoài vài người ở lại Nha môn canh giữ, Ngụy Trường Nhạc mang theo hơn hai mươi người đến đây.

Đa số đã ở trên lầu đại khai sát giới, số còn lại thì canh giữ dưới lầu, đề phòng có người chạy thoát.

Trong đêm tối, chỉ thấy trên đường phố ánh lửa sáng rực, là một đội ky binh hùng hậu câm đuốc đang phóng tới bên này.

Tuy số lượng lão binh không nhiều, nhưng bọn họ dàn hàng ngang, nắm chặt đao trong tay, tựa như một bức tường đồng vách sắt chắn ngang trước cửa.

Ngựa phi như gió, trong nháy mắt đội ky binh đã xông tới, nhưng bọn họ lại giảm tốc độ, dừng ngựa cách bức tường người chỉ vài mét.

Bỗng nhiên nghe thấy trên lầu “rắc” một tiếng, Ngụy Trường Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bóng người từ trên lâu phá cửa sổ nhảy xuống. Tên này thân thủ nhanh nhẹn, cộng thêm tầng lầu không quá cao, khi rơi xuống đất cũng không ngã, chỉ loạng choạng vài bước, lại đúng lúc rơi xuống bên cạnh Ngụy Trường Nhạc.

Kẻ nhảy lầu này thân hình gầy gò, gương mặt như chuột, Ngụy Trường Nhạc lúc nãy ở trên lầu đã thoáng nhìn qua, biết chắc là một trong mấy tên đầu lĩnh của Ngũ Tiên Xã. Y phục kẻ này nhuốm máu, vai bị chém một đao, da thịt lật ra trông rất kinh khủng. Tên này vừa đứng vững, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt thanh tú tươi cười của Ngụy Trường Nhạc, sắc mặt y đại biến, còn chưa kịp phản ứng thì Ngụy Trường Nhạc đã giơ chân lên, đạp mạnh vào bụng y.

Ngụy Trường Nhạc tu luyện Sư Cương, lực thuần cương mãnh, cả người tên kia bay ra ngoài, rồi ngã sầm xuống đất.

Y cố gắng vùng dậy, nhưng Ngụy Trường Nhạc đã đến bên cạnh, một chân giam lên ngực kẻ này.

"Xin hỏi cao danh đại tính!" Ngụy Trường Nhạc từ trên cao nhìn xuống kẻ dưới chân. Tên này chỉ cảm thấy ngực khó thở, nói năng khó khăn: "Mọi... mọi người đều gọi tiểu nhân là... là Thử... Thử Taml"

"Ồ, hóa ra ngài đây chính là Thử Tam gia." Ngụy Trường Nhạc cười nói: "Tên tuổi của ngài ở Sơn Âm Thành này vang dội lắm."

Thử Tam đầy sợ hãi, "Ngụy... Ngụy gia gia, tiểu nhân đều... đều là bị ép buộc, xin ngài... xin ngài tha mạng...!"

"Trả lời một câu hỏi, chỉ cần nói thật, lần này sẽ không ai giết ngươi." Ngụy Trường Nhạc nói: "Cho dù ngươi phạm tội tày trời, lần này ta cũng tha cho ngươi. Nhưng lần sau gặp mặt thì đừng trách ta nhẫn tâm." Thử Tam vốn tưởng mình chắc chắn phải chết, nghe Ngụy Trường Nhạc hứa hẹn nào còn dám do dự, "Nguy gia gia, ngài hỏi gì tiểu nhân xin nói nấy, chỉ cần... chỉ cần biết chắc chắn sẽ không giấu diếm. Ngài nói được làm được, lần này... lần này tha cho tiểu nhân một mạng...!"

"Chuyện xảy ra đêm qua trong thành ngươi cũng biết. Có một nhà ba người mẹ con bị làm nhục, cả nhà bị giết, có liên quan gì đến ngươi không?" Ngụy Trường Nhạc hơi cúi người xuống, khóe miệng mỉm cười: "Nhất định đừng nói dối, một câu nói dối chính là mất mạng. Kỳ thực ta đã biết chân tướng, chỉ muốn xác nhận lại thôi."

Thử Tam giật mình.

"Thật sự không... không giết tiểu nhân?"

Ngụy Trường Nhạc thở dài: "Ta lấy danh dự của dòng họ Hà Đông Ngụy thị đảm bảo, lần này tuyệt đối sẽ không giết ngươi. Nhưng lần sau gặp mặt thì không dám chắc." Thử Tam thầm nghĩ lão tử rõ như lòng bàn tay đối với kết cấu của Sơn Âm thành này, muốn trốn khỏi thành có rất nhiều cách.

Chỉ cần lần này được tha, đêm nay sẽ nghĩ cách trốn ra khỏi thành.

Trước mắt bao người, Ngụy Trường Nhạc lấy danh dự gia tộc Hà Đông Nguy thị ra đảm bảo, chắc chắn sẽ không nuốt lời.

"Là tiểu nhân nhất thời hồ đồ......!" Thử Tam được đảm bảo, cũng không do dự nữa, càng không dám nói dối: "Tiểu nhân lúc đó..... lúc đó sắc dục công tâm, cho nên không khống chế được bản thân. Bọn họ liều mạng phản kháng, chọc giận tiểu nhân, máu nóng bạt đầu, liền...... liên giết hết......!"

Đêm đó y dẫn theo mấy người xông vào nhà người ta, chuyện làm ra mấy người đó cũng thấy, cho nên khi có người khác chứng kiến, thật sự không dám lừa gạt Ngụy Trường Nhạc.

Ngụy Trường Nhạc khẽ gật đầu, lại hỏi: "Nha môn tuyển Nha dịch, lại có kẻ giữa ban ngày ban mặt xông lên hành thích, đó cũng là ngươi làm?”

"Không phải, không phải." Thử Tam vội vàng nói: "Đó là...... đó là Lang Ngũ tự mình ra tay."

"Rất tốt, ngươi làm ta rất hài lòng." Ngụy Trường Nhạc cười nói: "Lần này ta tha cho ngươi, lần sau đừng để ta nhìn thấy, nếu không ta nhất định sẽ tự tay giết ngươi." Nói xong hắn thu chân lại.

Thử Tam thoát chết trong gang tấc, đang âm thầm mừng rỡ.

Y biết những đồng bọn trên lầu bao gôm cả Hầu Thông, đêm nay mười phần chết tám chín phần, mình coi như mạng lớn, trong tình cảnh tuyệt vọng này vẫn có thể sống sót. "Đa tạ Ngụy gia gia tha mạng." Thử Tam bò dậy, quỳ xuống dập đầu tạ ơn, "Về sau tiểu nhân nhất định làm lại cuộc đời, tuyệt đối không làm những chuyện bẩn thỉu này nữa." Ngụy Trường Nhạc nhìn Thử Tam, nói: "Nhớ kỹ, đừng để gặp lại nữa." Nói xong, hắn quay người lại.

"Vâng vâng vâng, tiểu nhân lập tức rời khỏi Sơn Âm, đi càng xa càng tốt!" Thử Tam lại dập đầu mấy cái, rồi đứng dậy định rời đi.

Một chân y còn chưa đứng lên, đã thấy Ngụy Trường Nhạc quay người lại, mỉm cười nói với y: "Thử Tam gia, chào ngươi, chúng ta lại gặp mặt rồi!"

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top