Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)
  4. Chương 55: Giam chết chuột nhắt

Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)

  • 68 lượt xem
  • 2440 chữ
  • 2025-05-01 07:08:56

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Thử Tam ngẩng đầu, nhất thời có chút ngẩn ngơ.

Nhưng khi nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Ngụy Trường Nhạc, y lập tức tỉnh ngộ, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.

Cmn, còn có thể chơi như vậy sao?

Quay đầu lại nhìn, chính là gặp nhau lần cuối?

Y biết đại sự bất ổn, xung quanh đều là Nha dịch dưới trướng Ngụy Trường Nhạc, chắc chắn là trốn không thoát.

Cơ hội sống sót duy nhất chỉ có thể là bắt giặc phải bắt vua, khống chế Ngụy Trường Nhạc, uy hiếp hắn, có lẽ còn một tia sinh cơ.

Y gần như trong nháy mắt nắm chặt tay, liền muốn xông về phía Ngụy Trường Nhạc. Nhưng ngay sau đó y biết mình đã nghĩ quá nhiều.

Người còn chưa kịp đứng dậy từ dưới đất, Ngụy Trường Nhạc đã nhấc chân, "rắc" một tiếng, chuẩn xác đá vào cằm Thử Tam.

Tiếng xương hàm vỡ vụn mọi người đều nghe rõ, nhưng cơn đau thấu xương chỉ có Thử Tam mới có thể cảm nhận được.

Sư Cương chỉ lực tuyệt đối không phải lực lượng bình thường có thể sánh được, cú đá này đã đá gay xương hàm, mảnh xương vỡ cũng lập tức đâm xuyên lưỡi Thử Tam, y thậm chí còn không kịp kêu lên thảm thiết, đã bị đá ngã ngửa ra đất.

Ngụy Trường Nhạc bước lên một bước, lại một lần nữa giẫm chân lên ngực kẻ này. Nửa dưới khuôn mặt Thử Tam xương gãy da tróc, trông vô cùng khủng khiếp, giống như xác sống.

Trong mắt y vừa có đau đớn, vừa có van xin. Nỗi sợ hãi thấm sâu vào xương tủy trước khi chết, thậm chí còn lấn át cả nỗi đau thể xác của Thử Tam.

"Lúc ngươi giết các nàng, nên nghĩ đến sẽ có một ngày cũng có thể bị giết." Ngụy Trường Nhạc sắc mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt còn lạnh hơn đêm đông, giọng nói lãnh đạm: "Chuột là phải bị giam chết. Cho ngươi cơ hội cuối cùng, ta giam xuống, ngươi sống chính là thiên ý, nếu chết thì trách ngoại hiệu của ngươi không đặt cho tốt."

Cơ thể Thử Tam run lên, Ngụy Trường Nhạc không hề do dự, nhấc chân rồi dẫm mạnh lên ngực Thử Tam.

Thử Tam nghe rõ tiếng xương sườn của mình gãy lìa, cũng cảm nhận được cơn đau của xương gãy đâm vào tim.

Cơ thể y lập tức căng cứng, đồng tử giãn ra.

Ngụy Trường Nhạc nói được làm được, dẫm một cái, rút chân lại, lùi về sau hai bước, lạnh lùng nhìn Thử Tam.

Những người xung quanh cũng lạnh lùng nhìn vị Tam đương gia của Ngũ Tiên Xã này. Mọi người chỉ thấy thân thể Thử Tam đang co giật, cái miệng xương gãy da tróc chỉ còn là một cái lỗ, máu không ngừng chảy ra.

Không lâu sau, thân thể Thử Tam không còn động đậy, hai mắt trợn trừng, đồng tử đã không còn ánh sáng, trên mặt chỉ còn lại biểu cảm méo mó pha lẫn nỗi sợ hãi và đau đớn.

Mặc dù cái chết của Thử Tam khiến mọi người hả hê, nhưng Ngụy Trường Nhạc chỉ một cước liền có thể giãm chết người này, cũng khiến đám lão binh xung quanh kinh hãi trong lòng.

Họ là những chiến sĩ đã trải qua vô số trận chiến trên sa trường, cận chiến cũng không phải là chưa từng có, tự nhiên biết giam chết một người cần bao nhiêu lực. Vị Ngụy Tri huyện này trông sạch sẽ tuấn tú, tuổi còn trẻ, ai có thể ngờ hắn lại có sức mạnh kinh khủng như vậy.

Hơn nữa sự quyết đoán trong việc giết người cũng khiến người ta kinh hãi.

Không ít ky binh vừa chạy đến cũng đều thấy rõ, từng người đều kinh hãi biến sắc. "Ngụy... Ngụy Trường Nhạc, ngươi thật to gan, dám... dám giết người giữa đường!" Trong đám ky binh có người quát lớn, nhưng giọng điệu lại yếu ớt, mang theo sự hoảng SỢ.

Ngụy Trường Nhạc ngẩng đầu nhìn sang, thấy người đó liền cười nói: "Thì ra là ngươi. Bàng Lão Lục, đừng có ở đây la lối om sòm, chuyện lần trước vẫn chưa khiến ngươi nhớ đời sao?"

Tên ky binh kia thấy Ngụy Trường Nhạc mỉm cười nhìn mình, lại lập tức biến sắc.

Trên đường đến Sơn Âm, Ngụy Trường Nhạc đã gặp một đám Dạ Khốc Lang tác oai tác quái trong quán rượu, mà Bàng Lão Lục lúc đó cũng ở trong đội ngũ nọ, Ngụy Trường Nhạc nhớ rất rõ người này.

Vừa nhìn thấy Ngụy Trường Nhạc, Bàng Lão Lục liền nghĩ đến lần đó đã bị thiệt hại lớn, lửa giận bốc lên, cười lạnh nói: "Nguy Trường... Huyện lệnh, nhận được tin báo ở đây có người gây rối, chúng ta đến dẹp loạn. Ngụy Huyện lệnh, những người cầm đao này đều là người của ngươi?"

"Không sai." Ngụy Trường Nhạc nói: "Bản quan dẫn người bắt tặc phi có vấn đề gì?" "Nghe nói Nha dịch trong Huyện nha đều bị đuổi ra khỏi Nha môn, những người này là thân phận gì, lại dám câm đao?"

Ngụy Trường Nhạc thở dài: "Ngươi có thể mang não của mình ra phơi nắng một chút không. Đã cầm đao, đương nhiên là Nha dịch trong Nha môn, nếu không chẳng phải là muốn tạo phản sao?" "Nha... nha sai?”

"Bàng Lão Lục, giờ này nửa đêm, ngươi dẫn binh mã hoành hành trong thành, rốt cuộc là muốn làm gì?" Sắc mặt Ngụy Trường Nhạc trầm xuống.

"Ta đã nói rồi, đến đây dẹp loạn." Bàng Lão Lục nói: "Các ngươi lập tức lui ra, nơi này giao cho chúng ta."

Ngụy Trường Nhạc còn chưa kịp nói, đã nghe thấy trên lầu truyền đến một tiếng kêu lớn, quay đầu nhìn lại, đã thấy có một người nữa nhảy xuống từ cửa sổ trên lầu. Người này lại vững vàng rơi xuống đất, chỉ là cánh tay phải bị chặt đứt ngang vai, chỗ đứt lia vẫn đang phun máu, máu me đầm dia, chính là Hầu Thông.

Trước đó bị Ngụy Trường Nhạc đánh một quyền, còn bị chém đứt một cánh tay, Hầu Thông vẫn có thể nhảy lầu chạy trốn, ý chí cầu sinh này quả thực rất mạnh mẽ.

"Bàng Lục ca, ta ở đây, mau cứu ta...!" Hầu Thông nhìn thấy Bàng Lão Lục từ xa, vốn đang dùng một tay che vết thương, lúc này cũng không còn quan tâm, giơ tay trái lên vây vẫy ra tín hiệu.

Lão ta nhảy từ trên lầu xuống, trong mắt chỉ có vị cứu tinh Bàng Lão Lục này, biết muốn sống sót chỉ có thể dựa vào đám Dạ Khốc Lang vừa chạy đến, căn bản không chú ý mình rơi xuống ngay bên cạnh Ngụy Trường Nhạc, chỉ cách vài bước chân.

Ngụy Trường Nhạc thấy lão ta vẫy tay, liền bước lên hai bước, không nói hai lời liền đá qua.

ĐẠI"

Một tiếng kêu thảm thiết, cú đá này của Ngụy Trường Nhạc đá trúng ngay sườn Hầu Thông, lão a lập tức bị đá lăn ra đất.

Một quyền trước đó đã khiến Hầu Thông bị thương nặng, cú đá này lại đá rất mạnh, Hầu Thông cảm thấy bụng đau như bị dao cắt, nghỉ ngờ nội tạng của mình trong nháy mắt này đã bị xóc nát, không thể nào dậy nổi.

Một lão binh phản ứng nhanh chóng như mãnh hổ lao tới, túm lấy búi tóc của Hầu Thông, giật lên, sau đó một lưỡi đao trực tiếp kề lên cổ Hầu Thông, lúc này mới nhìn về phía Ngụy Trường Nhạc.

Chỉ cần Ngụy Trường Nhạc gật đầu, lưỡi đao lập tức có thể cắt đứt cổ người kia. Nhưng Ngụy Trường Nhạc chỉ lắc đầu, ra hiệu cho lão binh tạm thời đừng ra tay.

Hầu Thông miệng mũi phun máu, cơ thể mềm nhữn, hai mắt đục ngầu vô thần, tựa như cây cỏ đã héo tàn.

"Đừng ra tay." Bàng Lão Lục dường như có quan hệ khá thân thiết với Hầu Thông, thấy đại đao kề cổ Hầu Thông, lập tức gào lên: "Ngụy Trường Nhạc, ngươi... ngươi không thể giết hắn. Cho dù bọn họ phạm vương pháp, cũng phải thẩm vấn định án, không thể tùy tiện xử quyết."

"Bản quan có chứng cứ xác thực, biết bọn chúng gây rối trong thành, cho nên đích thân dẫn người đến bắt." Ngụy Trường Nhạc khoanh tay trước ngực, rất kiên nhẫn giải thích: "Nhưng Hầu Thông tàng trữ binh khí, thấy Nha sai đến bắt lại dám cầm đao chống cự, đến mức này rồi, không phải là phạm tội mà là mưu phản. Loại phản tặc này không giết, chẳng lẽ còn phải đợi đến ăn tết xong hay sao?"

"Cho... cho dù như vậy, cũng phải giao hắn cho chúng ta." Bàng Lão Lục rõ ràng là muốn bảo vệ Hầu Thông, "Giao người cho chúng ta."

Ngụy Trường Nhạc bỗng nở nụ cười nói: 'Giao cho các ngươi? Ta không nghe lầm chứ?"

"Không sai." Bàng Lão Lục rất kiên định, chỉ vào Hầu Thông nói: "Giao hắn cho chúng ta.

Lúc này trên lầu hai đã không còn tiếng đánh nhau, ngược lại bên cửa sổ xuất hiện vài bóng người, đều là lão binh ma Ngụy Trường Nhạc mang đến.

Ngụy Trường Nhạc biết trên lầu đã giải quyết xong, liền hướng lên lầu dặn dò: "Thu dọn một chút, lát nữa mang thi thể của đám tội phạm này về Nha môn."

"Ngươi... ngươi nói gì?" Bàng Lão Lục đột nhiên biến sắc, thất thanh nói: "Ngươi... ngươi đã giết bọn chúng?"

Ngụy Trường Nhạc hỏi ngược lại: "Bọn chúng? Bọn chúng là ai? Bàng Lão Lục, chẳng lẽ ngươi biết những người chết trên lầu là ai?"

Bàng Lão Lục biết mình lỡ lời, nhưng vẫn nói: "Giao người cho chúng ta, các ngươi lập tức rút lui."

"Tán Giáo Lang đến chưa?" Ngụy Trường Nhạc ngáp một cái, "Ngươi không có tư cách ở đây gào thét với bản quan, muốn nói chuyện thì để Tán Giáo Lang tự mình ra mặt." Đám Dạ Khốc Lang im lặng một hôi, rất nhanh liên nghe thấy trong đám người truyền đến một giọng nói: "Người sống bản tướng mang đi, người chết giao cho ngươi!"

Đám ky binh tách ra một con đường, một con tuấn mã từ trong đám người chậm rãi tiến lên.

Dưới ánh đuốc chỉ thấy trên lưng ngựa là một nam nhân trẻ tuổi khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, mặc giáp trụ, một tay nắm cương ngựa, vẻ mặt thong dong nhưng đôi mắt lại xuyên qua đám đông nhìn thẳng vào Ngụy Trường Nhạc.

Da dẻ gã trắng trẻo, khí chất thanh tao, dung mạo tuấn tú, nếu không phải vì bộ giáp trụ, lại giống như một thư sinh tay trói gà không chặt.

Nhưng đôi mắt của gã lại vô cùng sắc bén, tựa như lưỡi dao.

Đối phương nói chuyện không hề khách sáo, Ngụy Trường Nhạc đương nhiên cũng sẽ không giả vờ khách khí với đối phương, nhạt nhẽo nói: "Người chết, người sống bản quan đều phải mang về." "Bản tướng phụng mệnh trấn thủ Sơn Âm, duy trì trị an một phương. Nơi này đã có giặc, bản tướng đương nhiên phải đích thân thẩm vấn, truy tra đồng đảng."

Nam nhân trẻ tuổi mặc giáp trụ chính là Mã Tĩnh Lương - Tán Giáo Lang của Sơn Âm, thân tình trên mặt hiện tại vô cùng lạnh nhạt.

Ngụy Trường Nhạc nhếch khóe môi lên: "Bản quan nhớ rõ chức trách của thành binh là thủ thành, việc truy bắt tội phạm là của Huyện nha, hình như đây vẫn là ngươi tự mình nhắc nhở."

Bàng Lão Lục vốn đã oán hận Ngụy Trường Nhạc, lúc này không nhịn được quát lớn: "Ngụy Trường Nhạc, ngươi chỉ là một tên Huyện lệnh nho nhỏ, sao dám nói chuyện với Tan Giáo Lang như vậy?”

Ngụy Trường Nhạc lại cúi đầu nhìn quanh, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, thấy một viên đá nhỏ trên mặt đất, hắn đi qua nhặt lên, còn chưa đợi mọi người hiểu Ngụy Trường Nhạc muốn làm gì, đã thấy hắn giơ tay ném hòn đá ra.

Lực lượng trên tay hắn vô cùng mạnh mẽ, hòn đá như viên đạn đại bác rời nòng, mang theo tiếng gió vù vù, bay thẳng về phía Bàng Lão Lục.

Mặc dù hai người cách nhau một khoảng, nhưng tốc độ của hòn đá quá nhanh, Bàng Lão Lục cũng không ngờ Ngụy Trường Nhạc lại làm như vậy, đến khi phản ứng lại, muốn né tránh, hòn đá "bịch" một tiếng, đập ngay vào ngực gã.

Hòn đá không lớn, nhưng một kích này lực đạo kinh người, Bàng Lão Lục chỉ cảm thấy ngực đau nhói, kêu thảm thiết một tiếng, thân thể gập xuống, mất thăng bằng, cả người lại lăn từ trên lưng ngựa xuống ngay trước mặt mọi người, khiến mọi người đều biến sắc.

"Thuộc hạ phạm thượng, không ai dạy dỗ, bản quan đến dạy." Ngụy Trường Nhạc khạc nhổ một bãi nước bọt, sau đó nhìn về phía Mã Tĩnh Lương, cười nói: "Tán Giáo Lang, đừng hiểu lầm, bản quan không phải nói ngươi không biết quản binh, ngươi đừng để bụng." Hắn không nói còn tốt, vừa nói ra lại như chỉ thẳng vào mũi Mã Tĩnh Lương mà mắng. Tất cả mọi người đều biết, Ngụy Trường Nhạc làm như vậy đương nhiên không chỉ là nhằm vào Bàng Lão Lục, mà là mượn việc dạy dỗ Bàng Lão Lục để đánh vào mặt Mã Tĩnh Lương.

Hai vị tá quan trốn trong nhà không dám ra ngoài thấy vậy nhìn nhau, đều lộ ra vẻ cười khổ.

Huyện tôn đại nhân thật là không hề kiêng kị, một chút mặt mũi cũng không cho Tán Giáo Lang.

"Ngươi dạy dỗ người của ta?" Mã Tĩnh Lương lạnh lùng nói.

Ngụy Trường Nhạc cũng lạnh mặt xuống, nói: 'Khi chống giặc trên tường thành, bản quan không quản được bọn chúng. Nhưng bản quan là quan phụ mẫu của dân chúng Sơn Âm, bất cứ ai ở Sơn Âm làm bậy, bản quan đều phải quản."

Bàng Lão Lục từ dưới đất bò dậy, ngực vẫn còn đau, gã ôm ngực muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Ngụy Trường Nhạc liếc qua, lời đến miệng lại buộc phải nuốt xuống.

"Ngươi cho rằng bản tướng muốn mang lũ giặc cướp này về, ngươi có thể cản được?" Mã Tĩnh Lương lần này mang theo mấy chục ky binh, đều được trang bị tinh nhuệ, cũng chính vì vậy cho nên gã đương nhiên là có mười phần lực lượng.

Ngụy Trường Nhạc liếc nhìn Hầu Thông một cái, nói: "Tán Giáo Lang là định cướp người?"

"Ngươi có thể làm gì?" Mã Tĩnh Lương lạnh lùng nói.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top