“Nghe nói ở Bất Lương Quật có một am gọi là Bạch Tước Am, rất nhiều dân chúng sung bái một tà thần gọi là Ngũ Sắc Phật.” Nụ cười trên mặt Ngụy Trường Nhạc biến mất. “Hai vị đã điều tra lai lịch của vị Bạch Bồ Tát kia chưa? Tuy chỉ mới xuất hiện ở Sơn Âm vài năm, nhưng ta nghe nói Bạch Bồ Tát này lợi dụng Ngũ Sắc Phật để lừa gạt rất nhiều tín đồ.”
Tưởng Uẩn đáp: “Đường tôn, vị Bạch Bồ Tát kia danh tiếng rất tốt. Nàng... nàng khám chữa bệnh miễn phí cho bá tánh, cứu sống không ít người.”
“Nhưng ta lại nghe nói Bạch Tước Am không từ chối bất cứ cung phụng nào của dân chúng.” Ngụy Trường Nhạc uống thêm một ngụm trà, rồi mới nói: “Am ấy thu nhận rất nhiều của cải, lại thu phục lòng người, đúng là nhất cử lưỡng tiện. Người người đều nói Bạch Bồ Tát là đại thiện nhân, chẳng lẽ nàng ta thật sự là Phật sống giáng trần? Nhỡ đâu sau lưng người này là một băng đạo phỉ nào đó, hoặc thậm chí là người Thát Đát, chẳng phải là mối họa ngầm cực lớn sao? Ngày nào đó Bạch Bồ Tát lợi dụng những tín đồ bị nàng mê hoặc làm nội ứng cho ngoại địch, thành Sơn Âm này e rằng sẽ đại họa lâm đầu.”
Hai vị tá quan nghe vậy đều biến sắc.
Lời của Ngụy Trường Nhạc đương nhiên rất có lý. Nếu sau lưng Bạch Bồ Tát thật sự có thế lực bất chính, nàng ta lại phát triển được nhiều tín đồ trong thành, một ngày nào đó thế lực ấy mưu đồ chiếm thành Sơn Âm, đám tín đồ đông đảo kia lập tức sẽ trở thành nội ứng, gây ra hậu quả khủng khiếp khôn lường cho thành Sơn Âm.
Ngụy Trường Nhạc có thể nghĩ đến điểm này, cũng là một lời cảnh tỉnh cho hai vị tá quan.
“Đường tôn tuy tuổi trẻ anh hùng, nhưng lại thâm mưu viễn lược, điểm này ty chức lại không nghĩ tới, thật hổ thẹn.” Đinh Thịnh càng thêm kính sợ Ngụy Trường Nhạc.
Tưởng Uẩn nói: “Đường tôn, có mối họa ngầm này, quả thực phải phòng ngừa từ sớm. Tuy nhiên... những nơi khác trong thành thì không sao, nhưng Tây thành nghèo nàn, có rất nhiều bá tánh tin theo Ngũ Sắc Phật. Đặc biệt là ở Bất Lương Quật, nhiều người thậm chí còn coi Ngũ Sắc Phù do Bạch Tước Am phát ra như Thần linh mà thờ phụng.” “Chính xác là như vậy.” Đinh Thịnh cau mày nói: “Cúng dường công đức là bá tánh tự nguyện, Nha môn cũng không có quyên ngăn cấm. Đường tôn, nếu là miếu am bình thường, Nha môn ra một đạo lệnh là có thể phong cấm. Nhưng Bạch Tước Am trong thành ít nhất cũng có cả ngàn tín đồ, nếu cưỡng chế phong cấm, e rằng sẽ sinh ra đại họa”
Tưởng Uẩn cũng phụ họa: “Huyện thừa đại nhân nói chí phải. Đường tôn, trên đời này cứng đầu nhất chính là tín đồ Thần phật, một khi đã bị mê hoặc, chín con trâu cũng không kéo lại được, ngược lại sẽ liều chết bảo vệ Thần phật mình tín ngưỡng. Bất Lương Quật đều là những người nghèo khó, không còn hy vọng, bọn họ dốc tất cả hy vọng đặt vào Ngũ Sắc Phật và Bạch Bồ Tát, thật sự muốn phong cấm Ngũ Sắc Phật, những người đó nhất định sẽ làm loạn.”
“Đau dài không bằng đau ngắn.” Ngụy Trường Nhạc thần sắc ngưng trọng nói: “So với bốn mối họa trước đó, mối họa thứ năm này ngược lại là đáng sợ nhất. Mới vài năm mà thôi, Bạch Bồ Tát đã có thể có nhiều tín đồ như vậy ở một thành Sơn Âm nhỏ bé, nếu cứ mặc kệ không quản, ngày sau hậu quả khó mà lường được.”
Đỉnh Thịnh nghĩ một chút, mới hỏi: “Đường tôn có đối sách gì hay không?”
“Cưỡng chế phong cấm quả thực sẽ có chút phiền phức.” Ngụy Trường Nhạc nói: “Đối phó với Bạch Tước Am, không thể giống như đối phó với Ngũ Tiên Xã mà trực tiếp dùng thủ đoạn lôi đình. Nói cho cùng, tín đồ Ngũ Sắc Phật đa phần là người nghèo khổ, đúng như Tưởng Chủ bộ đã nói, bọn họ đặt hy vọng vào Ngũ Sắc Phật. Muốn cho những tín đồ này tỉnh ngộ, cần phải bắt đầu từ hai chữ “hy vong này.”
Hai vị tá quan nhất thời không hiểu, đều tỏ vẻ nghi hoặc.
“Ta nghe nói trước đây Khế Bật Loan suýt nữa đánh tan Ngũ Tiên Xã.” Ngụy Trường Nhạc đặt chén trà xuống, cười nói: “Nghe nói lúc đó ở Bất Lương Quật có hàng trăm hàng ngàn người ủng hộ y, chuyện này không sai chứ?”
Hai người không ngờ Ngụy Trường Nhạc lại đột nhiên nhắc đến Khế Bật Loan, đều lộ vẻ không tự nhiên. Nguy Trường Nhạc nhìn lướt qua hai người, thản nhiên nói: “Khế Bật Loan khi đó là vì đối địch với Ngũ Tiên Xã, cho nên mới bị gán cho tội danh tạo phản. Bây giờ ai cũng biết, Ngũ Tiên Xã và đám ác lại của Hầu Thông đều là rắn độc tàn hại bá tánh, vậy thì việc dẫn dắt bá tánh chống lại hai mối họa này, ta không cho rằng Khế Bật Loan là ác nhân. Quan trọng nhất là Khế Bật Loan là một người Khế Cốt, lại được nhiều bá tánh ở Bất Lương Quật ủng hộ như vậy, có thể thấy được , Khế Bật Loan ở Bất Lương Quật chắc chắn có uy vọng rất cao, rất được lòng dân.”
“Đường tôn, án của Khế Bật Loan đã có kết luận rồi.” Đinh Thịnh de dặt nói: “Đường tôn chẳng lẽ... muốn minh oan cho y?”
Ngụy Trường Nhạc nói: “Ta biết đã định án, nhưng nếu là án oan, dù đã định án thì cũng không phải không thể minh oan. Quan trọng nhất là, nếu Khế Bật Loan thật sự được minh oan, người này có lẽ có thể khuyên bảo những tín đồ kia hồi tâm chuyển ý, như vậy có thể giúp Sơn Âm giải quyết mối họa ngầm này”
Hai vị tá quan đều im lặng không nói.
“Hai vị cảm thấy không nên minh oan?”
“Đường tôn, nếu là án oan, tự nhiên phải minh oan.” Đinh Thịnh nói: “Nhưng ai cũng biết, Khế Bật Loan khi đó là tự thú, hơn nữa đã nhận tội tạo phản. Án phạm tự thú, hơn nữa Nha môn thực sự không có dùng hình bức cung, cho nên... vụ án này thật sự khó mà minh oan.”
Ngụy Trường Nhạc suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Không nói chuyện này nữa, đợi ta tìm hiểu rõ ràng tiền căn hậu quả của vụ án này rồi mới quyết định.”
Hai vị tá quan thở phào nhẹ nhõm, Tưởng Uẩn gần như ngay lập tức chuyển chủ đề: “Đường tôn, ngài vừa rồi nói có sáu mối họa. Mối họa thứ năm là Bạch Tước Am, còn chưa biết mối họa thứ sáu là gì?”
“Là thân sĩ Sơn Âm!” Hai vị tá quan đều biến sắc.
“Ta đến Sơn Âm, liền thấy Sơn Âm đa phần là núi non trùng điệp.” Ngụy Trường Nhạc nói: “au nói dựa núi kiếm ăn, Sơn Âm núi nhiều như mây, trong núi có rất nhiều gỗ, dược liệu, chim thú, ta cứ tưởng có nhiều tài nguyên như vậy... ừm, có nhiều thứ như vậy, bá tánh cũng không đến nỗi sống quá khổ sở”
Đinh Thịnh biết ý của Ngụy Trường Nhạc, thở dài nói: “Đường tôn, núi tuy nhiều, nhưng bây giờ đa phần đều bị giặc cỏ chiếm giữ, bá tánh không dám lên núi hái thuốc săn bắn nữa rồi."
“Ngươi sai rồi.” Ngụy Trường Nhạc lắc đầu nói: “Theo ta được biết, rất nhiều ngọn núi ở Sơn Âm, trước kia đều là tài sản của thân sĩ, bá tánh hái thuốc săn bắn cũng phải nộp rất nhiều thu hoạch. Cho nên giặc cỏ có chiếm núi hay không, đối với bá tánh cũng không có gì khác biệt. Bá tánh sống khổ sở, chẳng qua là vì thân sĩ chiếm giữ rất nhiều ruộng đất và núi đồi thôi.”
“Nhưng... xưa nay đầu như vậy.” Tưởng Uẩn lại có chút ngạc nhiên. “Thế gia thân hào ruộng đất nhiều, toàn thiên hạ đều như vậy, đâu phải chỉ có Sơn Âm mới tồn tại.”
Đinh Thịnh thầm nghĩ Ngụy Trường Nhạc xuất thân tướng môn, từ nhỏ không lo ăn mặc, rất nhiều chuyện có thể không hiểu, mỉm cười nói: “Đường tôn, thân sĩ Sơn Âm có nhiều ruộng đất quả thực không sai. Tuy nhiên Đại Lương ta không ít môn phiệt, ruộng đất của những môn phiệt thế gia kia còn nhiều không kể xiết. Ruộng đất của một số môn phiệt lên đến hàng nghìn hàng vạn khoảnh, đếm cũng đếm không hết.”
“Chính xác.” Tưởng Uẩn cũng cười nói: “Năm họ lớn của Đại Lương ta, ruộng đất của năm đại môn phiệt kia cưỡi ngựa nhanh chạy mười ngày cũng không hết. Nếu thân sĩ cũng là đại họa, chẳng phải năm họ lớn của Đại Lương là đại họa lớn nhất sao?”
Trên mặt Ngụy Trường Nhạc lại không hề có nụ cười, chỉ thản nhiên nói: “Chẳng phải sao?”
Hai vị tá quan biết Ngụy Trường Nhạc phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết, làm việc tuy dứt khoát nhưng trong tính cách cũng có sự kiêu ngạo khó che giấu. Nhưng Nguy Trường Nhạc lại trực tiếp chỉ trích năm họ lớn của Đại Lương là đại họa, điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của hai vị tá quan, vạn lần không ngờ loại lời này lại xuất phát từ miệng một người con tướng môn.
Bọn họ nhất thời cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể cười khan hai tiếng.
“Văn thư trình lên trên đã viết xong chưa?” Ngụy Trường Nhạc biết nói nhiều loại lời này e rằng sẽ dọa hai người dưới trướng mình, trên mặt hắn lại hiện lên nụ cười hỏi.
Tưởng Uẩn vội nói: “Ty chức đã viết xong.” Lão ta từ trong tay áo lấy ra văn thư, hai tay trình lên.
Ngụy Trường Nhạc nhận lấy, xem kỹ một lượt, mỉm cười gật đầu nói: “Quả thực viết rất tốt”
“Đây đều là những gì ty chức và Huyện thừa đại nhân tận mắt chứng kiến, tai nghe.” Tưởng Uẩn nghiêm mặt nói: “Hầu Thông cùng đám ác lại lợi dụng Ngũ Tiên Xã tàn hại bá tánh, Đường tôn phát giác manh mối, đuổi đám ác lại này ra khỏi Nha môn. Chúng oán hận trong lòng, ác niệm nổi lên, lại dám giết người phóng hỏa trong thành. Đường tôn nhận được manh mối, tự mình điều tra, tìm ra sào huyệt của đám người này. Chúng tụ tập lại với nhau, định tiếp tục gây án trong thành, may mà Đường tôn kịp thời phát hiện âm mưu của chúng. Đám giặc này bất chấp lời khuyên can chân thành của Đường tôn, lại muốn giết chết ngài, thậm chí còn định gây án xong sẽ chạy đến Vân Châu đầu hàng Thát Đát. Đường tôn bất đắc dĩ mới giết sạch đám giặc cỏ này.”
“Không sai, đây quả thực là sự thật.”
“Ty chức và Huyện thừa đại nhân đều đã ấn triện, chứng minh tất cả những điều này đều là tận mắt chứng kiến.” Tưởng Uẩn cung kính nói.
Hai vị tá quan cũng hiểu rõ, chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể bám lấy Ngụy Trường Nhạc.
Ấn triện lên văn thư này, với thân phận là tá quan của Sơn Âm làm chứng, điều này không chỉ có thể chứng minh tính chân thực của những gì được ghi trong văn thư, mà quan trọng hơn là cũng bày tỏ lòng trung thành với Ngụy Trường Nhạc.
Ngụy Trường Nhạc suy nghĩ một chút, mới nói: “Gia quyến của những người này nên xử lý như thế nào?”
“Điều này còn phải xem xét quyết định cuối cùng của thượng cấp đối với vụ án này.” Đinh Thịnh nói: “Nếu chỉ là gây án, bị coi là giặc cỏ, vậy thì gia quyến của bọn chúng sẽ không bị liên lụy. Nhưng nếu bị coi là mưu phản, đó là trọng tội, không chỉ vợ con chắc chắn không sống nổi, mà những thân thích khác cũng sẽ bị liên lụy."
Tưởng Uẩn do dự một chút, mới nhỏ giọng nói: “Đường tôn, những người tham gia gây án này có không ít thân thích trong thành, nếu thượng cấp thật sự ra lệnh tru di cửu tộc, vậy... vậy thành Sơn Âm này sẽ máu chảy thành sông rồi.”
Ngụy Trường Nhạc cầm lấy văn thư, xem lại một lần nữa, cuối cùng nói: “Xóa bỏ câu “chúng định chạy đến Vân Châư' đi.”
Hai vị tá quan nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hai người rất rõ ràng, trong văn thư này, câu chí mạng nhất chính là câu này, chỉ cần câu này còn tồn tại, chắc chắn sẽ bị coi là mưu phản.
Nếu thật sự bị kết luận là mưu phản, những người bị liên lụy sẽ là một đám đông, Sơn Âm vốn chỉ là một huyện thành, những người có quan hệ họ hàng với nhau thật sự không phải là số ít, một khi vụ án mưu phản bị phanh phui, số người bị giết và bị lưu đày chắc chắn sẽ là một con số khủng khiếp.
Xóa bỏ câu này cũng đồng nghĩa với việc dập tắt một vụ án đẫm máu.
“Đúng rồi, Đường tôn, Cam viên ngoại vừa phái người đến hỏi, lương thực là vận chuyển đến Nha môn hay là trực tiếp vận chuyển đến Bất Lương Quật.” Đinh Thịnh hỏi: “Ông ta đã chuẩn bị được năm trăm thạch lương thực, trước trưa nay có thể chất lên xe xong” Trong ba họ lớn của Sơn Âm, Cam gia và Đàm gia đều đã ký vào văn thư, trong vòng mười ngày, mỗi nhà đều phải nộp một nghìn thạch lương thực để cứu tế dân nạn ở Bất Lương Quật.
Mới qua hai ngày, Cam Tu Nho đã chủ động chuẩn bị năm trăm thạch lương thực, cũng coi như là thực hiện lời hứa, rất có thành ý.
Ngụy Trường Nhạc nói: “Đây thật sự là chuyện lớn. Tưởng Chủ bộ, sổ hộ tịch của Bất Lương Quật có chưa?”
“Có.” Tưởng Uẩn lập tức nói: “Trước đây có rất nhiều nạn dân đến từ Vân Châu, sau khi vào thành đều đã được đăng ký. Ngoài ra, trước đây xảy ra đại họa, thêm vào đó là giặc cỏ cướp bóc, rất nhiều bá tánh trong Sơn Âm mất ruộng đất, cũng trôi dạt đến huyện thành kiếm ăn, những người này lưu động lớn, không biết lúc nào thì vào thành, cũng không rõ lúc nào thì rời đi, cho nên không thể ghi hết vào sổ hộ tịch.”
Ngụy Trường Nhạc nói: “Thời tiết ngày càng lạnh, xem ra mấy ngày tới e rằng còn có bão tuyết. Trong Bất Lương Quật có rất nhiều bá tánh ăn tuyết thay cơm, nếu mùa đông này còn có người chết đói hoặc chết rét, ta sẽ hỏi tội các ngươi.”
“Đường tôn, ty chức lập tức dẫn người đi Bất Lương Quật kiểm kê dân số.” Tưởng Uẩn vội nói: “Đợi lương thực được đưa đến, sẽ phân phát theo đầu người.”
Ngụy Trường Nhạc gật đầu nói: “Nếu thân sĩ trong thành đều thực hiện đúng cam kết giao nộp lương thực, lương thực mùa đông năm nay chắc chắn sẽ đủ. Ngươi mau chóng kiểm kê dân số, trước đó, hãy lập thêm mấy quầy phát cháo ở Bất Lương Quật, để mọi người không bị đói.”
“Nếu như vậy, e rằng cần không ít người giúp đỡ.” Đinh Thịnh nói: “Có thể chiêu mộ thêm một số tráng đỉnh.”
Ngụy Trường Nhạc lắc đầu nói: “Không cần, các ngươi cứ chuẩn bị trước đi, lát nữa ta sẽ phái người cho các ngươi.”
Hai người nhìn nhau, thầm nghĩ Nha dịch trong Nha môn không nhiều, tuy mới có thêm ba mươi Nha dịch, nhưng những người này còn phải duy trì trật tự trong thành, tự nhiên không thể điều những Nha dịch này đi phân phát lương thực.
Chẳng lẽ phải điều động tất cả Văn lại trong Nha môn đi?
Nhưng Ngụy Trường Nhạc đã nói như vậy, hai người đương nhiên không tiện nói gì thêm.
“Bẩm báo, đại nhân, ngoài cửa Nha môn có không ít bá tánh cầu kiến!” Bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo.
Sắc mặt Tưởng Uẩn hơi thay đổi, “Chẳng lẽ là bè đảng của Hầu Thông vẫn còn ngang ngược sao?”
“Không đến mức đó!” Định Thịnh lắc đầu: “Chúng không có gan lớn như vậy.”
Ngụy Trường Nhạc cũng không do dự, đứng dậy rời khỏi trung đường, nhanh chóng đi ra cửa Nha môn.
Vài cây cột gỗ được dựng lên trước cửa Nha môn, thi thể của Hầu Thông, Tào Phi, Uông Khuê cùng đám thành hồ xã thử đều bị treo trên cột gỗ.
Ở xa xa có không ít bá tánh đứng xem, nhưng có mấy chục bá tánh lại đứng ngay dưới bậc đá trước cửa Nha môn.
Thấy Ngụy Trường Nhạc di ra, liền có người quỳ xuống trước tiên, những người khác cũng lần lượt quỳ xuống.
“Đây... đây là làm gì?” Ngụy Trường Nhạc có chút ngạc nhiên.
Nhưng hắn rất nhanh liền nhìn thấy, trong đám người có một bóng dáng quen thuộc. Chính là Trụ Tử, người mất vợ trong vụ hỏa hoạn đêm hôm trước, được Ngụy Trường Nhạc và Trệ Nô cứu cùng với hai đứa con.
Trụ Tử không nói gì, chỉ liêu mạng dập đầu. “Các hương thân, đứng dậy hết đi!” Ngụy Trường Nhạc đã nhận ra điều gì, giơ tay nói: “Đừng quỳ xuống, đừng quỳ xuống trước bất kỳ ai."
Một lão giả được người ta đỡ dậy, run rẩy bước lên, cảm khái nói: “Đại nhân, chúng ta đều là những người bị hại đêm hôm trước. Có người từ Nha môn đến thống kê đồ vật bị cướp, chúng ta chưa bao giờ nghĩ đồ vật bị cướp lại có thể được trả lại.” Lão giả chỉ tay về phía Trụ Tử, “Đại nhân đêm đó xông vào biển lửa, cứu hai đứa trẻ, mọi người đều biết, đây là Bồ Tát giáng trần.”
Mọi người đều không đứng dậy, không ngừng liên tục dập đầu.
“Mau đứng dậy!” Ngụy Trường Nhạc mặt sa sầm, quát lớn: “Ta bảo các ngươi đừng quỳ, các ngươi không nghe thấy sao?”
Bá tánh thấy Huyện thái gia dường như nổi giận, cũng đều lần lượt đứng dậy, nhưng đối với vị Huyện thái gia trước mặt này, tất cả mọi người đều tỏ vẻ kính sợ, trong mắt càng tràn đầy cảm kích.
“Hãy nhớ kỹ, đừng dễ dàng quỳ xuống, ngoài phụ mẫu của mình ra, không ai đáng để các ngươi quỳ xuống.” Ngụy Trường Nhạc thần sắc nghiêm nghị, cao giọng nói: “Ta đến Sơn Âm, không vì điều gì khác, chỉ vì một chuyện. Ai ép các ngươi phải quỳ xuống, ta sẽ đánh gãy chân kẻ đó.”
Mọi người nhìn nhau.
Người nghèo khổ, người thấp hèn quỳ xuống, chẳng phải là lẽ thường sao?
Đỉnh Thịnh bước lên hai bước, giơ cao hai tay nói: “Huyện tôn bận rộn cả đêm, vốn đã không được nghỉ ngơi đầy đủ, còn rất nhiều việc phải xử lý. Mọi người hãy về đi, đều vê đi thôi!"
Bá tánh cũng lại lần nữa khom người hành lễ với Ngụy Trường Nhạc, sau đó lần lượt tản đi. Nguy Trường Nhạc đợi mọi người rời đi, liếc nhìn những thi thể kia một cái, cười lạnh một tiếng liền xoay người trở về Nha môn.
Vừa mới ngồi xuống, hai vị tá quan cũng vừa bước vào cửa, liền có người đến bẩm báo: “Bẩm báo, Đường tôn, Hầu Văn Tổ cầu kiến!”
Ba người đồng thời nhìn ra cửa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận