Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)
  4. Chương 59: Mất của

Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)

  • 67 lượt xem
  • 2191 chữ
  • 2025-05-01 07:10:49

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Khóe miệng Ngụy Trường Nhạc hiện lên ý cười.

Trong yến tiệc ở Bắc Phong lâu, lão gia chủ Hầu gia kia thật là ngông cuồng, đầy vẻ bất tuân.

Trước mắt bao người, không chỉ lạnh nhạt với hắn, thậm chí còn từ chối quyên lương, đúng là phô trương cá tính.

"Đường tôn, xem ra là vì Hầu Thông mà đến." Đinh Thịnh khẽ nói: "Thi thể Hầu Thông bị bêu ngoài Nha môn, Hầu Văn Tổ chắc chắn đã nhận được tin tức."

Tưởng Uẩn cười lạnh: "Hầu Văn Tổ lần trước ở yến tiệc khắp nơi làm khó đại nhân, không hợp tác quyên lương, gây ảnh hưởng rất xấu. Ty chức còn tưởng lão không sợ chết, hóa ra vẫn phải chạy đến cầu xin Đường tôn."

"Đường tôn, có muốn gặp lão không?" Đinh Thịnh mỉm cười: "Hay là để lão quỳ ngoài Nha môn một ngày, nếm thử mùi vị? Lão đã đến rồi, thì chắc chắn phải bảo gì nghe nấy. Lần trước ở tửu lâu chẳng phải rất oai phong sao? Chúng ta cứ để lão quỳ ở ngay đường cái trước cửa chính Huyện nha, cho mọi người cùng xem."

Quan viên trong Nha môn, nếu thật muốn chỉnh người, ắt có rất nhiều thủ đoạn.

Ngụy Trường Nhạc trâm ngâm một lát, khẽ cười nói: "Muốn chỉnh trị lão có rất nhiều cách, nhưng không có ý nghĩa gì. Chúng ta hiện tại có không ít việc cân xử lý, không cần thiết vì lão mà hao tâm tổn sức. Cho lão vào, ta muốn xem lão có còn phong thái như xưa hay không!"

Không lâu sau liền thấy một bóng người từ ngoài cửa bước vào. Vừa vào cửa người này liền quỳ xuống đất, cái trán chạm đất, không nói một lời, chỉ dập đầu.

Hai vị Tá quan đứng bên cạnh nhìn, nghĩ đến lần trước ở yến tiệc Hầu Văn Tổ kiêu căng ngạo mạn ra sao, giờ đây lại tiều tụy thảm hại đến thế, suýt nữa thì bật cười.

Nhưng trong trường hợp này, bọn họ cũng chỉ có thể cố gắng nhịn xuống. Hai người bất giác nhìn vê phía Nguy Trường Nhạc, trong lòng càng thêm kính sợ. Ngụy Trường Nhạc ra hiệu cho Đinh Thịnh, người sau lập tức hiểu ý, đứng dậy tiến lên, định đỡ Hầu Văn Tổ: "Hầu viên ngoại, ngài đã lớn tuổi rồi, mau đứng dậy, có gì từ từ nói."

Nhưng Hầu Văn Tổ không có ý định đứng dậy, chỉ liều mạng dập đầu. Mặt đất lát gạch đá xanh, chỉ vài cái dập đầu thì trán đã bị rách, máu tươi chảy ra.

"Có lời thì nói, không nói thì ngươi có dập đầu chết ở đây cũng vô dụng." Ngụy Trường Nhạc cũng không tỏ vẻ tươi cười, thản nhiên nói: "Là vì Hầu Thông mà đến?"

Hầu Văn Tổ lúc này mới ngẩng đầu lên. So với lần trước, vị Hầu viên ngoại này dường như già đi mười tuổi, trên mặt đầy vẻ sợ hãi, run giọng nói: "Lần trước lão phu bất kính đối với đại nhân, tội đáng muôn chết. Đại nhân dù có đánh chết lão phu, lão phu cũng tuyệt không oán hận. Lão phu chỉ cầu đại nhân cho Hầu gia một con đường sống, cầu đại nhân khai ân!"

Nói xong lời này, Hầu Văn Tổ bất chấp máu trên trán, vẫn tiếp tục dập đầu.

"Hầu Thông là tộc nhân của ngươi?" Ngụy Trường Nhạc hỏi.

Hầu Văn Tổ lại ngẩng đầu, đáp: "Hắn là cháu trai của lão phu. Lần này Hầu Thông mất hết nhân tính, phạm phải đại án, cả Hầu gia đều căm hận hắn. Đại nhân, Hầu Thông cấu kết với Ngũ Tiên Xã phạm án, Hầu gia hoàn toàn không hay biết, trong tộc không có bất kỳ ai tham gia."

"Hắn là nhân vật lợi hại." Ngụy Trường Nhạc thở dài: "Bản quan suýt chết trong tay hắn." Hầu Văn Tổ càng thêm kinh hãi, run giọng nói: "Trước khi đến đây, lão phu đã gạch tên Hầu Thông ra khỏi gia phả, hắn không còn là người của Hầu gia nữa."

"Nếu bản quan là ngươi, cũng sẽ đuổi hắn ra khỏi gia tộc." Ngụy Trường Nhạc mỉm cười: "Ngươi đã gạch tên hắn khỏi gia phả, hắn quả thực không còn là người Hầu gia. Chỉ tiếc khi hắn phạm án, vẫn là cháu trai của ngươi." Hầu Văn Tổ thân thể run lên, trong lòng kinh hãi.

Ngụy Trường Nhạc đưa văn thư mà Tưởng Uẩn trình lên trước đó cho Đinh Thịnh, ra ý bảo Đinh Thịnh đưa qua. Đỉnh Thịnh cầm văn thư tiến lên, đặt trước mặt Hầu Văn Tổ, nói: "Hầu viên ngoại, đây là hồ sơ vụ án sẽ được trình lên, mỗi chữ trên đó đều chính xác không sai. Ty chức và Tưởng chủ bộ đều có thể làm chứng, ngài xem Hầu Thông đã làm những gì."

Hầu Văn Tổ quỳ trên mặt đất, thấy Hầu Thông có ý định đầu hàng cho Vân Châu, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, toàn thân lạnh toát, miệng "a a' hai tiếng, lại không nói nên lời.

Cho dù Hầu Thông có thật sự có ý định này hay không, Ngụy Trường Nhạc đã viết vào hồ sơ vụ án, vậy thì gần như đã là kết cục đã định, huống chỉ còn có hai vị Tá quan làm chứng, tội danh mưu phản của Hầu Thông coi như đã đóng đinh.

"Hầu Thông muốn hại chết cả Hầu gia rồi." Ngụy Trường Nhạc thở dài: "Hau viên ngoại, một khi kết án, Hầu gia e rằng sẽ không còn tồn tại ở Sơn Âm nữa."

Tưởng Uẩn ở bên cạnh Hầu Văn Tổ cảm khái: "Không chỉ Hầu gia. Hầu gia kết thông gia với nhiều họ lớn ở Sơn Âm, nếu trên đó định tội mưu phản, tru di cửu tộc, nửa số thân sĩ đại tộc ở Sơn Âm sẽ không còn tồn tại."

Đôi mắt Hầu Văn Tổ lập tức mờ đi.

Lão biết Ngụy Trường Nhạc vừa đến Sơn Âm, Hầu Thông đã xảy ra xung đột với hắn, thậm chí Hầu Thông còn có ý định giết chết Ngụy Trường Nhạc.

Hà Đông Ngụy thị vốn không phải người thường có thể trêu chọc, huống chỉ lần này Ngụy Trường Nhạc đã nắm được bằng chứng đủ để diệt môn Hầu gia, người này có thù tất báo, xem ra gia tộc họ Hầu thật sự sắp gặp đại nạn.

Tưởng Uẩn đưa tay đỡ Hầu Văn Tổ đang đầu óc trống rỗng dậy, có chút đồng tình nói: "Hầu viên ngoại, Đường tôn đang cùng chúng ta thương nghị xem làm thế nào để trình báo vụ án này lên trên, vẫn chưa có kết luận cuối cùng. Cho dù hồ sơ vụ án có được đưa lên, phán quyết cuối cùng vẫn còn có chỗ xoay chuyển. Chỉ là hồ sơ đưa đến châu phủ thậm chí là Thái Nguyên phủ, chắc chắn sẽ có một phen trắc trở."

"Sơn Âm bị người ta giễu cợt là nơi Cảnh Thiên Phi, lại là vùng biên cương, thượng cấp đối với nơi này luôn luôn nghiêm trị." Đinh Thịnh vuốt râu nói: "Nói về hình luật của các nơi Đại Lương, vùng biên giới xưa nay đều bị quản lý nghiêm ngặt, đây cũng là để cho biên cương không xảy ra đại loạn. Hầu viên ngoại cũng biết, ở trong địa phận Sơn Âm, chỉ cần bắt được kẻ muốn mưu phản thì chắc chắn bị xử tử. Nay Hầu Thông lại cả gan làm như vậy, việc này còn nghiêm trọng hơn cả làm giặc cỏ, thượng cấp biết được vụ án này, e rằng.......!" Nói đến đây, y chỉ biết lắc đầu thở dài, không nói tiếp nữa.

Tưởng Uẩn nhỏ giọng nói: "Hau viên ngoại vẫn nên chuẩn bị thêm bạc, nhanh chóng đến châu phủ thậm chí là Thái Nguyên, lo liệu chu đáo một chút. Những lời này đáng lẽ ty chức không nên nói, nhưng......đêu là người cùng quê, Hầu viên ngoại trước kia cũng nhiều lần quyên góp đối với Huyện nha, nên vẫn nhắc nhở một chút."

Hầu Văn Tổ mặt mày như tro tàn, cười khổ nói: "Các vị đại nhân, Hầu gia ở Sơn Âm coi như là đại tộc, gia sản cũng có thể nói là khá giả. Nhưng nếu xét trong cả nước, chút gia sản này của Hầu gia lại tính là gì? Hơn nữa mấy năm nay giặc phỉ hoành hành, không chỉ Hầu gia, tất cả các hộ lớn ở Sơn Âm đều ngày càng sa sút, lấy đâu ra nhiều bạc để lo lót."

"Liên quan đến sinh tử của cả tộc Hầu gia, chỉ có thể cố gắng hết sức." Đinh Thịnh nghiêm mặt nói: "Nếu không cuối cùng thật sự bị định tội mưu phản, cả tộc Hầu gia già trẻ lớn bé trăm người chắc chắn không sống nổi. Hơn nữa còn liên lụy đến thân bằng quyến thuộc của Hầu gia, hậu quả khó mà lường hết."

Hầu Văn Tổ lại quỳ xuống, như một con chó bò về phía trước vài bước, khẩn khoản nói: "Đại nhân, xin ngài rủ lòng từ bi, tha cho Hầu gia. Chỉ cần đại nhân thương tình, Hầu gia sẽ thoát chết, câu đại nhân khai ân, khai ân!" Lão lại nói với hai vị Tá quan: "Đinh Huyện thừa, Tưởng Chủ bộ, chúng ta đều là người cùng quê, xin hai vị giúp đỡ, nói giúp vài câu với đại nhân, cầu xin hai vị!"

Ngụy Trường Nhạc bưng chén trà, ung dung thong thả, không nói một lời. Hai vị Tá quan cũng im lặng không nói.

"Đây là năm ngàn lượng bạc." Hầu Văn Tổ từ trong ngực lấy ra một xấp ngân phiếu, hai tay giơ cao, "Chỉ cầu các vị đại nhân gạch bỏ câu đầu hàng Vân Châu trên hồ sơ, số bạc này coi như là lão phu hiếu kính các vị đại nhân."

Ngụy Trường Nhạc sắc mặt sa sâm, giận dữ nói: "Hầu viên ngoại, ngươi muốn tội thêm một bậc sao? Hối lộ mệnh quan triều đình, thật là to gan lớn mật." Hắn lập tức mở miệng ra lệnh: "Gọi người đến đây, đuổi người này ra khỏi Nha môn”

"Không không không!" Hầu Văn Tổ ý thức được mình đã phạm phải đại ky, vội vàng nói: "Năm nay thiên tai tuyết lớn, nhiều bá tánh trong thành ăn không đủ no, lão phu...... lão phu muốn quyên tặng năm ngàn lượng bạc này, dùng để cứu tế nạn dân."

Ngụy Trường Nhạc sắc mặt hơi dịu lại, nói: "Nếu là để cứu tế nạn dân, vậy quả là một tấm lòng bồ tát." Hắn khẽ cười, nói: "Nhưng mà trong thành nhiều nạn dân như vậy, năm ngàn lượng bạc chỉ là muối bỏ bể, làm sao cứu dân?"

Trong lòng hắn kỳ thực cũng biết, ở huyện Sơn Âm này, năm ngàn lượng bạc quả thực là một khoản tiền khổng lồ, nếu dùng để cứu tế nạn dân, thực sự có thể khiến nhiều bá tánh ăn no mặc ấm, tuyệt đối sẽ không còn ai bị đói chết.

Hầu gia tuy là đại tộc, nhưng dù sao cũng chỉ là đại tộc của một huyện, Hầu Văn Tổ lần này có thể bỏ ra năm ngàn lượng bạc, đối với một thân sĩ nhỏ ở huyện, quả thực coi như đã dốc hết sức lực.

"Đại nhân, lão phu đang chuẩn bị lương thực." Hầu Văn Tổ vừa nghe lời của Ngụy Trường Nhạc, ý thức được có đường lui, trong lòng kích động: "Bốn trăm thạch lương thực trong kho tối nay có thể đưa đến Huyện nha. Ngoài ra lão phu sẽ trong vòng năm.....không, ba ngày nữa sẽ huy động thêm sáu trăm.....không, thêm một ngàn thạch lương thực, toàn bộ dùng để cứu tế nạn dân."

Ngụy Trường Nhạc nhìn hai vị Tá quan đứng sau Hầu Văn Tổ, thấy hai người đều khẽ gật đầu, trong lòng hiểu ý. Nguy Trường Nhạc trước đó đã quyết định gạch bỏ câu nói kia, cho Hầu gia một con đường sống, nhưng lại không nói thẳng với Hầu Văn Tổ.

Hai vị Tá quan cũng không ngốc, đương nhiên hiểu được tâm tư của hắn, lập tức phối hợp diễn một màn kịch.

Ngụy Trường Nhạc lúc này nhìn hai vị Tá quan, chẳng qua là muốn dùng ánh mắt hỏi Hầu Văn Tổ có đã dốc hết sức lực hay chưa.

Hai vị Tá quan làm quan ở Sơn Âm nhiều năm, cho dù chỉ là bù nhìn nhưng đối với gia sản của các đại thân sĩ ở Sơn Âm ít nhiều cũng có chút hiểu biết.

Lúc này hai người đều gật đầu với Ngụy Trường Nhạc, cũng có nghĩa là Hầu Văn Tổ đã đưa ra điều kiện đủ hậu hĩnh để bảo toàn tính mạng.

Năm ngàn lượng bạc, cộng thêm một ngàn bốn trăm thạch lương thực, đối với một thân sĩ nhỏ ở huyện, quả thực đã là một con số cực kỳ lớn, coi như đã dốc hết sức lực. "Hầu viên ngoại đã có lòng muốn cứu tế nạn dân, vậy thì đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, quyên góp thêm một chút." Ngụy Trường Nhạc nói thẳng: "Hãy đi quyên góp thêm năm ngàn lượng bạc, quyên góp hai ngàn thạch lương thực, bản quan có thể bảo đảm cả tộc Hầu gia sẽ không bị liên lụy."

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top