Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)
  4. Chương 61: Âm binh Mượn Đường

Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)

  • 62 lượt xem
  • 1723 chữ
  • 2025-05-01 07:12:36

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ngụy Trường Nhạc nghe bốn chữ "Âm binh mượn đường", suýt nữa bật cười, bực dọc nói: "Ngươi nói Long Bối Sơn có quỷ? Dương Hùng, ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì? Ngươi nghĩ kẻ lý trí như ta lại tin lời hoang đường vô lý như vậy?"

Thế nhưng vẻ mặt Dương Hùng không giống như đang nói đùa, ngược lại vô cùng nghiêm túc.

"Tiểu nhân nào dám nói hươu nói vượn trước mặt đại nhân." Dương Hùng kinh hoàng nói: "Tiểu nhân lời nào cũng thật!"

"Thật sự có quỷ?" Ngụy Trường Nhạc nghỉ hoặc.

"Chính là vậy.' Dương Hùng gật đầu: "Rất nhiều người đều biết chuyện này, nên người Sơn Âm chỉ cần trời tối, tuyệt đối không dám đến gần Long Bối Sơn."

"Ngồi xuống rồi nói." Ngụy Trường Nhạc nhất thời hứng thú, ngồi xuống mới hỏi: "Ngươi nói Âm binh mượn đường rốt cuộc là chuyện gì?"

Dương Hùng nào dám ngồi ngang hàng với Ngụy Trường Nhạc, vội vàng giải thích: "Long Bối Sơn cây cối rậm rạp, dưới chân núi có một con đường rộng, đại nhân đến đây chắc hẳn đã đi qua con đường đó. Ban ngày thì không sao, nhưng đêm xuống sẽ đột nhiên xuất hiện một đội Âm binh. Âm binh này đều mặc giáp da đen trắng, cầm cờ trắng, do Hắc Bạch Vô Thường dẫn đường. Chúng sẽ hộ tống mấy cỗ quan tài, xuất hiện trên con đường dưới chân núi."

"Bao nhiêu người?"

"Đại đa số là hai ba mươi người." Dương Hùng nói: "Không, là hai ba mươi con quỷ." Ngụy Trường Nhạc hỏi: "Vì sao chắc chắn là Âm binh? Có khả năng là người sống giả thần giả quỷ không?"

"Ban đầu chúng tiểu nhân quả thực cho là có người giả thần giả quỷ.' Dương Hùng nói: "Nhưng sau đó Nha môn phái người mai phục ở chỗ kín đáo, đã phát hiện ra đội Âm binh đó. Phải rồi, lần đó chính là Hầu Thông dẫn người đi mai phục, tiểu nhân... tiểu nhân không tin tà, cũng đi theo, tận mắt nhìn thấy Âm binh."

Ngụy Trường Nhạc chỉ nhìn Dương Hùng, chờ lão nói tiếp.

"Chúng tiểu nhân nấp trong bụi cỏ, nhìn chằm chằm con đường, tận mắt thấy đội Âm binh đó như từ dưới đất đột nhiên chui lên, nối đuôi nhau xuất hiện, còn kéo theo mấy cỗ quan tài." Khóe mắt Dương Hùng giật giật, rõ ràng vẫn còn sợ hãi: "Chúng đi dọc theo con đường, đi một đoạn lại đột nhiên biến mất trước mắt chúng tiểu nhân."

Ngụy Trường Nhạc cũng cảm thấy toàn thân khó chịu, "Thật sự tà môn như vậy?"

"Nếu không tận mắt chứng kiến, tiểu nhân cũng không dám tin." Dương Hùng nghiêm mặt nói: "bai nhân, đó thật sự là tiểu nhân tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không giả. Nếu là người giả mạo, sao có thể đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi?"

Ngụy Trường Nhạc trâm ngâm một lát, mới hỏi: "Ngươi thấy khi nào?”

"Hai năm trước." Dương Hùng nói: "Nhưng Âm binh mượn đường xuất hiện sớm nhất đã là ba năm trước, lúc đó Tán... Mã Tĩnh Lương còn chưa đến Sơn Âm."

Chuyện quỷ dị như Âm binh mượn đường, Ngụy Trường Nhạc trong lòng tự nhiên không tin.

Nhưng Dương Hùng nói có đầu có đuôi, từ phản ứng của lão có thể thấy người này tin chắc không nghỉ ngờ, thật sự khiến Ngụy Trường Nhạc cảm thấy kỳ quái.

"Ai là người đầu tiên phát hiện ra Âm binh?"

"Lúc đầu là mấy thương nhân." Dương Hùng lập tức nói: "Họ đến Sơn Âm làm việc, lỡ mất quán trọ nên chỉ có thể đi đường đêm. Đêm đó họ đi qua Long Bối Sơn, đụng phải đội Âm binh đó, sợ đến hồn phi phách tán, trốn vào ven đường. Sau đó bọn họ tận mắt thấy đội Âm binh đi qua. Đến Sơn Âm, họ gặp ai cũng kể, nhưng không ai tin, chỉ cho là những người này nói hươu nói vượn." "Vậy vì sao sau đó các ngươi lại tin?”

"Chuyện đó qua nửa năm, có mấy người đi săn trộm trên núi." Dương Hùng giải thích: "Họ cũng gặp đội Âm binh đó, sợ hãi bỏ chạy. Năm người chạy được ba, còn lại hai người bị dọa ngây người, không theo kịp. Sáng hôm sau, những người đi săn quay lại tìm, phát hiện hai người đồng bạn bị mổ bụng, ngũ tạng lục phủ đều không thấy, mắt và lưỡi cũng không còn. Bọn họ chỉ còn cách báo quan, Nha môn phái người truy tra nhưng không tra ra được kết quả gì. Mấy thợ săn sống sót cũng đi khắp nơi kể chuyện Âm binh mượn đường, cộng thêm những thương nhân trước đó cũng từng nói, nên lời đồn Âm binh mượn đường ở Long Bối Sơn bắt đầu lan truyền khắp nơi."

"Âm binh giết người?"

Dương Hùng gật đầu: "Lại cách mấy tháng, dưới chân núi lại chết mấy người, chết giống hệt hai thợ săn kia, chắc chắn là gặp Âm binh. Bàng tri huyện... ừm, lúc đó nhậm chức là Bàng tri huyện, thấy liên tiếp chết người, không thể không tra, nên hạ lệnh cho Hầu Thông nhất định phải tra ra kết quả, cho dù có Âm binh thì cũng phải bắt được." "Vậy nên Hầu Thông dẫn người đến Long Bối Sơn mai phục?"

"Phải."

Ngụy Trường Nhạc trâm ngâm suy nghĩ một chút, mới nói: "Âm binh đó thường xuyên xuất hiện? Hầu Thông làm sao biết Âm binh nhất định sẽ xuất hiện?"

"Chúng tiểu nhân cũng không chắc." Dương Hùng nói: 'Hầu Thông chỉ muốn dẫn người đi thử vận may. Lúc đó mang theo mười mấy Nha dịch, đề phòng bất trắc, còn tìm từ trong thành hai đạo sĩ trừ tà. Đêm đầu tiên không thấy, đêm thứ hai thì thấy. Hai đạo sĩ thấy Âm binh thì lập tức khẳng định đó là Âm binh mượn đường, tuyệt đối không sai. Chúng tiểu nhân cũng tận mắt thấy chúng đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất, tin chắc không nghi ngờ."

Ngụy Trường Nhạc nhíu mày: "Mấy năm nay Âm binh vẫn chưa biến mất?"

"Chưa." Dương Hùng lắc đầu: "Sau lần mai phục đó, có mấy Nha dịch không giữ mồm giữ miệng nói ra ngoài, mọi người thấy người của Nha môn đều nói như vậy, cũng biết Âm binh mượn đường là thật. Chuyện này truyền đi rất nhanh, sau đó chỉ cần trời tối, người Sơn Âm chắc chắn không dám đến gần Long Bối Sơn."

"Thú vị." Ngụy Trường Nhạc tuy không biết Âm binh mượn đường rốt cuộc là chuyện gì, nhưng hiểu rõ trong chuyện này nhất định có điều mờ ám, nhìn chằm chằm Dương Hùng nói: "Ngươi sợ Âm binh?"

Dương Hùng do dự một chút, vẫn gật đầu: "Trước mặt đại nhân, tiểu nhân không dám mạnh miệng. Âm binh đoạt mạng người, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, tiểu nhân... tiểu nhân thật sự sợ hãi."

Ngụy Trường Nhạc mắng: "Không có tiền đồ, lá gan như ngươi, sau này theo ta còn làm được gì?"

"Đại nhân, tiểu nhân tuy sợ hãi, nhưng đại nhân đã có lệnh, tiểu nhân sẽ tuân theo." Dương Hùng nghiến răng, biết cơ hội bám được vào đùi Hà Đông Ngụy thị thế này tuyệt đối không thể bỏ lỡ, kiên quyết nói: "Tiểu nhân lập tức đi tập hợp người, nhanh chóng chạy tới đó."

Ngụy Trường Nhạc lúc này mới cười nói: "Ta thưởng thức loại người biết núi có hổ mà vẫn tiến tới như ngươi. Dương Hùng, ngươi cũng đừng quá lo lắng, mấy trăm người, dương khí thịnh vượng, cho dù Long Bối Sơn thật sự có Âm binh thì cũng sẽ tránh các ngươi." Hắn ngáp một cái, nói: "Ngươi đi trước đi, có việc gì cứ đến tìm ta."

Dương Hùng hành lễ, nhưng không lập tức rời đi mà chần chừ đứng tại chỗ.

Lần này thoát chết, thậm chí còn có thể tạo nên quan hệ với Ngụy Trường Nhạc, trong lòng Dương Hùng tự nhiên mừng rỡ không thôi.

Nhưng lão ta cũng biết, mình theo Ngụy Trường Nhạc, chắc chắn sẽ đắc tội với Mã Tĩnh Lương.

Ngụy Trường Nhạc không dễ chọc, Mã Tĩnh Lương cũng vậy. Muốn bảo toàn tính mạng, cách duy nhất chính là bám chặt lấy Ngụy Trường Nhạc, có cây đại thụ này che chở cho mình.

Nhưng Ngũ Tiên Xã những năm nay làm không ít chuyện xấu, bản thân lão ngồi ở vị trí lão đại Ngũ Tiên Xã nhiều năm, nếu Mã Tĩnh Lương lật lại sổ sách cũ của Ngũ Tiên Xã, lão ta chắc chắn không được yên ổn.

"Làm sao vậy?" Ngụy Trường Nhạc thấy Dương Hùng có lời muốn nói, nghi hoặc hỏi: "Còn chuyện gì?"

Dương Hùng bèn quỳ xuống đất, thỉnh tội nói: "Đại nhân, Ngũ Tiên Xã những năm nay làm không ít chuyện thương thiên hại lý, rất nhiều chuyện tiểu nhân cũng tham gia, xin đại nhân trách phạt."

"Cho nên ta mới cho ngươi cơ hội sửa chữa lỗi lầm." Ngụy Trường Nhạc thản nhiên nói: "Ta đã nói, bao gồm cả ngươi, nếu người của Ngũ Tiên Xã không thay đổi, bản quan sẽ trừng phạt gấp bội."

Hắn rất rõ ràng, Ngũ Tiên Xã hoành hành trong thành nhiều năm, bề ngoài đã có mấy trăm người, quan hệ ngầm lại càng không đơn giản, thế lực này nếu mạnh tay trừ bỏ, e là phản tác dụng, ngược lại sẽ gây ra hỗn loạn lớn hơn.

Dù sao dồn những người này vào đường cùng, bọn họ ý thức được không còn đường sống, nhất định sẽ liêu mạng.

Hơn nữa Ngũ Tiên Xã tuy ức hiếp dân lành, nhưng cũng không phải ai cũng đáng chết. Nếu có thể lợi dụng Dương Hùng khống chế thế lực này, dẫn dắt họ đi theo con đường đúng đắn, thậm chí làm những việc đường hoàng, vậy tuyệt đối không phải chuyện xấu. Năm tên đầu lĩnh của Ngũ Tiên Xã bị giết ba, Trư Cửu què còn bị giam trong ngục, hiện tại người duy nhất có thể ra lệnh cho Ngũ Tiên Xã chỉ có Dương Hùng.

Tuy Ngụy Trường Nhạc rất chán ghét những việc làm trước đây của người này, nhưng tình thế hiện tại, thật sự phải tận dụng đối phương.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top