Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)
  4. Chương 62: Bí ẩn dưới lòng đất

Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)

  • 66 lượt xem
  • 2057 chữ
  • 2025-05-01 07:32:15

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.


"Mấy năm nay, Hầu Thông giao cho Ngũ Tiên Xã một nhiệm vụ." Dương Hùng thận trọng nói: "Y nói các quân bảo biên cương thường xuyên phải tu sửa, cần chiêu mộ thanh niên trai tráng trong thành đưa ra tiên tuyến. Trong đám nạn dân ở Bất Lương Quật có rất nhiều thanh niên trai tráng, ra tiền tuyến làm việc không chỉ được cơm no áo ấm, mà còn có tiền công."

Ngụy Trường Nhạc trải qua hai đời, cực kỳ nhạy bén, lập tức nhận ra điều gì, hỏi: "Y bảo các ngươi chiêu mộ thanh niên trai tráng ở Bất Lương Quật?"

"Đúng vậy." Dương Hùng cau mày nói: "Nhưng... nhưng kỳ lạ là, nếu là chiêu mộ thanh niên trai tráng đi tu sửa quân bảo, Huyện nha có thể dán cáo thị, có ăn có uống lại có tiên công, sẽ có rất nhiều người tình nguyện đi. Nhưng Huyện nha lại không dán cáo thị, Hầu Thông bảo chúng tiểu nhân bí mật chiêu mộ, chỉ nói đây là việc quân trọng đại, không thể rêu rao khắp nơi."

Ngụy Trường Nhạc cười lạnh: "Nghe nói trong quân bảo đóng quân rất nhiều binh sĩ, bọn họ có sức lực, tại sao còn phải bí mật chiêu mộ lao động từ Sơn Âm?"

"Tiểu nhân cũng không dám hỏi." Dương Hùng nói: "Chỉ có thể làm theo lệnh của y. Sau khi chiêu mộ được lao động, sẽ bí mật tập hợp lại, rồi ban đêm đưa ra khỏi thành. Bên ngoài thành có người tiếp ứng, sẽ đưa họ đến biên giới."

Ngụy Trường Nhạc trầm ngâm một chút, rồi mới hỏi: 'Các ngươi đã chiêu mộ được bao nhiêu người?”

"Mấy năm nay, khoảng hai ba trăm người." Dương Hùng đáp: "Cứ cách vài tháng lại chiêu mộ được một nhóm, đủ hai ba chục người sẽ đưa đi. Việc này làm rất bí mật, ít người biết. Chúng tiểu nhân dặn dò những lao động đó không được tiết lộ ra ngoài, ngay cả người nhà biết cũng phải bảo họ im lặng, nếu không sẽ bị xử theo quân pháp." "Các ngươi đưa ra khỏi thành?"

"Tiểu nhân đã đưa hai lần, nhưng đa số là Thử Tam dẫn người đưa đi." Dương Hùng nói: "Ra khỏi thành, giao người theo địa điểm đã hẹn, bọn họ có xe ngựa, nhận người rồi đi." Nguy Trường Nhạc cười lạnh: "Vậy các ngươi chỉ phụ trách chiêu mộ người, rồi đưa ra khỏi thành, nhưng bọn họ có thực sự đến biên giới hay không, các ngươi không chắc chắn?"

Dương Hùng gật đầu: "Vâng. Hai tháng trước, còn đưa đi một nhóm, khoảng hơn hai mươi người." Lão ta dừng một chút, rồi nịnh nọt nói: "Tiểu nhân biết việc này kỳ lạ, không dám giấu diếm đại nhân, cho nên bẩm báo."

Ngụy Trường Nhạc trầm tư, hồi lâu sau mới hỏi: "Ngươi còn chuyện chưa nói."

A2"

"Các ngươi chỉ chiêu mộ thanh niên trai tráng?" Ngụy Trường Nhạc nhìn chằm chằm Dương Hùng, ánh mắt sắc như dao.

Dương Hùng lập tức hiểu ra, mồ hôi lạnh túa ra, cúi đầu sát đất: "Ngũ... Ngũ Tiên Xã còn ép buộc một số... một số nữ đồng và cô nương ở Bất Lương Quật, đưa... đưa họ ra khỏi thành."

"Đưa đến đâu?"

Nghe giọng Ngụy Trường Nhạc lạnh lẽo, Dương Hùng toát mồ hôi hột, không dám ngẩng đầu: "Cũng là đưa ra khỏi thành, có người tiếp ứng, đi về phương nào thì tiểu nhân không biết. Nhưng khác với những lao động kia, Hầu Thông lo lắng dân chúng truy hỏi tung tích của những cô nương đó, nên bảo chúng tiểu nhân phao tin rằng, những nữ đồng và cô nương đó được đưa đến Thái Nguyên hưởng phúc."

"Bốp!"

Ngụy Trường Nhạc vỗ mạnh tay xuống bàn, trái tim Dương Hùng đập thình thịch. Một lát sau, hắn nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm Dương Hùng hỏi: "Những việc này bắt đầu từ khi nào?"

"Từ... từ khi Mã Tĩnh Lương đến Sơn Âm." Dương Hùng vội vàng nói: "Mã Tĩnh Lương đến Sơn Am chưa được ba tháng, Hầu Thông liền bắt đầu bảo chúng tiểu nhân bí mật chiêu mộ người."

Ngụy Trường Nhạc nắm chặt tay phải, cười lạnh: "Quả nhiên có liên quan đến hắn”" Nhưng ngay sau đó, trong mắt hắn lại hiện lên vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm: "Tên này rốt cuộc đang giở trò quỷ quái gì?"

Tâm tư của Dương Hùng, Ngụy Trường Nhạc rõ như ban ngày.

Theo Dương Hùng, việc làm thất đức nhất của Ngũ Tiên Xã chính là bí mật đưa người đi, chỉ nghĩ rằng Ngụy Trường Nhạc không biết chuyện bẩn thỉu này.

Lão ta đã muốn dựa vào Ngụy Trường Nhạc, điều lo lắng nhất chính là Ngụy Trường Nhạc sau này phát hiện ra những chuyện bẩn thỉu này sẽ nổi giận.

Thủ đoạn của Ngụy Trường Nhạc bây giờ lão ta cũng đã biết, đúng là sát phạt quyết đoán, tàn nhẫn không lưu tình.

Những chuyện bẩn thỉu đó, thà chủ động nhận tội còn hơn để Ngụy Trường Nhạc tự mình phát hiện ra sau này, đây không chỉ thể hiện thái độ hối cải, mà còn là một cách lấy lui làm tiến.

Ngụy Trường Nhạc làm sao không biết tâm tư của Dương Hùng, chỉ là hiện tại hắn đang suy nghĩ những người đó bị đưa đi đâu, Mã Tĩnh Lương rốt cuộc đang bày trò gì, cũng không có tâm trạng xử lý Dương Hùng.

Nghe Ngụy Trường Nhạc lẩm bẩm, Dương Hùng vội nói: "Đại nhân, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Mã Tĩnh Lương."

Nguy Trường Nhạc thầm nghĩ ngươi nói chẳng khác nào nước đổ lá khoai, hỏi: "Ngươi nghĩ Mã Tĩnh Lương muốn những người này làm gì?"

"Lễ ra Mã Tĩnh Lương xuất thân từ Mã thị Hà Đông, muốn tiền có tiền, muốn người có người." Dương Hùng cũng vẻ mặt khó hiểu, "Mấy năm nay mới bí mật chiêu mộ được ba trăm người, số nữ đồng và cô nương bị đưa đi cộng lại cũng chỉ bốn năm chục người. Nếu Mã Tĩnh Lương thật sự muốn người, với tài lực của Mã thị thì dễ dàng mua được nhiều nô bộc hơn, căn bản không cần tốn công tốn sức như vậy."

Ngụy Trường Nhạc hừ lạnh: "Ngũ Tiên Xã các ngươi cũng coi như nắm được nhiều tin tức ở Sơn Âm, đưa người ra khỏi thành rồi mà còn không biết đi đâu, ngươi làm lão đại đúng là vô dụng."

"Vâng vâng." Dương Hùng nào dám phản bác, chỉ đành nói: "Đại nhân, kỳ thực... kỳ thực không chỉ tiểu nhân không biết, hình như Hầu Thông cũng không biết tung tích của những người đó. Trước đây tiểu nhân có uống rượu với y, từng thăm dò, y cũng không nói rõ được. Tóm lại... tóm lại nơi những người đó được đưa đến chắc chắn là nơi không thể để người khác biết."

Ngụy Trường Nhạc suy nghĩ một chút, rồi nói: "Ta biết rồi. Hầu Thông xảy ra chuyện, Mã Tĩnh Lương chắc chắn sẽ không tiếp tục đưa người đi theo đường dây của các ngươi nữa. Ngươi có nhiều tai mắt, cũng thử bí mật dò la, xem có thể tìm ra tung tích của những người đó không."

"Đại nhân yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ dốc sức làm."

"Chuyện Long Bối Sơn ngươi không cần lo lắng." Ngụy Trường Nhạc nói: "Nếu có chuyện gì, cứ đến tìm ta. Ta đã nói rồi, đến mùa xuân, ngươi chỉ cần dẫn người xây nhà ở đó là được."

Dương Hùng chủ động nhận tội, cuối cùng Ngụy Trường Nhạc cũng không trừng phạt nặng, trong lòng lão ta như trút được gánh nặng, biết mình tạm thời thoát nạn.

Nhưng lão cũng biết, việc Ngụy Trường Nhạc giao phó lần này, mình không được phép xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Muốn ôm chặt lấy cái đùi của Ngụy Nhị gia, thì phải chứng minh cho Nhị gia thấy mình vẫn là người có thể làm việc được.

Lão ta lăn lộn nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ nếu mình không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào, căn bản không thể nào được Ngụy Trường Nhạc coi trọng và trọng dụng. Vì vậy lão ta thầm quyết tâm, dù phải trả giá đắt đến đâu, cũng phải hoàn thành tốt việc Ngụy Trường Nhạc giao phó.

Sau khi Dương Hùng lui xuống, Ngụy Trường Nhạc mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Bản thân hắn cũng không ngờ mới nhậm chức được vài ngày, đã giải quyết gọn ghẽ phiền toái lớn là Hầu Thông và Ngụy Tiên Xã.

E rằng cả Sơn Âm cũng không ai ngờ hắn lại hành động nhanh gọn như vậy.

Bè phái của Hầu Thông bị tiêu diệt, đủ để răn đe rất nhiều người.

Ngụy Trường Nhạc biết lúc này chắc chắn có rất nhiều người hận hắn đến tận xương tủy, nhưng đồng thời cũng sẽ sợ hãi hắn, ít nhất những kẻ coi hắn là địch sau chuyện này chắc chắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, điều này đương nhiên có lợi cho hắn làm việc ở Sơn Âm.

Ra khỏi cửa, trên trời lại bắt đầu rơi những bông tuyết nhỏ.

Nếu là hai ngày trước, hắn tất nhiên sẽ lo lắng một trận tuyết rơi nữa sẽ mang đến tai họa lớn cho nạn dân trong thành, nhưng hiện tại kế hoạch cứu tế đã bắt đầu thực hiện, lương thực cũng sẽ nhanh chóng được chuyển đến, trong lòng hắn cũng yên tâm hơn không ít.

Đến thế giới này một cách khó hiểu, lại còn trở thành Huyện lệnh Sơn Âm một cách hết sức vô lý, Ngụy Trường Nhạc cũng không có tham vọng hão huyền gì.

Hắn luôn rất thực tế, điều hắn cần làm khi đến Sơn Âm chính là để những bách tính sống không ra người được sống như một con người, để những kẻ không cho người khác sống được như người cút khỏi Sơn Âm.

"Đại nhân!" Ngụy Trường Nhạc ngẩng đầu nhìn trời, nhìn những bông tuyết bay lơ lửng, đang ngẩn người thì nghe thấy bên cạnh có tiếng gọi, hắn đưa mắt nhìn sang, thấy một Nha dịch dáng người cao lớn đang cúi người đứng trước mặt mình. Nam nhân này mặt chữ điền, trán hơi dô, hốc mắt hơi lõm, thoạt nhìn có vẻ là người Lương, nhưng nhìn kỹ, tướng mạo lại hơi khác so với người Đại Lương.

"Phan Tín?" Ngụy Trường Nhạc mỉm cười thân thiết, ôn hòa nói: "Không phải đã bảo các ngươi nghỉ ngơi cho tốt sao? Có việc gì?"

Phan Tín này dĩ nhiên là lão binh Thiết Mã doanh tham gia hành động đêm qua.

Tuy Ngụy Trường Nhạc bề ngoài có vẻ ngang tàng, nhưng làm việc lại luôn cẩn thận, chiến lược thì khinh địch, nhưng chiến thuật thì nhất định phải coi trọng đối phương. Trong thành Sơn Âm, ngoài hai người đi theo mình, Ngụy Trường Nhạc không tin tưởng bất cứ ai.

Hầu Thông và Ngũ Tiên Xã đều là tay sai của Mã Tĩnh Lương, muốn diệt trừ cái u nhọt ăn sâu bén rễ này, chỉ dựa vào hắn và hai người đi theo, căn bản không thể làm được. Kế hoạch dù có chu toàn đến đâu, nếu không có người thực hiện, tất cả cũng bằng không.

Cầu viện Thái Nguyên, chưa nói đến lão phụ thân của hắn có phái người đến chỉ viện hay không, cho dù có phái người đến, Mã Tĩnh Lương rất dễ dàng nhận được tin tức, kế hoạch cũng không thể thực hiện được.

Điều quan trọng nhất của kế hoạch lần này chính là đánh úp bất ngờ, khiến đối phương trở tay không kịp.

Vì vậy Ngụy Trường Nhạc đương nhiên nghĩ đến sư phụ mỹ nhân, cũng biết Phó Văn Quân chính là người duy nhất hắn có thể tìm kiếm sự trợ giúp ở Sơn Âm.

Hắn viết thư mật, phái Trệ Nô lén đến Quy Vân trang cầu viện.

Về việc sư phụ mỹ nhân có phái người đến hỗ trợ hay không, Ngụy Trường Nhạc rất tự tin, kết quả cũng không làm hắn thất vọng. Các lão binh của Quy Vân trang chia nhỏ đội hình, lặng lẽ tập hợp trong thành, đi theo Ngụy Trường Nhạc phát động tập kích, mà lão binh dẫn đầu chính là vị Phan Tín này.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top