Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)
  4. Chương 63: Quy Vân trang

Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)

  • 67 lượt xem
  • 2211 chữ
  • 2025-05-01 07:32:31

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Phan Tín là người Khế Cốt. Năm xưa các bộ lạc Khế Cốt bị Thát Datthon tính, rất nhiều người Khế Cốt chạy về phương Nam, được Đại Lương tiếp nhận, thậm chí ban cho thân phận con dân Đại Lương.

Vì vậy phần lớn người Khế Cốt sau khi trở thành con dân Đại Lương, tuy vẫn giữ tên họ Khế Cốt, nhưng cũng lấy thêm tên họ Đại Lương, vừa để không quên nguồn cội, vừa thể hiện lòng trung thành với quốc gia này.

Phan Tín chính là tên họ Đại Lương.

“Đại nhân, hôm qua sau khi nhận được lệnh của Trang chủ, chúng tiểu nhân lập tức lên đường đến đây." Phan Tín vô cùng kính trọng Ngụy Trường Nhạc, cung kính giải thích: “Bên trang viên còn nhiều việc chưa xử lý xong, lại có vài thứ cần thiết chưa mang theo. Ty chức muốn về trang một chuyến, mang những thứ mọi người cần đến.”

Ngụy Trường Nhạc cười nói: “Ta cũng đang muốn đích thân đến tạ ơn sư... à, tạ ơn Trang chủ, vừa hay cùng ngươi đi một chuyến.”

“Đại nhân hôm nay sẽ đi sao?” Phan Tín có chút bất ngờ: “Nha môn bên này...”

Dù sao tối qua mới xử lý xong chuyện Hầu Thông, Nha môn hẳn là còn nhiều việc. Ngụy Trường Nhạc xua tay: “Những việc khác đều không quan trọng. Không có Quy Vân trang tương trợ, ta cũng không thể diệt trừ lũ tặc phỉ kia. So với những việc khác, tạ ơn Trang chủ mới là quan trọng nhất. Đúng rồi, Phan Tín, chức Điển Sử ở Nha môn còn trống, ngươi hãy tạm thời đảm nhiệm chức vụ này.”

Theo chế độ Đại Lương, ngoài Huyện thừa và Chủ bộ là hai quan viên do triều đình bổ nhiệm, Huyện lệnh có quyền bãi miễn và bổ nhiệm bất kỳ ai trong Nha môn, việc ở lại hay đi của Điển Sử cũng do Huyện lệnh quyết định.

Phan Tín không ngờ Ngụy Trường Nhạc lại dễ dàng đề bạt mình lên làm Điển Sử, có chút ngạc nhiên, há miệng nhưng không nói nên lời.

“Chức vụ bộ đầu của Khoái ban và Tạo ban cũng đang trống, ngươi hãy chọn ra người có năng lực trong đám huynh de cũ, bổ nhiệm vào vị trí bộ đầu.” Ngụy Trường Nhạc biết Nha môn muốn vận hành thì Tam ban Lục phòng là không thể thiếu, bèn dặn dò: “Sau này còn nhiều việc phải làm phiền các ngươi.”

Phan Tín cúi đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng ngẩng đầu hỏi: “Đại nhân, việc này... việc này có gây phiền phức cho ngài không?”

“ý ngươi là sao?”

“Chúng tiểu nhân phần lớn đều là người Khế Cốt." Phan Tín có chút lo lắng: “Hơn nữa, chúng tiểu nhân đều bị xóa tên trong quân tịch, đây là hình phạt của triều đình. Nếu... nếu đại nhân trọng dụng chúng tiểu nhân như vậy, liệu triều đình có bất mãn không? Liệu dân chúng có cảm thấy không ổn hay không?”

Ngụy Trường Nhạc hiểu được tâm trạng của Phan Tín.

Vân Châu là biên giới phía bắc của Đại Lương, qua Vân Châu là sa mạc Đại Mạc mênh mông, nơi đó từng là quê hương của các bộ lạc Khế Cốt.

Trước kia các bộ lạc Khế Cốt cũng khó tránh khỏi việc quấy nhiễu biên giới Đại Lương, gây ra thương vong cho dân chúng biên giới là điều không thể tránh khỏi, vì vậy dân chúng biên giới Đại Lương cũng oán hận các bộ lạc Khế Cốt.

Sau khi Thát Đát thôn tính các bộ lạc Khế Cốt, một vùng đất rộng lớn ở phía Bắc trở thành lãnh thổ của Thát Đát, đồng thời Thát Đát càng cướp bóc Đại Lương nghiêm trọng hơn, đặc biệt là sau khi Đại Lương buộc phải cắt nhượng hai châu, cả nước Đại Lương đều căm hận Thát Đát đến tận xương tủy.

Mặc dù Hãn quốc Thát Đát chủ yếu là người Thát Đát, nhưng quốc gia này lại bao gồm nhiều bộ lạc bị chinh phục, nhiều bộ lạc Khế Cốt cũng bị chinh phục trở thành một phần của Hãn quốc Thát Đát.

Nhưng đa số người Lương không phân biệt được Thát bat và Khế Cốt, đều coi các bộ lạc phương bắc là kẻ thù. Thậm chí Thiết Mã doanh được thành lập với nòng cốt là người Khế Cốt, tuy lập được nhiều chiến công hiển hách cho Đại Lương, nhưng ngay cả dân chúng biên giới Đại Lương cũng chỉ nghĩ Thiết Mã doanh là người Lương.

Ngụy Trường Nhạc biết nỗi lo lắng của Phan Tín, mỉm cười nói: “Các ngươi không cần phải lo lắng quá nhiều, mọi chuyện cứ để ta lo. Ta biết các ngươi đã từng đổ máu cho Đại Lương, dùng người thì không nghi ngờ, nếu ta thật sự sợ các ngươi gây phiền phức cho ta, ta đã không dùng các ngươi. Đã dùng rồi thì sự tín nhiệm dành cho các ngươi là vô điều kiện.” Ngừng một chút, hắn nói tiếp: “Các ngươi cũng đừng quên, các ngươi là con dân Đại Lương, có tư cách tận trung với quốc gia này.”

Phan Tín cung kính hành lễ, không nói thêm gì nữa.

Ngụy Trường Nhạc thu dọn một chút, chuyến đi này đến Quy Vân trang không chỉ để bày tỏ lòng biết ơn với Phó Văn Quân mà còn có một số nghi vấn muốn nhờ nàng giải đáp.

Phan Tín và hai lão binh đang chờ ở cửa sau Huyện nha.

Ngụy Trường Nhạc làm việc ngoài dự đoán của mọi người, cho bêu đầu Hầu Thông cùng vài tên khác ngay trên con phố chính trước Nha mon, lúc này đã có không ít dân chúng vây xem, vì vậy không tiện đi ra từ cửa chính.

Trệ Nô biết Ngụy Trường Nhạc muốn đi xa, liền tự giác dắt ngựa từ chuồng ra, muốn đi cùng hắn.

Ngụy Trường Nhạc dặn dò hai vị tá quan một hồi, đang định ra cửa thì Ngụy Cổ đột nhiên xuất hiện, lưng đeo một chiếc hộp gỗ dài.

Đến thành Sơn Âm, Ngụy Cổ như đột nhiên biến mất, hai ngày nay khó mà thấy mặt, giờ lại bất ngờ xuất hiện, Ngụy Trường Nhạc thật sự có chút không quen.

“Ngủ ngon chứ?” Thấy dáng vẻ ngái ngủ của Ngụy Cổ, Ngụy Trường Nhạc thầm buồn cười. Nguy Gổ cười nói: “Nhị gia, lão nô xương cốt yếu ớt, từ Thái Nguyên đường sa xa xôi vất vả đến Sơn Âm, mất nửa cái mạng, nên hai ngày nay đều nghỉ ngơi cho khỏe lại”

“Ta và Trệ Nô chẳng phải cũng suốt ngày đi đường sao?” Ngụy Trường Nhạc nói: “Là chúng ta không tốt, trên đường không chăm sóc lão nhân gia ngài chu đáo.”

Ngụy Gổ xua tay: “Không có không có, là lão nô già quá nhanh, trẻ lại mười tám tuổi thì chắc chắn sẽ không như vậy.”

“Không sao, dù sao ngài mệt hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.” Ngụy Trường Nhạc xua tay: “Ngài cứ tiếp tục ngủ đi, ta không làm phiền ngài nữa.”

“Trệ Nô nói Nhị gia muốn ra khỏi thành.” Ngụy Cổ vội nói: “Lão nô đã chuẩn bị xong, có thể đi cùng Nhị gia.”

Ngụy Trường Nhạc lắc đầu: “Không cần. Chỉ vài chục dặm, nhanh thì hôm nay có thể quay lại.”

“Vậy không được." Ngụy Cổ nghiêm mặt nói: “Tổng quản đã dặn dò, đến Sơn Âm nhất định phải chăm sóc Nhị gia thật tốt, tuyệt đối không được xảy ra bất kỳ sai sót nào. Nếu lão nô vì ngủ mà không hầu hạ bên cạnh Nhị gia, Tổng quản mà biết được là sẽ bị đánh đòn đấy.”

Ngụy Trường Nhạc nhìn Ngụy Cổ từ trên xuống dưới, cuối cùng nói: “Lão già, nói thật đi, Tổng... lão phụ thân phái ngươi theo ta đến Sơn Âm, rốt cuộc là coi trọng điểm nào của ngươi? Ngươi rốt cuộc có nhiệm vụ gì mà ta không biết?”

“Chính là chăm sóc Nhị gia thật tốt thôi mà.” Ngụy Cổ vẻ mặt oan ức: “Ngựa già thành tỉnh, lão nô tuy không có bản lĩnh gì lớn, nhưng dù sao cũng từng trải, Nhị gia gặp rắc rối, lão nô có thể...!”

“Thôi thôi, dừng lại!” Ngụy Trường Nhạc giơ tay lên: “Ta cứ coi như ngươi là đến giám sát ta, không cho ta gây họa. Ngươi muốn theo thì theo.”

Hắn cũng không có thời gian nói nhảm với lão Ngụy Cổ, đến cửa sau Huyện nha, xoay người lên con ngựa đã được chuẩn bị sẵn, lão Ngụy Gổ thì rất thành thạo leo lên lưng ngựa của Trệ Nô, ngồi phía sau gã.

Tuy tuổi đã cao, nhưng động tác lên ngựa của lão vẫn rất nhanh nhẹn.

Ra khỏi thành từ cửa đông, một đường di về phía đông, do tuyết đọng nên ngựa không chạy nhanh được, nhưng Quy Vân trang cách thành Sơn Âm chỉ hơn hai mươi dặm, giờ vẫn chưa đến buổi trưa, thời gian rất dư dả.

Tuyết trên trời vẫn không ngừng rơi, nhưng không lớn.

Qua giờ Ngọ, liền thấy phía xa xuất hiện một khu rừng nhỏ, phía Đông khu rừng là một hồ nước, xung quanh có những cây đại thụ rải rác, chỉ là trong tiết trời mùa đông, tất nhiên là một mảnh trơ trụi, nhưng lại giống như những vệ sĩ canh giữ hồ nước này.

Phía đối diện hồ, thứ đầu tiên nhìn thấy lại là hai tòa tháp cao đều làm bằng gõ, cao vút, thậm chí có thể thấy có người canh gác trên lầu.

“Phía trước chính là Quy Vân trang, xung quanh đều là ruộng tốt.” Phan Tín giải thích: “Đây là trang viên do Thiên tử ban cho Trang chủ, những năm nay chúng tiểu nhân đều cày cấy sinh sống ở đây.”

Trệ Nô hỏi: “Hai cái đó là tháp canh sao?”

“Sơn Âm nhiều sơn phỉ.” Phan Tín nói: “Quy Vân trang từng bị bọn cướp quấy nhiễu, quan phủ không quản, binh lính đóng giữ càng không điều binh bảo vệ trang viên, vì vậy chúng tiểu nhân chỉ có thể tự bảo vệ mình. Trang chủ hạ lệnh xây tháp canh, ngày đêm đều phái người canh gác, đề phòng bọn cướp tấn công bất ngờ.”

Ngụy Trường Nhạc thầm cảm thán, cũng may Quy Vân trang có hàng trăm lão binh, nếu không trang viên này e rằng đã bị bọn sơn tặc san bằng.

Đi vòng qua hồ nước, Ngụy Trường Nhạc mới thấy hai bên hai tòa tháp canh là hàng rào gỗ kéo dài, đến gần mới phát hiện bên ngoài hàng rào gỗ còn đào hào, những chỗ hào không che phủ được thì chông nhọn, sừng hươu dày đặc, tạo cho người ta cảm giác như đang ở trong doanh trại quân đội.

Hắn chợt nhớ tới việc Dạ Khốc Lang đến Quy Vân trang thu thuế, nhưng lại xám xịt bỏ đi, giờ xem ra đó cũng là điều đương nhiên.

Cách bố trí hàng rào gỗ và hào sâu này rất tinh tế, tuyệt đối không phải người thường có thể bố phòng.

Tuy Dạ Khốc Lang là binh lính canh giữ thành Sơn Âm, nhưng trong số đó, những người thực sự từng ra trận chưa chắc đã có bao nhiêu.

Ngược lại, lão binh ở Quy Vân trang đều là tinh binh của Thiết Mã doanh, từng tung hoành sa mạc, khiến cả ky binh Thát Đát cũng phải e sợ.

Tuy những người này không còn ra trận, nhưng trước kia đều là những người từng chém đầu, tắm máu, Dạ Khốc Lang giao chiến trực diện với những lão binh này chỉ có thể tự chuốc lấy nhục.

Nếu là trên chiến trường thật sự, e rằng không một tên nào trong đám Dạ Khốc Lang đến gây sự kia có thể sống sót rời đi.

Đến trước cổng trang, liền thấy hai nam nhân mặc áo bông, đội mũ bông đang canh gác, thấy Phan Tín đi đầu, bọn họ đều cung kính hành lễ.

Nhưng lễ nghi không giống người thường, rõ ràng là quân lễ.

Ngụy Trường Nhạc nhìn thấy cảnh tượng này, biết trong lòng những người này tuy đã bị xóa tên trong quân tịch, nhưng vẫn giữ lại thói quen sinh hoạt trong quân ngũ.

Mọi người vào trong trang, Ngụy Trường Nhạc ngẩng đầu nhìn quanh, chỉ thấy bên trong trang được quy hoạch rất ngăn nắp.

Đất đai bằng phẳng, nhà cửa ngay ngắn, những ngôi nhà gỗ đều có sân nhỏ bao quanh, trong sân chất đầy củi đã được chẻ sẵn. Ngoài ra còn có một số lều da trâu, hiển nhiên cũng có người ở.

Hắn biết bên trong có rất nhiều người Khế Cốt, tuy đã đầu quân cho Đại Lương nhưng thói quen sinh hoạt của tổ tiên có lẽ chưa hoàn toàn bỏ đi, vẫn có một bộ phận người sống trong lều.

Đường sá trong trang được tu sửa rất bằng phẳng, hơn nữa có thể thấy có chuồng ngựa và kho hàng riêng.

“Kia là nơi ở của Trang chủ.” Phan Tín giơ tay chỉ vê phía một ngôi nhà gỗ độc lập ở xa xa, “Đại nhân có thể gặp Trang chủ ở đó.”

Mặc dù ngôi nhà gỗ đó nằm riêng biệt, nhưng so với những ngôi nhà gỗ khác cũng không có gì đặc biệt, rất bình thường.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top