Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)
  4. Chương 64: Trảm thảo chưa trừ căn

Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)

  • 63 lượt xem
  • 2109 chữ
  • 2025-05-01 07:33:20

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nguy Trường Nhạc lúc này lại thấy một vài nhà cửa có người đang nhìn về phía mình, không chỉ nam nhân mà còn có cả phụ nữ và trẻ con.

Hắn nghĩ ngợi một chút, rồi cũng hiểu, cái Quy Vân trang này không chỉ có lão binh của Thiết Mã doanh.

Xem ra nhiều binh sĩ đã an cư lạc nghiệp, cưới vợ sinh con ở đây.

“Các ngươi đi theo Phan Tín tìm chỗ sưởi ấm.” Ngụy Trường Nhạc nói với hai tùy tùng của mình: “Ta đi gặp Trang chủ!”

Bên cạnh căn nhà gỗ của Phó Văn Quân là một căn nhà thấp lè tè, trên mái có ống khói, hẳn là nhà bếp.

Lúc này khói vẫn đang bốc lên, xem ra đang nấu nướng.

Đã qua giờ Ngọ từ lâu, lúc này mà vẫn nấu cơm, xem ra Phó Văn Quân ăn uống không theo giờ giấc nhất định.

Vào trong sân, buộc ngựa xong, Ngụy Trường Nhạc đi thẳng đến ngoài bếp, quả nhiên thấy bên trong có một bóng người, trâm cài tóc bằng gõ, váy vải thô, tóc búi cao, đang nhào bột mì bên bếp lò.

Ngụy Trường Nhạc bước vào, chắp tay thi lễ: “Sư phu

“Đói bụng rồi sao?” Phó Văn Quân không quay đầu lại, chỉ nói: “Ở đây ta cũng không có gì ngon để chiêu đãi. Có chút thịt heo muối, là thịt heo rừng săn được trên núi trước khi vào đông, cần hầm một lúc, ngươi chờ một chút là được.”

Ngụy Trường Nhạc có chút ngạc nhiên, không ngờ vị đại tiểu thư xuất thân tướng môn này lại tự tay nấu nướng.

Tuy ăn vận giản dị, nhưng vẫn không che giấu được dáng người mềm mại của vị sư phụ mỹ nhân này. “Sư phụ thường xuyên lên núi săn bắn sao?”

“Trong trang có nuôi chút gia súc, nhưng tốn lương thực, số lượng không nhiều, chỉ dịp lễ tết mới được ăn.” Giọng Phó Văn Quân vô cùng ôn hòa, hoàn toàn là giọng điệu chuyện trò thường ngày: “Vì vậy trong trang thỉnh thoảng sẽ tổ chức người lên núi săn bắn, để mọi người vài bữa cũng được ăn thịt.”

Ngụy Trường Nhạc thấy một nồi đang hầm thịt heo rừng, một nồi đang đun nước, hắn liền ngồi xuống trước bếp lò, lấy củi thêm vào.

Phó Văn Quân vào giờ này nấu nướng, lại còn hầm thịt heo rừng, hình như đã đoán trước được hắn sẽ đến Quy Vân trang.

“Ngươi đã từng xuống bếp chưa?” Phó Văn Quân liếc nhìn, tò mò hỏi.

Ngụy Trường Nhạc cười nói: “Chưa từng xuống bếp, nhưng từng nhóm lửa.”

Phó Văn Quân khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt: “Được Huyện lệnh đại nhân giúp nhóm lửa, thật sự là không dám nhận.”

“Sư phụ nói đùa rồi” Ngụy Trường Nhạc thành khẩn nói: “Lần này sư phụ đã giúp đệ tử việc lớn, đệ tử đặc biệt đến đây để cảm tạ.”

Phó Văn Quân rất nhanh nhẹn bưng khối bột đã nhào xong ra cạnh nồi, dùng tay véo ra từng miếng bột nhỏ thả vào nồi, vừa làm vừa nói: “Cũng không cần cảm tạ ta, ta còn phải cảm tạ ngươi. Trong trang bỗng nhiên ít đi ba mươi tráng đỉnh, mỗi ngày có thể tiết kiệm được không ít lương thực. Đến chỗ ngươi, mỗi tháng còn có thể lĩnh bổng lộc, đây là chuyện tốt.”

“Huyện nha đã tuyển dụng bọn họ, đệ tử còn tại vị một ngày, bọn họ vẫn được ăn lương.” Ngụy Trường Nhạc cười nói.

Phó Văn Quân hỏi: “Tiếp theo ngươi định làm gì?”

“Chặt tay Mã Tĩnh Lương, hắn muốn tác oai tác quái ở Sơn Âm đã không còn dễ dàng như trước.” Ngụy Trường Nhạc nói: “Đệ tử đã mượn lương thực của các hương thân, có thể bảo đảm mùa đông năm nay bách tính ở Bất Lương Quật không bị đói. Ngoài ra Bất Lương Quật cũng cần phải cải tạo, sang năm mùa đông tuyệt đối không cho phép có người chết rét.”

Phó Văn Quân nhìn Ngụy Trường Nhạc, nói: “Đây vốn là chuyện quan phụ mẫu phải làm, nhưng mấy đời quan lại trước đều làm ngơ. Ngươi có thể làm được những điều này đã là công đức vô lượng.”

“Ngũ Tiên Xã bên kia, đệ tử đã sắp xếp cho họ đến Long Bối Sơn." Ngụy Trường Nhạc nói: “Xây nhà xong trước khi vào xuân, khi thời tiết ấm lên, cho thanh niên trai tráng ở Bất Lương Quật đến đó đốn củi hái thuốc, có thể giúp họ có thu hoạch”

Phó Văn Quân hỏi: “Những hương thân đó bằng lòng nhường núi rừng sao?”

“Sơn Âm là vùng biên cương, lấy ổn định làm trọng” Ngụy Trường Nhạc nói: “Muốn ổn định thì phải để cho bách tính ấm no. Những hương thân đó có thể sở hữu núi, nhưng gỗ thuốc trên núi, thậm chí cả thú rừng đều là trời ban cho bách tính, không thuộc sở hữu của họ. Nếu họ không đồng ý, vậy thì tự mình lên núi đi.”

Phó Văn Quân mỉm cười, nói: “Họ gặp phải quan phụ mẫu không nói đạo lý như ngươi, cũng không biết kêu oan ở đâu.”

Lúc này nàng đã xử lý xong một khối bột, đậy nắp nồi lại.

“Sư phụ, Long Bối Sơn có lời đồn Âm binh mượn đường, người có biết không?”

“Từng nghe nói." Phó Văn Quân bình tĩnh vô cùng, “Sao vậy?”

Thấy Phó Văn Quân bình tĩnh như vậy, Ngụy Trường Nhạc không khỏi nói: “Người không thấy kỳ lạ sao?”

“Ở Sơn Âm ngày nào cũng có nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra, tại sao ta phải thấy Âm binh mượn đường là chuyện kỳ lạ?” “Sư phụ nghĩ là thật sự có quỷ hay là có người giả thần giả quỷ?”

“Thật giả thì liên quan gì đến ta?” Phó Văn Quân thản nhiên nói: “Những thứ yêu ma quỷ quái đó cũng đâu có đến Quy Vân trang gây hại.”

Ngụy Trường Nhạc nghĩ lại, cũng thấy Phó Văn Quân nói có lý.

Phó Văn Quân hiện tại chỉ đang cố gắng bảo vệ Quy Vân trang, để già trẻ gái trai trong trang có thể sống yên ổn, rõ ràng không có hứng thú quan tâm quá nhiều đến chuyện bên ngoài.

“Ngươi thấy có vấn đề gì sao?” Hình như nhận ra Ngụy Trường Nhạc có chút chán nản, Phó Văn Quân hỏi: “Ngươi nghĩ là có người giả thần giả quỷ?”

Ngụy Trường Nhạc gật đầu: “Chuyện Âm binh mượn đường, đệ tử chắc chắn không tin” “Nếu ngươi cho rằng có người giả thần giả quỷ, động cơ của bọn họ là gì?” Phó Văn Quân ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ bên cạnh, nhìn Ngụy Trường Nhạc hỏi: “Tại sao phải giả thần giả quỷ ở Long Bối Sơn?”

Dù sao nàng cũng xuất thân tướng môn, cho dù ngồi trên ghế nhỏ nhưng phần lưng vẫn thẳng tắp.

Lần trước Ngụy Trường Nhạc đã từng thấy dung mạo của nàng, nhưng chỉ là thoáng qua, lúc này nhìn rõ ràng, càng thấy sư phụ xinh đẹp động lòng người.

Đôi mắt long lanh kia tự mang phong tình, đặc biệt là nốt ruồi nhỏ đỏ tươi nơi khóe miệng lại càng thêm quyến rũ, phô bày ra vẻ phong lưu.

Ngụy Trường Nhạc suy nghĩ một chút, mới nói: “Đệ tử nghe nói sau khi chuyện này xảy ra, chỉ cần trời tối là không ai dám đến gần Long Bối Sơn. Cho dù là ban ngày, biết trên núi có ma, người đi đường cũng sẽ nhanh chóng đi qua, không dám nán lại ở đó.”

“Vậy ngươi đưa ra kết luận gì?” “Có khả năng đây chính là kết quả mà những Âm binh đó muốn.” Ngụy Trường Nhạc nói: “Bọn họ không muốn có người đến gần Long Bối Sơn, nên dùng cách này khiến người ta sợ hãi nơi đó.”

Phó Văn Quân nghĩ ngợi một chút, mới khẽ gật đầu: “Ý nghĩ này của ngươi rất có lý. Nếu thật sự là như vậy, tại sao bọn họ lại không muốn có người đến gần Long Bối Sơn?” “Điều này thì không rõ.” Ngụy Trường Nhạc lắc đầu: “Vì vậy đệ tử muốn hỏi sư phụ, người có hiểu biết gì vê Long Bối Sơn không? Nơi đó có gì đặc biệt hay sao?”

Phó Văn Quân cũng lắc đầu: “Sơn Âm núi non trùng điệp, cũng chưa từng nghe nói Long Bối Sơn có gì đặc biệt.”

Ngụy Trường Nhạc vốn nghĩ Phó Văn Quân ở Sơn Âm nhiều năm, có lẽ sẽ biết chút manh mối, nghe nàng nói vậy, trong lòng hắn hơi có chút thất vọng, nhưng trên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.

“Đệ tử đến Sơn Âm mấy ngày, nghe được một số tin tức, quả thật cảm thấy Sơn Âm chỗ nào cũng đầy rẫy điều kỳ quái.” Ngụy Trường Nhạc lại bỏ thêm một khúc củi vào bếp, mới nói: “Phu thê Huyền lệnh tiên nhiệm Tô Trường Thanh mất tích không rõ lý do, không biết tung tích. Mã Tĩnh Lương lợi dụng Ngũ Tiên Xã đưa người ra ngoài, có cả nam lẫn nữ, cũng đều bặt vô âm tín. Mà Long Bối Sơn lại xuất hiện chuyện Âm binh mượn đường kỳ quái, càng thêm rợn người, nhưng phía sau chắc chắn có điều mờ ám. Sư phụ, mấy chuyện này bề ngoài dường như không có liên quan gì đến nhau, nhưng đệ tử lại mơ hồ cảm thấy dường như có một tấm lưới vô hình bao phủ Sơn Âm”

Phó Văn Quân nhìn chằm chằm Ngụy Trường Nhạc, hỏi: “Ngươi cho rằng tất cả những chuyện này đều liên quan đến Mã Tĩnh Lương?”

“Chuyện Âm binh mượn đường xuất hiện từ trước khi Mã Tĩnh Lương đến Sơn Âm, dường như không liên quan đến hắn.” Ngụy Trường Nhạc cau mày, “Nhưng đệ tử lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.”

Phó Văn Quân nói: “Căn cơ của Hà Đông Mã thị ở Sơn Âm sâu hơn ngươi nghĩ rất nhiều. Lần này con chặt đứt cánh tay của Mã Tĩnh Lương, nhưng không có nghĩa là đã nắm giữ hòa toàn Sơn Âm.” Dừng một chút, nàng mới nói tiếp: “Ngươi gạt bỏ đi thuộc hạ của Mã Tĩnh Lương, hắn không trực tiếp giao chiến với ngươi, tuy là do ngươi có Nguy thị chống lưng, nhưng nguyên nhân chủ yếu e là ngươi vẫn chưa thật sự động chạm đến lợi ích của Hà Đông Mã thị ở Sơn Âm”

“Sư phụ nói chí phải.” Ngụy Trường Nhạc thở dài: “Ngũ Tiên Xã và đám người Hầu Thông, chẳng qua chỉ là công cụ trong tay Mã thị, Mã thị có thể nuôi dưỡng thêm nhiều loại người như vậy ở Sơn Âm”

Phó Văn Quân khẽ cười: “Ngươi hiểu được điểm này, xem như là thông minh”

“Lửa thiêu rụi cỏ dại, gió xuân thổi lại mọc.” Ngụy Trường Nhạc bình tĩnh nói: “Lần này trừ bỏ Ngũ Tiên Xã và Hầu Thông, căn bản không tổn thương đến gân cốt của Mã Tĩnh Lương. Chỉ cần thế lực của Hà Đông Mã thị còn tồn tại ở Sơn Âm, sớm muộn gì cũng sẽ có khối u mới mọc lên.” Hắn siết chặt nắm đấm, cười lạnh: “Muốn bách tính Sơn Âm không còn bị bóc lột, phải nhổ tận gốc Mã thị khỏi Sơn Âm.”

Phó Văn Quân bỗng nhiên dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Ngụy Trường Nhạc, chân mày hơi cau lại.

“Sư phụ, đệ tử nói sai sao?”

Phó Văn Quân chỉ thở dài, đứng dậy đi mở nắp nồi, múc bánh canh ra, nói: “Trong trang không có gì ngon, tạm ăn bánh canh vậy.” Nàng ngẩng đầu lên hỏi một câu: “Hôm nay ngươi có vội đi không?”

“Không vội, sư phụ có việc sao?”

“Ăn cơm xong rồi nói.” Phó Văn Quân vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Trong căn nhà gỗ đơn giản mà sạch sẽ, bàn ăn không lớn, bày một bát lớn thịt heo rừng, một đĩa củ cải muối, ngoài ra là hai bát bánh canh.

Phó Văn Quân ăn rất chậm, nhai kỹ nuốt chậm, cho người ta cảm giác vô cùng trân trọng thức ăn, dù sao cũng là xuất thân tướng môn, cử chỉ động tác cũng rất tao nhã. Từ tối qua đến giờ, Ngụy Trường Nhạc thật sự chưa ăn uống gì, hương thơm của thịt heo hầm lan tỏa, quả thực khiến người ta thèm ăn, nhưng hắn cũng không gắp nhiều, chỉ chậm rãi thưởng thức bát bánh canh.

“Sư phụ, đệ tử nhớ lần trước người có nhắc đến Sư Cương." Lúc Phó Văn Quân ăn rất yên tĩnh, bốn bê im ắng, Ngụy Trường Nhạc có chút không quen, thậm chí hơi lúng túng, bèn lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Còn có Tam Thú Cương nữa, đó là những công phu gì vậy?”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top