Phó Văn Quân đặt bát đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Ngụy Trường Nhạc, dung nhan tuyệt mỹ lộ vẻ nghỉ hoặc, hỏi: "Thật sự không có ai nói cho ngươi những điều này sao?" "Thật sự không có." Ngụy Trường Nhạc lắc đầu: "Sư Cương đệ tử luyện cũng mơ mơ hồ hồ, chỉ nhớ những năm này kiên trì luyện một bộ quyền pháp."
"Vậy đúng là mơ mơ hồ hồ." Phó Văn Quân nói: "Xem ra Tổng quản phủ có cao nhân truyền thụ cho ngươi tâm pháp Sư Cương, nhưng lại không muốn cho ngươi biết."
"Vì sao lại thế?" Ngụy Trường Nhạc ngạc nhiên hỏi.
Phó Văn Quân đảo mắt, giữa mi tâm lại hiện lên một tia khâm phục, nói: "Cao nhân truyền thụ Sư Cương cho ngươi thật dụng tâm. Có lẽ y cho rằng nếu để ngươi biết là đang luyện khí, ngược lại sẽ khiến ngươi phân tâm, ảnh hưởng đến việc tu luyện. Y chỉ dạy ngươi quyên pháp, lấy quyền pháp tu luyện nội khí, mà ngươi không biết mình đang luyện công, tâm vô tạp niệm, ngược lại Sư Cương lại đột nhiên tinh tiến."
Ngụy Trường Nhạc vốn vẫn luôn tò mò, nếu đã có quý nhân truyền thụ võ nghệ, vậy tại sao lại không cho mình biết. Lời Phó Văn Quân nói ra, hắn lập tức hiểu rõ.
"Sư Cương có thể khiến người ta tăng cường khí lực sao?" Ngụy Trường Nhạc hỏi.
"Võ phu tu lực, kiếm sĩ luyện khí, ngươi chưa từng nghe hai câu này sao?" Phó Văn Quân hỏi lại.
Ngụy Trường Nhạc lắc đầu.
Phó Văn Quân trâm ngâm một chút, cuối cùng nói: "Xem ra ngày đó ta nói ra, cũng không phải chuyện tốt đối với ngươi. Hiện giờ ngươi vẫn luôn chấp niệm vào Sư Cương, cũng không biết ve sau có ảnh hưởng gì đến tu vi của ngươi hay không."
"Nói vậy cũng không đúng." Ngụy Trường Nhạc nói: "Có lẽ ban đầu mơ mơ hồ hồ tu luyện Sư Cương đối với đệ tử có lợi ích, nhưng tu luyện đến một cảnh giới nhất định, nếu vẫn cứ mơ màng không biết gì, cũng chưa chắc là chuyện tốt." Phó Văn Quân mỉm cười, nói: 'Ngươi nói vậy, cũng không phải không có lý."
"Võ phu tu lực, kiếm sĩ luyện khí, đệ tử tu luyện là Sư Cương chỉ khí, vậy có phải chứng tỏ đệ tử tu luyện là kiếm sĩ?" Ngụy Trường Nhạc hỏi.
Phó Văn Quân lắc đầu: "Không phải vậy. Kỳ thực dù là võ phu hay kiếm sĩ, ban đầu đều cần luyện khí. Chỉ là theo tu vi càng sâu thì sẽ xuất hiện ngã rẽ, biến thành hai con đường."
Ngụy Trường Nhạc rất hứng thú với chủ đề này, hắn đặt bát đũa xuống, hứng trí bừng bừng nhìn Phó Văn Quân.
"Thiên hạ có rất nhiều người theo đuổi võ đạo, nhưng cũng không phải ai cũng có thể bước vào võ đạo." Phó Văn Quân thấy Ngụy Trường Nhạc dường như thật sự một mực không biết gì đối với võ đạo, liền kiên nhẫn giải thích: "Người có tư chất bước vào võ đạo, nhất định phải có võ cốt."
"Võ cốt?" Ngụy Trường Nhạc lập tức tiếp lời.
Phó Văn Quân mỉm cười: "Người có võ cốt, trăm người mới có một, kỳ thực đại đa số người cả đời cũng không biết mình có sở hữu căn cốt thích hợp để tu võ hay không." Ngụy Trường Nhạc thầm nghĩ đây đúng là chuyện đương nhiên. Trăm nghề mưu sinh, đại đa số người cũng căn bản sẽ không nghĩ đến chuyện luyện võ, vậy thì tự nhiên cũng không thể nào để ý đến việc mình có sở hữu căn cốt để bước vào võ đạo hay không. "Đệ tử có thể tu luyện Sư Cương, có phải chứng minh đệ tử cũng là hạt giống tốt trăm người mới có một?" Ngụy Trường Nhạc cười nói.
"Phải!" Phó Văn Quân cũng không tiếc lời khen ngợi, khẽ gật đầu: "Ngươi quả thực là người tu võ có căn cốt cực tốt, hơn nữa đã sớm bước vào võ phu chỉ đạo."
Ngụy Trường Nhạc suy nghĩ một chút, mới nói: "Đệ tử vẫn không hiểu lắm. Võ phu chỉ đạo và kiếm sĩ có gì khác biệt?" "Thiên hạ rộng lớn, không tồn tại hai người có hình hài hoàn toàn giống nhau." Phó Văn Quân giải thích: "Đạo lý tương tự, trên đời này cũng không có căn cốt giống hệt nhau. Võ cốt khác nhau, con đường lựa chọn cũng khác nhau, đi nhầm đường liền sẽ thành công cốc. Điều này không phải nói người có võ cốt của võ phu thì không thể tu luyện khí, mà là nói dị cốt dị tu sẽ vô cùng gian nan. Người có kiếm cốt tu luyện nội khí, thành tựu một năm có thể là võ phu cốt mười năm cũng không thể đạt được, ngược lại cũng vậy”
Ngụy Trường Nhạc đại khái hiểu được điều huyền diệu trong đó, hỏi: 'Vậy đệ tử nhất định phải đi theo võ phu chỉ đạo?"
"Tam Thú Cương là tâm pháp cực kỳ cao thâm của võ phu chi đạo." Phó Văn Quân nói: "Ta từng nghe nói, nếu một võ phu có thể tu đủ Tam Thú Cương, tất nhiên có thể đạt đến Võ Thánh Lục Cảnh, trở thành đỉnh cao của võ phu. Chỉ là Tam Thú Cương đã rất lâu không xuất hiện trên thế gian, chỉ có một vài lời đồn đại rời rạc xuất hiện. Ngươi có thể tu luyện được Sư Cương, cũng coi như là cơ duyên."
Ngụy Trường Nhạc nghe vậy, có chút nghi hoặc nói: "Sư phụ, đệ tử lần đầu tiên nghe nói đến Sư Cương là trên đường lần trước. Tên thích khách đó... ừm, chính là tên hắc y trong Lữ Lương Tam Quỷ, hắn lại có thể nhận ra đệ tử luyện là Sư Cương, chẳng lẽ hắn đã từng gặp qua môn công phu này?”
"Vỡ gân!" Phó Văn Quân nói: Su Cương cùng với những kình đạo thông thường không giống nhau, chỉ cần đạt đến Lực Sĩ Nhị Cảnh, cương lực đánh trúng đối phương, đối phương không có nội kình phòng ngự, chỗ bị đánh trúng cùng kinh mạch xung quanh lập tức sẽ bị vỡ vụn."
"Lợi hại như vậy sao?” Ngụy Trường Nhạc kinh ngạc.
"Lữ Lương Tam Quỷ trên giang hồ cũng coi như là cao thủ, kiến thức uyên bác, lời đồn về Tam Thú Cương bọn hắn chắc chắn cũng đã từng nghe qua. Tên hắc y bị ngươi đánh một quyền, chắc chắn là cảm thấy kinh mạch của mình vỡ vụn, cho nên mới thốt ra như vậy.
Ngụy Trường Nhạc không ngờ Sư Cương Quyên lại lợi hại như vậy, trong lòng phấn chấn, nhưng ngay sau đó lại có chút tiếc nuối nói: "Trong Tam Thú Cương, đệ tử chỉ tu luyện Sư Cương, còn Hổ Cương và Tượng Cương, muốn gom đủ Tam Thú Cương e rằng không dễ dàng."
"Ngươi thật sự muốn tu thành Tam Thú Cương?" Phó Văn Quân bật cười nói: "Ngươi có thể tu luyện Sư Cương, đã là chuyện vô số người mơ ước, vậy mà lại muốn gom đủ Tam Thú Cương, dã tâm của ngươi thật không nhỏ."
Ngụy Trường Nhạc cười nói: 'Người ta phải có lý tưởng, nếu không thì khác gì cá mắm?"
Phó Văn Quân lộ vẻ tán thưởng, nói: "Bất quá ngươi cũng không cần quá lo lắng, hiện tại ngươi đang đi theo võ phu chi đạo, hơn nữa ngay từ đầu đã có Sư Cương chỉ lực, nếu có thể kiên trì không ngừng, cũng chưa chắc không thể tu thành Lục Cảnh."
Ngụy Trường Nhạc đối với chuyện này ngược lại rất thoải mái, không chấp nhất, dù sao hắn cũng chỉ muốn có chút công phu để phòng thân, cũng không có ý định xông pha giang hồ, còn việc tu luyện thành Võ Thánh, cứ coi là lý tưởng cất giấu trong góc là được rồi.
"Sư phụ, người nói Lục Cảnh đỉnh phong, chẳng lẽ võ đạo đỉnh cao chính là Lục Cảnh?" Ngụy Trường Nhạc hỏi.
Phó Văn Quân gật đầu: 'Ít nhất hiện tại giang hồ biết đến cảnh giới chí cao chính là Lục Cảnh. Bất quá đừng nói Lục Cảnh, cho dù là tu vi Ngũ Cảnh, cũng không nhiều lắm." "Rốt cuộc là sáu cảnh giới nào?" Ngụy Trường Nhạc hỏi.
"Sơ Cảnh Võ Phu, Nhị Cảnh Lực Sĩ, Tam Cảnh Đồng Thân, Tứ Cảnh Bất Phá, Ngũ Cảnh Kim Cang, đến Lục Cảnh đỉnh phong, chính là Võ Thánh!" Phó Văn Quân chậm rãi nói. Ngụy Trường Nhạc trong lòng cũng hiểu rõ, tuy nghe võ phu tu hành chỉ có sáu cảnh giới, nhưng mỗi cảnh giới muốn vượt qua e rằng đều vô cùng gian nan.
"Sư phụ, vậy người là võ phu hay kiếm tu?" Ngụy Trường Nhạc hỏi. "Ngươi nói xem?" Phó Văn Quân mỉm cười.
Ngụy Trường Nhạc cười nói: "Võ phu thô kệch, không xứng với mỹ nhân như sư phụ, vậy sư phụ chắc chắn là kiếm tul"
Hắn nói lời này cũng là để khuấy động không khí, nhưng Phó Văn Quân nghe được hai chữ "mỹ nhân", hai hàng lông mày hơi cau lại, hiển nhiên là không hài lòng lắm, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ hỏi: "Nghe nói trước khi ngươi đến Sơn Âm, phần lớn thời gian đều ở trong quân doanh. Có ai truyền thụ đao pháp cho ngươi không?"
Ngụy Trường Nhạc đầu óc xoay chuyển, ký ức của nguyên chủ ào ạt ùa về, gật đầu: "Đệ tử đã từng luyện qua."
Phó Văn Quân đứng dậy đi vào phòng trong, rất nhanh sau đó liền đi ra, ném cho Ngụy Trường Nhạc một thanh đao.
Ngụy Trường Nhạc đưa tay tiếp lấy, có chút ngạc nhiên nói: "Sư phụ, người... trong trang này còn có đao sao?”
Đại Lương cấm dân gian tàng trữ binh khí, Quy Vân trang đã không còn quân nhân, lẽ ra không nên còn có binh khí tồn tại.
"Trong trang không chỉ có một thanh đao." Phó Văn Quân lại rất thản nhiên, "Ngươi là Sơn Âm Huyện lệnh, có muốn bắt chúng ta lại không?"
Ngụy Trường Nhạc vội vàng cười nói: "Nên để vài thanh đao, phòng khi sơn phỉ đến tập kích. Đúng rồi, đưa đao cho đệ tử làm gì?"
Phó Văn Quân bình tĩnh nói: "Ngươi luyện là Đao pháp chính tông trong quân, thích hợp dùng để chém giết trên chiến trường. Thế nhưng cốt cách của ngươi rất thích hợp dùng đao, nếu học một vài đao pháp huyền diệu, hẳn là sẽ có tạo nghệ sâu hơn."
"Người muốn dạy đệ tử đao pháp?" Ngụy Trường Nhạc trong lòng phấn chấn. "Nếu không thì mấy tiếng sư phụ của ngươi chẳng phải gọi suông sao?" Phó Văn Quân thản nhiên cười, nói: "Ta có một bộ Du Ti Đao Pháp, coi như cũng tạm được, là do một vị cao nhân sáng tạo. Tối nay ta sẽ giảng giải cho ngươi, ngươi có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì phải xem thiên phú của chính ngươi."
"Du T¡ Đao Pháp?" Ngụy Trường Nhạc nắm chặt thanh đao, cười nói: "Cái tên này thật kỳ lạ."
Phó Văn Quân nói: "Yếu quyết của Du T¡ Đao Pháp là ba chữ, quấn, giảo, kéo. Đặc biệt là yếu quyết thứ nhất, trăm ngàn đao pháp trên đời, cho dù biến hoá khôn lường, nhưng chỉ cần có thể làm được chữ quấn, liền có thể khống chế được nó. Mà chữ quấn tối ky là lực đạo quá yếu, dễ bị đối phương chấn thoát. Nhưng võ phu tu luyện chính là lực đạo, ngươi tu luyện Sư Cương lại càng là cương lực thuần túy, cho nên bộ đao pháp này vừa vặn thích hợp với ngươi."
Ngụy Trường Nhạc vui mừng khôn xiết, cười toe toét: "Sư phụ, đệ tử chính là người trời sinh dành cho bộ đao pháp này!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận