Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)
  4. Chương 67: Tiếng vó ngựa đêm

Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)

  • 70 lượt xem
  • 2797 chữ
  • 2025-05-01 07:55:39

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Đêm đen như mực, trong trang viên bóng người thoắt an thoắt hiện, chung quanh rất nhiều trang dân đang chạy tán loạn, nam có, nữ có, có người còn bồng theo con nhỏ. Tuy rất gấp gáp, nhưng không hề hoảng loạn.

"Nhanh lên, vào thạch quyến!" Trệ Nô thấy một nam nhân tay cầm thuổng sắt đang lớn tiếng chỉ huy: "Đừng loạn, vào thạch quyến rồi thì không ra nữa!"

Một số phụ nữ và trẻ em chạy về phía bắc, còn lại rất nhiều nam đỉnh tay cầm binh khí tập trung về phía nam.

Trong tay những người này hoặc là liêm, hoặc là rìu, hoặc là chày sắt, phần lớn đều là nông cụ, nhưng cũng có tính sát thương nhất định.

Hơn nữa những người này hành động nhanh chóng, rất nhanh đã xếp thành đội hình, không hề có chút hỗn loạn.

Giữa gió tuyết cuồn cuộn, Trệ Nô thính giác hơn người, khẽ nhắm mắt rồi nhìn về phía nam.

Giữa cơn gió tuyết, gã dường như nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía nam vọng lại.

"Trệ Nôi!" Sau lưng vang lên tiếng gọi, Trệ Nô quay đầu lại nhìn, thấy Phan Tín tay cầm đao đang chạy nhanh đến, phía sau y là năm sáu tráng hán.

Phan Tín đã được bổ vào Huyện nha, được trang bị đại đao, lần này về trang cũng mang theo đao.

Trên đường đến Quy Vân trang, Trệ Nô đã biết Phan Tín được Ngụy Trường Nhạc đề bạt làm Điển sử Sơn Âm, liền tiến lên nói: "Điển Sử, nô tài nghe thấy tiếng vó ngựa, người đến... người đến không ít"

Phan Tín gật đầu: "Tiếng tù và đã vang lên, có địch tập kích. Ta dẫn huynh đệ đi chống trả, ngươi mau chóng đi theo mọi người vào thạch quyến." Y quay người chỉ về một hướng: "Thạch quyến có thể tạm thời chống đỡ quân địch, Mạnh nhị ca đang dẫn người canh giữ ở đó, ngươi vào thạch quyến sẽ an toàn." "Nô tài muốn tìm Nhị gia." Trệ No nhìn ve phía nhà gỗ của Phó Văn Quân, vừa lúc thấy Phó Văn Quân và Ngụy Trường Nhạc đang chạy nhanh đến.

"Nhị gia!" Trệ Nô không quan tâm gì khác, bước nhanh tới.

Ngụy Trường Nhạc nhìn thấy Trệ Nô, cau mày hỏi: "Ngụy Cổ đâu?"

"Cổ bá không thấy đâu. Tìm không thấy ngài ấy." Trệ Nô cũng lo lắng nói.

Ngay lúc đó, tiếng la hét vang lên từ phía nam, mọi người nhìn theo tiếng động, thấy bên đó lửa bốc lên ngùn ngụt, dường như có nhà cửa đã bị đốt cháy.

"Phan Tín, Mạnh Ba ở đâu?" Phó Văn Quân hỏi.

"Trang chủ, Mạnh nhị ca đã dẫn người đến thạch quyến." Phan Tín lập tức đáp: "Mọi người đều đang đến đó."

Phó Văn Quân gật đầu: "Ngươi đến Bắc môn, đề phòng địch hai mặt giáp công."

Nàng không nói dài dòng, sau khi dặn dò thì bước chân như bay, đã xông về phía Nam môn.

"Tìm Ngụy Cổ, đưa lão đến thạch quyến." Ngụy Trường Nhạc dặn Trệ Nô, cũng không nói nhảm, theo sau Phó Văn Quân chạy như bay.

Gió tuyết như dao cắt, trong màn đêm, chỉ thấy phía nam trang viên đã có không ít nhà bị đốt cháy, lửa cháy hừng hực.

Nhà cửa trong trang phần lớn đều làm bằng gỗ, một khi bị bén lửa, rất dễ cháy lan. Hai người đều chạy như bay, nhưng thân pháp mạnh yếu cao thấp liền phân rõ.

Phó Văn Quân chân điểm nhẹ nhàng, như hóa thành hồ điệp giữa trời tuyết, không chỉ thân hình nhẹ nhàng uyển chuyển, mà tốc độ còn cực nhanh. Nguy Trường Nhạc tuy hơi thở đều đặn, chạy không ha mệt mỏi, nhưng tốc độ lại kém xa Phó Văn Quân, rất nhanh đã bị bỏ lại phía sau.

Chung quanh cũng có rất nhiều tráng đinh đang nhanh chóng xông về phía nam, được huấn luyện bài bản, như sói như hổ.

Rất nhanh, Ngụy Trường Nhạc đã thấy phía trước xuất hiện rất đông ky binh.

Những kẻ đến đều mặc áo bông, đội mũ lông cừu, nhưng mặt đều bịt kín bằng vải, chỉ lộ ra hai mắt.

Rất nhiều ky binh, kẻ thì cầm mã đao, người thì cầm chùy sắt, lại còn không ít kẻ tay cầm đuốc, chiến mã lướt qua nhà cửa, đuốc liền bị ném vào nhà gỗ.

Mã đao vung lên, gặp người liền chém, không chút lưu tình.

Lúc Ngụy Trường Nhạc chạy tới, chỉ thấy mã đao loang loáng cùng với tuyết rơi chém xuống, vô cùng ghê rợn.

Hắn tay cầm đại đao, né tránh hai nhát chém của ky binh, đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy bốn phía đen kịt một màu, vô số ky binh bịt mặt như kiến cỏ bò khắp nơi, trong ánh lửa cháy nhà, bóng người đan xen, rất nhiều trang dân đã giao chiến với ky binh.

Ngụy Trường Nhạc nhất thời không biết lai lịch của những ky binh này, nhưng bọn chúng rõ ràng là có chuẩn bị từ trước, giết người phóng hỏa, ra tay tàn độc, hoàn toàn là muốn tàn sát đốt sạch Quy Vân trang.

Nhưng trang dân Quy Vân trang dù sao cũng không phải thường dân, tuy địch ky tập kích bất ngờ, khiến Quy Vân trang trở tay không kịp, nhưng những lão binh này rất nhanh đã ổn định trận tuyến, dùng nông cụ đơn sơ giao chiến với quân địch.

Những trang dân này đều xuất thân ky binh, hiểu rõ kỹ thuật chiến đấu của ky binh, cũng rất rõ động tác của chiến mã, cho nên tuy là bộ binh đối mặt với ky binh địch, vẫn có thể phát huy sở trường, né tránh sở đoản, cố gắng dây dưa với địch ky. Hơn nữa những lão binh này cực kỳ nhanh chóng tổ chức thành từng tiểu đội, ba năm người thành một đội, hỗ trợ lẫn nhau, công thủ toàn diện.

Vì vậy tuy ky binh đến khí thế hung hãn, nhưng thực tế lại không thể chiếm ưu thế ngay lập tức.

Một ky binh phi nhanh tới, tên bịt mặt trên ngựa vung đao chém thẳng vào đầu Ngụy Trường Nhạc, đao phong sắc bén, vô cùng hung ác.

Ngụy Trường Nhạc tay phải nắm đao, nhưng lúc này hắn lại không vung đao đỡ, ngược lại tay trái nắm chặt thành quyền, quát lớn một tiếng, gân như theo bản năng đấm thẳng vào đầu ngựa.

Đây là lần đầu tiên hắn rơi vào tình cảnh chiến đấu sinh tử như vậy, tâm trạng khó tránh khỏi có chút căng thẳng, trong căng thẳng lại mang theo một chút hưng phấn, nên cú đấm này dùng toàn lực.

"Âm!"

Chỉ nghe thấy tiếng chiến mã hí thảm, nắm đấm nặng nề đánh trúng vào bên đầu ngựa, cả con ngựa lăn nhào sang một bên, tên ky binh trên ngựa kêu lên kinh hãi, hoàn toàn không kịp xuống ngựa, cả người lẫn ngựa ngã nhào xuống đất, thân ngựa nặng nề đè lên một chân của tên ky binh, y kêu la thảm thiết, rõ ràng là một chân đã bị gấy.

Người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm thiết vang lên, không ít người xung quanh đều nhìn lại.

Ngụy Trường Nhạc bước nhanh tới, giơ đao chém xuống, máu phun tung tóe, một đao chém bay đầu tên ky binh nọ.

Lần đầu tiên chém đầu người, nhìn thấy đầu người bay ra, hắn không hề căng thẳng, không hề sợ hãi, ngược lại cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Tiếng vó ngựa vang lên, một ky binh gần đó thúc ngựa xông về phía hắn, cũng vung đao chém tới.

Cũng ngay khoảnh khắc đó, một bóng người lóe lên bên cạnh, chính là Phó Văn Quân. Nàng nhẹ nhàng như én, chân không chạm đất như đang bay lơ lửng, chỉ đưa tay ra, vậy mà đã vòng qua mã đao của người nọ, nắm lấy cổ tay gã.

Tên kia hét lớn một tiếng, nhưng đã bị Phó Văn Quân đoạt lấy mã đao, còn chưa kịp phản ứng, nàng đã bay lên lưng ngựa, đứng sau lưng gã, tay giơ đao rơi, đầu người nọ cũng bay lên không trung.

Nàng tay không đoạt đao, động tác dứt khoát nhanh gọn, sau khi chém bay đầu người nọ liền dùng chân đá xác gã xuống ngựa, rồi ngồi lên lưng ngựa, nhìn Ngụy Trường Nhạc một cái không nói gì, quay đầu ngựa, cưỡi ngựa xông về phía nơi ky binh dày đặc nhất.

Hai tên ky binh chính diện xông tới, thúc ngựa muốn chặn lại, Phó Văn Quân kẹp chặt hai chân, chiến mã lao thẳng về phía trước.

Hai tên kia thúc ngựa xông lên, trường đao đan chéo chém xéo tới, muốn chém Phó Văn Quân làm ba đoạn.

Phó Văn Quân hạ đao xuống, trong chớp mắt ba con ngựa giao nhau, nàng đột nhiên xuất đao.

Hai tia hàn quang lóe lên, ngay sau đó hai gia hỏa chặn đường này đã ngã xuống ngựa. Ngụy Trường Nhạc nhìn rõ, vừa kinh ngạc vừa khâm phục.

Phó Văn Quân tuy là nữ lưu, nhưng lại giết người quả quyết, nữ trung hào kiệt, sự dũng mãnh trên chiến trường hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng thường ngày của nàng, hơn nữa đao pháp của nàng lại phát sau mà đến trước, một đao lấy hai mạng, thật sự là uy vũ vô cùng.

Phó Văn Quân trong khoảnh khắc liên tiếp giết ba người, Ngụy Trường Nhạc cũng cảm thay phan chan.

Đêm nay địch nhân tập kích bất ngờ, hơn nữa hầu hết đều là ky binh, như một lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trong trang.

Tuy trang dân phần lớn là lão binh, đều được huấn luyện bài bản, thậm chí còn thông thạo chiến pháp của ky binh, nhưng trang bị của hai bên thực sự chênh lệch quá lớn. Đối phương toàn bộ đều là mã đao trong tay, trang dân thì toàn là nông cụ, cho dù là lão binh được huấn luyện bài bản, dùng nông cụ đơn sơ đối kháng với binh khí tỉnh nhuệ của đối phương cũng là chuyện vô cùng khó khăn.

Hơn nữa số lượng địch nhân không ít, nhìn tình hình hỗn loạn hiện tại, đối phương tuyệt đối không dưới trăm ky.

Cũng may Quy Vân trang không phải thôn trang bình thường, nếu không trăm ky tập kích đêm bất kỳ thôn trang nào, chắc chắn sẽ là một cuộc thảm sát kinh hoàng. Những ky binh này ngoài việc gặp người liền chém, rõ ràng còn cố ý muốn phá hủy trang viên, rất nhiều ky binh bịt mặt tay cầm đuốc, như châu chấu phân tán khắp trong trang, ném đuốc vào nhà gỗ, khiến khu vực phía nam của trang viên chìm trong biển lửa.

May mà nữ nhân và hài tử đều nhanh chóng chạy vào thạch quyến ở giữa trang, còn các lão binh thì kịp thời xuất hiện ngăn chặn ky binh truy kích, nên người trong trang cũng không bị thương vong quá nặng.

Phó Văn Quân xông vào giữa đám đông, các lão binh đang giao chiến với địch ky bên đó lập tức sĩ khí tăng vọt. Ngụy Trường Nhạc vốn định đến trợ chiến, nhưng còn chưa chạy được mấy bước, trong màn đêm có một người thúc ngựa xông tới, dưới ánh lửa, hắn phát hiện người đó đeo mặt nạ đồng xanh dữ tợn.

Chiến mã như bay, lao thẳng về phía hắn.

Ngụy Trường Nhạc định dùng lại chiêu cũ, đợi chiến mã đến gần rồi nhanh chóng né tránh, sau đó nhân cơ hội đấm vào đầu ngựa.

Nhưng người nọ rõ ràng đã đoán được ý định của hắn, chiến mã còn cách một đoạn, người đeo mặt nạ đồng xanh bỗng nhiên nhảy khỏi lưng ngựa, như chim ưng lao tới, vung đao chém thẳng xuống đầu hắn.

Đao phong mạnh mẽ, mang theo sát ý lạnh lẽo chém thẳng xuống.

Ngụy Trường Nhạc lập tức biết đối phương tuyệt đối không phải hạng người tâm thường, gần như theo bản năng lùi lại mấy bước, vừa vặn giam lên một đống tuyết, suýt nữa thì ngã.

Người nọ chém hụt nhưng không hề chậm trễ, chân điểm nhẹ, khi Ngụy Trường Nhạc lùi lại, gã bám riết theo, thân thể áp sát, mã đao trong tay vung ngang lên.

Đối phương xuất đao nhanh chóng, không cho Ngụy Trường Nhạc chút thời gian thở dốc, đao phong cũng khiến hắn biết người này võ công cao cường.

Thấy mã đao vung ngang lên, rõ ràng là muốn cứa vào cổ mình, trong lúc nguy cấp, Ngụy Trường Nhạc đột nhiên dùng chân đá một cái, tuyết dưới đất bị hất tung lên, một cục tuyết bay thẳng vào mặt người đeo mặt nạ.

Đao quang lóe lên, người đeo mặt nạ dường như muốn khoe khoang thân thủ của mình, cục tuyết bị chém tan thành từng mảnh nhỏ giữa đao quang, tựa như là những hạt gạo. Cũng chính trong khoảnh khắc này, Ngụy Trường Nhạc cuối cùng cũng có thời gian thở dốc, nhưng hắn không nhân cơ hội né tránh để kéo dài khoảng cách, mà nghiến răng, tay phải nắm chặt đao, chém xéo tới.

Trong ký ức của hắn chỉ có đao pháp trong quân đội, không có nhiều biến chiêu, đao pháp rất dễ bị nhìn thấu.

Nhưng có Sư Cương thần lực trong người, đao pháp tuy đơn giản nhưng lại càng thêm mạnh mẽ, một đao chém ra, quả thực có khí thế khai sơn đoạn thạch. Người nọ đã sớm giơ tay vung đao, “Choang” một tiếng, đỡ được đại đao của Ngụy Trường Nhạc.

Hai đao va chạm, cánh tay của cả hai đều chấn động mạnh một cái.

Ngụy Trường Nhạc thậm chí còn cảm thấy hổ khẩu đau nhức, cũng may hắn nắm chặt đại đao, nếu không cú đỡ đòn này của đối phương rất có thể sẽ khiến đao của hắn bị hất văng.

Cánh tay người nọ cũng bị chấn động mạnh, nhưng vẫn nắm chắc đao.

Trong lòng Ngụy Trường Nhạc cũng kinh ngạc, một đao này của hắn toàn lực xuất kích, lực đạo kinh người, đổi lại là người thường chắc chắn không đỡ được, nhưng người này không chỉ đỡ được mà còn nắm đao cực kỳ vững vàng, điều này cho thấy người này không chỉ đao pháp cao cường, mà nội lực cũng không hề yếu.

Đôi mắt sau mặt nạ của đối phương cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng thoáng chốc liền biến mất, cười khẽ nói: "Quả nhiên có chút lực đạo, thảo nào một quyền có thể đánh ngã một con ngựa!"

"Các ngươi là ai?" Ngụy Trường Nhạc dồn lực vào tay, đại đao đè xuống, ánh mắt lạnh lùng.

"Ngụy Trường Nhạc, ta đến vì ngươi!" Người nọ nở nụ cười quái dị, nói nhỏ: "Có thể tự tay chém đầu lão nhị Ngụy gia, đao pháp của ta cũng không uổng phí."

Gã dường như chắc chắn có thể chém chết Ngụy Trường Nhạc.

Trong lòng Ngụy Trường Nhạc chợt lạnh xuống.

Ky binh tập kích vào ban đêm, hắn vốn tưởng những người này nhắm vào Quy Vân trang, nhưng nghe lời nói của người này, dường như lại là đến đây vì hắn.

Nói cách khác, đám người này biết hành tung của hắn. Hắn chưa kịp suy nghĩ nhiều, đã thấy đối phương xoay cổ tay, lưỡi đao vậy mà trượt dọc theo thân đao của Ngụy Trường Nhạc, thuận thế muốn đâm vào ngực hắn.

Ngụy Trường Nhạc gần như ngay lập tức phản ứng, xoay cổ tay, thân đao vẫn kề sát với thân đao của đối phương, dùng lực ở tay, đã thay đổi hướng của đao địch.

Người nọ "ồ' lên một tiếng, hiển nhiên là không ngờ Ngụy Trường Nhạc lại có chiêu này, không do dự, lại biến chiêu.

Gã biến chiêu cực nhanh, ý đồ tạo cơ hội tấn công yếu huyệt của Ngụy Trường Nhạc. Nếu là ban ngày, đối phương biến chiêu như vậy, Ngụy Trường Nhạc trong lúc vội vàng thật sự không biết nên ứng phó ra sao.

Nhưng hiện tại trong lòng hắn đã ghi nhớ kỹ áo nghĩa của chiêu “quấn” trong Du T¡ Đao Pháp, không chỉ được Phó Văn Quân giảng giải tỉ mỉ, mà còn được nàng phối hợp diễn luyện qua.

Tuy rằng vẫn còn non nớt, rất vụng về, nhưng trong thời khắc sinh tử lại nhớ kỹ yếu quyết của đao pháp.

Đối phương rõ ràng tưởng rằng có thể giải quyết Ngụy Trường Nhạc một cách dễ dàng, sau khi biến chiêu lại phát hiện đại đao của Ngụy Trường Nhạc dính chặt lấy đao của mình, nhất thời không thể nào thoát ra được.

Một khi không có khoảng trống, thì căn bản không thể thi triển chiêu thức gây sát thương.

Gã liên tục biến chiêu nhưng vẫn không thể thoát ra, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, thất thanh hỏi: "Đây... đây là đao pháp gì?"

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top