"Đao pháp không chết không thôi!" Ngụy Trường Nhạc cười lạnh, miệng nói, tay không ngừng quấn chặt lấy đao của đối phương.
Hắn vừa quấn chặt đao của đối phương, vừa tìm kiếm cơ hội tấn công. Biết rõ đao pháp đối phương lợi hại, hắn không nóng vội, thủ vững mới có cơ hội phản kích.
Nam nhân kia biến chiêu đến bảy tám lần, nhưng đao trong tay vẫn như bị dính chặt, dường như mất kiên nhẫn, gã điểm chân lui về sau hai bước, hai thanh đao mới tách ra. Xung quanh tiếng ngựa hí vang, tiếng hô quát không dứt bên tai, tử chiến vô cùng kịch liệt.
Vài lão binh Quy Vân trang thấy Ngụy Trường Nhạc lâm vào khốn cảnh, muốn đến cứu viện, nhưng nhanh chóng bị ky binh bịt mặt ngăn lại, không thể nào tới gần.
Tên bịt mặt nhìn chằm chằm Ngụy Trường Nhạc, dịch sang trái vài bước, rồi lại sang phải, dường như đang tìm cơ hội xuất đao.
Ngụy Trường Nhạc tay buông thống, nắm chặt đao, toàn thân cảnh giác, chỉ chờ đối phương xuất đao liên quấn lấy.
Đúng lúc này, bên trái vang lên tiếng ngựa hí, hắn liếc mắt thấy một ky binh đang lao tới, trên lưng ngựa, nam nhân đã giơ cao đao, rõ ràng là muốn lấy mạng hắn.
Hắn giật mình.
Nếu đơn đấu với tên bịt mặt, hắn còn có thể cầm cự, nhưng đột nhiên lại có người tập kích, hắn không thể phân tâm nghênh địch, nếu không sẽ tạo cơ hội cho tên bịt mặt. Một khi có cơ hội, tên bịt mặt chắc chắn sẽ ra chiêu trí mạng, không chút lưu tình. Tuấn mã lao tới, tên bịt mặt vẫn giữ thế mà chưa vội ra tay, rõ ràng là đang chờ thời cơ một kích tất sát.
Thấy chiến mã đã đến gần, Ngụy Trường Nhạc chỉ còn cách né tránh. Trong lúc né tránh, hắn thoáng thấy người trên lưng ngựa cũng đeo mặt nạ đồng, giống hệt đối thủ trước đó.
Ky binh tập kích đêm nay tuy đa phần bịt mặt, nhưng đều dùng khăn vải, chỉ có hai người này đeo mặt nạ đồng.
Hắn gần như ngay lập tức hiểu ra, nếu không có gì bất ngờ, hai người này đến đây chính là để giết hắn.
Quả nhiên gã trên lưng ngựa đột nhiên nhảy lên, thân pháp nhanh nhẹn, hai tay nắm đao giữa không trung, bổ xuống Ngụy Trường Nhạc vừa lách mình né tránh.
Dường như gã đã đoán trước được hướng né của Ngụy Trường Nhạc, hậu phát chế nhân, đao này tính toán cực kỳ chuẩn xác, vị trí đao rơi xuống chính là nơi hắn vừa tránh qua.
Ngụy Trường Nhạc thất sắc, tuy hắn lực lớn vô cùng, nhưng thân pháp không nhanh nhẹn, cứ tưởng đã tránh được, nào ngờ đao này bổ xuống đầu, có muốn tránh cũng không kịp.
Tên bịt mặt đồng còn lại cách đó vài bước cũng quát khẽ, lao tới như báo săn, biến đao thành kiếm, mũi đao đâm thẳng vào Ngụy Trường Nhạc.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên thân thể người trên không trung cứng lại, từ tư thế thoải mái co rúm lại như con tôm bị điện giật, trường đao chém về phía Ngụy Trường Nhạc cũng lệch hướng.
Chính nhờ sự trì hoãn này, Ngụy Trường Nhạc lập tức đạp mạnh chân, nhảy lùi về sau. Người trên không trung như cục đá rơi xuống đất, đao văng ra, thân thể co giật hai cái rồi bất động.
Tên bịt mặt còn lại thấy đồng bọn bỏ mạng, lập tức dừng lại, đồng tử gã co rút, cúi xuống nhìn, trong nháy mắt như con dê con hoảng sợ, hai tay nắm chặt chuôi đao, vẻ mặt như lâm đại địch, nhìn quanh run rẩy nói: 'Đại... Đại Kiếm sư, nơi này... nơi này có Đại Kiếm sư..."
Đại Kiếm sư!
Ngụy Trường Nhạc cũng ngây người.
Hắn thấy thái dương của thi thể đang chảy máu có một lỗ thủng.
Tức là trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, có một thứ vũ khí sắc bén đã xuyên qua thái dương của gã, giết chết người này ngay lập tức.
Nhưng vừa rồi, hắn căn bản không thấy vũ khí nào.
Chỉ có một lời giải thích.
Tốc độ của vũ khí đó nhanh đến mức hắn không thể nhìn thấy.
Thấy tên bịt mặt còn lại hai tay nắm đao, vẻ mặt kinh hoàng, Ngụy Trường Nhạc biết chắc chắn có cao thủ ra tay cứu mình.
Hắn cũng nhìn quanh, người đầu tiên nghĩ đến chính là Phó Văn Quân.
Phó Văn Quân hiển nhiên là kiếm tu, võ công cao đến đâu thì hắn không rõ.
Nếu là Phó Văn Quân thấy hắn gặp nguy, ra tay cứu giúp, vậy thì có thể giải thích được. Nhưng xung quanh bóng người lấp ló, ky binh và trang dân vẫn đang giao chiến, lại không thấy bóng dáng Phó Văn Quân, cũng không biết nàng đã đánh tới nơi nào.
Hắn chỉ nhìn quanh, không thấy Phó Văn Quân liền không nghĩ nữa, nắm chặt đao, vung mạnh về phía tên bịt mặt.
Tên này đao pháp không tồi, lại là đến để lấy mạng hắn, chỉ cần còn sống chính là mối nguy hiểm. Hiện giờ gã hoảng loạn, mất bình tĩnh, chính là thời cơ tốt để ra tay.
Mà Ngụy Trường Nhạc chưa bao giờ bỏ lỡ cơ hội.
Đao phong xé gió, bổ xuống đầu gã.
Người nọ phản ứng cũng nhanh, giơ đao định đỡ, nhưng dường như nghĩ đến điều gì, gã lập tức thay đổi chủ ý, nghiêng người né tránh. Chờ đao tiếp theo của Ngụy Trường Nhạc bổ tới, gã đã quay người bỏ chạy, bước chân nhanh thoăn thoắt như có quỷ đuổi theo sau.
Ngụy Trường Nhạc biết gã sợ hãi Đại Kiếm sư, không dám nán lại.
Hắn đương nhiên cũng không bỏ qua, cầm đao đuổi theo.
Trước đó hắn nghe Phó Văn Quân nhắc đến võ đạo, có võ phu và kiếm tu, Đại Kiếm sư này hẳn là kiếm tu.
Nhưng phải đạt đến cảnh giới nào mới được gọi là Đại Kiếm sư, Ngụy Trường Nhạc tạm thời chưa rõ.
Nhưng tên bịt mặt ngay cả bóng dáng Đại Kiếm sư cũng chưa thấy, chỉ thấy một cỗ thi thể đã sợ đến hồn bay phách lạc, đủ thấy Đại Kiếm sư trong lòng người võ đạo là sự tồn tại đáng sợ đến nhường nào.
Tên đó chạy rất nhanh, Ngụy Trường Nhạc dù cố sức đuổi theo, trong lúc nhất thời cũng không đuổi kịp.
Thấy gã đột nhiên kéo một tên ky binh bịt mặt xuống ngựa, giữa tiếng kêu la của tên ky binh, tên bịt mặt leo lên ngựa, thúc ngựa bỏ chạy, không màng đến chuyện gì khác. Tên ky binh chửi rủa, đang định bò dậy thì Ngụy Trường Nhạc đã đuổi tới, ánh đao lóe lên, chém đứt cổ họng gã. Địch ta rõ ràng, Ngụy Trường Nhạc đối với kẻ địch tuyệt không nương tay.
Nhưng tên bịt mặt đã cưỡi ngựa chạy xa, lẫn vào đám đông không thấy đâu nữa. Ngụy Trường Nhạc có chút tiếc nuối, trở lại bên cạnh thi thể, thấy lỗ thủng trên thái dương kẻ này vẫn đang chảy máu, máu chưa đông lại.
Hắn tháo mặt nạ của thi thể, là một nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặt mày xa lạ, chắc chắn chưa từng gặp.
Hắn lột mũ da của kẻ này ra, lại thấy trên đầu thi thể không có một sợi tóc, lại còn có vết sẹo của nhang.
Hòa thượng!
Hắn gần như ngay lập tức nghĩ đến trên đường đến Sơn Âm, chính là một hòa thượng dẫn theo Lữ Lương tam quỷ ám sát Phó Văn Quân.
Giờ lại xuất hiện hòa thượng, tuyệt đối có liên quan đến hòa thượng lần trước.
Hai hòa thượng này rốt cuộc là lai lịch gì?
Hắn nhìn quanh, bỗng thấy trên tuyết gần thi thể có một cành cây nhỏ dính máu, vội vàng nhặt lên rồi trở lại bên thi thể, dùng cành cây so vào lỗ thủng trên thái dương, thấy vừa khít.
Tên bịt mặt đồng này bị một cành cây nhỏ xuyên qua đầu mà chết.
Hắn thầm kinh hãi trong lòng.
Cành cây nhỏ không chút uy hiếp, vậy mà lại trở thành hung khí giết người.
Thực lực của vị Đại Kiếm sư kia thật sự đáng sợ.
Nghe thấy tiếng vó ngựa phía trước, hắn ngẩng đầu nhìn, đã thấy mấy tên ky binh bịt mặt đang lao tới.
Không còn nghi ngờ gì nữa, mấy tên ky binh này rõ ràng là nhắm vào hắn. Hắn đứng dậy nắm chặt đao, đang định né tránh thì lại nghe thấy phía sau cũng có tiếng vó ngựa. Hắn giật mình, tưởng rằng có địch tập kích từ phía sau, thế nhưng khi quay đầu nhìn lại, đã thấy mấy chục ky binh đang lao tới như bay, trên lưng ngựa lại là trang dân mặc áo bông.
Ngựa như rồng, người như hổ.
Những trang dân này người cầm đao, người lại cầm cung tên.
Người chưa tới, tên đã bắn.
"Vút vút vút!"
Từng mũi tên xé gió, bắn chính xác vào đám ky binh bịt mặt.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, từng tên ky binh trúng tên ngã ngựa.
Ngụy Trường Nhạc nhìn thấy, trong lòng càng thêm phấn chấn.
Hắn biết đây mới là sát chiêu thực sự của Quy Vân trang.
Tuy ky binh đến tiếp viện chỉ có hơn ba mươi ky, nhưng ky binh Quy Vân trang tuyệt đối không phải là đám ky binh bịt mặt tập kích đêm nay có thể so sánh được.
Đây đều là những chiến sĩ thân chinh bách chiến, ngay cả thiết ky Thát Đát nghe danh cũng phải khiếp sợ, chính là tinh ky Thiết Mã doanh.
Cung mã thành thạo không sợ chết, đều là những ác quỷ từ trong núi thây biển máu đi ra.
Lúc này Ngụy Trường Nhạc mới hiểu được, Quy Vân trang có một bộ sách lược nghênh địch.
Một khi có địch tập kích, lão ấu phụ nữ sẽ nhanh chóng chạy đến nấp trong thạch quyến trong trang.
Tuy chưa tận mắt chứng kiến, nhưng Ngụy Trường Nhạc đoán đó chắc chắn là một nơi trú ẩn kiên cố như pháo đài, kẻ địch khó lòng công phá.
Những lão binh thì nhanh chóng nghênh địch.
Mà lão binh nghênh địch cũng rất có sách lược.
Tuy lão binh Quy Vân trang đều xuất thân ky binh, nhưng trong trang không thể có quá nhiều ngựa, mỗi người một con chỉ là mơ tưởng hão huyền.
Vì vậy đa phần lão binh đều lấy thân phận bộ binh nghênh địch trước, cản trở bước tiến của quân địch, đồng thời tiêu hao nhuệ khí của đối phương.
Đợi đến khi hai bên giằng co kịch liệt, sát chiêu thực sự của trong trang mới chính thức xuất trận.
Không còn nghi ngờ gì nữa, khi tiếng tù và trong trang vang lên, những ky binh này sẽ lập tức lấy vũ khí, nhanh chóng tập trung tại mã trường, sau khi chuẩn bị sẵn sàng sẽ như một lưỡi dao sắc bén đâm vào quân địch.
Đồng thời lúc này, Ngụy Trường Nhạc mới thực sự thấy được sự lợi hại của Thiết Mã doanh.
Trong số hơn ba mươi ky binh, có hơn mười người được trang bị cung tên, những người này hiển nhiên là những xạ thủ xuất sắc nhất, tên không bắn trượt, lực đạo kinh người, mỗi mũi tên bắn ra đều trúng địch, ky binh địch không chết cũng bị thương.
Cứ mỗi lần một tên ky binh bịt mặt bị bắn hạ, lập tức có trang dân nhanh chóng cướp lấy vũ khí của gã. Những lão binh có vũ khí trong tay, sức chiến đấu tự nhiên là vô cùng đáng sợ.
Ky binh địch đông đảo, thấy ky binh trong trang xông ra, tuy có vài tên hoảng loạn nhưng vẫn có kẻ liều lĩnh dựa vào số đông thúc ngựa xông tới.
Hơn ba mươi ky binh trong trang phân tán ra một cách cực kỳ thành thạo, cứ hai đao binh yểm hộ một cung thủ, sau khi dàn trận, phạm vi sát thương tăng lên đáng kể. Ban đầu không ít ky binh bịt mặt đã xông tới, nhưng sau khi bốn năm tê đi đầu bị bắn hạ, những người khác vội vàng quay đầu ngựa lại, không dám tiến lên nữa.
Bỗng nghe thấy trong đội ky binh trong trang lại có người thổi tù và, những trang dân đang giao chiến rải rác nghe thấy tiếng tù và, bắt đầu rút lui về phía đội ky binh trong trang.
Cuối cùng Ngụy Trường Nhạc cũng thấy Phó Văn Quân cưỡi ngựa từ phía nam trở về, bên cạnh có mười mấy trang dân đi theo.
Thấy Phó Văn Quân bình an vô sự, Ngụy Trường Nhạc rất yên tâm, nhưng trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Vừa rồi lúc nguy cấp, Đại Kiếm sư ra tay cứu giúp, hắn vốn tưởng vị Đại Kiếm sư này là Phó Văn Quân.
Nhưng giờ xem ra, Phó Văn Quân vẫn luôn dẫn người giao chiến phía trước, cách hắn rất xa, căn bản không thể nào là nàng ra tay cứu mình được.
Vậy vị Đại Kiếm sư kia là ai?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận