Chưởng quầy kinh doanh quán rượu ở nơi không dấu vết người sống trong phạm vi mười dặm, chính là vì kiếm thêm chút bạc để người nhà sinh hoạt tốt hơn một chút, hôm nay lại rơi vào kết cục bi thảm như vậy.
Nguy Trường Nhạc có thể tưởng tượng người nhà của lão từ đó về sau sẽ rơi vào khốn cảnh bực nào.
Tiểu nhị trong tiệm tuổi còn trẻ, vốn còn có con đường nhân sinh rất dài phải đi, nhưng hết thảy lại im bặt mà dừng.
Mà mấy người này lại xem tính mạng người khác như cỏ rác, dễ dàng cướp đi hai cái mạng.
“Bao che đào phạm, còn muốn cầm bạc cao chạy xa bay.” Người đeo mặt nạ răng nanh khàn giọng, trong tay lại cầm túi tiền, trêu tức nói: “Bạc của quan sai dễ cầm như vậy sao? Phó Văn Quân, ngươi nên hiểu rõ, ngươi mới là hung thủ thật sự hại chết những người này.”
Phó Văn Quân chỉ liếc nhìn đối phương, lạnh lùng như băng.
Giọng điệu Nguy Trường Nhạc lại bình tĩnh dị thường: “Các ngươi và Dạ Khốc Lang là một nhóm?”
“Dạ Khốc Lang?” Người đeo mặt nạ răng nanh cười khinh thường: “Bọn chúng chẳng qua chỉ là một đám chó hoang, còn không có tư cách đánh đồng với chúng ta. Hơn hai mươi người không giết được một nữ nhân, quả thực là vô năng tới cực điểm.”
“Nói như vậy, các ngươi không thèm để ý đến sống chết của Tống Khôn?” Nguy Cổ cười lạnh nói: “Đội trưởng Sơn Âm là Tống Khôn đang ở trong tay chúng ta.”
Tên cưỡi ngựa bên phải cười ha hả: “Đội trưởng? Tính mạng của Dạ Khốc Lang căn bản không đáng tiền, chết một tên đội trưởng, có thể đề bạt thêm hai tên đội trưởng khác, chỉ là một Tống Khôn, ngay cả một con chó cũng không bằng. Ngụy Trường Nhạc, ngươi sẽ không cảm thấy có thể dùng mạng chó của Tống Khôn uy hiếp chúng ta chứ?” Gã đeo mặt nạ Bạch Quỷ, càng làm cho người ta sợ hãi.
Nguy Trường Nhạc khẽ gật đầu, nói: “Cho nên các ngươi là hai nhóm người, nhưng mục đích giống nhau, đều là vì Phó cô nương mà đến.”
“Ngụy Trường Nhạc, chúng ta và ngươi không thù không oán, không cần thiết phải giết ngươi." Bạch Quỷ có chút không kiên nhẫn nói: “Cút nhanh lên.”
Mấy người này hiển nhiên đều đã biết thân phận của Nguy Trường Nhạc.
“Ta nếu không đi thì sao?”
Bạch Quỷ cười ha ha nói: “Người trẻ tuổi đừng quá xúc động, nơi này không có thiết ky Ngụy gia ngươi.”
Lão Ngụy Cổ lúc này cũng đã đến bên cạnh Nguy Trường Nhạc, nhìn thấy hai cái đầu trên tuyết, lão ta lắc đầu, thở dài: “Thật sự là tạo nghiệt.”
“Lão Nguy hắn bảo chúng ta đi, ngươi nói chúng ta có nên đi hay không?” Hai mắt Nguy Trường Nhạc như lưỡi đao đảo qua từng cái một từ trên thân bốn ky binh đối diện, nhàn nhạt hỏi.
Lão Ngụy Cổ thở dài: “Nhị gia, đã đến nước này rồi, lão nô cho dù có kéo ngài di ngài chắc chắn cũng sẽ không đi. Thôi vậy, giải quyết xong chuyện này rồi đi.”
“Ồ?” Nguy Trường Nhạc lúc này mới nhìn lão Ngụy Cổ hỏi: “Giải quyết như thế nào?” “Lão nô biết Nhị gia hiện tại rất tức giận.” Lão Ngụy Cổ vân đạm phong khinh nói: “Người Ngụy gia giải quyết sự tình rất đơn giản, gặp địch liền rút đao, chém tận giết tuyệt mới thôi.”
Nguy Trường Nhạc kinh ngạc nói: “Sao ngươi lại thay đổi tính tình?”
“Nhị gia, người Ngụy gia không dễ gây chuyện, nhưng mà thật sự có chuyện tìm tới cửa, cũng chưa bao giờ sợ phiền phức.” Lão Ngụy Cổ nghiêm mặt nói: “Mấy tên khốn kiếp này lạm sát kẻ vô tội, giết chết thì cứ giết chết, không có gì ghê gớm.”
Nguy Trường Nhạc trong nháy mắt cảm thấy toàn thân lão Ngụy Cổ tản ra hào quang thân thánh.
“Ta biết ngay ngươi là cao thủ mà.” Trong lòng hắn cảm thấy vui mừng, siết chặt một nắm đấm, âm thanh lạnh lùng nói: “Cổ bá, đừng khách khí với đám súc sinh này, giết chết bọn chúng.”
Lão Ngụy Cổ “A” một tiếng, xấu hổ cười nói: “Nhị gia, lão...lão nô đánh không lại."
Con mẹ nói
Mấy ky sĩ đối diện kia đều nghe được rõ ràng, nghe được lời ấy đều cười ha hả, tràn ngập khinh thường.
“Giết sạch?” Kẻ đeo mặt nạ răng nanh cưỡi ngựa bên trái hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Không sai, là muốn giết sạch. Ngụy Trường Nhạc, ngươi không muốn sống, vậy thì cùng người của ngươi chôn cùng với ả ta, chết ở chỗ này không ai hay biết.”
Gã đeo mặt nạ màu đen, đôi mắt như độc xà dưới mặt nạ u ám dị thường.
Kẻ đeo mặt nạ răng nanh quay đầu nhìn về phía kẻ đeo mặt nạ đen: “Ngươi nói gì?” “Hôm nay để hắn đi, tất có hậu hoạn." Hắc Quỷ lạnh lùng nói: “Hủy thi diệt tích, không lưu lại bất cứ manh mối nào, chúng ta mới không có hậu hoạn.”
Bạch Quỷ kia cũng gật đầu nói: “Lão Tam nói đúng. Chúng ta làm mấy chục lần sinh ý, chưa từng xảy ra sai lầm. Lần này thả Ngụy Trường Nhạc, không chừng sau này người của Ngụy gia sẽ tra được chúng ta. Để cho bọn chúng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi mới là thượng sách.”
“Hà Đông Nguy thị không ai dám trêu chọc, huynh đệ chúng ta hôm nay ở đây thần không biết quỷ không hay giết lão Nhị Ngụy gia, đó là việc bao nhiêu người muốn làm nhưng không dám làm.” Hắc Quỷ phát ra một tiếng cười quái dị, “Chúng ta không chỉ làm chuyện kinh thiên động địa, có lẽ còn có thể bởi vậy thu hoạch được một khoản thù lao thật lớn, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao.”
Phó Văn Quân vẫn không mở miệng, cuối cùng nói: “Tam Hồn Lữ Lương, đoạt mệnh thành mộ. Kẻ kia thuê các ngươi ra tay cũng nên tốn không ít bạc.”
“Phó cô nương quả nhiên kiến thức uyên bác, lại biết lai lịch huynh đệ chúng ta.” Tay phải Bạch Quỷ run lên dây cương, chậm rãi đi về phía trước: “Phó cô nương, chỉ cần ngươi thúc thủ chịu trói, đi theo chúng ta, mọi chuyện đều còn có đường xoay chuyển. Nếu như nhất định phải...!”
Gã còn chưa nói xong, tay trái lại vung lên, trong bóng đêm có mấy đường hàn quang lạnh như sao băng đánh thẳng về phía Phó Văn Quân.
Lúc này gã cách Phó Văn Quân chỉ ba bốn bước, cố ý nói chuyện để hấp dẫn lực chú ý của nàng, lại đột nhiên ném ám khí ra, đó là muốn đánh nàng trở tay không kịp.
Lại nghe tuấn mã hí vang, trong mấy điểm hàn tỉnh kia đã có ám khí bắn trúng tọa ky của Phó Văn Quân trước.
Hai chân Phó Văn Quân đạp mạnh một cái, cả người đã mượn lực mà lên, nhẹ nhàng như hồ điệp.
Nàng phi người tiến tới, tay phải kéo một cái áo choàng xám lên, sau đó đón lấy mấy điểm hàn tinh chuyển động.
Chỉ trong chớp mắt, cũng đã cuốn mấy đạo ám khí vào trong áo choàng.
Tất cả những điều này đều xảy ra chỉ trong chớp mắt.
Phó Văn Quân căn bản không cho đối phương thời gian suy nghĩ nhiều, cánh tay phải vung lên, mấy đạo ám khí bọc trong áo choàng kia lấy tốc độ còn nhanh hơn so với lúc trước, đánh ngược trở vê.
Bạch Quỷ không ngờ nàng lại dùng chiêu này, trong tiếng kinh hô cũng đạp hai chân một cái, muốn nhảy lên từ trên lưng ngựa.
Nhưng tốc độ của gã hiển nhiên không thể so sánh với Phó Văn Quân, mông vừa mới rời khỏi lưng ngựa, “Phập phập phập” vài tiếng, mấy đạo ám khí kia đều lưu loát đánh lên người hắn.
Thân thể Bạch Quỷ vẫn như cũ theo quán tính mà lên, nhưng sau khi bị ám khí đánh trúng lại cấp tốc rơi xuống, nặng nề rơi trên mặt tuyết, thân thể run rẩy.
“Cứu ta...” Bạch Quỷ phát ra tiếng kêu thê lương, khàn giọng nói: “Có... có độc...!”
Lúc này Phó Văn Quân đã vững vàng rơi xuống đất, nhưng tọa ky của nàng đã ngã xuống, cũng đang không ngừng run rẩy, mà Tống Khôn đã bị quăng sang một bên. Ngụy Trường Nhạc mở to hai mắt, tuyệt đối không ngờ thân thủ Phó Văn Quân lại cao như thế.
Tỉ mỉ nghĩ lại, Phó Văn Quân một thân một mình đi lại bên ngoài, vậy khẳng định không phải người bình thường.
Hậu tri hậu giác, Ngụy Trường Nhạc tự kiểm điểm lấy bản thân.
Bạch Quỷ run rẩy vài cái, sau đó không động đậy nữa.
Ngụy Trường Nhạc nhìn thấy, đương nhiên hiểu được trên ám khí có tẩm kịch độc, Bạch Quỷ là quyết tâm muốn lấy tính mạng Phó Văn Quân.
Nhưng đám người này hiển nhiên là đánh giá thấp thực lực của nàng, ám khí không thể giết chết nàng, lại tự ăn phải quả đắng.
Lại nghe tiếng ngựa hí vang lên, kẻ đeo mặt nạ răng nanh thúc ngựa phóng tới Phó Văn Quân.
Hắc Quỷ bên cạnh gã cũng kịp phản ứng, thúc ngựa xông về phía thiếu nữ nọ, duy chỉ có kẻ đeo mặt nạ bên trái là đứng ngây ra tại chỗ, tựa hồ không kịp phản ứng, cũng không nhúc nhích.
Ngụy Trường Nhạc thấy thế cũng không do dự, hai chân thúc vào bụng ngựa, giục ngựa tiến lên, cũng đã chặn đường đi của Hắc Quỷ.
Hắc Quỷ ngẩn ra, quát: “Tránh ral”
“Giết ta đi!” Ngụy Trường Nhạc hai mắt như đao, lạnh lùng nói: “Giết không chết ta, ta sẽ giết ngươi!”
Hắn biết thân thủ Phó Văn Quân rất cao, đơn đả độc đấu là tuyệt đối không có vấn đề. Bốn sát thủ, Bạch Quỷ đã tự ăn quả đắng của mình bị độc chết, còn có một kẻ đứng ngây ra ở kia không nhúc nhích, chỉ có hai tên sát thủ nhằm về phía Phó Văn Quân.
Nếu như mình ngăn cản Hắc Quỷ, cho dù không cách nào giết chết, nhưng chỉ cần trì hoãn thời gian của đối phương, với thân thủ của Phó Văn Quân, hẳn là rất nhanh sẽ có thể giải quyết kẻ đeo mặt nạ răng nanh.
Lúc này kẻ đeo mặt nạ răng nanh thò tay phải ra, trong tay lại có thêm một món binh khí cực kỳ cổ quái.
Đó là một sợi xích sắt thật dài, mà đầu xích sắt là một quả cầu sắt, quanh thân quả cầu sắt đầy gai nhọn, giống như rắn độc ra khỏi hang, quả cầu gai sắt kia đã đánh thẳng về phía Phó Văn Quân.
Phó Văn Quân vặn eo một cái, một cái xoay người, tuy rằng thân thể nở nang, nhưng động tác nhẹ nhàng, cực kỳ thoải mái tránh đi.
Trong lúc né tránh, tay phải nàng lại xuất hiện một sợi dây thừng, trong nháy mắt khi cánh tay vung lên, sợi dây thừng cũng thoát ra như linh xà, trong chớp mắt quấn lấy xích sắt.
Không đợi kẻ đeo mặt nạ răng nanh phản ứng, Phó Văn Quân đạp chân xuống, thân thể bay về phía sau, trong nháy mắt dây thừng kéo căng, kéo thẳng xích sắt qua. Kẻ đeo mặt nạ răng nanh đươngnhiên không dám buông tay thả lỏng binh khí, nếu không trong nháy mắt bản thân sẽ trở thành tay không tấc sắt.
Cả người gã cũng bị xích sắt kéo theo, ai ngờ Phó Văn Quân khẽ cong eo, biến lui làm tiến, lại quỷ mị nghênh đón gã đang bay thẳng tới.
Con ngươi kẻ đeo mặt nạ co rút lại, hiện ra vẻ sợ hãi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận