Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)
  4. Chương 70: Vô Thượng hòa thượng

Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)

  • 122 lượt xem
  • 2296 chữ
  • 2025-05-01 07:56:22

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.


"Sư phụ, hắn sập bấy rồi!" Ngụy Trường Nhạc cười ha hả.

Bên ngoài trang viên tuyết phủ dày đặc, che khuất đường di phía dưới. Bạch Hồ Tử bị truy đuổi, cuống cuồng chạy thoát thân, hiển nhiên là tọa ky của y đã sa vào hố.

Mấy tên Mã phỉ thấy Bạch Hồ Tử ngã ngựa, quân truy đuổi lại gần kề, cũng chẳng còn đoái hoài đến y nữa, vẫn liều mạng bỏ chạy.

Đợi Bạch Hồ Tử loạng choạng đứng dậy, Thiết Mã doanh ky binh phía sau Phó Văn Quân đã bao vây y lại.

"Khoan... khoan đã...!" Bạch Hồ Tử cũng là kẻ thức thời, lập tức vứt đao trong tay, giơ cao hai tay: "Ta đầu hàng, không đánh nữa, không đánh nữa!"

Phó Văn Quân ghìm cương chậm rãi tiến lên, dừng lại cách y vài bước, nàng không xuống ngựa, chỉ lạnh lùng nhìn xuống Bạch Hồ Tử.

Ngụy Trường Nhạc thì xuống ngựa, tiến lên vài bước, quan sát Bạch Hồ Tử từ trên xuống dưới, cười nói: "Ngươi cũng chẳng có râu bạc, sao lại gọi là Bạch Hồ Tử?"

"Ta họ Bạch." Bạch Hồ Tử cười gượng gạo.

"Biết ta là ai không?" Ngụy Trường Nhạc hỏi.

Bạch Hồ Tử cũng nhìn Ngụy Trường Nhạc từ đầu đến chân, lắc đầu: "Không... không biết. Dám hỏi tôn giá là...2"

"Ngươi nói láo!" Ngụy Trường Nhạc sa sầm mặt, cười lạnh: "Ngươi muốn giết ta, mà không biết ta là ai?"

Bạch Hồ Tử ngẩn ra, vẫn lắc đầu: "Ta thật sự không biết."

Phó Văn Quân thản nhiên hỏi: "Kỳ Bàn Sơn các ngươi lấy đâu ra nhiều ngựa như vậy?" Ngụy Trường Nhạc nghe vậy cũng lập tức nhận ra, tuy Bạch Hồ Tử là thủ lĩnh sơn phỉ lớn nhất Sơn Âm, nhưng số ngựa chúng có cũng quá nhiều.

Đêm nay Bạch Hồ Tử dẫn theo trăm ky đến đây, một đám phỉ tặc ẩn náu trong núi, căn bản không thể có được nhiều ngựa như vậy.

Binh khí, giáp trụ, ngựa chiến, đây đều không phải vật tầm thường, triều đình kiểm soát cực kỳ nghiêm ngặt.

Tuy rằng phía bắc Hà Đông giáp với thảo nguyên, đôi bên từng có giao thương trà mã, từng có rất nhiều ngựa tràn vào Đại Lương, nhưng giao dịch ngựa trong dân gian Đại Lương đều phải báo cáo với quan phủ, nếu giao dịch lén lút mà bị phát hiện, nhẹ thì ngồi tù, nặng thì có thể mất đầu.

Giao dịch ngựa từ năm con trở lên, quan phủ sẽ điều tra kỹ lưỡng.

Cho dù Bạch Hồ Tử có cướp bóc thôn xóm, cũng không thể lấy được nhiều ngựa tốt như vậy ở trong thôn.

"Mua lén...!"

Chưa dứt lời, Phó Văn Quân đã bay xuống khỏi lưng ngựa, vung đao chém thẳng xuống đầu Bạch Hồ Tử.

Bạch Hồ Tử không ngờ Phó Văn Quân đột nhiên ra tay, không kịp tránh né, trong tiếng kêu thất thanh, y theo phản xạ giơ cánh tay phải lên đỡ.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi bắn tung tóe, nửa cánh tay đã bay ra ngoài.

"Ai cho ngươi ngựa?" Phó Văn Quân lạnh giọng hỏi.

Cánh tay đứt lìa đau nhói, máu chảy như suối, Bạch Hồ Tử dùng tay trái ôm lấy chỗ đứt, giọng đau đớn: "Hòa thượng... là... là Vô Thượng hòa thượng!"

"Vô Thượng hòa thượng là ai?" Ngụy Trường Nhạc cau mày. Bạch Hồ Tử vì đau đớn mà mặt mũi méo xệch, nói: "Ta... ta không biết lai lịch của hắn, hắn chỉ là một hòa thượng."

"Ngươi có thể không nói." Phó Văn Quân thản nhiên nói: "Ngươi có thể kéo dài đến khi máu chảy hết mà chết."

Ngụy Trường Nhạc cũng cười lạnh: "Đúng vậy, ngươi cứ kéo dài, chúng ta có rất nhiều thời gian."

"Một năm trước, Vô Thượng hòa thượng đến Kỳ Bàn Sơn tìm... tìm ta." Bạch Hồ Tử dĩ nhiên biết nếu cứ kéo dài, hắn sẽ thật sự mất máu mà chết, thời gian cấp bách, kẻ này chỉ có thể thành thật khai báo: "Hắn cho ta hai lựa chọn, một là tiếp tục làm phỉ trên núi, chờ ngày bị tiêu diệt, hai là... là làm việc cho hắn, đợi việc thành sẽ được thăng quan tiến chức, quang tông diệu tổ."

Ngụy Trường Nhạc hừ lạnh: "Hắn dám nói như vậy, lai lịch chắc chắn không nhỏ."

"Ta đương nhiên chọn cái thứ hai." Bạch Hồ Tử nói: "Ta hỏi hắn muốn ta làm gì, nhưng hắn không nói, chỉ bảo đến lúc đó sẽ biết. Ban đầu ta không tin hắn, nhưng sau đó mỗi tháng đều có mười mấy con ngựa được bí mật đưa lên núi, còn có ba mươi lạng vàng. Hắn bảo ta huấn luyện huynh đệ cưỡi ngựa, còn phải thành thạo chiến đấu trên lưng ngựa. Hơn một năm nay vẫn luôn như vậy."

Ngụy Trường Nhạc và Phó Văn Quân nhìn nhau, đều không nói gì.

"Sau đó hắn chỉ xuất hiện hai lần, là muốn xem võ nghệ trên lưng ngựa của huynh đệ." Bạch Hồ Tử xé miếng vải bịt vết thương, cố gắng làm máu chảy chậm lại: 'Nhưng hắn vẫn... vẫn không nói bảo chúng ta làm gì. Cho đến chiều nay, hắn lên núi tìm ta, bảo ta dẫn huynh đệ đêm nay tập kích Quy Vân trang...!"

Ngụy Trường Nhạc cười lạnh: "Ngươi không biết Quy Vân trang là do triều đình ban tặng?”

"Biết.' Bạch Hồ Tử nói: "Nhưng... nhưng Vô Thượng hòa thượng nói, triều đình sẽ không quản. Ta cũng nghe nói Quy Vân trang dường như có một số lão binh chạy từ Vân Châu tới...!"

Vừa dứt lời, Thiết Mã doanh ky binh xung quanh đều biến sắc, ngay cả gương mặt xinh đẹp của Phó Văn Quân cũng trở nên khó coi.

Là quân nhân, điều nhục nhã nhất chính là làm đào binh.

Thiết Mã doanh năm đó dùng mệnh bảo vệ Phó Văn Quân phá vòng vây, đều là dục huyết phấn chiến, không một ai là kẻ hèn nhát, đương nhiên càng không thể là đào binh.

Nhưng lời nói của Bạch Hồ Tử lại khiến các lão binh cảm thấy vô cùng chói tai, phẫn nộ tột độ.

Hầu như tất cả mọi người đều nắm chặt chuôi đao, hận không thể thúc ngựa xông lên chém đầu y.

Nhưng không có lệnh của Phó Văn Quân, mọi người chỉ có thể cố gắng nhịn xuống. "Chát!"

Ngụy Trường Nhạc đã tát một cái vào mặt Bạch Hồ Tử, mắng: 'Đào ngũ cái con khỉ! Đó đều là những dũng sĩ bách chiến giang hồ, các ngươi đám sơn phỉ này ngay cả liếm chân cho bọn họ cũng không xứng, còn dám chạy đến trang viên tìm chết. Chỉ bằng loại người như các ngươi, bọn họ tùy tiện một người cũng có thể đánh hai mươi tên!" Cái tát đó đã khiến các lão binh hả giận phần nào, mà mấy câu nói của Ngụy Trường Nhạc lại càng khiến các lão binh như được uống rượu ngon, cảm thấy vô cùng thoải mái.

"Là ta... là ta sail" Cái tát khiến mặt Bạch Hồ Tử in han dấu tay, nhanh chóng sưng lên, nhưng y chỉ có thể nói: "Ta biết... biết Quy Vân trang có rất nhiều dũng sĩ, nhưng hòa thượng nói những người này đã nhiều năm không cưỡi ngựa, cũng không cầm đao, so với người thường cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu...!" Nói đến đây, cảm thấy những lời này hình như cũng không hay lắm, sợ Ngụy Trường Nhạc lại tát mình thêm cái nữa, y liền sợ hãi nhìn Ngụy Trường Nhạc.

Ngụy Trường Nhạc vốn tưởng rằng kẻ có thể chiếm núi làm vua, còn phát triển thành thế lực sơn phi mạnh nhất Sơn Âm, Bạch Hồ Tử này chắc chắn không phải kẻ nhu nhược, e là một tên cứng đầu.

Ai ngờ rơi vào đường cùng, tên này lại hèn nhát đến mức buồn cười, mắng: "Lê ma cái gì, còn không mau nói tiếp?"

"Hắn bảo chúng ta tập kích Quy Vân trang, giết chết tất cả mọi người, đốt cháy toàn bộ trang viên." Bạch Hồ Tử nói: "Chỉ cần việc này thành công, chuyện cũ của ta khi lên núi có thể xóa bỏ, còn có thể nhận được một nghìn lạng vàng, ít nhất... ít nhất còn có mũ quan thất phẩm...!"

Ngụy Trường Nhạc nhìn thẳng vào mắt y, hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Chỉ vậy thôi." Bạch Hồ Tử nói: "Ta... ta bị ma quỷ ám, một năm nay nhận tiền của hắn, lại còn được hơn trăm con ngựa tốt, cho nên... cho nên mới dẫn huynh đệ liều mạng xông đến đây...!"

"Không đúng, còn nữa!"

"Thật... thật sự không có nữa, van xin các vị, mau... mau giúp ta cam máu, ta... ta chóng mặt, sắp chết rồi...!"

Ngụy Trường Nhạc lạnh lùng nói: "Hắn không dặn dò ngươi giết ta?"

"Ta thật sự không biết ngươi là ai." Bạch Hồ Tử rên rỉ: 'Hắn bảo ta giết tất cả mọi người trong Quy Vân trang, không... không nói riêng ai cả."

Thấy ánh mắt Ngụy Trường Nhạc sắc như dao, trong lòng kinh hãi, Bạch Hồ Tử đột nhiên nghĩ đến điều gì, vội vàng nói: "Đúng... đúng rồi, hòa thượng khi lên núi, có dẫn theo hai người, đều... đều đeo mặt nạ đồng xanh, nhìn là biết cao thủ. Hai người này đi cùng đội ky binh, hòa thượng nói là giúp ta, nhưng... nhưng ta thấy là giám sát chúng ta, sợ chúng ta lâm trận đào tẩu.......!"

Ngụy Trường Nhạc nghĩ đến hai tên đeo mặt nạ đồng xanh vừa rồi xuất thủ ám sát mình, biết những lời này của Bạch Hồ Tử không giả.

"Còn gì muốn nói nữa không?" Phó Văn Quân hỏi.

Bạch Hồ Tử vội vàng nói: 'Những gì ta biết đều đã nói, đều... đến lúc này rồi, ta... ta nào dám giấu giếm." Y bỗng nhiên quỳ xuống, cầu xin: "Ta biết lỗi rồi, ta... ta thật sự biết lỗi rồi."

"Ngươi chỉ biết mình sắp chết thôi!" Ngụy Trường Nhạc lắc đầu, thản nhiên nói.

Phó Văn Quân lại nhìn Ngụy Trường Nhạc, hỏi: "Ngươi còn gì muốn hỏi nữa không?" "Không còn." Ngụy Trường Nhạc nói: "Chỉ là tên ngu ngốc bị lợi dụng, biết cũng không nhiều."

Phó Văn Quân cũng không nói nhảm, khẽ gật đầu với một ky binh.

Tên ky binh cầm cung tên, không nói hai lời, giương cung lắp tên, mũi tên bắn ra như chớp.

Lúc Phó Văn Quân gật đầu, Bạch Hồ Tử đã ý thức được tình hình không ổn, đợi mũi tên bắn ra, y muốn tránh cũng không kịp.

"Phập!"

Mũi tên bắn trúng cổ họng y, Bạch Hồ Tử trợn trừng mắt, cố gắng giơ tay, dường như muốn rút mũi tên ra, nhưng ngay lập tức ngã ngửa ra sau, chết ngay tại chỗ.

Ngụy Trường Nhạc cũng không bất ngờ.

Bạch Hồ Tử dẫn người tập kích Quy Vân trang, tuy cuối cùng bỏ chạy nhưng đã đốt cháy không ít nhà cửa, hơn nữa trong lúc giao tranh, Quy Vân trang chắc chắn có người thương vong.

Phó Văn Quân đương nhiên không thể tha cho kẻ này.

Nhưng vị sư phụ xinh đẹp này tuy nhìn bề ngoài đoan trang ôn hòa, nhưng hành sự lại quyết đoán, không hề dây dưa dài dòng, thật sự khiến Ngụy Trường Nhạc bội phục. "Xử lý thi thể." Phó Văn Quân dặn dò một câu, lại nhìn Ngụy Trường Nhạc, giơ tay chỉ con ngựa của Bạch Hồ Tử, cũng không nói thêm gì, quay ngựa trở về.

Tọa ky của Bạch Hồ Tử tuy lúc trước bị ngã, nhưng đã tự đứng dậy.

Đó là một con tuấn mã béo tốt, chân dài, dù sao cũng là thủ lĩnh một sơn trại, tọa ky chắc chắn không tôi.

Ngụy Trường Nhạc bước tới, xoay người lên ngựa, giật dây cương, đuổi theo Phó Văn Quân đang chậm rãi đi phía trước.

"Sư phụ, vừa rồi hai tên đó liên thủ muốn giết đệ tử, là sư phụ ra tay cứu đệ tử sao?" Tuy biết rõ vị Đại Kiếm sư dùng cành cây giết chết tên đeo mặt nạ kia rất có thể không phải Phó Văn Quân, nhưng Ngụy Trường Nhạc vẫn hỏi, muốn xác nhận lại.

Phó Văn Quân quay đầu nhìn Ngụy Trường Nhạc, tuy không mở miệng nhưng đôi mắt quyến rũ mang theo vẻ dò hỏi.

Ngụy Trường Nhạc lập tức biết, vị Đại Kiếm sư kia chắc chắn không phải Phó Văn Quân.

Hắn liền kể lại những chuyện vừa xảy ra, Phó Văn Quân không hề kinh ngạc, tỏ vẻ rất bình tĩnh, chỉ nói: 'Không sao là tốt rồi."

"Sư phụ, trong trang... trong trang của người có Đại Kiếm sư sao?" Ngụy Trường Nhạc hỏi. Phó Văn Quân lắc đầu: 'Không có. Đại Kiếm sư Ngũ cảnh hiếm như phượng mao lân giác, ta đến nay cũng chỉ gặp một người, nhưng người đó tuyệt đối không ở Quy Vân trang."

"Ngũ cảnh?" Ngụy Trường Nhạc kinh ngạc: "Vậy chẳng phải rất lợi hại sao?"

"Cách Kiếm Thần Lục cảnh chỉ một bước chân, đương nhiên là cao thủ tuyệt đỉnh trong giới kiếm tu." Phó Văn Quân lại dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Ngụy Trường Nhạc: "Ngươi chưa từng gặp Đại Kiếm sư ư?"

Ngụy Trường Nhạc vội vàng lắc đầu: "Đệ tử nào có phúc phận đó."

"Đại Kiếm sư Ngũ cảnh, vạn vật đều có thể là kiếm, lấy khí làm kiếm." Phó Văn Quân nói: "Tu thành Kiếm Thần, không có gì cũng có thể làm kiếm!"

Ngụy Trường Nhạc "a" lên một tiếng, lại nghi hoặc nói: "Dung cành cây giết người, đương nhiên là như sư phụ nói lấy khí làm kiếm, vậy chắc chắn là Đại Kiếm sư rồi. Nhưng trong trang không có Đại Kiếm sư, vậy vị Đại Kiếm sư kia từ đâu tới? Tại sao lại cứu †a?"

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top