Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)
  4. Chương 8: Sư Cương

Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)

  • 73 lượt xem
  • 1945 chữ
  • 2025-04-08 21:48:11

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Hắc Quỷ bi Ngụy Trường Nhạc ngăn cản đường đi, đôi mắt lập tức hiện ra sát ý âm lãnh.

Gã không hề do dự, chỉ quát lên: “Vậy thì giết ngươi!”

Trong tiếng quát chói tai, Hắc Quỷ đã từ trên tọa ky của mình bay lên, như chim ưng lao thẳng về phía Ngụy Trường Nhạc, tay phải nắm thành quyền, dựa thế đánh tới mặt đối phương.

Quyên này đánh tới, thế như phá bia, quyên phong cực kỳ dữ dội.

“Nhị gia cẩn thận!” Trệ Nô không nhịn được hô nhỏ một tiếng.

Ngụy Trường Nhạc không hề sợ hãi, mắt thấy Hắc Quỷ đánh tới một quyền, không chút nghĩ ngợi, tay phải hắn nắm thành quyên, tụ lực toàn thân vào quyên, không chút do dự nghênh đón quyền của Hắc Quỷ đánh tới.

Lấy quyền đối quyên.

“Rắc!”

Song quyền rắn chắc đụng vào nhau, trong nháy mắt vang lên tiếng xương cốt vỡ vụn. Ngụy Trường Nhạc ngồi vững vàng trên lưng ngựa, nhưng thân thể Hắc Quỷ đã bay ra sau, sau khi rơi xuống đất, bước chân của gã bất ổn, loạng choạng lui về phía sau mấy bước.

Hắc Quỷ chậm rãi nâng tay phải lên, toàn bộ cánh tay phải run rẩy kịch liệt.

Xương tay phải của gã đã vỡ vụn, đau nhức thấu tim, toàn thân ứa mồ hôi lạnh.

Ngụy Trường Nhạc lòng tin tăng nhiều, trong lòng nhất thời có chuẩn bị, xoay người xuống ngựa, chậm rãi tới gân Hắc Quỷ.

Khóe môi hắn nổi lên một tia chế nhạo: “Vừa rồi là ngươi nói muốn hủy thi diệt tích? Mẹ kiếp, ta còn tưởng lợi hại tới mức nào. beo một cái mặt nạ đã là cao thủ rồi? Mẹ nó, ta đánh chính là cao thủ.”

Đôi mắt âm độc dưới mặt nạ đen đã lộ ra vẻ sợ hãi, không kìm được lui về phía sau, trong miệng lẩm bẩm nói: “Sư Cương? Không... Không có khả năng...!”

Ngụy Trường Nhạc căn bản không cho gã cơ hội thở dốc, như báo săn lao tới.

Hắc Quỷ mặc dù tay phải đã tàn nhưng cũng không sợ, gã gầm nhẹ một tiếng, không lùi mà tiến lên, trực tiếp nghênh đón.

Tay phải Ngụy Trường Nhạc thành quyên, xé gió mà đến.

Hắc Quỷ lại chợt cúi người xuống, tay trái nắm lại, đánh mạnh vào bụng Ngụy Trường Nhạc.

Gã biết nắm đấm của mình không cường hãn bằng Ngụy Trường Nhạc, lần này tự nhiên không dám cứng đối cứng, lại nghĩ đến đối phương tuổi còn trẻ, kinh nghiệm giao thủ chỉ sợ không đủ, bèn chơi chiêu gian xảo, cúi người tránh đi một quyền này của Ngụy Trường Nhạc, nhân cơ hội dốc hết toàn lực đánh ra một quyền.

Thực lực một quyền này, chỉ cần đánh trúng bụng Ngụy Trường Nhạc, đối phương tuy không đến mức lập tức mất mạng, nhưng nội tạng lại bị trọng thương, không còn sức đánh trả.

Ngụy Trường Nhạc một quyền đánh hụt, nắm đấm của Hắc Quỷ cách bụng hắn đã gần trong gang tấc.

Mắt thấy Hắc Quỷ sắp sửa thành công, nhưng trong nháy mắt, chân trái Ngụy Trường Nhạc hơi nhấc lên, giống như gậy ngàn quân quét ngang tới.

Hắc Quỷ biết không ổn, không ngờ phản ứng của đối phương lại cao minh như vậy, lúc này muốn né tránh đã không kịp, “Âm” một tiếng, bị một cước này quét trúng bên hông. Ngụy Trường Nhạc đoán chắc gã không dám dùng nắm tay nghênh đón, ra quyên chính là giương đông kích tây, đã sớm làm tốt chuẩn bị da chân.

Hắc Quỷ kêu lên một tiếng đau đớn, cả người đã bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống mặt tuyết.

Lúc rơi xuống đất, gã chỉ cảm thấy xương eo tựa hồ đã bị đá gấy, đau đến không muốn sống.

Gã còn chưa kịp giãy dụa đứng lên, Ngụy Trường Nhạc đã phi thân tới, đầu gối một chân đã đè lên ngực gã.

“Ầm"

Ngụy Trường Nhạc không nói hai lời, vung nắm đấm, nện xuống một quyên vào khuôn mặt Hắc Quỷ, mặt nạ trong nháy mắt bị đánh chia năm xẻ bảy.

“Một quyền này là thay lão chưởng quây!”

“Một quyền này là thay tiểu nhị!”

“Một quyền này là ta tự đánh!”

Ngụy Trường Nhạc trút giận trong lòng, liên tục đánh mấy quyên, khuôn mặt Hắc Quỷ đã lõm xuống, máu tươi phun thẳng ra, không thành hình người, cả người đã chỉ còn nửa hơi thở.

Chợt nghe tiếng ngựa hí vang lên, Ngụy Trường Nhạc ngẩng đầu nhìn qua, lại thấy tên thích khách vẫn không động thủ kia vậy mà quay đầu ngựa, không để ý đồng bọn sống chết, thúc ngựa bỏ chạy.

Ngụy Trường Nhạc có chút kinh ngạc.

Bốn tên này khoác lông vũ đeo mặt nạ, phô trương thanh thế, còn tưởng rằng đều là cao thủ, ai ngờ được hoặc là yếu ớt, hoặc là nhát gan như chuột chạy trối chết, thực sự làm cho người ta thất vọng. Trệ Nô căn bản không đợi phân phó, quát to một tiếng, giục ngựa đuổi theo.

“Tiểu tử thúi, ngươi đắc ý cái gì?” Lão Ngụy Cổ ngồi ở phía sau Trệ Nô mắng: “Nhị gia còn chưa nói muốn đuổi theo...!”

Trệ Nô lần này căn bản không để ý tới, tuấn mã như bay, rất nhanh liền biến mất trong bóng đêm.

Ngụy Trường Nhạc lúc này mới nhìn Hắc Quỷ đang còn hấp hối, mắng: “Bình hoa di động, không dùng được vào việc gì, vô dụng.”

Hắc Quỷ đã bị Ngụy Trường Nhạc đánh cho ý thức không rõ, trong miệng ứa ra máu, mơ hồ không rõ nói: “Sư... Sư Cương... Sư... Cương...!”

“Ngươi nói cái gì?” Ngụy Trường Nhạc lại nện xuống một quyền, mắng: “Lời nói cũng không biết nói? Nói rõ ràng chút.”

Mấy tên này giết hại chưởng quầy và tiểu nhị, trong lòng Ngụy Trường Nhạc tất nhiên là vô cùng phẫn nộ, ra quyền căn bản không lưu tình.

Một quyền này đánh xuống, Hắc Quỷ vốn đang phát ra thanh âm mơ hồ không rõ lập tức không còn tiếng động nữa.

Ngụy Trường Nhạc ngẩn ra, dùng ngón tay dò xét hơi thở, thế mà đối phương không còn thở.

“Mẹ kiếp, nắm đấm nặng như vậy sao? Sao chỉ mấy quyên đã đánh chết rồi?” 

Ngụy Trường Nhạc có chút bất ngờ, nhổ một bãi nước bọt, nói: “Đã nói ngươi không giết chết ta, ta sẽ giết ngươi, làm người phải giữ lời.”

Đánh chết một người, Ngụy Trường Nhạc lại không có cảm giác bối rối khẩn trương, ngược lại là một loại nhẹ nhõm sau khi trút giận.

Bỗng nghe phía sau có giọng nói mềm mại êm tai: “Hắn đang nói 'Sư Cương!” Nguy Trường Nhạc quay đầu lại, đã thấy Phó Văn Quân chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở phía sau.

Không có chiếc áo choàng kia, dáng người Phó Văn Quân liền hiện ra, ngực đầy eo thon, trong đầy đặn không mất đi mam mại, tư thái diễm lệ, giống như quả chín mọng, tự có một cỗ phong tình vạn chủng không tương xứng với khí chất của nàng.

“Giải quyết tên kia rồi?” Ngụy Trường Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía xa, lờ mờ nhìn thấy trên mặt tuyết cách đó không xa có một bóng người đang nằm.

Phó Văn Quân chỉ ừ khẽ một tiếng, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Ngươi ra tay giúp đỡ, ta lại nợ ngươi một cái nhân tình.”

Ngụy Trường Nhạc giơ ngón tay cái lên, cười nói: “Lợi hại. Nhưng cô nương cũng đừng để trong lòng, ta là vì lão chưởng quầy báo thù, không liên quan gì đến cô nương, nhân tình này ta không nhận” Biết mình lúc đối phó với Hắc Quỷ, Phó Văn Quân đã dễ dàng giải quyết kẻ đeo mặt nạ răng nanh, hắn thầm than 'Phó cô nương quả nhiên là cao thử.

“Dù sao ngươi cũng quay lại, phần nhân tình này ta vẫn ghi nhớ.”

“Dáng người đầy đặn mê người, nhân phẩm cũng không tệ, ân oán phân minh, nữ nhân này được.

“Đúng rồi, cô nương vừa nói? Sư cái gì?”

“Sư Cương.” Phó Văn Quân dịu dàng, bình tĩnh nói: “Lữ Lương Tam quỷ tuy rằng không phải nhân vật lợi hại gì, nhưng cũng có chút tiếng xấu. Hai năm nay bọn chúng mai danh ẩn tích, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện.”

Nàng liếc Hắc Quỷ bị Ngụy Trường Nhạc đánh chết trên mặt tuyết một cái, tiếp tục nói: “Ngươi giết chết tên kia luyện Đại Phá Bi Quyên hơn hai mươi năm, người chết dưới nắm đấm của hắn không ít." 

“Đại Phá Bi Quyền?”

“Không phải công phu cao minh gì, nhưng lực lượng của người thường quả thật không dễ ứng phó.” Phó Văn Quân nói: “Ta còn thắc mắc sao ngươi có thể đánh bại hắn, hóa ra ngươi tu luyện Sư Cương chỉ khí.”

Ngụy Trường Nhạc giơ tay lên, ngừng lại nói: “Khoan đã. Phó cô nương, cô nương nói ta tu luyện Sư Cương chỉ khí? Ta sao lại không biết, có phải nhầm lẫn gì chăng?”

Trong trí nhớ của hắn, tuy thuở nhỏ túc chủ lăn lộn trong binh nghiệp, luyện qua ít nhiều thuật đao thương, nhưng thật sự không nhớ rõ mình đã tu luyện qua cái gì gọi là Sư Cương chỉ khí.

“Ngươi không muốn thừa nhận cũng chẳng sao, người tu luyện nhiều vô kể, không liên quan gì đến ta.” Phó Văn Quân chỉ cho rằng Ngụy Trường Nhạc không muốn lộ thực lực, nàng xoay người nhặt áo choàng trên mặt đất lên, khoác lại cho mình.

Ngụy Trường Nhạc nhìn bóng lưng mê người của nàng, hỏi: “Phó cô nương, Sư Cương khí rốt cuộc là thứ gì?”

“Ngươi thật sự không biết?” Phó Văn Quân quay người lại, nghi hoặc nói: “Sư tử, hổ, voi, ba thú chí cương, được một là có thể lập mệnh, nhưng bao nhiêu năm rồi không thấy trên giang hồ. Ngụy thị các ngươi thần thông quảng đại, không ngờ lại có được Sư Cương, quả là cao minh”

Ngụy Trường Nhạc càng thêm hồ đồ, nghe giọng điệu của Phó Văn Quân, Sư Cương chỉ khí này hiển nhiên không tầm thường.

Nhưng hắn quả thật không có bất kỳ ký ức gì liên quan tới Sư Cương chỉ khí.

“Đều nói Nhị công tử Ngụy thị trời sinh thần lực, hôm nay ta mới biết, cũng chẳng phải thần lực trời sinh, mà là tu luyện qua Sư Cương." Phó Văn Quân đi tới dắt con ngựa đen, chậm rãi đến bên cạnh Tống Khôn.

Nàng đặt Tống Khôn đang hôn mê bất tỉnh lên lưng ngựa, lại nói: Mặc dù Tam Thú Cương là chính khí chí cương, nhưng nếu thể mạch không hợp thì chỉ bị hại mà thôi. Ngươi có thể tu luyện đến cảnh giới bây giờ, thể mạch kia đương nhiên là thiên phú dị bẩm”

Ngụy Trường Nhạc khen ngợi: “Cô nương tri thức uyên bác, quả là tuyệt vời!”

Phó Văn Quân cũng chẳng để ý.

Ngụy Trường Nhạc đảo mắt, thận trọng nói: “Phó... Phó cô nương, ngươi còn nhớ nợ ta ân tình?”

Mặt mo của hắn có chút đỏ lên, dù đây là sự thật, nhưng nói ra vẫn có chút xấu hổ. Phó Văn Quân gật đầu: “Ta sẽ nhớ kỹ, ngày sau tự nhiên sẽ báo đáp.”

“Chuyện tương lai hãy nói sau.” 

Ngụy Trường Nhạc sửa sang lại y phục, chân thành nói: “Ta hiện giờ có việc muốn nhờ cô nương, ngươi tuyệt đối không được cự tuyệt.” 

“Chuyện gì?” 

Phó Văn Quân cũng dứt khoát: “Chỉ cần làm được, ta sẽ cố gắng hết sức.” 

“Cô nương tri thức uyên bác, lại là cao thủ, ta nghĩ...!” 

Ngụy Trường Nhạc dừng một chút, cuối cùng nói: “Ta muốn bái ngươi làm sư phụ, ngươi có thể đáp ứng không?”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top