Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)
  4. Chương 9: Túc Địch

Tuyệt Sắc Sinh Kiêu (Dịch)

  • 80 lượt xem
  • 2127 chữ
  • 2025-04-08 21:50:13

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.


Hành trình đến Sơn Âm là chuyện trong thế phải làm, nhưng trải qua chuyện của Dạ Khốc Lang, Ngụy Trường Nhạc biết rõ công việc Huyện lệnh Sơn Âm của hắn chưa chắc đã thuận lợi.

Tuy rằng Ngụy thị ở Hà Đông thế lực rất lớn, nhưng lần này chỉ có một lão một thiếu đi theo hắn đến Sơn Âm nhậm chức, lực lượng bên người thật sự có hạn.

Hắn đã dự cảm được tình hình ở Sơn Âm sẽ không dễ dàng gì, đến lúc đó nếu có thêm một phần lực lượng, thì hắn sẽ thêm một phần tự tin.

Tuy hắn không biết lai lịch của Phó Văn Quân, nhưng võ công của nàng ta rất cao cường, hơn nữa lại dám đối địch với Dạ Khốc Lang, thậm chí còn dám quay về Sơn Âm, tất cả những điều này đều cho thấy nàng ta rất tự tin, chắc chắn là có chỗ dựa vững chắc ở chỗ đó.

Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu.

Hắn và đám người của Dạ Khốc Lang đã kết thù oán, còn Phó Văn Quân và Dạ Khốc Lang lại như nước với lửa, bằng vào điểm này, hắn có thể lôi kéo và lợi dụng nàng ta. Nếu thật sự gặp phải khó khăn ở Sơn Âm, thì Ngụy thị ở quá xa, ngoài tầm với, đến lúc đó hắn hoàn toàn có thể mượn lực của Phó Văn Quân.

“Bái sư?” Phó Văn Quân hiển nhiên không ngờ Ngụy Trường Nhạc lại đột nhiên muốn bái nàng ta làm sư phụ, có chút kinh ngạc: “Ngươi... Ngươi muốn bái ta làm sư phụ?” Ngụy Trường Nhạc vẻ mặt chân thành, gật đầu nói: “Sư phụ am hiểu chuyện giang hồ, võ công lại cao cường, hai tên thích khách kia đều bị sư phụ dễ dàng giải quyết, đệ tử thật sự bội phục. Nếu có thể được sư phụ chỉ điểm, đó chính là phúc phận của đệ tử” “Ta không có ý định thu nhận đồ đệ, ngươi không cần phải vội vã gọi ta là sư phụ.” Phó Văn Quân thản nhiên nói: “Hà Đông Ngụy thị nắm trong tay ba doanh trại ky binh, môn hạ có rất nhiều cao thủ. Ngươi muốn học võ công, có rất nhiều cao thủ có thể dạy ngươi, không cần phải bái ta làm sư phụ.” Nguy Trường Nhạc nói: “Sư phụ là nữ hiệp, tâm tu chắc chắn rất tinh tế, nếu có thể học nghệ dưới trướng của người, nhất định sẽ tiến bộ thần tốc.” Hắn không chút do dự, lập tức quỳ một gối xuống trước mặt Phó Văn Quân, cung kính nói: “Kính xin sư phụ nhận đồ nhi một lạy.”

Phó Văn Quân cúi đầu trầm ngâm, một lát sau mới nói: “Ngươi muốn ta chỉ điểm võ công cho ngươi cũng được, nhưng bái sư thì miễn đi.”

“Danh bất chính ngôn bất thuận, một lễ sư phụ này, đệ tử nhất định phải bái.” Ngụy Trường Nhạc kiên trì nói: “Nếu sư phụ không đồng ý, đệ tử sẽ quỳ ở đây mãi mãi.”

Phó Văn Quân còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng vó ngựa, Ngụy Trường Nhạc quay đầu nhìn lại, thấy Trệ Nô đã trở vê.

“Ngươi đứng lên trước đi.” Phó Văn Quân vội vàng nói: “Chuyện bái sư để sau hãng hay.”

Ngụy Trường Nhạc vội vàng đứng dậy.

Trệ Nô và Ngụy Cổ đã trở về, hắn mà còn quỳ trước mặt Phó Văn Quân thì thật sự là không ra thể thống gì.

Hắn cũng phải giữ mặt mũi chứ.

Chỉ thấy Trệ Nô dẫn theo lão Ngụy Cổ cưỡi ngựa đi trước, phía sau còn có một con ngựa, lão Ngụy Cổ đang dắt theo dây cương.

Đến gần, Ngụy Trường Nhạc mới nhìn rõ trên lưng con ngựa phía sau có một người đang nằm, chính là tên thích khách đeo mặt nạ lúc nấy.

“Làm tốt lắm.” Ngụy Trường Nhạc cười tủm tim khen ngợi: “Trệ Nô, ngươi không khiến bổn thiếu gia thất vọng, không giống có vài người... Hắn lắc đầu, không muốn nói tiếp. Trệ Nô đã xoay người xuống ngựa, đi đến chỗ con ngựa phía sau, kéo tên thích khách kia xuống, nhưng sau khi bị ném xuống đất, gã ta vẫn nằm im bất động. “Nhị gia, tên này không có võ công gì, thấy không chạy thoát được nên đã uống thuốc độc tự vẫn rồi.” Trệ Nô có chút buồn bã nói: “Thuộc hạ không hoàn thành nhiệm vụ, xin Nhị gia trách phạt.”

Ngụy Trường Nhạc lắc đầu nói: “Hắn tự sát thì liên quan gì đến ngươi, chuyện này không trách ngươi được.”

Hắn đi đến gần, phát hiện mũ vải trên đầu tên thích khách kia đã biến mất, để lộ cái đầu trọc lóc, có chút kinh ngạc nói: “Sao lại không có tóc? Không phải là hòa thượng đấy chứ?”

“Nhị gia nói đúng.” Trệ Nô nói: “Trên đầu gã ta có vết sẹo từ hương của người xuất gia, chắc chắn là hòa thượng từ trong chùa đi ra.”

Ngụy Trường Nhạc đi đến bên cạnh thi thể, ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát, quả nhiên nhìn thấy trên đầu thi thể có một vết sẹo rất rõ ràng.

“Sư phụ, người có nhận ra gã ta không?” Ngụy Trường Nhạc quay đầu nhìn Phó Văn Quân, hỏi: “Sao người lại kết oán thù với cả hòa thượng thế?”

Trệ Nô và lão Ngụy Cổ liếc nhìn nhau, đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bọn họ đều cảm thấy kỳ quái, tại sao Ngụy Trường Nhạc lại gọi Phó Văn Quân là sư phụ.

Phó Văn Quân đi đến nhìn lướt qua thi thể, im lặng không nói gì, nhưng dường như đang suy nghĩ đến điều gì đó.

“Nói cho các ngươi biết một chuyện." Ngụy Trường Nhạc nhân cơ hội này nói: “Ta đã bái Phó cô nương làm sư phụ, sau này ta chính là đồ đệ của người. Các ngươi phải kính trọng sư phụ của ta, không được vô lễ.”

Hắn không đợi Phó Văn Quân lên tiếng, mà nói tiếp: “Sư phụ, bây giờ không tiện dâng trà bái sư, chờ đến Sơn Âm, đồ nhi sẽ chuẩn bị lễ vật, chính thức lễ bái sư phụ.”

Trệ Nô trợn tròn mắt, nhịn không được nói: “Nhị gia, trong phủ tìm cho người rất nhiều sư phụ, người đều không thèm để ý, sao lần này...”

Gã còn chưa nói hết câu, lão Ngụy Cổ đã nhanh chóng hành lễ với Phó Văn Quân, nói: “Sau này, xin cô nương chiếu cố Nhị gia nhiều hơn.”

Đến nước này rồi, Phó Văn Quân cũng không tiện từ chối nữa, chỉ đành ừ một tiếng. Ngụy Trường Nhạc thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên hắn giật lấy áo choàng trên người hòa thượng xuống, sau đó đi đến chỗ đầu của lão chưởng quầy và tiểu nhị, bọc cẩn thận lại.

Vẻ mặt hắn vô cùng ảm đạm, trầm ngâm một lát, sau đó phân phó Trệ Nô: “Người đã mất, chúng ta cũng không thể nào mang thủ cấp của bọn họ về quê nhà được. Trệ Nô, ngươi đi tìm một chỗ nào đó gần đây, chôn cất bọn họ cẩn thận, để bọn họ được an nghỉ”

Trệ No cẩn thận nhận lấy áo choàng cùng lão Ngụy Cổ đi tìm chỗ chôn cất thủ cấp của lão chưởng quầy và tiểu nhị.

“Sư phụ, lúc nãy người nói ba tên Lữ Lương Tam Quỷ kia rất hung ác, tiếng xấu vang xa. Bọn chúng là Lữ Lương Tam Quỷ, vậy thì chắc chắn là ba người, nhưng hôm nay lại có thêm một hòa thượng.”

Ngụy Trường Nhạc thấy Phó Văn Quân vẫn còn đứng ở bên cạnh thi thể hòa thượng, hắn đi đến, nhỏ giọng nói: “Tên hòa thượng này từ đầu đến cuối đều không ra tay, hơn nữa vừa thấy tình hình không ổn liền lập tức bỏ chạy, có vẻ như không phải người một đường với ba tên kia, vậy thì gã ta đóng vai trò gì?”

Phó Văn Quân gật đầu, nói: “Lữ Lương Tam Quỷ là bọn thính bạc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tên hòa thượng này đi theo bọn chúng là muốn xác nhận xem bọn chúng có hoàn thành nhiệm vụ hay không.”

“Người và Dạ Khốc Lang có thù oán, bọn chúng tìm người báo thù.” Ngụy Trường Nhạc nghỉ ngờ nói: “Nhưng hòa thượng này là người thế nào, tại sao lại dẫn hồ bằng cẩu hữu đến giết người? Sao người lại kết thù với hòa thượng vậy?” Phó Văn Quân chỉ lắc đầu, hiển nhiên là nàng ta cũng không biết.

Ngụy Trường Nhạc thầm nghĩ, xem ra kẻ thù của sư phụ không ít, chỉ trong một đêm đã có hai nhóm người muốn giết nàng ta, hắn càng tò mò về lai lịch của Phó Văn Quân. “Sư phụ, lúc nãy người có nói, có kẻ đã bỏ tiền ra thuê bọn chúng, chắc chắn là đã tốn không ít bạc, người có biết là ai sai khiến bọn chúng không?” Ngụy Trường Nhạc có chút nghỉ ngờ trong lòng, rất muốn biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

Phó Văn Quân thản nhiên nói: “Những chuyện này không liên quan gì đến ngươi, ngươi không cần phải hỏi nhiều.”

“Trước kia đúng là không liên quan đến đệ tử.” Ngụy Trường Nhạc lập tức nói: “Nhưng bây giờ đệ tử đã là đồ đệ của người, kẻ thù của người chính là kẻ thù của đệ tử.”

Phó Văn Quân thản nhiên nói: “Ta biết tâm tư ngươi khi bái ta làm sư phụ. Ngươi đến Sơn Âm nhậm chức, bên người không có ai, lại kết thù oán với Dạ Khốc Lang, e rằng sau này sẽ gặp bất lợi khi đến đó, nên mới muốn tìm ta làm chỗ dựa.”

Ngụy Trường Nhạc bị nàng ta vạch trần tâm tư, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn cố nói: “Sư phụ nói vậy là coi thường đệ tử rồi. Tuy bên cạnh ta không có nhiều người, nhưng Ngụy thị binh cường mã tráng, một đám Dạ Khốc Lang nho nhỏ, căn bản không dám động đến ta.”

“Lời này của ngươi cũng không sai.” Phó Văn Quân nói: “Ngươi đến Sơn Âm, nếu như không nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì, có lẽ bọn chúng cũng sẽ không đến trêu chọc ngươi."

Nàng ta dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp: “Nhưng với tính cách của ngươi, e rằng đến Sơn Âm cũng khó mà yên ổn được.”

Ngụy Trường Nhạc cười nói: “Sư phụ mới quen biết đệ tử có một lúc, mà đã hiểu rõ ta như vậy, quả nhiên là thây nào trò nấy.” “Ta chỉ thấy kỳ quái, Nguy Như Tùng phái ngươi đến Sơn Âm nhậm chức, chẳng lẽ thật sự không lo lắng cho an nguy của ngươi sao?” Giọng điệu của Phó Văn Quân rất bình thản, nhưng lại toát lên vẻ uy nghiêm: “Ngươi là con cháu của Ngụy thị, nhưng Sơn Âm đối với người Nguy thị mà nói chính là hang cọp.”

Phó Văn Quân dám gọi thẳng tên của Ngụy Như Tùng, Ngụy Trường Nhạc cũng không để ý, hắn tò mò hỏi: “Sư phụ, ý người là sao? Tại sao lại nói Sơn Âm là hang cọp?” “Ngươi thật sự không biết gì sao?” Phó Văn Quân thản nhiên nói: “Quan viên và hào tộc ở Sơn Âm đều nghe theo Hà Đông Mã thị. Hà Đông Mã thị ở Sơn Âm thế lực rất lớn, còn Nguy thị các ngươi ở đó không có chút thế lực nào, chưa từng nhúng tay vào chuyện của vùng đất đó.”

Ngụy Trường Nhạc cười hắc hắc, nói: “Đệ tử đến đó, chẳng phải là nhúng tay vào rồi sao?”

“Ai cũng biết, tổng quản bộ binh Hà Đông là Mã Tồn Kha và phụ thân ngươi luôn bất hòa, hai bên minh tranh ám đấu, mấy năm nay mâu thuẫn giữa hai thế lực càng ngày càng sâu. Sơn Âm là địa bàn của Mã thị, ngươi nói xem, Sơn Âm có phải là hang cọp đối với ngươi không?” Phó Văn Quân nhìn chằm chằm Ngụy Trường Nhạc, nói.

Ngụy Trường Nhạc đương nhiên biết đến Hà Đông Mã thị.

Đúng như lời Phó Văn Quân nói, binh mã Hà Đông chia làm hai bộ phận, Ngụy thị thống lĩnh ky binh, còn Mã thị thống lĩnh bộ binh, hai bên quả thật có mâu thuẫn không nhỏ. Nhưng hắn không biết, Sơn Âm lại là địa bàn của Hà Đông Mã thị.

Ban đầu hắn cũng không quan tâm đến việc kết thù oán với Dạ Khốc Lang.

Nhưng bây giờ, khi biết được mình sắp phải đến địa bàn của Mã thị, hắn mới biết chuyến đi Sơn Âm lần này sẽ càng thêm khó khăn.

Hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn chằm chằm Phó Văn Quân, nói: “Sư phụ, chẳng lẽ hung thủ sau màn muốn giết người chính là Mã thị?”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top