Từ Phượng Niên ngồi cao trên tuấn mã vừa thấy thân ảnh quen thuộc, trốn ở khúc quanh Ngọc Thanh cung, mới vừa lộ ra cái đầu, người này vừa thấy được Thế tử Điện hạ liền rụt trở lại, Từ Phượng Niên phẫn nộ quát: "Tên cưỡi trâu! Lại còn trốn, lão tử liền dẫn người san bằng Thái Thanh Cung, đem cả ngươi cả bia rùa kia ném bỏ lại tiểu Liên Hoa Phong!"
Đạo sĩ trẻ tuổi nhất Võ Đang trăm năm qua sợ hãi rụt rè xuất hiện trong tầm mắt mọi người, lão đứng cách xa Bắc Lương Thiết Kỵ rồi dừng lại, chắp tay, vẻ mặt xuân phong nói: "Tiểu đạo gặp qua Thế tử Điện hạ."
Vị Sư Thúc Tổ này đối với Từ Phượng Niên khách sáo hành lễ, ánh mắt lại thủy chung dừng lại ở Lão Khôi tóc bạc trên người bận hắc bào, Võ Đang được xưng thiên hạ nhờ vào phần sức mạnh nội công, ngoại trừ kiếm thuật Võ Đang vô cùng phong phú nổi danh, chú trọng hơn tu vi nội lực, là phải tu tập cả nội lực và ngoại lực.
Đạo sĩ ở Đại Liên Hoa Phong này đã từng gặp qua không ít muội muội sư huynh cùng thế hệ, sau khi lãnh hội qua nội lực đạt tới tuyệt hảo khí tượng, trước mắt lão nhân cầm đao pháp thuật quỷ dị hiển nhiên như vậy, hơi thở không dứt, vừa nhìn chính là một tay đâm gai góc.
Còn chưa tới gần Sư Thúc Tổ núi Võ Đang vô ý lui hai bước, Thế tử Điện hạ muốn san bằng núi Võ Đang, ném cái kẻ biết ta biết thiên địa cũng không biết ánh mắt, Từ Phượng Niên ném ánh mắt qua một cái, Sư Thúc Tổ trả lại một ánh mắt, như vậy nhiều lần, sắc mặt để người bên ngoài vẻ mặt mờ mịt, chẳng biết hai vị đang muốn nói điều gì.
Cuối cùng, trong mắt các vị đạo sĩ ở Ngọc Thanh không thể nghi ngờ là vị Sư Thúc Tổ của mình đã thắng, tuyệt đối là phong thái chi binh Tông sư không cần đánh mà hạ được người, mọi người chỉ thấy Sư Thúc Tổ xoay người tiêu sái đi trước, một thân đạo xuất trần khí, cát bụi vô tận, Thế tử Điện hạ cũng chỉ là mang theo Lão Già tóc trắng theo sau lưng mà lên núi Võ Đang
Các đạo sĩ tế rượu như trút được gánh nặng, Sư Thúc Tổ chính là Sư Thúc Tổ, không có nói một câu liền để cho Từ Phượng Niên thỏa hiệp. Chỉ là mấy vị môn sĩ chẳng biết ba người tới một chỗ yên lặng nào, trong lòng bọn họ, người có địa vị cao thượng gần với Tiên Nhân nhất chỉ có Chưởng Giáo Thương Lan Sư Thúc Tổ, đã bị Từ Phượng Niên cuồn cuộn sắn tay áo ra quyền đấm đá tròn thời gian một nén nhang, chỉ truyền đến Sư Thúc Tổ cầu xin "Đánh người đừng đánh khuôn mặt, đâm người đừng đâm trúng chim " .
Đánh xong, Từ Phượng Niên làm kỹ năng khí vận đan điền, rốt cục thần thanh khí sảng, ném một quyển sách cấm diễm tình, nghênh ngang mà đi, cũng xuống núi, mang theo Lão Khôi đi nhảy trong bản đường hẹp quanh co trong vách đá, leo lên treo ở vách đá Tịnh Nhạc cung.
Chỗ này đặc biệt thần kỳ ở chỗ có một tòa Tế Đàn cầu mưa dựa vào vách núi mà xây thành, phảng Bắc Đấu Thất Tinh, điển tịch Đạo Giáo tương truyền Võ Đang Tử Vân chân nhân từng ở đây cử hà phi thăng, Tịnh Nhạc Cung bình thường bên ngoài không mở được, chỉ bất quá một ít nhã sĩ cũng chỉ có thể ở ngoài cung vô công đi qua đi lại, chỉ bất quá Từ Phượng Niên dùng phúc của Đại Trụ Quốc, mới có khả năng mang theo Lão Khôi nghênh ngang đi tới Thất Tinh đàn.
Gió núi lăng liệt, Lão Khôi ngồi xếp bằng, tay áo phần phật, nheo mắt lại, nhìn ra xa xa biển mây. Từ Phượng Niên cước bộ lỗ mãng theo sau Lão Khôi đeo đao, lúc này mới đứng vững thân hình, hầu như không mở mắt nổi, chỉ phải ngồi xuống, vừa vặn trốn trong thân ảnh Lão Khôi.
Từ Phượng Niên lao lực hô: "Lão gia gia, Tiểu Đạo Sĩ công lực làm sao?"
Lão Khôi tựa hồ có chút buồn bực nói: "Võ công vẫn bình thường, tựa hồ với ngươi là một đường không bại thì hàng, đáng tiếc cha mẹ hắn sinh ra hắn có cốt cách tốt. Về phần đạo pháp như thế nào, cũng không có biện pháp thăm dò, không có biết được, nhưng chắc hắn sẽ không quá kém, cũng sẽ không quá tốt, hầu hết mọi việc khó khăn nhất trên đời đều không thoát khỏi việc đi ngược dòng, không tiến được ắt sẽ lùi, không có hứng thú chịu khổ, sao có thể thành tài. Kỳ quái, núi Võ Đang làm sao liền chọn trúng người này, chớ không phải là giống con cháu Thiền Tông tùng lâm? Không nghĩ ra không nghĩ ra."
Từ Phượng Niên lại thêm buồn bực, hỏi: "Pháp thuật Huyền Thuật này, có thể thay cơm ăn hằng bữa không? Hay có thể giết người không?"
Lão Khôi suy nghĩ một chút, cười nói: "Tiểu tử, ngươi hỏi lầm người rồi."
"Không thể giết người."
Chưởng Giáo Núi Võ Đang đưa hai tay xen vào ống tay áo đạo bào, đứng ở Tế Đàn sát đường biên, lại không chịu chân đạp thất tinh, nhìn thân hình hắn, không giống Lão Khôi bất động như núi, cũng không giống như Từ Phượng Niên lảo đảo chật vật, chẳng qua theo gió lay động, lay động vừa phải, biên độ không lớn không nhỏ, chỉ như gió đưa đi, lại có chút ý tứ như người và trời hợp nhất.
Từ Phượng Niên ánh mắt vụng về, không nhìn ra môn đạo, chẳng qua xoay người gắt gao nhìn chằm chằm đạo sĩ cưỡi trâu mà tỷ tỷ hắn thương tiếc rời đi năm đó, âm trầm hỏi: "Hồng Tẩy Tưởng, ngươi vì sao không chịu xuống núi, đi qua Huyền Vũ Đương Hưng đền thờ? !"
Tổ Sư Gia trẻ tuổi nhất trong lịch sử nghìn năm của Võ Đang Đạo Giáo nhếch miệng cười cười, vẻ mặt không có phong phạm ngượng ngùng, mở miệng nói: "Năm tuổi lên núi, tám tuổi học chút sấm vi da lông, sư phụ muốn ta mỗi ngày coi là một tháng, một tháng coi là một năm, đến khi nào có thể xuống núi, khi nào cần ở trên núi bế quan, có thể từ lúc ta học cái này, sẽ không ngày nào là không cần bế quan."
Nơi này quả nhiên sẽ là như vậy, Từ Phượng Niên cười khẩy nói: "Có người nói sư phụ ngươi trước khi lâm chung đã đưa ra một yêu cầu cho người, nếu không làm được đệ nhất thiên hạ, thì không thể xuống núi? Vậy ngươi đời này xem ra là không thể xuống núi."
Tên đạo sĩ vẫn như cũ, luồn hai tay vào tay áo, không hề nhúc nhíc, ha hả cười nói: "Đệ nhất thiên hạ không giả, có thể ăn được nhiều cơm nhất, đọc được nhiều sách nhất, đều là đệ nhất thiên hạ, rất nhiều, sư phụ lại không có nói là võ công đệ nhất, ta luôn luôn muốn xuống núi vào một ngày nào đó."
Từ Phượng Niên gian nan đứng dậy, đầu hướng nhìn về Giang Nam, nhẹ nhàng nói: "Có thể khi đó, mọi người đều đã già. Gặp lại, tóc bạc gặp tóc bạc, còn hữu dụng không?"
Hồng Tẩy Tượng nhắm mắt lại, không nói gì.
Từ Phượng Niên trưởng ra một hơi, hừ lạnh một tiếng, đi ra Tế Đàn, cùng thời điểm đạo sĩ bay sát qua, hơi nghỉ chân, hỏi: "Ngươi cảm thấy tỷ của ta, như thế nào?"
Từ lúc này đạo sĩ bắt đầu nẩy lên lưng trâu, xem mây cuộn mây tan, nhẹ nhàng nói: "Tốt nhất."
Từ Phượng Niên mặt không thay đổi đi ra khỏi Tịnh Nhạc Cung, phía sau lão Khôi mang đao như có điều suy nghĩ.
Hồng Tẩy Tưởng chờ Thế tử Điện hạ đi xa, sau đó tư thế bất nhã mà ngồi, hai tay nâng quai hàm, suy nghĩ xuất thần, tự lẩm bẩm: "Hồng đậu sinh nam quốc, xuân lai phát chi đông điêu tệ, tương tư không bằng bất tương tư." *
Ngay trên đỉnh đầu vị Đạo sĩ, hơn mười con Tiên Hạc hồng tràn ngập linh khí xoay quanh kêu to, giống như bầu trời Tiên Nhân.
Hắn đột nhiên che cái bụng, sầu mi mà nói: "Lại đói bụng."
. . .
Vừa lúc xuống núi, Lão Khôi đột nhiên tấm tắc nói rằng: "Có chút ý tứ, tiểu đạo sĩ mũi trâu này có chút đạo hạnh."
Từ Phượng Niên không hăng hái lắm, hỏi cho có lệ: "Nói như thế nào?"
Lão Khôi không xác định nói: " Đứa trẻ đó tu luyện Vô Thượng Thiên Đạo."
Từ Phượng Niên vừa nghe đến đạo này liền đau đầu, cau mày nói: "Cái gì mà không mà lại không gì đó, huyền bí và trống rỗng? Không sợ kết quả cuối cùng mới phát hiện ra giỏ trúc múc nước?"
Lão Khôi lên tiếng cười nói: "Ta cũng không thích những thứ này, không ngoạn ý nghĩ ra."
Từ Phượng Niên rồi cũng đi đến đền thờ chân núi, không thèm nhìn những lão đạo sĩ tế rượu đang khúm núm, ngẩng đầu nhìn lại trên núi một cái, mắng: "Cái con rùa này không ra khỏi mai được!”
Hai trăm kỵ binh dũng mãnh nhìn thấy Thế tử Điện hạ liền cung kính đứng dưới bậc thang, một lần nữa leo lên ngựa, động tác chỉnh tề lanh lẹ, không có bất kỳ động tác dư thừa.
Bắc Lương Thiết Kỵ, tất cả đều được trang bị ngựa chiến và giáp mới, hơn nữa hàng năm cũng sẽ bị Đại Trụ Quốc đưa đến Biên cương luyện binh thực chiến, hơn nữa người dân ở lương địa cũng rất nhiều người hung hãn, rất nhiều nữ nhân am hiểu Cung Mã, đây là ưu thế độc đáo nhất.
Tỷ như Từ Phượng Niên tỷ tỷ, Từ Chi Hổ, liền từ nhỏ cưỡi ngựa bắn cung thành thạo, lại thêm nhị tỷ Từ Vị hùng miễn bàn, thuật cưỡi ngựa siêu quần không nói, kiếm thuật càng là số một, di chuyển thắng cả vượn và khỉ, Mười ba tuổi một kiếm trong tay, lấy được hơn trăm cái đầu. Cho nên trong mắt những vị hiểu biết, Bắc Lương Thiết Kỵ từ trước đến nay lạnh người hiếu chiến, mạnh hơn rất nhiều so với tướng binh tướng mã dưới trướng Vương Giao Đông Vương, là hoàn toàn xứng đáng với cái danh là sư tử bách chiến .
Lão Khôi chờ Từ Phượng Niên lên ngựa, cười nói: "Tiểu tử, ta sẽ không quay về Vương Phủ, không có Hoàng lão cửu, thì thật không thú vị."
Từ Phượng Niên nháy mắt một cái, khuyên: "Bằng không, đại khái đợi còn nửa năm nữa tới khi ta nhận chức Quan Lễ rồi hãy đi? Nếu không có lão gia gia, Phượng Niên đã sớm chết tại đáy hồ, ta cho lão gia gia ăn nhiều đồ ăn ngon một chút, coi như đền ơn cứu mạng, ta có thể báo đáp bao nhiêu thì là bấy nhiêu, khỏe?"
Lão Khôi suy tư chỉ chốc lát, gật đầu, rốt cuộc cũng đáp ứng.
Có thể nhìn ra được, vị Thế tử Bắc Lương này trong đôi mắt của Lão Khôi kỳ thực cũng không đáng ghét.
Một đường rong ruổi trở về Vương Phủ, vừa lúc vào thành, bầu trời lại không lý do đổ một trận gió tuyết, Từ Phượng Niên cóng đến run người, mới đến cửa nhà, người gác cổng trông mòn con mắt liền thức thời đưa áo choàng hồ cừu, cẩn thận từng li từng tí giao cho Thế tử Điện hạ mặc vào, ân cần như cha mẹ thân sinh chăm sóc.
Từ Phượng Niên thì thầm một câu cũng không biết y phục lão Hoàng mang đi có đủ dùng hay không.
Cùng Lão Khôi tạm biệt ở phía sau, trực tiếp một mình đi về hướng sân của Ngư Ấu Vi, người đẹp bị bỏ rơi, luôn tự ngưỡng mộ chính mình, tính cách không ham, không phù hợp với tính nết làm vườn cần tưới nước như Từ Phượng Niên.
Trong lúc đi ngang qua chỗ ở của Khương Nê, thấy Công chúa Vong quốc áo quần đơn bạc đang ngồi chổm hổm đắp người tuyết, người tuyết cao cở nửa người của nàng, ngay khi đắp xong, nàng không nhìn người tuyết cười hoan hỉ, mà là ra vẻ mặt phẫn hận nhìn thẳng người tuyết, sau đó móc ra chuôi Thần Phù nàng hay mang bên người, nhất chủy thủ vung xuống, đánh bay đầu của người tuyết, khiến Từ Phượng Niên không khỏi kinh hãi, không lẽ nha đầu này coi người tuyết là mình?
Từ Phượng Niên ho khan vài tiếng rồi đi tới, Khương Nê thần tình có chút bối rồi, vừa biết là Thế tử Điện hạ, như trút được gánh nặng, lập tức thong thả thu hồi hung khí, Từ Phượng Niên đến gần, thấy hai tay nàng đỏ bừng, nứt một mảnh da dài, cực kỳ giống tỳ nữ cục mặc cho người ta khi dễ thương cảm, Từ Phượng Niên thở dài một tiếng thương cảm, ngồi chồm hổm xuống nơi cái đầu người tuyết rơi xuống, trong mắt của Khương Nê, tự nhiên càng thấy giả tạo và đáng ghét.
Từ Phượng Niên vỗ tay sau khi đứng dậy, ôn nhu hỏi: "Ta sẽ cấp ngân lượng cho ngươi mua thêm mấy bộ quần áo ấm áp và đồ dùng hàng ngày?"
Khương Nê mặt lạnh lạnh lùng nói: "Ngại bẩn."
Từ Phượng Niên ha ha cười nói: "Ta chỉ là thuận miệng nói, dù sao ta làm người tốt, ngươi cảm kích hay không cũng không liên quan đến chuyện của ta, ta rất thích ngươi như vậy, dù sao ta vẫn để cho ngươi lợi dụng, với ngươi buôn bán mà nói, làm ăn với ta tuyệt không lỗ."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận