Trước khi rời đi, Từ Phượng Niên đâm thêm một câu tiểu tỳ nữ: "Đồ ngươi mặc trên người cũng rất khó coi, đó lại không phải là đồ của ta sao? Có bản lĩnh thì cởi đi, đó mới là Nữ Hiệp."
Khương Nê làm bộ giả câm giả điếc, đấu võ mồm cùng Từ Phượng Niên da dầy đanh đá, nàng luôn luôn thua nhiều hơn thắng, suy nghĩ kỹ một chút, thậm chí còn không có nổi một lần có thể chiếm thế thượng phong.
Từ Phượng Niên tâm tình thư sướng nhìn thấy Ngư Ấu Vi, tâm tình hắn cũng tốt hơn, mẫu thân nói qua, cô gái xinh đẹp, mặc kệ là tâm tính Bồ Tát hay là bụng rắn rết, đều phải yêu thương, hai mươi năm nhân sinh, Từ Phượng Niên liền chưa từng giở mánh khóe tàn phá, trái lại trực tiếp hoặc gián tiếp cứu hơn mười hay hai mươi tính mạng nha hoàn hèn mọn.
Ngư Ấu Vi nằm ở giữa phòng ngủ ấm áp như xuân, đùa tới còn mèo mập Võ Mị Nương bộ lông trắng như tuyết, Từ Phượng Niên mỗi lần gặp tuyết rơi, đều muốn muốn đem Võ Mị Nương ném vào trong tuyết, nhìn sẽ không phân rõ mèo trắng tuyết trắng, nghĩ thầm khi nào Ngư Ấu Vi cùng Võ Mị Nương tách nhau, hắn vẫn muốn con mèo chịu đựng mùi vị tồi tệ này. Nhất định phải thử nhìn một chút.
Từ Phượng Niên cởi giày nằm bên cạnh Ngư Ấu Vi, dựa vào dáng người yêu kiều thướt tha của nàng, nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ giọng nói: "Ta đi một chuyến lên núi Võ Đang, đã đánh nhau với một tên đạo sĩ ngang hàng với Chưởng giáo, ngươi thấy có lợi hại hay không?"
Ngư Ấu Vi cười yếu ớt nói: "Là Đại Trụ Quốc lợi hại."
Từ Phượng Niên trợn mắt đem nàng xoay người, hung hăng vỗ một cái vào cái mông tròn tròn trái đào của nàng, dạy dỗ: "Sư phụ không dạy ngươi cách tâng bốc người khác hay sao!"
Ngư Ấu Vi mặt cười ửng đỏ, Từ Phượng Niên đang muốn thừa thắng truy kích, trong viện truyền đến một tiếng nói nhẹ nhàng - nhị đẳng nha đầu của Ngô Đồng uyển - Lục Nghĩ, nói là Long Hổ Sơn có thư đến rồi, Từ Phượng Niên không thèm để ý tới Ngư Ấu Vi, lập tức mang giày vào, chạy ngay ra nhà cửa, tiếp nhận thư, gặp Lục Nghĩ hai vai đóng đầy hoa tuyết, cười nhẹ nhàng rồi thay nàng phất đi, sau đó trực tiếp kêu nàng lùi.
Rồi một mình đến Ngô Đồng uyển, ở đây mặt đất đều có hệ thống sưởi dưới sàn, đi chân trần cũng không sợ nóng cũng không sợ lạnh, ngay cả căn phòng của Từ Kiêu cũng không sánh bằng, Từ Phượng Niên hưởng thụ vuốt ve đại a đầu Khoai Lang, rút ra tờ phong thư, u, lão đạo họ Triệu của Long Hổ Sơn viết chữ cũng khá khéo tay.
Nhìn kỹ lại, đệ đệ ở Long Hổ Sơn tu hành được gọi "Tinh tiến dũng mãnh, tiến triển cực nhanh", toàn những lời hoa mỹ, dưới góc nhìn của Từ Phượng Niên vốn đang nghe quen giọng điệu của quan lại, mặc dù giảm đi nửa phân, cũng rất màu mè, nghĩ đến Hoàng Man Nhi không có đi không, lời cuối thư còn cẩn thận đề cập Từ Long Tượng nhớ nhà, cho nên lão đạo kia khẩn cầu Thế tử Điện hạ hồi âm cho hắn một phong thư, để cho đồ đệ của hắn có thể an tâm tu tập, Từ Phượng Niên để sách xuống, vung tay lên nói: "Mài mực."
Phòng trong bắt đầu có tiếng mài mực, tay áo màu đỏ thêm hương thơm, công việc lu bu lên, Từ Phượng Niên cầm bút sau lại bắt đầu do dự, trong lúc nhất thời chẳng biết làm sao hạ bút, thiếu chút nữa vò đầu bứt tai, thật ứng với câu nếu chăm đọc sách sẽ bớt thời gian cân nhắc như vậy, sự tình không phải kinh qua thì sẽ chẳng biết khó.
Từ Phượng Niên thẳng thắn cầm bút gác lại, dùng đầu cà cà vào bộ ngực đầy mùi thơm đại a đầu, hỏi: "Tên công tử ăn son Lâm gia đó, có tự hiểu không?"
Khoai Lang dịu dàng nói: "Thấy qua, lại không chịu đi."
Từ Phượng Niên cười xấu xa nói: "Chẳng lẽ cái này tay ăn chơi còn muốn ăn son của các ngươi?"
Lục Nghĩ vẻ mặt khinh thường nói: "Cái đổ gối thêu hoa kia, cũng không vào mắt của bọn tỷ muội."
Từ Phượng Niên liếc mắt nói: "Ta không phải là gối thêu hoa?"
Khoai Lang hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Thế tử Điện hạ, bộ ngực bị người đè ép thành vòng cung, nàng tự nhiên quyến rũ nói: "Thế tử Điện hạ không phải là gối đầu, nô tỳ mới là gối đầu."
Từ Phượng Niên cười nói: "Cái này cái miệng nhỏ nhắn thật ngoan."
Lục Nghĩ ngồi ở xa hơn một chút, nhặt lên quân cờ lại để cờ xuống, chán đến chết. Từ Phượng Niên ngồi thẳng sống lưng, hướng nhìn ngoài phòng, không có gì bất ngờ xảy ra, Thanh Điểu lại đang ngẩn ngơ. Là một Tiểu Ma Tước của Ngô Đồng uyển, mặc dù vẫn đủ hết ngũ quan, ngoại trừ Nữ Tỳ Tứ Đẳng và các tạp dịch, bởi vì có duyên với Thế tử Điện hạ, ở bên trong Bắc Lương Vương Phủ, địa vị khá cao.
Không nói Từ Phượng Niên phá lệ sủng hạnh đại a đầu, ngay cả nhị đẳng nha hoàn, quản gia người gác cổng đều khuôn mặt tươi cười đón chào, những nha hoàn này, Khoai Lang tên thật là “Hồng Xạ” tính tình nhu nhược, đối với người nào cũng dễ nói chuyện, Thanh Điểu lại tuyệt nhiên tương phản, đối với Từ Phượng Niên cung kính thân cận, cũng không mù quáng theo đuôi, Từ Phượng Niên từ nhỏ nghịch ngợm gây sự, rất nhiều lần gặp rắc rối, cũng đều là nhờ Thanh Điểu tính tình như ngựa hồng hung hãn thu thập toàn bộ cục diện của hắn.
Nói đến Thanh Điểu, Từ Phượng Niên từ lúc bắt đầu hiểu chuyện thì đã luôn theo bên cạnh hắn, là Vương phi hai tay đưa đến trước mặt hắn, không giống nha hoàn, mà giống như chị em cùng cha khác mẹ vậy, nàng ở Ngô Đồng uyển cùng với mấy nha hoàn không thân thiện lắm, trời sinh mặt lạnh tâm lạnh, mỗi năm đều có vài đoạn thời gian không ở Vương Phủ, nhưng mỗi lần trở về, cũng sẽ giao cho Thế tử Điện hạ mấy đồ vật nho nhỏ, sau kinh qua một lần phát sinh phong ba thời niên thiếu đại, đều được Từ Phượng Niên cất giữ.
Đại thể mà nói, bên trong Ngô Đồng uyển, nhân vật đều không có câu chuyện lớn, nó giống như việc đồ ăn nhìn ngon, nhưng nếu nếm thử thì nhạt như nước, nghĩ đến việc này có lẽ bởi vì Đại Trụ Quốc không có nhu cầu không có hứng thú tìm hạt cát trong mắt mà thôi.
Từ Phượng Niên đem hết toàn bộ sách vở từ trường miễn cưỡng trở về Phong gia thư, thuyên thuyên một hồi, tất cả chỉ xem như chuyện nhỏ như bánh đậu xanh, bỏ đi dự định ban đầu, cuối cùng Từ Phượng Niên cũng phải tự mình an ủi rằng nếu viết cao thâm quá, Hoàng Man Nhi có nghe cũng không hiểu, nói thẳng ra vẫn là hay nhất.
Viết xong thư, Từ Phượng Niên duỗi người, bước đến gian phòng bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy Thanh Điểu đang ở sâu trong hành lang gấp khúc, liếc nhìn sắc trời, tuyết rơi một lúc thì dừng, thích hợp nhất Cẩm Y dạo đêm, liền đưa Thanh Điểu ra khỏi Ngô Đồng uyển, dự định đi Phượng Nghi quán trêu đùa với Phàn muội muội.
Về phần Lâm Thám Hoa, Từ Phượng Niên cảm thấy khẩu vị hắn khá hợp với Lý Hãn Lâm. Trên đường Từ Phượng Niên nhớ tới ngày hôm nay có vẻ là ngày treo biển hành nghề thả chó, cười hỏi: "Quý phủ có động tĩnh sao "
Thanh Điểu trả lời trước sau như một câu đơn giản nói: "Có."
Từ Phượng Niên mừng rỡ, cười nói: "Là bên kia chạy đến Thính Triều Đình hay là tìm Từ Kiêu?"
Thanh Điểu lắc đầu nói: "Chẳng biết."
Từ Phượng Niên vẻ mặt tiếc rẻ cảm khái nói: "Càng ngày mồi câu càng ít."
Thế tử Điện hạ mấy năm nay trong lúc rãnh rỗi, liền cố ý để Bắc Lương Vương Phủ quanh năm đề phong nghiêm ngặt liền sẽ có một đoạn thời gian thả lỏng, nhưng vẫn có đề phòng chặt ở bên trong, nó giống như "Câu cá", chuyên môn câu dẫn mấy vị giang hồ hảo hán thèm thuồng bí tịch tuyệt học võ học, hoặc là mấy vị thích khách cuồng sát.
Từ bốn năm năm nay, nhiều nhất dẫn dụ được bốn nhóm thích khách không mời mà đến, đóng cửa thả chó xong, ngày thứ hai liền lôi ra băm xác thành hai mươi sáu mảnh cho chó ăn.
Trở về sau du hành, hắn đã thả cửa hai lần, nhưng đều không có thu hoạch, chắc hẳn mấy vị dân gian hiệp sĩ đều đã biết qua mùi, nên đành tự động mà rút lui, hôm nay lại là chẳng biết thành quả ra sao. Từ Phượng Niên buồn chán đến cực điểm, có thể thấy được điều hiển nhiên.
Thanh Điểu đột nhiên dừng chân nhìn lại Ngô Đồng uyển.
Từ Phượng Niên nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Nàng nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì."
Từ Phượng Niên đè lòng nghi hoặc xuống, đi tới Phượng Nghi quán, vào phòng, thấy Phàn muội muội đang cùng họ Lâm nói chuyện, nhìn thấy Từ Phượng Niên, Phàn tiểu thư tựa hồ sửng sốt một chút, Lâm Thám Hoa lại như cha mẹ chết, từ những gì mắt thấy tai nghe trong phủ, cuối cùng cũng biết được vị trước mắt này không phải Bắc Lương Vương thế tử điện hạ giả được, thấp thỏm đứng dậy khom người, chấp tay thi lễ tới cùng, rung giọng nói: "Gặp qua Thế tử Điện hạ."
Không đợi Từ Phượng Niên tiếp lời, ngoài cửa truyền đến qua tiếng huyên náo Vương Phủ Giáp Sĩ binh, Lâm gia công tử không hiểu ra sao bối rồi, nhưng Phàn muội muội bật cười, thần tình phức tạp nhìn phía Từ Phượng Niên.
Nghĩa tử thứ hai của Đại Trụ Quốc – Viên Tả Tông mặc giáp đi vào trong phòng, cầm trên tay một bức họa, vị đệ nhất tướng quân Bắc Lương nheo đôi mắt phượng tuyệt đẹp lại, trước thi lễ với Thế tử Điện hạ, quay đầu nhìn vị khách nhân tuổi trẻ, ánh mắt trong nháy mắt lạnh lùng, cười lạnh nói: "Phàn Tiểu Sai, Lâm Ngọc, theo ta đi một chuyến."
Lâm Thám Hoa bối rối, không rõ mình có phải sắp gặp tai bay vạ gió, lập tức hai chân như nhũn ra, bất động trên ghế ngồi.
Trước khi Phàn Tiểu thư bị mang đi liền nhổ một bãi nước bọt vào Từ Phượng Niên, thập phần cứng đầu, kết quả bị Viên Tả Tông một cái tát đánh ra khỏi phòng, nhất đà nằm trên tuyết như một đống bùn.
Từ Phượng Niên đối với lần này ung dung thản nhiên, từ trong tay Viên Tả Tông tiếp nhận bức họa kia, là hắn, nhưng chỉ có giống được sáu bảy phần, nhưng lại có cái nhìn rất giống.
Có thể thấy được vị Phàn muội muội trong mắt có chút xa lạ, đến ánh mắt cũng không nguyện nhìn lâu một chút, Từ Phượng Niên cầm bức họa ngồi xuống, cười cười, khí chất lại có chút bỉ ổi, hai gã thích khách đều bị Viên Tả Tông mang đi, Từ Phượng Niên ngẩng đầu hỏi: "Thanh Điểu, Ngô Đồng uyển bên kia?"
Nàng bình tĩnh đáp: "Không có việc gì."
Từ Phượng Niên tự giễu nói: "Một lần cùng Lộc cầu nhi uống rượu, bị ta chuốc quá chén, tên mập mạp chết bầm nói có hai nhóm hộ vệ bên cạnh ta, trong đó một nhóm có bốn người, đơn giản chỉ có bốn danh hiệu, Giáp, Ất, Bính, Đinh, còn nhóm kia ngay cả hắn cũng không rõ ràng lắm, ngươi nói cho ta nghe một chút xem, Ngô Đồng uyển có mấy vị? Là nha hoàn hay là mấy bị tôi tớ khác?"
Nàng câm miệng không nói.
Từ Phượng Niên nhìn chằm chằm vào Thanh Điểu, "Là ngươi sao "
Thanh Điểu vẫn như cũ không nói một lời.
Từ Phượng Niên thở dài, cúi đầu đưa mắt nhìn bức họa, " Chỗ này xem như là đã an toàn, ngươi lui xuống trước đi.
Nàng nhẹ nhàng rời đi, không gây một tiếng động.
Nàng đi tới Ngô Đồng uyển, đại a đầu Khoai Lang dáng vẻ thon thả ngồi ở trên lan can hành lang gấp khúc, cầm trên tay một chiếc gương bằng đồng, hai tay dính lấm tấm vết son màu đỏ, từng chút từng chút tô lên môi.
Thanh Điểu đưa đôi mắt chán ghét.
Cô hầu gái này, trong Vương Phủ trên dưới đều công nhận là chân yếu tay mềm, cần chủ tử bố thí thì mới có thể sống sót, không nhìn Thanh Điểu, nhưng mà nghiên đầu một chút, hướng về phía cái gương cười híp mắt nói: "Đẹp không?"
Thanh Điểu hơi xuy cười một tiếng.
Mọi âm thanh trong im lặng, dị thường chói tai.
Khoai Lang mím môi một lúc, tuyết đêm trăng phản ra ánh quang, gương mặt đó lại thêm thập phần diêm dúa lẳng lơ, kiều mị nói: "Đẹp hơn so với ngươi là tốt rồi."
Thanh Điểu xoay người rời đi, lưu lại một câu nói: "Ngươi già nhanh hơn."
Khoai Lang cũng không phản bác, ánh mắt mông lung tự nói: "Không sống tới ngày hoa tàn ít bướm, thật tốt."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận