Đáng tiếc cô không phải người dễ dàng rung động vì hai giọt dịu dàng, cho dù ánh mắt Ngụy Ngự Thành thâm thúy như biển, thực sự mê người.
Lâm Sơ Nguyệt đi rồi, cô rời đi một cách vô cùng dứt khoát, hoàn toàn không để ý tới lời van xin và hối hận của Hỗn Thế Ma Vương Chung Diễn. Giơ tay vẫy taxi, xe dừng lại, mở cửa, đóng cửa, chỉ để lại bụi xe mù mịt.
Ngụy Ngự Thành theo dõi toàn bộ quá trình.
Anh tự hỏi, năm ấy đêm đó, lúc cô vứt bỏ anh, có phải tư thái cũng tiêu sái như vậy hay không.
Về tới nhà, Lâm Dư Tinh đi theo phía sau, cúi đầu, không dám lên tiếng.
Lâm Sơ Nguyệt khẽ xoay vai cổ, cũng không liếc mắt nhìn cậu lấy một cái.
Di động không ngừng vang lên tiếng thông báo, tất cả đều là tin nhắn WeChat nhận sai của Chung Diễn:
“Tôi thật sự cho rằng khi đó chị nói giỡn.”
“Thật sự xin lỗi bác sĩ Lâm, cũng rất xin lỗi em trai chị.”
Thấy Lâm Sơ Nguyệt không trả lời, Chung Diễn thay đổi giọng điệu:
“Hiện tại cũng khó tìm việc.”
“Này, tôi tăng lương cho chị được không?”
Cơn đau đầu của Lâm Sơ Nguyệt càng nặng hơn, khóa màn hình di động, ngả người về phía sau, gương mặt khó có thể che giấu vẻ mệt mỏi.
Lâm Dư Tinh khó chịu, “Chị, em xin lỗi.”
Lâm Sơ Nguyệt bỗng chốc bật cười, cô cũng lặp lại ba chữ “Rất xin lỗi” một lần, tầm mắt cô trống rỗng, nhìn chằm chằm một điểm nào đó trên trần nhà, “Đêm nay câu mà nghe thấy nhiều nhất, chính là rất xin lỗi. Tác dụng duy nhất của nó, chính là khi xong việc có thể giải tỏa nỗi lòng của mấy người.”
Lâm Dư Tinh cực kỳ khổ sở, “Chị, là em không hiểu chuyện.”
Lâm Sơ Nguyệt nghiêng đầu, nhìn gương mặt nhút nhát tái nhợt của em trai, trái tim lập tức mềm xuống. Cô thở dài, ngồi thẳng người, “Tiểu Tinh, mọi thứ trên đời này, tốt, xấu, dễ dàng, khó khăn, có vô vàn điều khác nhau. Chị biết, mấy năm nay, em cũng không dễ dàng, là chị trói buộc em quá nhiều.”
Hốc mắt Lâm Dư Tinh ửng đỏ, “Chị, là em kéo chân chị.”
Cậu vừa khóc, trái tim Lâm Sơ Nguyệt đi theo mà quặn thắt, nói cho cùng, giữa cô và Lâm Dư Tinh, là nâng đỡ, sống nương tựa vào nhau. Lời nói quá nông cạn, không thể khái quát được sự ràng buộc và tình nghĩa giữa hai người.
Lâm Sơ Nguyệt hơi thở dài, “Được rồi, trân trọng chính mình, đừng để bản thân mình phải thất vọng. Thái độ của chị không tốt, chị cũng nói lời xin lỗi với em.” Dứt lời, cô đứng dậy, vỗ nhẹ đỉnh đầu Lâm Dư Tinh, “Nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai làm mì sườn cho em.”
Lâm Dư Tinh kéo ống tay áo cô, ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Sau này em sẽ nghe lời chị.”
“Nghe lời nha.” Lâm Sơ Nguyệt ý cười nhẹ nhàng, “Vậy thì uống thuốc luôn đi.”
Mọi chuyện xong xuôi, lúc này sắc mặt Lâm Dư Tinh mới thông thuận hơn một chút, cảm xúc của thiếu niên rất đơn giản và trực tiếp, màu da trở lại độ ấm vốn có. Cậu đi lấy thuốc, kết quả tìm mấy vòng cũng không thấy.
“Làm sao vậy?”
“Ôi.” Lâm Dư Tinh vỗ đầu, bất đắc dĩ nói: “Có lẽ rơi ở trong xe của anh ấy rồi.”
“Trong xe của ai?” Lâm Sơ Nguyệt cũng căng thẳng, không thể xem nhẹ, đó chính là thuốc cứu mạng Lâm Dư Tinh.
Lâm Dư Tinh hơi khựng lại, sợ cô nghe thấy tên Chung Diễn lại không vui, vì thế hàm hồ nói: “Cậu của cậu ấy.”
Lâm Sơ Nguyệt ngẩn người.
“Chị dặn em chờ ở bên ngoài, khi đó tim em đã không thoải mái rồi.” Lâm Dư Tinh nhỏ giọng “Anh ấy đỡ em lên xe nghỉ ngơi, còn lấy thuốc và nước ấm cho em uống.”
Tâm tình Lâm Sơ Nguyệt hơi phức tạp, bình tĩnh mà xem xét, cô không muốn phát sinh quá nhiều sự giao thoa với Ngụy Ngự Thành. Nhưng những việc mệt mỏi này, lại có không lý do để trốn tránh.
Thuốc quan trọng hơn.
Lâm Sơ Nguyệt sẽ không liên hệ với Chung Diễn, người duy nhất cô có thể liên lạc chính là Lý Tư Văn. Lý Tư Văn không hỏi nhiều, giây tiếp theo đã gửi số điện thoại của Ngụy Ngự Thành tới đây. Hơn nữa còn bổ sung một tin tức:
“Chủ tịch Ngụy không ở công ty.”
Lâm Sơ Nguyệt không nghĩ tới ý tứ sâu xa của những lời này, cô ấn dãy số, khoảng cách chờ đợi ngắn ngủi, cô xuất phát từ bản năng hít sâu một hơi, đầu ngón tay cào nhẹ vào thân máy. Thậm chí ngay cả việc sắp xếp ngôn từ cô cũng đã nghĩ xong.
Ba tiếng tút dài, Ngụy Ngự Thành nghe máy, chỉ có một âm tiết cực nhẹ “Ừ.”
Lâm Sơ Nguyệt hé mở cánh môi, còn chưa kịp mở miệng.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông xoa dịu màn đêm lạnh lẽo, anh nói: “Xuống lầu.”
-
Chiếc xe Mercedes màu đen đậu dưới tán cây ngô đồng, đèn xe bị tắt toàn bộ, giống như một con dã thú sẫm màu. Nhìn thấy cô bước ra khỏi mái hiên, Ngụy Ngự Thành liền xuống xe. Lâm Sơ Nguyệt có phần phòng bị, cô ngừng ở khoảng cách an toàn, hơi ngây người nhìn anh.
Trên tay Ngụy Ngự Thành cầm chiếc áo khoác màu đen, anh tiện tay gác trên đầu xe. Sau đó thò người ra ghế sau, lấy túi thuốc mà Lâm Dư Tinh làm rơi.
“Cảm ơn.” Lâm Sơ Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, giọng điệu chân thành.
Cô duỗi tay qua, không kéo được, túi thuốc bị Ngụy Ngự Thành túm chặt không buông.
Lâm Sơ Nguyệt gia tăng sức lực, lúc này Ngụy Ngự Thành mới buông lỏng tay.
Hai người mặt đối mặt, bóng dáng cao thấp của bọn họ đan xen hài hòa dưới ánh trăng. Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, “Ngụy tiên sinh, tạm biệt.”
Trong một cái chớp mắt khi xoay người, Ngụy Ngự Thành: “Tình huống của Chung Diễn ……”
Lâm Sơ Nguyệt dừng bước chân, một lần nữa xoay người, thật khó để không nghĩ tới sự chuyên nghiệp, “Anh quay lại để làm ầm ĩ? Có phải cảm thấy mình không sai hay không? Không cần xin lỗi, tôi hiểu. Tính cách cậu ta bất thường, không đủ kiên nhẫn, nhìn thì có vẻ cái gì cũng không quan tâm, nhưng kỳ thật con người không mạnh mẽ như trong tưởng tượng.”
Lâm Sơ Nguyệt dừng lại, cố gắng duy trì tốt tu dưỡng nghề nghiệp, vẫn thiện ý công chính mà nhắc nhở: “Bản chất con người không tệ, mặc dù tôi tiếp xúc với cậu ấy không nhiều, nhưng qua khoảng thời gian vừa rồi, tôi nhận thấy Chung Diễn cũng không phải không có thuốc chữa.”
Yên lặng ba giây, Ngụy Ngự Thành nói: “Nếu chỉ gây chuyện thôi, ngược lại khá đơn giản.”
Ngữ khí của anh trầm thấp, cảm xúc trong mắt mang theo sự ẩn nhẫn và bất đắc dĩ, rất dễ dàng điều động suy nghĩ của người nghe.
Quả nhiên Lâm Sơ Nguyệt có phần căng thẳng, theo trực giác liên tưởng đến kết quả tồi tệ hơn, “Cậu ấy còn làm ra chuyện gì khác?”
Ngụy Ngự Thành không phủ nhận, thần sắc không nhẹ không nặng khó có thể phân biệt. Muốn nói lại thôi, tựa như ngầm cam chịu. Anh không ở lại lâu, lời nói cũng ít, xoay lưng lại trong gió đêm, cứ như vậy mà lên xe.
Một đêm này Lâm Sơ Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng giống như có tảng đá đang đè ép. Cô gặp qua rất nhiều trường hợp, tính cách cực đoan dễ dàng dẫn tới những hành vi tự mình hại mình, trường hợp xấu nhất có thể dẫn tới tự sát. Nằm trên giường trằn trọc nửa giờ không ngủ được, Lâm Dư Tinh gõ cửa thò đầu vào, “Chị, hình như thiếu bốn hộp nicorandil.”
Đây là loại thuốc hữu hiệu trong việc điều trị rối loạn nhịp tim, thời điểm nhận thuốc, bác sĩ căn dặn rất nhiều lần, phải uống thuốc đúng theo liệu trình trị liệu.
“Để ngày mai chị hỏi lại.” Lâm Sơ Nguyệt nói: “Còn một hộp, em nhớ uống thuốc đúng giờ.”
Lâm Dư Tinh vừa mới đi, dường như bên kia đã tính chuẩn xác thời gian, tin nhắn được gửi tới.
w: [Vẫn còn thuốc quên lấy.]
Tên của Ngụy Ngự Thành ở trong điện thoại của Lâm Sơ Nguyệt, được cô tùy tiện ký hiệu bởi một chữ “w”. Hiện tại tâm trạng của cô lúc này không khác hình dạng của chữ viết đó là bao. Phập phồng không ngừng, bất an không rõ.
Nghĩ như thế, tất cả mọi chuyện phát sinh đều có lý do hợp lý.
Ngày hôm sau, Lâm Sơ Nguyệt tới Ngụy gia.
Cô cho rằng mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng bạo lực nổi giận đùng đùng của Chung đại thiếu gia, nhưng vừa vào cửa, Chung Diễn một thân thoải mái nhẹ nhàng, thảnh thơi đứng trong phòng ăn, ăn trái cây. Đôi mắt cậu trợn tròn, một nửa miếng dưa Hami vẫn còn đang cắn ở bên miệng, lớn tiếng hỏi: “Bác sĩ Lâm, chị luyến tiếc tôi sao?”
Lâm Sơ Nguyệt: “……”
Hình ảnh này khác hoàn toàn với nội dung Ngụy Ngự Thành ám chỉ tối hôm qua.
Tuy nhiên Chung Diễn là thật sự vui vẻ, “Sao chị lại tới đây? Chắc chắn là chị không yên tâm về tôi đi. Chị tha thứ cho tôi sao? Tôi tăng tiền lương cho chị, khẳng định chị rất vừa lòng?”
Đầu Lâm Sơ Nguyệt phình to, “Yên tĩnh chút.”
Chung Diễn đưa một miếng dưa Hami qua, “Nếm thử đi, rất ngọt.”
“Tôi tới lấy thuốc.”
Nhưng Chung Diễn và dì giúp việc không biết chuyện này.
Chung Diễn nhận định, “Không cần tìm cớ, chắc chắn là chị luyến tiếc tôi.”
Ngay cả bản thân Lâm Sơ Nguyệt cũng muốn cười chính mình, cô gật đầu, “Cậu vui là tốt rồi.”
Nụ cười của Chung Diễn rất chân thật, đuôi lông mày khóe mắt hơi giương lên, đây mới là khí chất mà người trẻ tuổi nên có. Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy, đây cũng được coi là một kết quả tốt.
Đợi mười phút, không thấy Ngụy Ngự Thành.
Lâm Sơ Nguyệt vừa bước ra khỏi cửa viện, đúng lúc chiếc xe Mercedes màu đen dừng trước cửa. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt Ngụy Ngự Thành, trong lời nói tràn ngập ý tứ xin lỗi, “Để em đợi lâu rồi.”
Từ giọng điệu cho đến sắc mặt, không có một chút nào là không chân thành thoả đáng, không thể bắt bẻ.
Hôm nay Ngụy Ngự Thành tự mình lái xe, anh mở khóa xe “Thuốc ở trên xe.” -- cũng không có ý tứ đi lấy.
Lâm Sơ Nguyệt hiểu ý, kéo cửa lên xe. Đúng là thuốc ở ghế sau, nhưng cách cô hơi xa, duỗi tay với không tới. Lâm Sơ Nguyệt ngồi dậy mà không cần suy nghĩ, ngay sau đó “Rầm” một tiếng trầm vang, cửa xe đóng lại.
Trái tim Lâm Sơ Nguyệt nhảy dựng, còn chưa kịp phản ứng, Ngụy Ngự Thành đã trở lại ghế điều khiển. Anh không quay đầu lại nhìn cô, cúi đầu cài dây an toàn, giọng điệu bình tĩnh, “Nhìn xem có phải hay không?”
Phản ứng của Lâm Sơ Nguyệt có chút trì độn, “Đúng rồi.”
Xe đã khởi động, Ngụy Ngự Thành nói: “Đưa em trở về.”
Chỉ vài giây ngắn ngủi, tốc độ xe tăng lên, căn bản không cho Lâm Sơ Nguyệt cơ hội cự tuyệt.
Lâm Sơ Nguyệt mím môi, theo bản năng túm chặt bao nilon đựng thuốc.
Ngụy Ngự Thành từ kính chiếu hậu thoáng nhìn thấy phản ứng rất nhỏ của cô, trầm ngâm một lát, rồi nói: “Nói chuyện về Chung Diễn.”
Lâm Sơ Nguyệt âm thầm thở phào một hơi, “Được.”
“Khi Chung Diễn gặp rắc rối ở quán bar, em vốn có thể dẫn em trai mình rời đi, vì sao phải quay trở lại?” Ngụy Ngự Thành hỏi rất tự nhiên, tiện tay điều chỉnh nhiệt độ trong xe.
“Không nghĩ nhiều như vậy.” Lâm Sơ Nguyệt ăn ngay nói thật, “Thằng bé tầm tuổi em trai tôi, mỗi lần nhìn thấy cậu ấy, tôi đều nghĩ đến em trai mình.”
Có lẽ Ngụy Ngự Thành không dự đoán được cô sẽ trả lời như vậy, anh ngẩng đầu, chạm vào cùng một đường thẳng với ánh mắt của Lâm Sơ Nguyệt qua kính chiếu hậu.
Khóe miệng Lâm Sơ Nguyệt hơi cong thành ý cười, ngón tay vốn đang căng thẳng dần dần thả lỏng, “Không muốn cậu ấy bị bắt nạt, mới bao lớn, lấy làm tiếc.” Ngừng một lúc, cô lại hỏi: “Nếu là anh, anh sẽ lựa chọn tin tưởng thằng bé sao?”
Ngụy Ngự Thành nói: “Tin.”
Ý cười của Lâm Sơ Nguyệt càng sâu hơn, “Vậy là đúng rồi.”
Bầu không khí trong xe nhẹ nhàng, ôn hòa. Giống như đưa hương ra đầu gió, tự nhiên lại thoải mái.
Đèn đỏ, Ngụy Ngự Thành chậm rãi dừng xe lại, “Mẹ Chung Diễn mất sớm, thằng bé vẫn luôn sống cùng ba. Kỳ thật trước đó, nó là một đứa trẻ rất tốt, toán học đặc biệt xuất sắc, lúc chị tôi còn sống, chị ấy đã kỳ vọng rất cao về nó.”
Lâm Sơ Nguyệt không tự giác tiến gần về phía trước một chút, “Sau đó thì sao?”
“Thằng bé sống ở Tân Thành ba năm, tính cách hoàn toàn thay đổi. Hai năm trước, ba nó gọi điện thoại cho tôi, nói người ở bệnh viện, sắp không qua được.”
Giọng điệu của Chung Danh Kiến khi nói chuyện điện thoại, đến nay anh vẫn còn nhớ.
Run rẩy, sợ hãi, cầu cứu, nói có lẽ Chung Diễn không qua được.
Năm ấy Ngụy Ngự Thành đang thảo luận về dự án ở Bắc Kinh, suốt đêm bay trở về Tân Thành. Thiếu niên vui vẻ hoạt bát anh mới gặp hai tháng trước, giờ phút này xương cốt rã rời nằm trong phòng bệnh ICU. Chung Danh Kiến lo lắng bất an, trốn ở sau bức tường không dám nhìn Ngụy Ngự Thành.
Ngụy Ngự Thành từ phòng thăm bệnh bước ra, cởi áo khoác, tháo đồng hồ, chỉ tay về phía Chung Danh Kiến, ý bảo ông ta ra ngoài.
Vừa đặt chân ra bên ngoài, Ngụy Ngự Thành liền trở tay cho Chung Danh Kiến một quyền, lửa giận công tâm khiến anh thực sự mất bình tĩnh, “Chị tôi chỉ có một đứa con này, nếu thằng bé xảy ra chuyện, anh cũng đừng mong sống sót.”
Chung Danh Kiến nhút nhát sợ sệt, trước sau như một.
Ngụy Ngự Thành nhắm mắt, thật sự không biết vì sao Ngụy Phù Cừ lại coi trọng một người đàn ông vô dụng như anh ta.
Sau khi Chung Diễn được chuyển tới trường trung học cơ sở số 1 Tân Thành, cậu gặp phải bạo lực học đường kéo dài. Cậu mặt lãnh tâm khốc, đắc tội với không ít tên ăn chơi trác táng. Chung Diễn bị cô lập, bị đối xử khác biệt, bị xa lánh.
Nỗi đau mất mẹ còn chưa nguôi ngoai, thiếu niên kiêu ngạo mẫn cảm, khi tất cả mọi thứ còn chưa kịp khai thông, người ba thân thiết nhất lại bỏ mặc cậu.
Đám người kia lấy việc chọc ghẹo Chung Diễn làm niềm vui, lừa cậu tiến vào WC nam, khóa trái cửa. Mấy người túm vào đánh cậu một trận, Chung Diễn cắn răng chịu đựng, im lặng không nói một lời. Nhìn thấy cây lau nhà đập mạnh lên lưng cậu, gẫy thành hai nửa. Sức chịu đựng của Chung Diễn khiến người ta phải khiếp sợ.
Có người lui bước, không hạ thủ được, Chung Diễn trừng lớn đôi mắt đỏ như máu, mỉm cười khinh miệt, “Chỉ có chút bản lĩnh này?”
Tên cầm đầu đám người nổi giận, ấn đầu cậu vào bồn tiểu.
Chung Diễn giữ chặt hai bên mép, thề sống chết không từ. Với sức công phá bùng nổ, ngược lại đối phương bị đẩy tới lảo đảo, ngã vào hố phân. Chung Diễn mặt không đổi sắc, từ trên mặt đất bò dậy, không thèm quay đầu lại nhìn, ba bước bò lên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, nhảy xuống.
Lâm Sơ Nguyệt nghe tới đây thì thay đổi sắc mặt.
“Tầng 3, ngã gãy xương đùi, nội tạng xuất huyết, hôn mê hai ngày mới nhặt về một cái mạng.”
Đôi môi Lâm Sơ Nguyệt khẽ mấp máy, khi biết được chân tướng, tất cả ngôn ngữ đều trở nên vô lực.
“Thằng bé là mối quan tâm duy nhất của chị tôi, tôi muốn chị ấy được an tâm. Mặc dù thời gian em ở bên cạnh Chung Diễn rất ngắn, nhưng đó là trạng thái tốt nhất trong mấy năm nay của thằng bé.”
Lại gặp đèn đỏ, chiếc xe yên lặng dừng lại.
Chờ Lâm Sơ nguyệt lấy lại tinh thần, Ngụy Ngự Thành đã nghiêng người, ánh mắt không chút che giấu quấn chặt lấy cô, mặc dù anh không nói ra, nhưng tình ý lại hiện lên trên khóe mắt và đuôi lông mày --
Em đừng đi.
Trên đời có một loại người như vậy, có thể giải quyết việc công theo phép công và gói gọn nó bằng tình cảm.
Lâm Sơ Nguyệt vẫn còn giữ được lý trí và tỉnh táo, cô sẽ không để Ngụy Ngự Thành dễ dàng nắm bắt. Cô đắn đo đúng mực, lời nói khéo léo hào phóng, “Cảm ơn Ngụy tiên sinh đã nói với tôi nhiều chuyện như vậy, tôi sẽ thận trọng suy nghĩ.”
Đoạn đường sau đó vô cùng trầm lặng, cho tới khi xe dừng lại.
Một lần nữa nói lời cảm ơn, Sơ Nguyệt cầm gói thuốc, duỗi tay mở cửa xe.
“Nói xong chuyện Chung Diễn rồi.” Ngụy Ngự Thành hạ cửa sổ xe xuống cho gió lùa vào, bắt đầu câu chuyện một cách tự nhiên, “Chúng ta lại tâm sự chuyện khác.”
Lâm Sơ Nguyệt sững sờ, “Hả? Nói chuyện gì?”
Đồng thời, một thanh âm rất nhẹ vang lên, cửa xe bị khóa.
Cửa sổ xe được nâng lên, Ngụy Ngự Thành thả hộp diêm trong tay vào ô đựng đồ.
Giọng nói của anh bình tĩnh kiên định, chủ đích mạnh mẽ, tựa như rượu lạnh lấp đầy cổ họng, thẳng thắn và cay nồng --
“Tâm sự chuyện đêm đó.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận