Bả vai Lâm Sơ Nguyệt bất giác run lên, mặc dù đã hết sức kiềm chế, thế nhưng vẫn bị Ngụy Ngự Thành nhìn ra manh mối.
“Nếu bác sĩ Lâm đã quên,” Anh xoay người, không cho cô cơ hội trốn tránh, “Không sao, các chi tiết tôi đều nhớ rất rõ.”
Dường như sự tình đã đến mức phải giải quyết.
Trên thực tế, Lâm Sơ Nguyệt cho rằng chuyện này chẳng có gì để giải quyết.
Mối nhân duyên ngắn ngủi, anh tình tôi nguyện. Trong thế giới của người trưởng thành, luôn có một sự thấu hiểu ngầm nào đó, tuyệt đối không phải là vài năm sau mới dò hỏi, sau đó lại thề không bỏ qua. Cô nhanh chóng phân tích tâm lý của Ngụy Ngự Thành, nghĩ tới nghĩ lui, chắc hẳn vì mình không từ mà biệt nên đã đả kích lòng tự tôn đàn ông của anh.
Lâm Sơ Nguyệt không muốn dây dưa quá nhiều, vì thế cô theo hướng phỏng đoán này, muốn chấm dứt hoàn toàn sự việc.
Không có gì hiệu quả hơn sự cởi mở và lòng trung thực.
Không đợi Ngụy Ngự Thành tiếp tục, Lâm Sơ Nguyệt nhìn anh, chủ động nói: “Nếu anh để ý, sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Lời này càng khiến Ngụy Ngự Thành cảm thấy ngột ngạt, hiển nhiên đây không phải là đáp án mà anh muốn.
“Vì sao lại rời đi?” Anh hỏi thẳng vào vấn đề.
“Bởi vì nên đi.” Lâm Sơ Nguyệt trả lời như nước chảy mây trôi, “Tôi cho rằng, đó là nhận thức chung giữa chúng ta.”
Ngụy Ngự Thành lạnh lùng, “Nhận thức chung.”
“Nếu Ngụy tiên sinh tức giận vì trình tự trước sau,” Lâm Sơ Nguyệt tỏ vẻ rộng lượng, “Tôi xin lỗi, tôi không nên rời đi trước.”
Cô cường điệu chữ “trước” này, hơn nữa còn tự tin cho rằng, Ngụy Ngự Thành nhắc lại chuyện cũ, bởi vì cô đã chiếm mất cái thế gọi là thượng phong. Lấy thân phận và địa vị của anh, đáng lẽ quyền chủ động phải nằm trong tay anh.
Muốn chơi, có đi hay không, tất cả đều do anh lựa chọn.
Từ thái độ ngoan ngoãn, ánh mắt mang theo lời xin lỗi chân thành và sự tỉnh táo lý trí của Lâm Sơ Nguyệt. Ngụy Ngự Thành càng thêm nóng nảy, anh muốn duỗi tay qua, che lại đôi mắt có thể hủy hoại sự tự tin của người khác.
Lâm Sơ Nguyệt cũng quan sát thần sắc có chút thay đổi của anh, phỏng đoán có phải anh không hài lòng hay không. Vì thế lại đưa ra một lời bảo đảm thỏa đáng hơn, “Yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này cho bất cứ ai, đặc biệt là trước mặt Chung Diễn.”
Lông mày Ngụy Ngự Thành phủ đầy sương giá, không kiên nhẫn nói: “Quan hệ giữa chúng ta ……”
Lâm Sơ Nguyệt ngắt lời, ánh mắt thẳng tắp trong trẻo, “Chủ tịch Ngụy, tôi và anh không có quan hệ gì hết.”
Những lời này, như dao cứa vào tim, ngược lại giống như một lời khuyên, bao nhiêu tuổi rồi, làm một người đàn ông dứt khoát có thể diện không tốt sao.
Cho tới khi bóng dáng Lâm Sơ Nguyệt đã đi xa, tình yêu và dục vọng trong mắt Ngụy Ngự Thành vẫn theo sát không chút kiềm chế.
-
Về tới nhà, Lâm Dư Tinh đã hoàn thành việc lắp ráp đèn do thám tại tàu sân bay. Lâm Sơ Nguyệt vứt đoạn nhạc đệm vừa rồi ra sau đầu, vui vẻ chụp ảnh cho tác phẩm.
Lâm Dư Tinh muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?”
“Chị, chị đăng ảnh chụp lên vòng bạn bè sao?” Lâm Dư Tinh nhỏ giọng: “Vậy Tiểu Diễn cũng có thể nhìn thấy đi.”
Lâm Sơ Nguyệt buông di động, quay đầu nhìn về phía em trai, “Em không trách cậu ấy sao? Chuyện lần trước ở quán bar, em đã bị cậu ấy dọa sợ.”
Lâm Dư Tinh lắc đầu rất nhanh, “Kỳ thật cậu ấy khá tốt, cậu ấy đưa em đi chơi, không cảm thấy em phiền toái, có đôi khi không kiên nhẫn, nhưng trên thực tế vẫn rất tinh tế.” Dừng lại, cậu khẽ hỏi: “Chị, về sau em còn có thể gặp Tiểu Diễn không?”
Sau khi em trai cẩn thận giải thích, Lâm Sơ Nguyệt hiểu.
Bệnh của Lâm Dư Tinh rất đặc biệt, từ nhỏ đã không có bạn bè cùng lứa bằng lòng chơi đùa cùng cậu. Con đường này cậu rất cô độc, cằn cỗi, cậu không có sự giao thiệp ngang bằng, không có “người bình thường” nào coi cậu là bạn bè.
Lâm Sơ Nguyệt ý thức được điều này, trái tim bị siết chặt đau đớn.
Cô đặt tay lên vai Lâm Dư Tinh, nở một nụ cười giúp cậu an tâm, “Ừ, có thể gặp.”
Bên này, khi Lâm Dư Tinh gửi hình ảnh đã lắp ráp thành công lego, Chung Diễn từ trên giường trực tiếp bật dậy, bô bô gửi tin nhắn thoại tới: “Nhóc con, cậu khiêu khích tôi.”
“Bộ đó mức độ khó quá thấp, chờ, tôi lấy bộ khó hơn cho cậu.”
Chung Diễn giống như được khởi tử hồi sinh, tràn đầy năng lượng. Lâm Dư Tinh có thể liên lạc với cậu, điều này đồng nghĩa với việc Lâm Sơ Nguyệt đã ngầm đồng ý.
Hai người hẹn nhau 7 giờ tối gặp mặt.
Chung Diễn lục tung cả nhà, dọn toàn bộ số lego còn lại lên xe. Dì giúp việc trừng lớn đôi mắt, “Cậu muốn đi bày sạp bán hàng sao?”
Chung Diễn hắng giọng, nỗ lực duy trì hình tượng lạnh lùng, “Quá nhiều, dọn dẹp một chút.”
5 giờ, Ngụy Ngự Thành phá lệ trở về sớm. Nhìn thấy mặt đất lộn xộn, anh nhíu mày không vui. Chung Diễn lại ôm thêm mấy hộp ra, nhìn thấy anh thì hơi kinh ngạc một chút, vội vàng xin phép: “Buổi tối cháu ra ngoài một chuyến.”
“Đi đâu?”
“Nhà bác sĩ Lâm.” Chung Diễn đáp vang dội.
Bàn tay cởi áo khoác của Ngụy Ngự Thành hơi khựng lại, không tiếng động hỏi, “Chuyện gì?”
“Tặng lego cho em trai chị ấy, lần trước không phải cháu làm liên lụy tới cậu ấy sao, hôm nay xem như nhận lỗi.”
Ngụy Ngự Thành lạnh lùng, “Có lương tâm.”
Chung Diễn ngậm miệng.
Những từ này đặt trên người cậu, chính cậu cũng cảm thấy không khỏe.
“Cậu, buổi tối cháu không ở nhà ăn cơm.” Nói xong liền muốn rời đi.
Thần sắc Ngụy Ngự Thành khẽ động, anh nghiêng đầu, “Những thứ này quá đơn giản, cháu mang tới không có ý nghĩa.”
“A?” Quả nhiên Chung Diễn có chút chần chừ.
“Lúc trước khách hàng tặng một bộ mới, trong nước còn chưa có, ở trong xe Lý Tư Văn, cháu vòng qua đó, thuận tiện cầm đi.” Ngụy Ngự Thành bình tĩnh nói.
Chung Diễn vô cùng cao hứng, kích động nói lời cảm ơn. Giây tiếp theo đã hứng thú hừng hực lái xe tới tập đoàn, đến dưới cao ốc gọi điện thoại cho Lý Tư Văn.
Kết quả Lý Tư Văn hơi kinh ngạc “Hả?”
“Cậu em nói, trên xe anh có lego.”
Làm thư ký cho Ngụy Ngự Thành suốt mười mấy năm, khả năng suy một ra ba cực kỳ nhạy bén. Lý Tư Văn lập tức phản ứng lại, mặt không đổi sắc, “Ừ, nhưng hiện tại anh đang ở Thành Đông, tạm thời còn có tiệc xã giao. Tiểu Diễn, phiền em vất vả đi một chuyến.”
Kết quả, một đường đi đi về về, đúng lúc gặp phải giờ cao điểm buổi chiều, như thế cũng đủ kìm bước chân Chung Diễn.
6 giờ 50, Ngụy Ngự Thành nhận được điện thoại của Chung Diễn đúng như dự đoán.
“Cậu, cháu đang kẹt xe, không thể tới đúng hẹn được, cậu có thể thay cháu đi một chuyến tới chỗ bác sĩ Lâm được không? Đưa mấy thứ trong nhà cho em trai chị ấy giúp cháu.” Giọng điệu Chung Diễn uể oải, mang theo cả sự khẩn khoản, áy náy cầu xin.
-
7 giờ 5 phút, Lâm Sơ Nguyệt rửa táo xong bưng ra phòng khách, “Chung Diễn chưa tới sao?”
Lâm Dư Tinh đứng bên cạnh bàn ăn, “Còn chưa tới.”
“Có thể đang kẹt xe.”
Vừa dứt lời, Chung Diễn gửi tin nhắn WeChat tới. Lâm Dư Tinh nhìn điện thoại nói: “Tiểu Diễn nói bị kẹt xe trên đường, cậu của cậu ấy sẽ tới đây một chuyến.”
Thiếu chút nữa không cầm chắc đĩa đựng trái cây, Lâm Sơ Nguyệt nhíu mày, “Ai?”
“Chị quên rồi sao, cậu của Tiểu Diễn, cái người không còn trẻ……”
Ngụy Ngự Thành đứng ở cạnh cửa, thanh âm xuyên thấu qua kẹt cửa, một câu này vừa lúc chui vào lỗ tai anh.
Lâm Dư Tinh nói: “Chú.”
Cậu đưa lưng về phía cửa, đối mặt chính diện với Lâm Sơ Nguyệt, cho nên không biết đương sự đang ở phía sau.
Nhưng Lâm Sơ Nguyệt đã nhìn thấy Ngụy Ngự Thành.
“Chú à.” Ngữ điệu của cô hàm ý sâu xa.
“Tuổi tác không khác lắm đi, cũng không còn trẻ nữa, chẳng lẽ lại gọi là bác, cũng chưa già tới mức đó.” Mới đầu Lâm Dư Tinh còn nghiêm túc phân tích, nhưng vừa hạ mí mắt, cậu liền nhìn thấy một bóng dáng phản chiếu lên chiếc bình thủy tinh trên bàn, đột nhiên thấy rõ người chú nào đó đang đứng trước cửa.
“Kỳ thật gọi là chú cũng không thích hợp, anh ấy đứng cạnh Chung Diễn chẳng khác nào anh em. Tuy rằng mới chỉ gặp anh ấy một lần, nhưng phẩm vị, diện mạo, còn có khí chất ổn trọng đó, thật sự khiến người ta đã gặp là không thể quên được.”
Lâm Sơ Nguyệt bị bản lĩnh gió chiều nào theo chiều ấy của em trai làm cho dở khóc dở cười, không chút khách khí nhắc nhở: “Vừa rồi em còn nói anh ta không còn trẻ.”
Trái tim nhỏ bé của Lâm Dư Tinh sắp không được rồi, Ngụy Ngự Thành đẩy cửa ra, giúp cậu giải vây: “Có phải chị em rất xấu hay không?”
Lâm Dư Tinh quẫn bách đến đỏ mặt, tính tình đơn thuần, vội vàng xin lỗi, “Rất xin lỗi, cậu Ngụy.”
“Không sao.” Thần sắc Ngụy Ngự Thành vô cùng khoan dung, trên tay cầm tượng trưng hai hộp lego, nhìn Lâm Dư Tinh, lại nhìn Lâm Sơ Nguyệt. Trong ánh mắt bình tĩnh, có một sự giao phong ngắn ngủi.
Lâm Sơ Nguyệt lo liệu đãi khách, thân thiện nhường nhịn, cung kính nói: “Mời vào, chú Ngụy.” Ngay sau đó xoay người, bóng dáng thon dài, lộ ra vài phần đắc ý.
Ngụy Ngự Thành mặt mày nhẹ cong, cúi đầu bật cười.
Lâm Dư Tinh không dám chủ động nói chuyện với anh, tuổi tác chênh lệch là một phần, quan trọng hơn là khí tràng không cho phép người khác tới gần trên người anh, Ngụy Ngự Thành ngồi xuống sô pha, nhiệt độ không khí xung quanh đều thấp đi vài độ.
Ngụy Ngự Thành nhìn ra cậu không được tự nhiên, chủ động nói chuyện, “Thân thể vẫn tốt chứ?”
Lâm Dư Tinh gật đầu.
“Lần trước Chung Diễn phạm sai lầm khiến cháu bị liên lụy rồi.”
“Không có việc gì không có việc gì.” Lâm Dư Tinh vội vàng lắc đầu.
Lâm Sơ Nguyệt nhìn không quen, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, không có việc gì, thiếu chút nữa phải nhập bệnh viện.”
Ngụy Ngự Thành nghe ra ý trách cứ trong lời nói của cô: “Sau này muốn đi đâu, cứ bảo Chung Diễn đưa đi.”
Lâm Dư Tinh cau mày thở dài, “Cháu không dám sai bảo cậu ấy.”
Khóe mắt Ngụy Ngự Thành lộ ra ý cười, nói: “Sai bảo cậu, cậu sẽ đưa cháu đi.”
Bầu không khí không còn căng thẳng như lúc trước, nhưng vẫn ngượng ngùng không kém.
Hơn mười giây an tĩnh.
Ngụy Ngự Thành không có ý định rời đi, anh ngồi xuống sô pha, tư thế thoải mái, đối với bất cứ tình huống nào đều có thể xử lý một cách thành thục. Anh chỉ đĩa đựng trái cây trên bàn, hỏi Lâm Sơ Nguyệt “Có thể ăn không?” -- ngữ khí ngây thơ làm sao.
Lâm Dư Tinh nhiệt tình trả lời thay chị gái: “Có thể ăn có thể ăn.”
Quả táo vừa mới rửa xong còn hơi đọng nước, Ngụy Ngự Thành cầm dao gọt hoa quả, ra hình ra dáng mà gọt vỏ. Đương nhiên, không phải anh thật sự muốn ăn táo, ngay cả khi không có bất cứ đạo cụ nào, thì anh vẫn sẽ đạt được mục tiêu của mình --
Vì thế, lưỡi dao lệch khỏi quỹ đạo hai cm, kèm theo cái nhíu mày vô cùng tự nhiên của anh, dòng máu đỏ thắm chảy ra từ đầu ngón tay.
Lâm Dư Tinh bị dọa tới nhảy dựng, “Chảy máu rồi.”
Ngụy Ngự Thành hơi nhíu mày, “Không sao, không cẩn thận trượt tay.”
Mới đầu Lâm Sơ Nguyệt còn bình tĩnh, cô luôn cảm thấy quá trùng hợp. Nhưng dưới sự thúc giục của em trai, cô đành phải hợp tình hợp lý mà xách hòm thuốc ra. Thấy cô không có ý định ngồi xuống, Ngụy Ngự Thành cũng không ngẩng đầu lên, giọng nói trầm thấp, “Khử trùng là được rồi.”
Giống như một mũi tên không hiểu sao bị đẩy lên dây cung, tùy ý mặc người điều khiển đắn đo phương hướng. Lâm Sơ Nguyệt đành phải ngồi xuống bên cạnh anh, thực hiện chức trách “Cứu thương” này.
Ngón tay Ngụy Ngự Thành thon dài xinh đẹp, gân xanh lộ rõ trên mu bàn tay, làn da mỏng manh trắng nõn. Móng tay được cắt tỉa gọn gàng, mỗi một chi tiết đều lộ ra sự kỷ luật và tự phụ. Bàn tay nâng cao, để lộ một đoạn cổ tay, dày dặn và khỏe khoắn, trang trí điểm xuyết thêm một chiếc đồng hồ Jaeger-LeCoultre phiên bản giới hạn, tăng thêm vài phần lịch thiệp văn nhã.
Lâm Sơ Nguyệt bình tĩnh bôi thuốc.
Đầu tiên là khử trùng, sau đó mới dùng cồn i-ốt, động tác rất chậm, ngoại trừ nghiêm túc còn có ý tránh né. Tránh né việc tiếp xúc với tứ chi của người đàn ông, cho dù đó chỉ là đầu ngón tay chạm vào đầu ngón tay.
Lâm Sơ Nguyệt là một mỹ nhân tuyệt sắc, ngay từ khi còn trẻ, cô đã vô cùng nổi bật. Hiện tại khoảng cách khá gần, đủ để Ngụy Ngự Thành cẩn thận đánh giá. Đôi mắt hạnh của cô gái nhỏ hơi rũ, hàng mi dài đổ bóng thanh tú.
Góc độ này, giống như khi ôm cô vào lòng trong đêm hôm đó. Vòng tay đủ đầy, trái tim ấm áp, phong cảnh khi cúi đầu vô cùng kiều diễm. Kế tiếp, rượu sake đong đưa trong cốc, công thành chiếm đất không có đường rút lui.
Ngụy Ngự Thành cảm giác được Tiểu Nguyệt Nhi dưới thân hơi lo lắng, vì vậy anh cũng sẵn sàng kiên nhẫn mà trấn an, giọng nói trầm thấp như ủ rượu: “Ngoan, đau thì nói một tiếng.”
Lâm Sơ Nguyệt tựa như một chút mèo hoang nửa say nửa tỉnh, ngẩng đầu khẽ cắn cằm anh, say tình làm nũng: “Dùng lực một chút nha.”
Mỗi một dấu vết cô lưu lại sau lưng anh, đều đánh dấu khoảnh khắc ngọt ngào trầm luân.
Băng gạc nhẹ nhàng quấn quanh ngón tay anh, hơi dùng sức kéo một chút, kéo luôn cả suy nghĩ của Ngụy Ngự Thành quay trở lại.
Lâm Sơ Nguyệt nhẹ nhàng thắt chặt băng gạc, “Đau thì nói một tiếng.”
Ngụy Ngự Thành hơi nheo mắt, tình huống này trùng hợp tới quỷ dị. Điểm khác biệt duy nhất chính là, thái độ của cô giống như đối đãi với người xa lạ, không còn nhu tình như xưa.
Điều này ít nhiều cũng khiến người không cam lòng.
Ngụy Ngự Thành “Ừ” một tiếng, bình tĩnh nói: “Dùng lực một chút” sau đó im lặng.
Sự tạm dừng này thật sự dẫn người mơ màng, quả nhiên bàn tay của Lâm Sơ Nguyệt run lên. Cô vô thức ngẩng đầu, đều là người trưởng thành, sự thay đổi trong ánh mắt là chân thật nhất. Đối diện nửa giây, một người ám chỉ trắng trợn, người còn lại bị kéo vào vòng xoay ký ức.
“Được rồi.” Ngụy Ngự Thành rút tay về, “vô tội” nói cảm ơn: “Em có thể gọt táo giúp tôi được không?”
Âm thầm đánh giá qua lại, Lâm Sơ Nguyệt coi như hoàn toàn hiểu ra vấn đề.
Chung Diễn “tạm thời” không tới được, Ngụy Ngự Thành “tốt bụng” giúp đỡ đưa lego tới đây. Nếu suy nghĩ u ám hơn, đột nhiên muốn ăn táo, có lẽ chỉ vì một dao thấy máu này.
Cao thủ ở chỗ, cho dù bạn biết anh ta xấu, nhưng bạn không thể làm bất cứ hành động nào để phản công, đã thế còn phải giúp anh ta gọt vỏ trái cây.
Lâm Sơ Nguyệt im lặng làm theo, thứ mà cô đang gọt không phải quả táo, mà là đầu người nào đó mới phải.
Gọt táo xong, khi Ngụy Ngự Thành duỗi tay ra tiếp nhận, Lâm Sơ Nguyệt bất chợt mỉm cười, “Ngụy tiên sinh không sợ tôi hạ độc sao?”
Ngụy Ngự Thành dùng âm lượng chỉ hai người mới có thể nghe thấy, đáp đến bốn lạng đẩy ngàn cân. (*)
“Sợ em lại rời đi.”
(*):Khi hai bên đối nghịch nhau, nếu có một bên sẵn lòng nhượng bộ, như vậy thì cục diện hỗn loạn có thể được hóa giải, đây chính là đạo lý “tứ lạng bạt thiên cân” (bốn lạng đẩy ngàn cân).
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận