Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 17: 17

Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)

  • 456 lượt xem
  • 3585 chữ
  • 2021-09-08 00:49:49

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Lâm Sơ Nguyệt đã xem như hoàn toàn nắm được các chiêu số của Ngụy Ngự Thành, tấn công khi cô chưa chuẩn bị, thuần thục và tự nhiên. Mà cô thì cũng không phải bông hoa trắng nhỏ nhu nhược đáng thương gì, bản lĩnh gặp chiêu nào phá giải chiêu đó tuyệt đối không thể yếu hơn anh.

 

Cô cười, “Không phải chủ tịch Ngụy cũng được chơi rất vui vẻ sao?”

 

Lần này đến lượt Ngụy Ngự Thành hơi giật mình.

 

Lâm Sơ Nguyệt khẽ nhướng mi, bình tĩnh nói: “Tôi lại không bắt anh chịu trách nhiệm.”

 

“Tôi muốn em chịu trách nhiệm.” Ngụy Ngự Thành nửa đùa nửa thật.

 

“Ai cũng như anh, cho nên tôi không thể chịu trách nhiệm được.”

 

Lâm Sơ Nguyệt phủi tay rời đi, nhưng cô không đi được, bởi vì cổ tay bị người đàn ông dùng sức giữ chặt. Cô quay đầu, sự bình tĩnh trong ánh mắt thể hiện rõ vẻ không cam lòng chịu yếu thế.

 

Giằng co vài giây, vẫn là Ngụy Ngự Thành buông tay trước.

 

Lâm Sơ Nguyệt trở về phòng bao gọi Lâm Dư Tinh, Lâm Dư Tinh chơi rất vui vẻ, không hề có ý định rời đi. Nhưng vừa quay đầu đối diện với ánh mắt rực lửa của chị gái, cậu lập tức ngoan ngoãn đứng dậy.

 

Chờ Chung Diễn quay lại tìm người, hai người đã sớm không còn bóng dáng.

 

Gần 9 giờ, bữa tiệc chính thức kết thúc, Ngụy Ngự Thành và Lý Tư Văn đi phía sau, phân phó xong mọi chuyện, Lý Tư Văn gật đầu, “Tôi hiểu.”

 

Chung Diễn ngồi hàng ghế sau, tùy tiện dang rộng hai chân, tức giận nhìn một nhà Trương tổng vẫn đang cười híp mắt ở bên ngoài, “Đôi mắt của con gái ông ta hận không thể dính trên người cậu.”

 

Ngay khi lễ nghi chào hỏi kết thúc, cửa xe đóng lại, Ngụy Ngự Thành liền khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày.

 

Chung Diễn nói: “Cậu muốn tìm cho cháu một người mợ nhỏ tuổi, cũng không phải là không thể.” 

 

Ngụy Ngự Thành liếc mắt nhìn cậu một cái, “Cháu rất rảnh?”

 

Chung Diễn cãi lại, “Nói sự thật thì có gì sai?”

 

Tâm trạng buổi tối nay của Ngụy Ngự Thành thực sự không tốt lắm, bầu không khí đã có phần giương cung bạt kiếm. Lý Tư Văn kịp thời hoà giải, nói lảng sang chuyện khác, “Nghe nói bộ phận hậu cần của công ty Diệu tổng đang tìm người tư vấn và huấn luyện tâm lý cho nhân viên.”

 

Quả nhiên Chung Diễn dựng lỗ tai chăm chú lắng nghe.

 

“Mức lương không thấp, mấy ngày trước tôi vừa gặp ông ấy, ông ấy cố ý nói tới chuyện này, nhờ tôi giúp đỡ lưu ý ứng viên phù hợp.” Lý Tư Văn nói rất tường tận, “Nhất thời tôi cũng chưa thể nghĩ ra, quay đầu hỏi đám bạn đại học một chút xem sao.”

 

Tròng mắt Chung Diễn chuyển động vài vòng, liếm liếm môi dưới bắt đầu gõ bàn tính. Đến Minh Châu Uyển, khi Lý Tư Văn đang định rời đi, Chung Diễn vội vàng ngăn người lại, “Anh Tư Văn.”

 

“Hả?” Lý Tư Văn hạ cửa sổ xe, “Làm sao vậy?”

 

Chung Diễn cà lơ phất phơ ghé vào cửa kính, giọng điệu hời hợt: “Vừa rồi anh nói muốn giới thiệu ứng viên phù hợp cho Diệu tổng, em đề cử một người, chính là Lâm Sơ Nguyệt, bác sĩ Lâm.”

 

Lý Tư Văn kéo dài âm điệu, bộ dạng ngập ngừng, “Vậy sao.”

 

Thấy anh ta không tỏ thái độ, Chung Diễn có chút thiếu kiên nhẫn, “Hình như chị ấy cũng là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp trường đại học 985(*), năng lực chuyên môn khá, tuy rằng hơi hung dữ, nhưng xét về tổng thể thì không có khuyết điểm gì quá lớn.”

 

Trường đại học 985:  Là những trường đại học có các tiêu chuẩn về chất lượng, trình độ giáo dục, cơ sở vật chất,… đẳng cấp thế giới.


 

Lý Tư Văn kinh ngạc, “Quan hệ của hai người tốt như vậy?”

 

“Tốt cái gì mà tốt.” Chung Diễn vội vàng phủ nhận, viện ra một đống lý do, “Còn không phải thấy áp lực của chị ấy quá lớn, em trai chị ấy bị bệnh tim, tốn kém tiền bạc. Chuyện nhỏ không tốn sức coi như tích đức. Thế nào, được hay không thì anh hãy nói một lời.”

 

Lý Tư Văn mỉm cười, “Anh sẽ chuyển lời, nhưng quan trọng là cô ấy phải đồng ý.”

 

Chung Diễn tràn đầy tự tin, “Chuyện tốt như vậy mà chị ấy còn không muốn thì đúng là đầu có bệnh, cứ để đó cho em!”

 

Tới khi tiến vào cầu vượt vành đai hai, Lý Tư Văn gọi điện thoại cho Ngụy Ngự Thành, “Sự việc đã xong, đúng như ngài dự liệu, Tiểu Diễn rất nhiệt tình.” Đến anh ấy cũng có chút ngoài ý muốn, “Đây là lần đầu tiên của Tiểu Diễn.”

 

“Đối với người khác sẽ không có lần thứ hai.” Ngụy Ngự Thành ám chỉ điều gì đó, anh dập tắt đầu thuốc lá, đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ. Anh quá hiểu, không ai có thể thuyết phục Lâm Sơ Nguyệt làm chuyện này, ngoại trừ Chung Diễn.

 

Lý Tư Văn hồi tưởng lại một lần, nhịn không được tấm tắc cảm thán, chiêu này của ông chủ kín lẽ tới mức một giọt nước cũng không để lọt, quả thực xem thế là đủ rồi.

―

 

Vài ngày sau, Chung Diễn tìm lý do hẹn Lâm Sơ Nguyệt ra ngoài ăn cơm, mỹ danh là cảm ơn cố vấn tâm lý, Lâm Sơ Nguyệt nghe vậy thì cả người nổi đầy da gà, “Có việc mau nói.”

 

Chung Diễn thầm thì, “Phát ra từ tận tim gan có được không?”

 

Lâm Sơ Nguyệt ồ một tiếng, “Chính em là kẻ không tim không phổi, chị còn có thể trông cậy được gì?”

 

Chung Diễn cảm thấy không thú vị, sau này đừng nghĩ tới việc nói dối trước mặt người phụ này. Cậu hắng giọng, bày ra một loại tư thái chờ người cảm ơn, cậu nói với cô về việc giới thiệu cô vào làm việc cho công ty.

 

“Chị không cần cảm ơn em quá nhiều, bữa cơm này chị mời khách là được.” Chung Diễn đắc ý nói.

 

Thế nhưng Lâm Sơ Nguyệt lại dứt khoát cự tuyệt, “Không đi.”

 

Chung Diễn không dám tin tưởng, “Hả?”

 

Lâm Sơ Nguyệt bình tĩnh, lặp lại: “Không đi.”

 

“Này! Cơ hội tốt như vậy! Lương cao, công việc lại nhẹ nhàng, em còn cất công nhờ thư ký Lý giúp đỡ đấy!” Thấy cô dầu muối không ăn, bộ dáng bướng bỉnh không nói lời nào, Chung Diễn vội vã nói: “Không phải chị đang thiếu tiền sao, em trai chị khám bệnh không cần tiền sao?!”

 

Bốn chữ suy nghĩ thay người đặt trên người Chung Diễn vốn đã là chuyện không thể xảy ra, thật vất vả mới làm được một chuyện tốt, thế nhưng đối phương lại không cảm kích, vì thế cậu tức giận có chút nói không lựa lời.

 

Lâm Sơ Nguyệt vẫn giữ thái độ cũ, không vui không giận, lạnh nhạt nói: “Chị thiếu tiền, nhưng chị sẽ không đi làm.” 

 

“Tại sao?!” Cô thật sự không giống người ham ăn biếng làm.

 

“Không có tại sao.” Lâm Sơ Nguyệt cúi đầu quấy cà phê trong cốc, động tác thêm đường ổn định có trật tự, “Tuy nhiên, vẫn phải cảm ơn ý tốt của em. Chung Diễn, em có phát hiện hay không, em đã thay đổi rất nhiều, em đang dần hướng tới một phương hướng có lợi cho chính bản thân mình.”

 

Chung Diễn vẫn còn so đo chuyện vừa rồi, tức giận nói: “Đương nhiên, rốt cuộc cậu em trả lương cho chị cao như vậy, dù sao cũng phải tiền nào của nấy.”

 

Lâm Sơ Nguyệt cũng không giận, mỉm cười nói: “Cảm ơn lời khen.”

 

Chung Diễn trợn mắt xem thường, “Phục chị rồi, quả thực đàn gảy tai trâu.” Cậu không chút lưu tình đẩy chiếc bàn, đứng dậy đi toilet.

 

Lâm Sơ Nguyệt nghiêng đầu trêu chọc, “Nhìn rõ nha.”

 

“Làm gì?” Chung Diễn tạm dừng bước chân, khó hiểu.

 

“WC nam nữ, đừng đi nhầm.”

 

“……”

 

Mãi cho tới khi bóng dáng Chung Diễn hoàn toàn biến mất tại đại sảnh, Lâm Sơ Nguyệt mới thu hồi nét tươi cười, gương mặt không chút biểu cảm. Ngón tay vuốt ve thành cốc cà phê, nhưng ánh mắt lại không biết đang nhìn vào điểm nào, tiếng nhạc du dương bị che chắn bên ngoài lỗ tai, tựa như tiếng chuông ngân dài xa xăm, từng nhịp công kích vào sợi dây sâu thẳm bên trong ký ức của cô.

 

Khóe mắt Lâm Sơ Nguyệt thoáng hiện ra vẻ cô đơn nhàn nhạt, chỉ vài vài phút ngắn ngủi như vậy, từ cây liễu vươn mình đón gió, nháy mắt lại biến thành cỏ héo mùa thu.

 

Qua nửa ngày không thấy Chung Diễn quay lại, Lâm Sơ Nguyệt có chút lo lắng, đang chuẩn bị đứng dậy tìm người, bất chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc tới độ không thể quen thuộc hơn, “Sơ Nguyệt.”

 

Thân thể Lâm Sơ Nguyệt hơi cứng lại, cô chậm rãi quay đầu.

 

Sau khi xác định đúng là cô, sắc mặt Triệu Khanh Vũ hơi hơi có chút hưng phấn, anh ta bước lên phía trước một bước, “Em cũng ăn cơm ở đây sao?”

 

Lâm Sơ Nguyệt không trả lời, cô nhìn anh ta một cái coi như đáp lại, sau đó cất bước muốn rời đi. Triệu Khanh Vũ vội vàng đuổi theo, “Em tới một mình sao? Có muốn cùng ăn không? Phòng bao mà anh đặt trước ở trên lầu.”

 

Lâm Sơ Nguyệt dừng bước, nhìn thẳng vào anh ta, “Rất rảnh rỗi sao? Không cần đi cùng bạn gái?”

 

Triệu Khanh Vũ lại coi sự châm chọc thẳng thắn này là sự không cam lòng và giận dỗi của cô, sau khi tự mình đưa ra nhận định, anh ta lại càng tới gần cô hơn, miễn cưỡng nở nụ cười, “Không cần nhắc tới chuyện không vui, em muốn ăn gì?”

 

Lâm Sơ Nguyệt nói thẳng không chút cố kỵ, “Bạn gái anh có biết anh lại tìm lốp xe dự phòng không?” Trong ánh mắt của cô không có nửa phần rung động, chỉ có cảm giác lạnh như băng, “Làm ơn tránh ra, anh đang cản đường của tôi.”

 

Mặc dù đã chia tay, nhưng tâm lý tác quái, ai có thể chịu đựng được thái độ cao cao tại thượng, khinh miệt ra mặt của một người phụ nữ như vậy? Triệu Khanh Vũ tự nhận thấy mình đã đủ ăn nói khép nép, lại không ngờ cô trở mặt không nhận người, cả người mang đầy gai nhọn, đâm thủng lòng tự trọng của anh ta.

 

Triệu Khanh Vũ nén giận, túm chặt cánh tay Lâm Sơ Nguyệt, “Em vẫn còn trách anh phải không?”

 

Lâm Sơ Nguyệt bị anh ta túm đau, lạnh lùng nói: “Không biết xấu hổ.”

 

Quả thực Triệu Khanh Vũ không thể tin được, “Trước kia em không phải như vậy, cũng chưa từng nói những lời thiếu chuẩn mực như thế.”

 

“Vậy thì trước tiên anh phải làm người đi đã.” Lâm Sơ Nguyệt giãy giụa, “Buông tay.”

 

Triệu Khanh Vũ càng ngày càng dùng sức, hai người xô đẩy, Lâm Sơ Nguyệt dùng hết toàn lực đẩy ra, Triệu Khanh Vũ không đứng vững, đụng vào người phục vụ đi ngang qua phía sau. Chiếc khay trên tay người phục vụ bị lật đổ, âm thanh vỡ vụn vang lên chói tai, đột ngột.

 

Những khách hàng khác đều nhìn về phía này.

 

Triệu Khanh Vũ tức muốn hộc máu, chỉ vào Lâm Sơ Nguyệt: “Đến mức này sao?! Em thật sự muốn cả đời không qua lại với nhau?”

 

Lâm Sơ Nguyệt: “Đúng vậy.”

 

Đôi tình nhân bàn bên cạnh không khỏi cười trộm.

 

Triệu Khanh Vũ không chịu được mất mặt, càng thêm nhiều lời: “Lúc trước chia tay không phải do cô đề xuất sao, hiện tại lại thành tôi sai? Cô thì có gì tốt đẹp? Không biết còn tưởng rằng thiên kim đại tiểu thư, phép lịch sự tối thiểu cô cũng không có, nể tình từng quen biết, tôi chào hỏi cô, cô còn bày sắc mặt cho tôi xem?”

 

Lâm Sơ Nguyệt thiếu chút nữa bật cười.

 

Cô còn chưa kịp đáp lời, bả vai bất chợt trầm xuống, một cánh tay rắn chắc đáp một cách hờ hững lên trên. Bộ dáng Chung Diễn cà lơ phất phơ nhưng giọng nói lại trong trẻo, “Lịch sự cái rắm, anh không cần phát ra sự quyến rũ mọi lúc mọi nơi như vậy, ok? Đứng ở chỗ nào cũng có thể hấp dẫn ruồi bọ.”

 

Cả người Lâm Sơ Nguyệt nổi đầy da gà, một lời khó nói hết mà nhìn Chung Diễn.

 

Chung Diễn cao hơn cô nửa cái đầu, khôi ngô tuấn tú, phong cách trẻ trung hiện đại, so với Triệu Khanh Vũ thì chói mắt hơn nhiều.

 

Triệu Khanh Vũ không thể tin được, “Đây là bạn trai mới của cô?”

 

…… Lâm Sơ Nguyệt thật sự không thừa nhận ra miệng được.

 

Chung Diễn có ý chống lưng cho cô tới cùng, cậu giương cằm lên, khuyên tai trên vành tai lóe lóe, “Tuyệt vời.” Cậu tấm tắc cảm khái, “Không thể tin được trước kia ánh mắt của em lại kém như vậy.”

 

Triệu Khanh Vũ khó thở, chỉ vào Lâm Sơ Nguyệt.

 

Chung Diễn hất tay anh ta ra, ánh mắt hung ác nham hiểm, “Con mẹ nó, anh chỉ chỗ nào đấy, đây là bạn gái tôi.”

 

Triệu Khanh Vũ mang theo phẫn uất chật vật bỏ chạy, vội vàng tìm chút nhục nhã. Bình yên trở lại, Lâm Sơ Nguyệt lạnh lùng nói: “Còn không buông tay.”

 

Chung Diễn vội vàng rút tay trở về, ra hình ra dáng mà lắc lắc, vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi, “Mẹ kiếp, không nghĩ tới chị lại như vậy.”

 

Lâm Sơ Nguyệt cười mắng, “Ăn thôi, thiếu gia!”

 

Sự nhiệt tình của Chung Diễn vẫn chưa giảm xuống, không ngừng đặt câu hỏi: “Vừa rồi kỹ thuật diễn của em có thể dành giải thưởng không, lần đầu tiên em diễn kịch, em cảm thấy mình rất có thiên phú, chị thấy thế nào? Có điều chỉ cần uốn éo một chút là được rồi.”

 

Lâm Sơ Nguyệt đang uống cà phê, nửa ngụm cà phê bị mắc trong cổ họng, cô lập tức ho khan dữ dội.

 

Chung Diễn đưa khăn giấy, cảm thấy mình đã làm cô tổn thương, vì thế tận tình khuyên bảo, trấn an: “Vì sao tới bây giờ chị vẫn không từ bỏ được tên tra nam này, thở mạnh chút đi bác sĩ Lâm, tìm cậu em còn tốt hơn tìm anh ta.”

 

Được rồi, càng ho lợi hại hơn nữa.

 

―

6 giờ chiều tại Khê Bích Các, Ngụy Ngự Thành có xã giao ở đây, nhà máy ở huyện Nam Thanh sắp tới tiến độ xây dựng, rất nhiều thủ tục phê duyệt cần phải nắm chặt. Những bữa tiệc xã giao bình thường giữa các doanh nghiệp đều do Lý Tư Văn ra mặt, nhưng khối hành chính này liên quan quá nhiều mặt, nên Ngụy Ngự Thành cũng cần tham gia.

 

Mấy người bạn già, không cần phải khách khí xu nịnh, bàn bạc công chuyện một hồi, Ngụy Ngự Thành ra ngoài hít thở thông khí. Vừa đứng tại vị trí lan can, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người quen.

 

Triệu Khanh Vũ đang hẹn hò cùng Phó Lâm, thoạt nhìn bộ dáng không mấy vui vẻ.

 

Mặc dù Triệu Khanh Vũ tươi cười nịnh nọt, tùy ý mặc cho Phó Lâm bắt bẻ không vui, ngoài miệng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, nhưng trong thần sắc vẫn lộ ra vẻ không kiên nhẫn. Cuối cùng không dỗ được, Phó Lâm nhăn mặt bỏ đi.

 

Triệu Khanh Vũ cũng tức giận, không đuổi theo.

 

Không tới nửa phút, anh ta nhận điện thoại, vừa nói chuyện vừa đi về phía Ngụy Ngự Thành, vậy nên nghe được nội dung rất rõ ràng.

 

“Cô ta ngoại trừ biết mách lẻo thì còn có thể làm gì? Mẹ, mẹ không cần lấy mấy thứ đó áp chế con, con nhẫn nhịn đủ rồi. Là cô ta một hai đòi tới nơi này, tới rồi lại muốn đổi địa điểm. Con lái xe hai tiếng từ thành đông tới thành nam, hiện tại cô ta lại đòi về thành đông ăn lẩu, cô ta có tật xấu gì sao!” Triệu Khanh Vũ một bụng lửa giận, đồng thời cũng ấm ức.

 

Minh Uyển Lam nói vài câu.

 

Phản ứng của Triệu Khanh Vũ càng thêm mạnh mẽ, “Yếu ớt? Cô ta là vô cớ gây rối! Còn có, đừng so sánh cô ta với Lâm Sơ Nguyệt.”

 

Nghe thấy ba chữ Lâm Sơ Nguyệt, sắc mặt Ngụy Ngự Thành khẽ thay đổi, anh nghiêng người, cẩn thận lắng nghe.

 

“Cái gì gọi là con không thể quên được?! Cho dù con không thể quên được cô ấy thì sao? Người ta đã có bạn trai mới rồi!” Triệu Khanh Vũ phẫn uất.

 

Ngón tay Ngụy Ngự Thành cuộn lại theo bản năng.

 

“Người nọ thật con mẹ nó trẻ tuổi, vừa nhìn là biết nhỏ hơn cô ấy. Quan hệ giữa hai người bọn họ thật sự rất tốt, kề vai sát cánh, người kia còn rất bảo vệ cô ấy, nói chuyện còn tức chết người!” Triệu Khanh Vũ không muốn thừa nhận, nhưng quả thật điều kiện trên các phương diện của Chung Diễn đều nghiền nát anh ta. Hơn nữa anh ta luôn cảm thấy Chung Diễn có chút quen mắt, rồi lại nhất thời nhớ không nổi, chỉ đành không cam lòng mà cố tình bắt lỗi, “Khẳng định không phải người đứng đắn, còn đeo khuyên tai, chắc chắn cậu ta chỉ muốn chơi đùa với cô ấy!”

 

Liên tục oán giận, nhưng lúc này Ngụy Ngự Thành đã không còn nghe lọt tai.

 

Một số câu chữ còn dơ bẩn không chịu được.

 

Trong lòng Ngụy Ngự Thành nhảy ra một suy nghĩ, khó trách nhiều ám chỉ rõ ràng như vậy, cô đều bát phong bất động (*). Thì ra kết quả là lại rơi vào trường hợp khó giải quyết nhất, nhưng mà, cô kết giao bạn trai mới từ khi nào?

 

(*):"Bát phong suy bất động" :Tám gió thổi không lay động

 

Quay lại bàn tiệc, Ngụy Ngự Thành trầm mặt, không nói chuyện. Mọi người hai mặt nhìn nhau, vì sao chỉ đi toilet một hồi mà tâm trạng chủ tịch Ngụy lại xuống dốc nhiều như vậy.

 

Về đến nhà đã là 9 giờ hơn, dọc theo đường đi tài xế còn không dám thở mạnh.

 

Người phụ trách phòng kỹ thuật hỏi ý kiến chỉ đạo công việc, thời điểm báo cáo nói sai một vài số liệu, Ngụy Ngự Thành trực tiếp cúp điện thoại. Buổi tối Lý Tư Văn đi xã giao ở một nơi khác, kết thúc sớm, hiện tại đang ở Minh Châu Uyển chờ Ngụy Ngự Thành, đồng thời còn xách theo món quà giá trị xa xỉ của ông chủ một công ty nhờ gửi cho Ngụy Ngự Thành tới đây.

 

Ngụy Ngự Thành vừa bước vào cửa, đã nghe thấy giọng điệu khoa trương của Chung Diễn: “Tốc độ phản ứng cực nhanh, kỹ thuật diễn tuyệt vời, anh Tư Văn, tiếc là anh không được chứng kiến, em cũng hối hận vì đã không ghi hình lại.”

 

Toàn những lời lung tung rối loạn, tâm trạng Ngụy Ngự Thành vốn không tốt, giờ phút này mặt mày lại càng thêm âm trầm, anh từ trên không ném xuống người Chung Diễn một ánh mắt ghét bỏ và lời cảnh cáo nặng nề.

 

Chung Diễn hơi rùng mình, cậu có thể phân biệt cảm xúc vui giận của cậu mình. Ví dụ như ánh mắt này, khẳng định là chuẩn bị muốn nổi bão. Cậu ngượng ngùng ngậm miệng, hơn nữa theo bản năng trốn về phía sau Lý Tư Văn.

 

Lý Tư Văn đứng lên, mỉm cười giúp đỡ giải thích: “Hôm nay Tiểu Diễn giúp bác sĩ Lâm.”

 

Thần sắc Ngụy Ngự Thành hơi thả lỏng một chút, nhưng giọng điệu vẫn cứng ngắc, “Giúp cái gì?”

 

Chung Diễn nhịn không được muốn khoe khoang, liến thoắng nói lại đầu đuôi sự việc một lần “…… Chuyện chính là như vậy, cháu cái khó ló cái khôn, phản ứng nhanh chóng, ôm lấy bả vai chị ấy diễn vở kịch tình yêu chị em. Thời điểm cháu nói cháu là bạn trai mới của chị ấy, mặt mũi tên bạn trai cũ cặn bã kia tối sầm lại.”

 

Tựa như gió xuân thổi tan giá lạnh, từng sợi tơ che phủ lên thân thể. Sắc mặt Ngụy Ngự Thành dần dần nhu hòa, vẻ tối tăm u ám cả đêm cũng theo đó mà rơi xuống đất. Khi nhìn sang Chung Diễn, Ngụy Ngự Thành giống như người cha hiền từ, cất giọng đều đều hỏi: “Tiền tiêu vặt còn đủ dùng không?”

 

Chung Diễn: “Hả?”

 

Thánh chỉ: “Tháng này tăng một chút.”

 

Thời điểm Chung Diễn phản ứng lại, mỗi sợi tóc đều vui vẻ rạo rực mà dựng đứng lên, cả người tràn ngập niềm vui. Cậu đang định chuẩn bị tiếp chỉ tạ ơn, động tác cởi áo khoác của Ngụy Ngự Thành hơi khựng lại, phúc thẩm lời nói vừa rồi của cậu.

 

Tựa như một vị giám khảo nghiêm khắc cẩn thận, anh sẽ không bỏ qua bất kỳ sai sót nào.

 

Không đợi Chung Diễn đã nghiện, Ngụy Ngự Thành đột nhiên hỏi: “Vừa rồi cháu nói, cháu đặt tay ở chỗ nào?”

 

Chung Diễn không rõ nguyên do, ngây thơ trả lời thành khẩn, “Bả vai chị ấy nha.”

 

Ngụy Ngự Thành gật đầu, lạnh nhạt nói: “Hủy bỏ tiền tiêu vặt tháng này.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top