Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 18: 18

Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)

  • 476 lượt xem
  • 4031 chữ
  • 2021-09-08 00:50:13

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

“Cậu em càng ngày càng khó tính.” Thời điểm Chung Diễn đưa Lý Tư Văn ra ngoài, cậu liên tục oán giận, “Thư ký Lý, anh nói có phải cậu em tới thời kỳ tiền mãn kinh sớm hay không?”

 

“Có lẽ là cảm thấy, em không tôn trọng cô giáo.” Lý Tư Văn giải thích hợp tình hợp lý, sau đó ra hiệu cho cậu im lặng, “Đừng nói lung tung, bằng không tiền tiêu vặt tháng sau cũng không có đâu.”

 

Mặc dù Chung Diễn không tình nguyện, nhưng vẫn đành ngậm miệng.

 

Minh Châu Uyển được xây dựng cạnh bờ sông, trong đêm hè gió sông thổi chậm lại, nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống một chút. Khu vườn được dì giúp việc chăm sóc đầy sức sống tinh tế, sắc tím bao phủ lên mùa hè bất tận. Chung Diễn nhét hai tay vào trong túi, dáng vẻ ung dung, đang định nói lời tạm biệt, Lý Tư Văn đã hỏi: “Em đã nói với cô giáo Lâm về chuyện tuyển dụng lần trước chưa?”

 

“Đừng nói nữa.” Chung Diễn cáu kỉnh, “Chị ấy từ chối rồi.”

 

Lý Tư Văn kinh ngạc, “Điều kiện không thỏa đáng?”

 

“Ai biết.” Chung Diễn đá văng một hòn đá nhỏ, tiếp tục nói: “Em cảm thấy chị ấy rất kỳ lạ, rõ ràng có rất nhiều chuyện phải tiêu tiền, bản thân chị ấy cũng là người cần mẫn, vì sao lại không tiếp nhận một công việc nhẹ nhàng lương cao như vậy?”

 

Lý Tư Văn nói: “Cô giáo Lâm rất sĩ diện sao?”

 

“Ngay cả loại xương cứng như em chị ấy còn gặm được.” Chung Diễn lắc đầu, “Da mặt không dày một chút thật sự không thể làm được.”

 

Lý Tư Văn cười khẽ, “Nhất thời không biết nên khen em tự hiểu lấy mình, hay là khen cô ấy co được giãn được.”

 

Chung Diễn xua tay, “Trở về sớm nha Tư Văn, lái xe chậm một chút.”

 

―

 

Bên này, Triệu Khanh Vũ người đầy mùi rượu trở về nhà, anh ta chạy thẳng vào toilet nằm bò ra nôn thốc nôn tháo. Tiếng dép loẹt quẹt trên sàn vội vàng tới gần, Minh Uyển Lam nghẹn cả đêm rốt cuộc cũng tìm được nơi trút giận, “Có phải con lại đi uống rượu hay không, vì sao không nghe điện thoại của Lâm Lâm?”

 

Triệu Khanh Vũ che lỗ tai, tiếp tục nôn mửa.

 

“Con ồn ào cái gì hả, không thể nhường nhịn Lâm Lâm một chút hay sao. Yêu đương cãi nhau là chuyện bình thường, chẳng lẽ con chưa từng cãi nhau với người phụ nữ kia?”

 

Dạ dày nóng rực khó chịu, anh ta vỗ trán, “Đủ rồi!!” Triệu Khanh Vũ hét lớn: “Dây dưa không dứt! Ông đây không muốn hầu hạ tiểu tổ tông đó nữa, có được không?!”

 

Ván cửa đóng sầm lại, Minh Uyển Lam không thể tin được, đứa con trai ngoan ngoãn luôn luôn nghe lời của mình sẽ biến thành dáng vẻ này. Bà bắt đầu đổ lỗi, “Mẹ biết, con vẫn không quên được người phụ nữ kia!”

 

Triệu Khanh Vũ nằm trên giường tức giận thở dốc, đúng, quả thật anh ta không thể quên được Lâm Sơ Nguyệt.

 

Lâm Sơ Nguyệt hiểu chuyện, độc lập, tâm hồn tươi sáng, nỗ lực phấn đấu vì cuộc sống. Không giống như Phó Lâm, ra vẻ yếu ớt như công chúa, mà anh ta chính là thái giám hầu hạ công chúa, cả ngày phải nhường nhịn, lấy lòng một cách mù quáng.

 

Triệu Khanh Vũ cực kỳ mệt mỏi.

 

Điều càng khiến anh ta thất bại hơn chính là tính tình tàn nhẫn của Lâm Sơ Nguyệt, cô đã thật sự đoạn tuyệt, không chừa cho anh ta một lối thoát.

 

―

 

Hôm nay vừa mới rời giường Lâm Dư Tinh đã nhìn thấy Lâm Sơ Nguyệt đứng trước gương dán một dải nhỏ màu trắng lên mí mắt.

 

“Chị, chị đang làm gì vậy?”

 

“Mí mắt giật dữ dội.” Lâm Sơ Nguyệt dùng ngón trỏ ấn lên mắt trái, phiền lòng nói: “Giật tới mức cả đêm hôm qua chị không ngủ được.”

 

Lâm Dư Tinh nói: “Mắt trái giật là có tiền đấy!”

 

“Mê tín.” Lâm Sơ Nguyệt xoa xoa, “Gương mặt là vấn đề của thần kinh, chị chườm lạnh một lát, nếu không được sẽ đi khám bác sĩ.”

 

Lâm Dư Tinh ngoan ngoãn “Ồ” một tiếng.

 

Di động trong túi rung lên, Lâm Dư Tinh lấy ra xem.

 

Vẫn là Chung Diễn khủng bố WeChat: Thuyết phục chị gái cậu đi, cơ hội việc làm hiếm có như vậy, cậu nói xem, có phải chị ấy bị làm sao không?!!

 

Chung Diễn thực sự nhiệt tình, cũng cực kỳ cố chấp. Cậu muốn mượn sức đồng minh, cùng thuyết phục Lâm Sơ Nguyệt tới làm việc tại công ty người quen của Lý Tư Văn.

 

Lâm Dư Tinh mặt không biểu cảm trả lời hai chữ: Không làm.

 

Chung Diễn:…… Này, rốt cuộc là vì sao nha?!

 

Lâm Dư Tinh lời ít ý nhiều: Mệt.

 

Buổi chiều Lâm Sơ Nguyệt cùng Hạ Sơ đi mua quần áo tại trung tâm thương mại. Điều kiện nhà Hạ Sơ không tồi, ba mẹ mở một công ty đồ lót, thề sẽ làm cho các nhãn hiệu trong nước ngày càng lớn mạnh, gần đây đang bận rộn đưa sản phẩm ra ngoài thị trường. Công việc cố vấn tâm lý của cô ấy cũng không tồi, nhưng đã quen với việc tiêu tiền ăn xài phung phí, nên quanh năm suốt tháng cũng chẳng tiết kiệm được mấy đồng.

 

Đương nhiên, buổi dạo phố này cũng không dễ dàng, tên nhóc Chung Diễn kia vẫn không ngừng gửi tin nhắn.

 

Lý Tư Văn đã nói với cậu, nếu cô không đồng ý, anh ấy sẽ từ chối bên đó, để người ta còn  sắp xếp nhân lực.

 

Chung Diễn rất thẳng thắn, cậu cảm thấy công việc tốt như vậy tội gì mà không làm, vì thế cậu mới nói không ít lời dài dòng. Hạ Sơ thấy cô không thích hợp, câu kéo gặng hỏi mãi cuối cùng Lâm Sơ Nguyệt cũng nói.

 

Hạ Sơ ngay cả quần áo cũng không thử, lôi kéo cô sang bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Người kia đã rất lâu rất lâu rồi không tới tìm cậu.”

 

Lâm Sơ Nguyệt trầm mặc “Ừ” một tiếng.

 

Hạ Sơ: “Có lẽ không tìm thấy cậu, anh ta sẽ không tiếp tục quấy rối nữa, Sơ Nguyệt, cậu thử trở lại cuộc sống bình thường đi.”

 

Trong nháy mắt, Lâm Sơ Nguyệt có chút động tâm. Nhưng nghĩ tới đủ loại trường hợp lúng túng trước kia, nó giống như những mũi kim không ngừng cắm vào não bộ của cô. Cảm giác áp lực lập tức tiêu diệt hết những thứ đang ngo ngoe rục rịch trong lòng.

 

Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu, “Tớ không muốn gây thêm phiền toái cho Chung Diễn.”

 

Hạ Sơ không tiếp tục khuyên nữa, cô ấy biết chân tướng sự việc, cho nên cô ấy càng hiểu suy nghĩ của Lâm Sơ Nguyệt. Vì thế chỉ nhẹ nhàng nhéo nhéo lên mu bàn tay Lâm Sơ Nguyệt, cười hì hì nói: “Không sao, có chị ở đây, cứ đi theo tớ, yên tâm, sẽ không để cậu và em trai tớ chết đói.”

 

Lâm Sơ Nguyệt cũng phối hợp dùng mu bàn tay chấm chấm khóe mắt, sau đó ôm chặt cánh tay Hạ Sơ, “Em sẽ ôm chặt đùi của chị Hạ.”

 

“Fuck, đây là bàn tay thon dài mảnh khảnh của tớ.” Hạ Sơ trêu chọc nói.

 

Có bạn thân thật tốt.

 

Nhưng tâm trạng tốt không kéo dài được bao lâu, mây đen u ám đã khiến vạn vật héo rũ.

 

Hai người mua quần áo xong, Hạ Sơ đau bụng đi toilet, đúng lúc này Lâm Sơ Nguyệt lại chạm mặt Minh Uyển Lam.

 

Minh Uyển Lam cũng đang đi dạo trong trung tâm thương mại, hơn nữa còn nhìn thấy Lâm Sơ Nguyệt từ rất sớm, nhân lúc chỉ có một mình cô là vội vàng đi tới. Gần đây Triệu Khanh Vũ quá phản nghịch, khiến Phó Lâm không thoải mái, ba Phó Lâm cũng đã phê bình kín đáo, mấy lần đều lấy chuyện công ty ra để áp chế. Minh Uyển Lam không vui, đổ hết nhân quả lên đầu Lâm Sơ Nguyệt.

 

Lâm Sơ Nguyệt vừa thấy bộ dạng hùng hổ của Minh Uyển Lam, cuối cùng cô cũng hiểu lý do mí mắt vẫn luôn giật giật.

 

Mới đầu, xuất phát từ tôn trọng và lễ phép, cô còn có thể bình tĩnh đối mặt với sự bén nhọn của Minh Uyển Lam. Nhưng chính vì thế mà Minh Uyển Lam lại cảm thấy cô là quả hồng mềm dễ bóp, bà ta dùng thái độ cao cao tại thượng tràn ngập vẻ miệt thị:

 

“Lâm tiểu thư, khi cô và Khanh Vũ ở bên nhau, cô đã tiêu tốn không ít tiền của con trai tôi. Khanh Vũ nhà tôi tính tình đơn giản, không có ý xấu, chuyện quá khứ cũng thôi đi. Nhưng hiện tại thằng bé đã là người có bạn gái, xin cô hãy tự trọng.”

 

Nếu nghe những lời này mà có thể tiếp tục nhẫn nhịn thì không phải là người. Lâm Sơ Nguyệt lập tức phản bác: “Bác gái, lời này bác nói với con trai mình, có lẽ sẽ càng thích hợp hơn.”

 

Minh Uyển Lam vốn nghẹn trong người cơn tức giận, nghe thấy lời này lại càng không chịu được, “Cô nói cái gì? Cô nói con tôi tiêu tiền của cô hay là quấy rầy cô. Cô đang kể chuyện cười sao.”

 

Thấy Lâm Sơ Nguyệt định mở miệng, Minh Uyển Lam lập tức cướp lời.

 

Không bàn tới vấn đề khác, năng lực tạo dựng cảm xúc của con người ở độ tuổi này là tuyệt vời nhất, có thể coi đây là cứu cánh cho sự phức tạp ―― “Cô có việc làm sao? Cô có nguồn thu nhập ổn định sao? Cô chỉ có một người em trai lúc nào cũng cần tiền chữa bệnh.”

 

Minh Uyển Lam cao giọng hất cằm, mang theo sự cay nghiệt bức người, “Về phần vì sao không có việc làm, chắc hẳn trong lòng cô hiểu rõ. Cô bị thu hồi huỷ bỏ giấy phép hành nghề, còn về nguyên nhân, không cần tôi phải nói rõ chứ? Chừa cho cô chút mặt mũi.”

 

Sắc mặt Lâm Sơ Nguyệt trắng bệch, đó là chuyện riêng tư bí mật của cô, nhất định là Triệu Khanh Vũ đã nói với mẹ anh ta.

 

Người qua người sôi nổi đánh giá, giọng nói của Minh Uyển Lam lại không nhỏ, dường như bà ta cố ý khiến cô phải chật vật. Từ tầng hai nhìn xuống, tình huống giằng co này lại càng thêm rõ ràng. Tài xế Vương tới nơi này giúp Ngụy Ngự Thành lấy âu phục, vừa nhìn thấy cảnh tượng đó thì lập tức cau mày, sau đó ông lấy di động ra, híp mắt điều chỉnh camera.

 

Một bức ảnh zoom lên, vừa lúc chụp được biểu cảm lúng túng của Lâm Sơ Nguyệt ―― “Chủ tịch Ngụy, hình như cô giáo Lâm gặp phải chút chuyện.”

 

……

 

Thấy cô trầm mặc không nói, Minh Uyển Lam chiếm được thế thượng phong, bà ta được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, “Cô coi trọng tiền của Khanh Vũ, không trách cô, rốt cuộc cô cũng cùng……”

 

“Mụ phù thủy, bà nói cái gì đấy?!!”

 

Hạ Sơ quát lớn một tiếng, hấp tấp chạy tới trước mặt Lâm Sơ Nguyệt. Đụng phải tính tình nóng nảy có thể phát nổ bất cứ lúc nào của cô ấy, cảnh tượng này quả thực còn náo nhiệt sống động hơn màn biểu diễn pháo hoa đêm giao thừa.

 

Những từ như “Không có việc làm” “Không có tiền” “Cặn bã, vô dụng” vẫn luôn quanh quẩn bên lỗ tai cô. Cả người cô giống như đang lơ lửng, du đãng, không có trọng điểm. Bỗng nhiên, di động rung lên, tựa như muốn chứng minh cảm giác tồn tại mà gãi gãi trong lòng bàn tay cô.

 

Lâm Sơ Nguyệt cúi đầu nhìn xuống.

 

Trên màn hình, chỉ có hai chữ.

 

Wei: Đừng sợ.

 

Trái tim Lâm Sơ Nguyệt nhảy lên kịch liệt, mới đầu nó giống như bị thít chặt, chờ tới khi cảm giác hít thở không thông đạt tới cực hạn, nó bất chợt vỡ vụn. Đây là một sự cộng hưởng rất kỳ diệu, rõ ràng cô không hề thấy anh, hay có thể nói là có anh hay không cũng không quan trọng. Nhưng đúng vào thời điểm mấu chốt anh lại giúp cô tăng thêm lòng can đảm, lập tức cứu cô khỏi vũng bùn đang hãm sâu.

 

Anh nói đừng sợ, Lâm Sơ Nguyệt thật sự cảm thấy không có gì đáng sợ.

 

Hạ Sơ mồm mép lợi hại, hiển nhiên Minh Uyển Lam không phải đối thủ của cô ấy. Nhưng Minh Uyển Lam lại nắm được nhược điểm của Lâm Sơ Nguyệt, cố ý nhấn mạnh vào mấy vấn đề như “Không có việc làm” “Tự mình hiểu lấy” để đáp trả.

 

Lâm Sơ Nguyệt không nói lời nào, cầm di động ấn một dãy số.

 

Chung Diễn bắt máy rất nhanh, giọng điệu bóng gió, “Ồ, chị vẫn còn nhớ số điện thoại của em nha.”

 

Lâm Sơ Nguyệt mở loa ngoài, hỏi đâu vào đấy: “Công ty người quen của thư ký Lý quy mô thế nào?”

 

Chung Diễn: “ Chắc ai cũng biết Khoa Học và Công nghệ Minh Diệu nhỉ, quy mô của công ty này còn cần phải nói sao?”

 

“Cường độ công việc.”

 

“Còn phải xem ý chị thế nào, em biết anh Diệu, có chuyện gì em sẽ giúp chị đi cửa sau.”

 

“Tiền lương và đãi ngộ.”

 

“Em đã sớm hỏi thăm giúp chị rồi, lương tháng năm con số, sau khi chính thức nhận chức sẽ được nhận tiền thưởng hiệu quả làm việc theo quy định đấy.”

 

“Phúc lợi thì sao?”

 

“Nhân viên Minh Diệu làm đủ ba năm, có thể được cấp một căn chung cư nhỏ, còn có mỗi năm đi du lịch nước ngoài một lần.” Chung Diễn nắm rõ trong lòng bàn tay, lúc này cậu mới phản ứng lại, kích động hỏi: “Chị đổi ý rồi à?!”

 

Lâm Sơ Nguyệt nói: “Chị đồng ý tới đó làm việc.”

 

Chung Diễn trả lời, “Quyết định sớm không phải đã xong rồi sao, ok, đợi thông báo của em nhé!”

 

Cúp điện thoại, Lâm Sơ Nguyệt không thèm liếc mắt nhìn Minh Uyển Lam một cái.

 

Hạ Sơ có đủ tự tin, tựa như khổng tước xòe đuôi, bộ dạng vô cùng loá mắt, “Chị của tôi là người có năng lực, rất nhiều công ty đều muốn mời chị ấy về làm việc. Có rảnh lắm mồm chuyện con gái nhà người ta có đi làm hay không, không bằng quan tâm xem thẻ ngân hàng của con trai bà đã quá hạn hay chưa! Đừng có quay lại hỏi chị tôi tiền trả nợ nữa, ghê tởm muốn chết.”

 

Cuộc phản công kết thúc tốt đẹp và hả giận, sắc mặt tựa gan heo của Minh Uyển Lam đủ để Hạ Sơ nhớ ba ngày.

 

“Này, cậu phải tới công ty đó đấy, lòng tốt của người ta vậy mà cậu còn nỡ lợi dụng, như vậy không tốt đâu.” Hạ Sơ dặn dò.

 

Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, “Tớ biết rồi.”

 

Thay đổi chủ ý nhanh như vậy, thật ra cũng không phải đã suy nghĩ xong và thật sự muốn bắt đầu. Đó là một loại xúc động khó giải thích, tựa như hạt giống trải qua mùa đông giá rét đang dùng sức phá vỡ lớp đất khô cằn để vươn chồi. Mà động lực thôi thúc nó phát triển ……

 

Trong đầu Lâm Sơ Nguyệt lập tức lóe lên giọng nói “Đừng sợ”.

 

Có lẽ Hạ Sơ nói đúng.

 

Mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, quỹ đạo cuộc sống của cô có thể quay về bình thường.

 

Chung Diễn khó dằn nổi sự háo hức nói chuyện Lâm Sơ Nguyệt đồng ý cho Lý Tư Văn, mặc dù Lý Tư Văn hơi kinh ngạc vì sự chuyển hướng đột ngột này, nhưng anh ấy vẫn khá vừa lòng với kết quả. Khi nghe điện thoại của Chung Diễn, trong phòng tổng giám đốc đang tổ chức cuộc họp. Đôi mày của Ngụy Ngự Thành vẫn luôn nhíu chặt chưa từng buông lỏng, sau khi tan họp, cô trợ lý nhỏ ôm văn kiện do dự không dám đi vào xin chữ ký.

 

Lý Tư Văn phất tay, “Để tôi.”

 

Cô trợ lý nhỏ giống như được đại xá, không ngừng nói lời cảm ơn. Lý Tư Văn tiến vào nói tới chuyện vừa rồi, quả nhiên sắc mặt Ngụy Ngự Thành dần buông lỏng.

 

“Tiểu Diễn đã thuyết phục được cô giáo Lâm rồi.” Lý Tư Văn nửa cười nửa nghiêm túc, “Về phía Diệu tổng?”

 

Ngụy Ngự Thành đóng nắp bút lại, đầu cũng không nâng, “Tôi sẽ nói.”

 

Sau khi Đường Diệu nhận điện thoại, quả thực anh ta không dám tin vào tai mình, “Tôi nghe không hiểu.”

 

“Đừng giả bộ hồ đồ.” Ngụy Ngự Thành dựa vào ghế da, mặt mày thư giãn.

 

“Lấy danh nghĩa công ty tôi để tuyển người, sau đó lại làm việc ở chỗ cậu?” Đường Diệu xác nhận lại một lần nữa, nói thẳng không chút kiêng dè, “Mất công, đây không phải phong cách của Ngụy tiên sinh cậu.”

 

Ngụy Ngự Thành cười rộ lên, khóe mắt gấp thành những nếp nhăn nhợt nhạt, đôi mắt rủ xuống chứa đựng sự dịu dàng và trìu mến hiếm có.

 

……

 

Không lâu sau, Lâm Sơ Nguyệt nhận được cuộc gọi từ HR của Khoa Học và Công Nghệ Minh Diệu. Sau khi xác nhận danh tính và những thông tin cơ bản, đối phương thông báo cho cô thứ hai tuần sau tới công ty phỏng vấn.

 

Lâm Dư Tinh ngồi bên cạnh đã sớm dựng lên lỗ tai lên nghe lén, cuộc trò chuyện kết thúc, cậu gấp gáp hỏi: “Không sao chứ? Có thể đi làm sao? Chị sẽ không đổi ý nữa đúng không ?”

 

Lâm Sơ Nguyệt dở khóc dở cười, “Người không biết còn tưởng rằng chị rất lười đấy.”

 

Lâm Dư Tinh bĩu môi, cảm xúc dâng trào đột nhiên tắt ngấm, cậu cúi thấp đầu “Vâng” một tiếng.

 

Lâm Sơ Nguyệt biết cậu suy nghĩ điều gì, vì thế cô sờ đầu cậu, cười nói: “Chị muốn thử một lần, nhưng không chắc là có thể đối mặt.”

 

“Không đâu.” Lâm Dư Tinh khịt mũi, “Chị là người tốt nhất.” Dừng một chút, cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt, “Chị phải cố gắng, em cũng sẽ cố gắng!”

 

Không có gì chữa lành vết thương hơn ánh mắt này.

 

Một chút hoang mang lo lắng về tương lai lập tức tiêu tan, thay vào đó là dũng khí mới mẻ. Lâm Sơ Nguyệt không khỏi giãn cơ mặt, mỉm cười: “Được, cố lên.”

 

Thứ hai, Lâm Sơ Nguyệt tới phỏng vấn đúng giờ tại Khoa Học và Công Nghệ Minh Diệu.

 

Người đón tiếp cô là một quản lý nhân sự khoảng ngoài 30 tuổi, người nọ bắt tay cô một cách thân thiện, “Xin chào, Sơ Nguyệt, cứ gọi chị là chị Sướng được rồi.”

 

Đương nhiên, các cuộc phỏng vấn cần thiết đều được tiến hành theo đúng quy trình, Lâm Sơ Nguyệt thành thật nói: “Lúc trước vì lý do cá nhân mà em bị thu hồi và hủy bỏ giấy phép hành nghề, nhưng em đã thi lấy lại chứng chỉ vào năm ngoái .”

 

HR tỏ vẻ đã biết, cũng không đào sâu vào vấn đề này.

 

Chị Sướng cầm túi nói: “Đi thôi, tới chỗ làm việc của em.”

 

Lâm Sơ Nguyệt thấy đây là tư thế muốn ra ngoài, tuy rằng có chút nghi ngờ, nhưng cô vẫn đi theo.

 

Chị Sướng dẫn người lái xe xuyên qua bãi đỗ xe dưới tầng ngầm, khoảng năm sáu phút thì trực tiếp dừng tại khu A của tòa cao ốc. Đi thang máy phụ số 3 lên tầng, Lâm Sơ Nguyệt có chút nghi ngờ, “Chị Sướng, nơi này cách xa khu văn phòng của công ty.”

 

Chị Sướng chỉ cười cười, không nói chuyện.

 

Khi cửa thang máy mở ra, chiếc thảm dày nặng hấp thụ âm thanh, khu vực văn phòng cao cấp rộng rãi ít người, Lâm Sơ Nguyệt nhìn quanh bốn phía, cách đó năm sáu mét là ranh giới phân chia hai bên trái phải. Bên phải là khu văn phòng bình thường, nhưng vị trí phân bổ công việc vẫn tương đối ít, chỉ thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy bóng người qua lại.

 

Chị Sướng đi về phía bên trái, các phòng được ngăn cách nhau bởi hai cánh cửa gỗ, đây là một nơi làm việc khá yên tĩnh. Nội thất trong phòng được trang trí theo phong cách mới của Trung Quốc, diện tích khoảng 40-50m2, thiết kế lịch sự trang nhã, chính giữa phòng được ngăn cách bởi một bức tranh thuỷ mặc dạng bình phòng, là một môi trường nghỉ ngơi rất tiêu chuẩn.

 

Chị Sướng vỗ vỗ tay, “Đây chính là nơi làm việc của em trong tương lai.”

 

Lâm Sơ Nguyệt: “Khá tốt, nhưng chị Sướng, có phải nơi này cách công ty hơi xa hay không?”

 

Chị Sướng mỉm cười, nói thẳng không chút e dè, “Quả thật hơi xa, dù sao thì đây cũng là một công ty khác.”

 

Lâm Sơ Nguyệt sửng sốt, “Hả?”

 

“Khoa Học và Công Nghệ Minh Diệu và tập đoàn Hối Trung liền kề nhau, hai tòa A B, chỉ cách một bãi đỗ xe ngầm mà thôi.”

 

“Cho nên nơi này là tập đoàn Hối Trung?” Lâm Sơ Nguyệt nhíu mày, “Em không hiểu.”

 

“Diệu tổng cố ý dặn dò.” Trong đầu chị Sướng cũng đặt ra hàng vạn dấu hỏi chấm, nhưng vẫn giải thích một cách cực kỳ chuyên nghiệp: “Năm nay là năm sức khỏe toàn dân lần thứ mười ba, hưởng ứng lời kêu gọi, có lẽ là vì, muốn rèn luyện sức khỏe cho nhân viên.”

 

“……”

 

Hối Trung.

 

Lâm Sơ Nguyệt bất chợt phản ứng lại, nơi này là địa bàn của Ngụy Ngự Thành!

 

Cục máu nghẹn trong ngực còn chưa kịp nôn ra, cửa mở bật mở, nghĩ cái gì tới cái đó. Ngụy Ngự Thành khoanh tay đứng trước cửa, chặn kín lối đi. Chị Sướng cũng là người tinh mắt, nhanh chóng lách người qua, bước trên đôi giày cao gót mười centimet mà chẳng khác gì cưỡi Phong Hỏa Luân.

 

“Cạch” một tiếng nhỏ, cánh cửa đóng lại.

 

Ngụy Ngự Thành không mặc tây trang, chiếc sơ mi trắng với tỉ lệ từ eo đến vai vô cùng bắt mắt. Anh sắn ống tay áo, chiếc đồng hồ Jaeger-LeCoultre trên cổ tay hơi trượt xuống một chút, sau đó mắc lại ở phần xương hơi lồi ra trên cổ tay.

 

Ánh mắt Lâm Sơ Nguyệt xao động, khó hiểu, nén giận

 

Người đàn ông thong dong tự tin, tựa như một bác thợ săn chuẩn bị thu lưới.

 

Cuối cùng Lâm Sơ Nguyệt cũng hiểu, cái bẫy này được đào tinh vi cỡ nào.

 

Cô theo bản năng nói ra hai chữ: “Dối trá.”

 

“Ông chủ của em là Đường Diệu, Đường Diệu chỉ thuê một căn phòng làm việc trên tầng của tôi mà thôi.” Ngụy Ngự Thành giống như tăng nhân nhập thiền, phủi sạch sẽ trách nhiệm.

 

Lâm Sơ Nguyệt lạnh lùng nói: “Vậy lương tháng năm con số.”

 

Ngụy Ngự Thành nói: “Không có.”

 

“Tiền thưởng hiệu suất công việc và hoa hồng.”

 

“Không có.”

 

“Du lịch nước ngoài.”

 

“Không có.”

 

“Phúc lợi của nhân viên.”

 

“Không có.”

 

Một người biết rõ đáp án vẫn siêng năng đặt câu hỏi.

 

Một người nghiêm túc trả lời từng câu một.

 

Hôm nay mặt trời lặn sớm, ánh hoàng hôn dịu nhẹ tiến vào. Trên tầng cao, trong căn phòng ngay sát phòng làm việc của chủ tịch là nơi tuyệt vời để ngắm nhìn món quà xinh đẹp của tạo hóa. Ánh sáng không quá chói mắt, mà dịu dàng len lỏi. Bầu không khí vốn nên giương cung bạt kiếm, hiện tại lại lặng lẽ kéo tơ đánh mỏng.

 

Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt nghiêm túc, im lặng đến cùng cực, tự nhiên nổi lên bảy phần bất đắc dĩ ba phần buồn cười.

 

Lâm Sơ Nguyệt không nhịn được, cong khóe miệng trước.

 

Thấy cô cười, mặt mày Ngụy Ngự Thành lập tức tan chảy.

 

“Vậy có cái gì?” Lâm Sơ Nguyệt ôm cánh tay, tựa lưng vào thành bàn, thần sắc lười biếng hỏi.

 

Tầm mắt Ngụy Ngự Thành rơi thẳng vào đôi mắt cô, anh thuận tay đẩy tất cả những cảm xúc kìm nén xuống biển, sóng biển dữ dội và đầy tham vọng khiến trái tim Lâm Sơ Nguyệt ướt nhẹp. Anh nói:

 

“Có tôi.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top