Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 20: 20

Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)

  • 449 lượt xem
  • 4909 chữ
  • 2021-09-08 00:51:05

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Bầu không khí tựa như chiếc đồng hồ ngừng hoạt động, câu nói “Rốt cuộc anh muốn làm gì” đã tới bên miệng Lâm Sơ Nguyệt, nhưng lúc này bất chợt vang lên tiếng gõ cửa, Lý Tư Văn ở ngoài cửa nói: “Chủ tịch, tới giờ họp rồi.”

 

Lâm Sơ Nguyệt liếc mắt nhìn thời gian, phí tư vấn cho mười lăm phút được thanh toán rất chính xác, một phút cũng không lệch.

 

Thì ra anh đã sớm tính toán xong.

 

Ngụy Ngự Thành đứng dậy, vừa dùng tay cài cúc áo vest vừa đi ra ngoài. Khi bàn tay đặt trên tay nắm cửa, anh quay đầu lại nhìn Lâm Sơ Nguyệt, “Lần sau giảm giá cho tôi.”

 

Các cuộc họp của bộ phận kỹ thuật luôn diễn ra một cách chuyên nghiệp và nhàm chán, Ngụy Ngự Thành xuất thân từ người làm dữ liệu, cho nên yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc. Mỗi lần tham dự cuộc họp, các nhân viên lại giống như gặp phải kẻ thù lớn. Nhưng hôm nay, mọi người kinh ngạc phát hiện, chủ tịch Ngụy hiếm khi ôn hòa, thậm chí còn nói vài câu vui đùa.

 

Sau cuộc họp, có người quen biết hỏi thăm Lý Tư Văn, “Chủ tịch gặp phải chuyện gì vui sao?”

 

Lý Tư Văn cười nói: “Đừng cố gắng hiểu lòng vua.”

 

Lâm Sơ Nguyệt không tiếp nhận phí tư vấn giá trên trời kia, chờ hệ thống tự động gửi trở về. Giữa trưa, thời điểm chuẩn bị tan làm, Đường Diệu tới đây một chuyến. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ấy, người cũng như tên, anh tuấn thoải mái nhẹ nhàng, cùng Ngụy Ngự Thành kết hợp thành một trận bát quái.

 

Lâm Sơ Nguyệt đứng dậy, “Diệu tổng.”

 

Đường Diệu hỏi: “Lần đầu tiên gặp mặt đã biết tôi là ai sao?”

 

“Chỉ ông chủ mới có khí chất này.” Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười, thoải mái hào phóng nói lời khen tặng.

 

Đường Diệu bật cười, tiến vào nhìn chung quanh một vòng, lại chạm vào máy phát nhạc trên bàn, cảm thấy vô cùng quen mắt, “Chiếc máy này lấy từ nhà hàng xóm sao?”

 

“Hả?”

 

“Cô không biết?” Đường Diệu nói: “Văn phòng của Ngụy Ngự Thành cũng ở tầng này.”

 

Lâm Sơ Nguyệt bị nghẹn, cả người chết lặng.

 

Đường Diệu nở nụ cười thấu hiểu, không nói thêm nữa, thuận tay đặt chiếc bánh kem mang theo lên bàn, “Phúc lợi của nhân viên.”

 

Rời khỏi phòng làm việc của Lâm Sơ Nguyệt, Đường Diệu lại tới chỗ Ngụy Ngự Thành.

 

Tầng lầu rộng lớn, tuy rằng ở cùng một tầng, nhưng khoảng cách cũng không gần. Khi Đường Diệu tiến vào, Ngụy Ngự Thành đang đứng bên cửa sổ bóp mi tâm.

 

“Người rất thông minh, cũng rất nhạy bén đấy.” Câu khen tặng kia khiến Đường Diệu rất hưởng thụ, “Diện mạo xuất sắc, nhân tài bị bỏ phí ở nơi này không được trọng dụng. Đúng lúc tôi còn thiếu một nữ thư ký.”

 

Ngụy Ngự Thành quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua người Đường Diệu.

 

Đường Diệu không để bụng, tự lấy nước uống. Khi vặn nắp chai được một nửa, anh ấy bất chợt dừng lại “Trông dáng vẻ có chút quen thuộc, có phải tôi đã từng gặp cô ấy ở đâu rồi không.”

 

Ngụy Ngự Thành không trả lời, cũng không phủ nhận, anh ngồi xuống ghế da, vươn tay xoa huyệt Thái Dương.

 

Đường Diệu uống nước, biết anh bị chứng mất ngủ, “Cậu không tới chỗ giáo sư Chương kiểm tra xem?”

 

Ngụy Ngự Thành nói: “Bận.”

 

Đường Diệu bật cười: “Đoán chừng giáo sư Chương còn bận hơn cậu, bỏ xa lấy gần, hay là đi sang bên cạnh ngồi một lát.”

 

Ngụy Ngự Thành bỏ tay xuống, nói thẳng: “Đã ngồi từ sớm rồi.”

 

Đường Diệu nhíu mày, “Tiến triển nhanh như vậy? Nhìn không ra, quy mô của cậu lại lớn như vậy.”

 

Ngụy Ngự Thành chỉ về phía sau Đường Diệu.

 

“Làm gì?”

 

“Cửa ở kia, tự mình rời đi.”

 

Hơn 6 giờ, thời điểm tan sở Lâm Sơ Nguyệt tình cờ gặp lại Chu Tố.

 

Trạng thái tinh thần của Chu Tố rất tốt, “Thật trùng hợp! Cậu sống ở đâu?”

 

“Đường Tây Lâm.”

 

“Đúng lúc tôi cũng đi về hướng đó, chúng ta đi cùng nhau.”

 

Chu Tố tựa như một đóa hoa hướng dương, cô ấy luôn giữ được trạng thái tràn đầy sức sống bất kể là khi đi làm hay lúc tan tầm. Tính cách rộng rãi lạc quan rất dễ lây lan sang người bên cạnh, ngay từ đầu Lâm Sơ Nguyệt đã có ấn tượng rất tốt đối với cô ấy.

 

“Ngày đầu tiên đi làm cảm giác thế nào?” Chu Tố lái chiếc Mazda màu trắng, trước khi lái xe đã đổi thành giày đế bằng.

 

“Nếu tôi nói, quá nhàn rỗi, cậu có đánh tôi hay không?”

 

Chu Tố quơ quơ nắm đấm, “Cậu định kéo thù hận à.”

 

Lâm Sơ Nguyệt cười rộ lên, thắt dây an toàn, “Lượng công việc của các cậu có nặng hay không?”

 

“Mỗi một phút trong 8 tiếng làm việc đều bị ép khô, có đôi khi bận quá, tăng ca cũng là chuyện bình thường.” Chu Tố nói nhiều, thổ lộ thật lòng: “Kỳ thật ông chủ lớn của chúng tôi rất tốt, không phải người bận rộn. Chủ yếu là lãnh đạo của chúng tôi, vì muốn phòng ngừa chu đáo, nên từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, mọi thứ đều thích sắp xếp trước.”

 

Chu Tố làm việc tại bộ phận hành chính, Lâm Sơ Nguyệt đoán lãnh đạo của cô ấy là Lý Tư Văn.

 

Hiệu suất làm việc của thư ký Lý cô đã được chứng kiến vài lần, thật ra khá phù hợp với miêu tả của Chu Tố. Lâm Sơ Nguyệt nói: “Lãnh đạo của cậu cũng chỉ sắp xếp công việc theo chỉ thị của cấp trên mà thôi.”

 

Vốn định châm chọc Ngụy Ngự Thành một chút, nhưng Chu Tố lại thề thốt phủ nhận, “Không không không, ông chủ lớn của chúng tớ rất tốt.”

 

Lâm Sơ Nguyệt không nói gì, nhưng nếu không tiếp lời thì có vẻ quá đột ngột, vì vậy cô hỏi cho có lệ: “Có ý tưởng gì hay sao?”

 

“Sau khi tốt nghiệp MIT, ngài ấy về nước và tiếp quản Hối Trung. Cậu có biết tên lửa số hiệu Nguyệt Cừ được phóng năm 2017 không? Chất liệu phân tử đặc biệt của thân máy chủ được chủ tịch Ngụy bắt tay nghiên cứu từ khi còn học đại học. Ông chủ của chúng tôi bỏ vốn đầu tư xây dựng các phòng thí nghiệm ở các trường đại học lớn trên cả nước, đồng thời cũng thành lập quỹ nghiên cứu khoa học và giáo dục ở các trường cao đẳng đại học.” Chu Tố nói: “Những thứ này đều tốn rất nhiều tiền, hơn nữa thời gian thu hồi vốn cũng đặc biệt dài.”

 

Ai có tiền mà chẳng hô mưa gọi gió, doanh nghiệp lớn như vậy, kết nối liên quan với nhiều thành phần cũng là chuyện đương nhiên. Ngụy Ngự Thành có thể có sự quyết tâm và năng lực thực thi này, đó là kế sách lâu dài, là sự quyết đoán của người lãnh đạo.

 

Lâm Sơ Nguyệt nói một cách khách quan, không có nửa phần châm chọc: “Một ông chủ có năng lực, khiến người ta tin phục.”

 

“Tớ không nghĩ vậy.” Chu Tố cười nói: “Chủ yếu là giá trị nhan sắc của ông chủ tương đối cao.”

 

Lâm Sơ Nguyệt bị sặc ho khan vài cái, sau đó giơ ngón cái về phía Chu Tố.

 

“Nhà tôi ở tòa Đào Hải Giai, chúng ta add WeChat đi, sau này tan tầm chúng ta có thể đi về cùng nhau.” Chu Tố đưa di động qua “Nè, tự cậu thêm đi. Nhưng mấy ngày tới tôi phải tăng ca, có khách hàng của dự án tới kiểm tra, chúng tôi bận tiếp đón.”

 

Sau khi tới nơi, Lâm Sơ Nguyệt nhìn theo chiếc xe của Chu Tố cho tới khi biến mất, mới cất bước về nhà.

 

Một ngày nắng đẹp, từ ánh hoàng hôn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng mùa hè, bên tai có tiếng rao hàng, tiếng còi xe, còn có tiếng trẻ nhỏ đùa giỡn. Những thứ này hòa quyện với nhau thành khói và lửa, bao bọc lấy Lâm Sơ Nguyệt, cô cúi thấp đầu. Ngay cả khi nhớ tới Ngụy Ngự Thành, so sánh với trước kia, hiện tại tâm trạng cũng tốt hơn không ít.

 

―

 

Ngày hôm sau, Lâm Sơ Nguyệt đi làm, quả nhiên nhìn thấy bộ phận hành chính của Hối Trung ở bên phải bận rộn hơn nhiều so với ngày hôm qua.

 

Chu Tố dẫm trên giày cao gót, ôm văn kiện đi qua đi lại. Lâm Sơ Nguyệt tới gần, gọi cô ấy một tiếng, “Hi.”

 

Chu Tố nghiêng đầu, “Hi.”

 

Lâm Sơ Nguyệt nhanh chóng đưa một chiếc túi giấy qua, “Vẫn chưa ăn bữa sáng đúng không, cầm lấy đi.”

 

Chu Tố cũng không khách khí, “Woa, cậu thật tốt quá đi! Đúng lúc có vài phút nhàn rỗi, tôi ăn trước nha.”

 

“Trong đó có sữa đậu nành, cẩn thận đừng để rớt ra ngoài.” Lâm Sơ Nguyệt vẫy tay, “Tạm biệt.”

 

Các đối tác từ dự án xây dựng nhà máy huyện Nam Thanh tới kiểm tra, rất nhiều vật liệu  cơ sở hạ tầng chỉ có thể dựa vào môi trường bản địa. Vị khách này tên Trần Cương, khoàng 45-46 tuổi, dáng người thấp bé, thuộc một công ty về cơ sở hạ tầng ở phía Nam, trong tay nắm giữ khá nhiều nguồn lực.

 

Sở dĩ Ngụy Ngự Thành coi trọng đối tác lần này, bởi vì có một dự án lớn của công ty khác cũng đang được xây dựng cùng lúc. Thứ tự cung cấp nguyên vật liệu là cực kỳ quan trọng, vì thế mối quan hệ này cần phải giữ gìn một cách thỏa đáng.

 

Trần Cương rất hách dịch, cách làm việc nói chuyện bưng cầm đều vượt cấp, ngược lại ra vẻ kiêu căng.

 

Có thể nói Lý Tư Văn là tinh anh trong số các tinh anh, đối với dạng người nào, nói lời gì, đều giống như cá gặp nước. Buổi sáng anh ấy sắp xếp cho Trần Cương tham quan cơ sở công nghiệp của tập đoàn Hối Trung ở ngoại ô thành phố Minh Châu, Lý Tư Văn tự mình đứng ra đón tiếp, đi cùng còn có hai vị đồng nghiệp nữ của bộ phận hành chính.

 

Cấp dưới của Lý Tư Văn đều là những người có năng lực, một cô gái trẻ tuổi trong đó còn là sinh viên vừa tốt nghiệp, chỉ mới tới đây thực tập ba tháng, ánh mắt của Trần Cương không ít lần phiêu lãng lên người cô ấy.

 

Tới bữa tiệc chiêu đãi buổi trưa, Ngụy Ngự Thành mới xuất hiện. Lúc này Trần Cương đã uống hơi nhiều, anh ta giơ chén rượu chỉ về phía Ngụy Ngự Thành, “Chủ tịch Ngụy, vị trợ lý này của anh không tồi, làm việc nhanh nhẹn, đúng là kiểu người tôi thích.”

 

Lý Tư Văn mỉm cười đứng dậy, nâng chén rượu cụng ly qua không khí, bình tĩnh chắn rượu giúp Ngụy Ngự Thành “Trần tổng quá khen.” Sau đó một hơi uống hết non nửa chén.

 

Trần Cương vui cười hớn hở mà trêu chọc, “Tiểu Lý, cậu dứt khoát nghỉ việc tới chỗ tôi đi, tôi thích mấy người trẻ tuổi như cậu, tôi trả cho cậu 8000 một tháng, lại cấp cho cậu một chiếc xe, cậu thấy thế nào?”

 

Trước sau Lý Tư Văn vẫn luôn mỉm cười lễ phép, “Trần tổng xem trọng.”

 

Đây rõ ràng là cho anh ta bậc thang để bước xuống, nhưng người này không có ánh mắt, thế nào cũng phải hỏi tới tận gốc rễ, anh ta nói với Ngụy Ngự Thành: “Sao thể, chủ tịch Ngụy không muốn thả người?”

 

Ngụy Ngự Thành mặt mày lạnh nhạt, thái độ không nóng không giận, “Thư ký Lý vẫn còn có rất nhiều không gian để phát triển, tạm thời vẫn phải ở Hối Trung rèn luyện nhiều hơn.”

 

Người ngốc cũng có thể nghe ra thâm ý trong lời nói của anh, Trần Cương vẫn chưa tới mức hồ đồ. Anh ta quay đầu cố ý mỉm cười với cô gái thực tập ngồi bên cạnh, “Tiểu Hoàng, em là người ở đâu?”

 

Cô gái lộ ra sự miễn cưỡng nhè nhẹ, “Cửu Giang.”

 

Sau khi dùng bữa, cuộc họp được sắp xếp vào lúc 2 giờ.

 

Còn chưa tới nửa giờ, Lý Tư Văn phân phó: “Hoàng Anh, cô đưa Trần tổng lên phòng nghỉ ngơi đi.”

 

Hoàng Anh hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng, “Vâng, thư ký Lý.”

 

Bên phía Ngụy Ngự Thành còn có một cuộc họp video ngắn, sau khi sắp xếp xong Lý Tư Văn sẽ cùng rời đi.

 

……

 

Buổi trưa, chị Sướng tới đây đưa chút tài liệu cho Lâm Sơ Nguyệt, trò chuyện gần mười phút, chị Sướng nhìn đồng hồ, “Ai da, tôi phải trở về, buổi chiều còn có việc.”

 

“Em tiễn chị ra ngoài.” Lâm Sơ Nguyệt lấy một hộp anh đào nhỏ từ trong túi xách, “Lúc sáng mang từ nhà theo hai hộp, chị Sướng, chị cầm ăn đi.”

 

Chị Sướng hào phóng tiếp nhận, vui vẻ ra mặt, “Vậy chị không khách khí nha.”

 

Ánh mắt chị Sướng lướt sang bên cạnh,  “Ơ” một tiếng.

 

Nhìn theo ánh mắt của chị ấy, thì ra là hộp bánh ngọt ngày hôm qua Đường Diệu mang tới đây.

 

Lâm Sơ Nguyệt vì tránh nghi ngờ, cố ý không nói là Đường Diệu cho, “Em mua nó từ hôm qua, chị Sướng thích sao, lần sau em sẽ mang cho chị.”

 

Trong lòng chị Sướng hơi phức tạp, ngày hôm qua chị tận mắt nhìn thấy Đường Diệu trở về sau buổi xã giao, trong tay xách theo một hộp bánh ngọt giống như đúc.

 

Chị kìm nén vẻ khiếp sợ, cười nói: “Không cần, chị đang giảm béo.”

 

Lâm Sơ Nguyệt tiễn chị Sướng ra ngoài, nhìn người tiến vào thang máy rồi mới trở về.

 

Tầng 36 rất yên tĩnh, cô không khỏi thả chậm bước chân, từng chút từng chút đi về phía bên phải. Hàng ghế dài trong phòng làm việc của bộ phận hành chính, những chiếc máy tính gọn gàng, kéo dài về phía trước là tấm thảm mở đường màu xám đậm, cuối cùng được đặt ở mép dưới của cánh cửa gỗ rộng.

 

Trên cánh cửa có một bảng tên bằng kim loại cùng màu, năm chữ [Văn phòng Tổng Giám Đốc] sáng lấp lánh.

 

Vài giây sau, Lâm Sơ Nguyệt di dời tầm mắt.

 

Còn chưa tới thời gian làm việc buổi chiều, cô định đi dạo một chút. Tập đoàn Hối Trung chiếm lĩnh năm tầng Hoàng Kim, nhất thời cảm thấy hứng thú, không biết mỗi một tầng sẽ có bộ dạng thế nào.

 

Lâm Sơ Nguyệt đẩy cánh cửa to và nặng, từ lối an toàn đi xuống dưới lầu, nhưng vừa đặt chân xuống cầu thang được mấy bước, bỗng dưng nghe thấy tiếng người.

 

“Trần tổng, đi lối này.” Giọng của cô gái có phần lo lắng.

 

Lâm Sơ Nguyệt cúi đầu nhìn xuống, ở giữa hành lang có một nam một nữ, rõ ràng lối đi rất rộng rãi, nhưng người đàn ông liên tục muốn dựa sát vào người cô gái, rõ ràng là cố ý.

 

Trần Cương cười tới mức mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt dán lên cần cổ của cô gái, “Tiểu Hoàng, em bao nhiêu tuổi rồi?”

 

Giọng điệu ái muội khiến ta người khó chịu, Lâm Sơ Nguyệt nhíu mày, mu bàn tay hướng về phía sau.

 

Hoàng Anh nghẹn đỏ mặt, hơi thở có chút dồn dập, nhưng nghĩ tới đây là khách hàng của Hối Trung, cuối cùng cô ấy vẫn nhịn xuống, “Trần tổng, đi theo cánh cửa này ra ngoài, ngài có thể tới phòng nghỉ uống trà, chỉ còn mười phút nữa chủ tịch Ngụy sẽ tới đây.”

 

Trần Cương ngoảnh mặt làm ngơ trước lời cảnh cáo đầy ẩn ý của cô, vẫn tiếp tục nghiêng người về phía cô gái. Hoàng Anh đã bị ép lui tới mép tường, không thể nhịn được nữa thấp giọng quát lớn: “Trần tổng, xin ngài hãy tự trọng!”

 

Lâm Sơ Nguyệt nhíu mày, đang định đi qua, Trần Cương lại nhanh chóng đứng thẳng người dậy, làm bộ không có việc gì, nói: “Đi thôi.”

 

Hoàng Anh gật đầu thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ nhiều mà bước ra ngoài.

 

Khi thoáng lướt qua nhau, Trần Cương lại lén lút duỗi chân ra ngáng đường, nhân lúc cô gái suýt ngã, anh ta lập tức ôm người vào lòng, “Ai da, sao em không để ý đường một chút!”

 

Lòng bàn tay dầu mỡ cọ lên ngực cô gái, Hoàng Anh thét chói tai: “Anh làm gì vậy?!!” Sau đó trở tay cho anh ta một cái tát.

 

Trần Cương bị đánh đến choáng váng, không nghĩ tới cô sẽ động thủ, trong cơn giận dữ anh ta chỉ thẳng vào cô: “Cô nói bậy cái gì vậy!” Sau đó anh ta tàn nhẫn hằn học: “Công ty của cô hợp tác với tôi, coi tôi như khách mà tiếp đón, ngay cả ông chủ các cô cũng tự mình ra mặt. Cô dám nói ra ngoài thử coi, xem ai là người đứng ra lấy lại công bằng cho cô?”

 

Hoàng Anh tức giận tới mức nước mắt tuôn như mưa, đôi môi sợ hãi run rẩy.

 

Kỳ thực tập sắp kết thúc, đương nhiên cô ấy muốn lưu lại làm việc tại Hối Trung. Lời nói vừa rồi của Trần Cương cũng đủ để hù dọa cô ấy, nghĩ đông nghĩ tây nhất thời do dự. Người đàn ông nhìn phản ứng của cô gái ở trong mắt, càng thêm không chút kiêng nể, giống như thị uy duỗi tay chạm vào mặt cô gái.

 

Hoàng Anh đã hoàn toàn bùng nổ, “Tôi muốn kiện anh tội quấy rối tình dục!”

 

Cô gái khóc lóc chạy ra ngoài, động tĩnh quá lớn rốt cuộc không thể che giấu. Chẳng mấy chốc, mọi người nhanh chóng vây quanh.

 

Hoàng Anh chỉ vào Trần Cương, “Quấy rối tình dục!”

 

Trần Cương cũng không phải đèn cạn dầu, mặt không đỏ tim không loạn, vẫn tiếp tục giả bộ vô tội, “Hiểu lầm nha Tiểu Hoàng, cô té ngã, tôi có lòng tốt đỡ cô, cô, cô sao có thể nói như vậy.”

 

Hoàng Anh tức giận tới mức nói không rõ, “Anh nói bậy!”

 

Đồng nghiệp vây xem càng ngày càng nhiều, ít nhiều tình cảnh này cũng có vài phần xấu hổ. Chu Tố chạy tới, ôm vai cô ấy, “Đừng khóc, mau lau nước mắt đi.”

 

Cửa thang máy mở ra, tất cả những người tham dự cuộc họp đều có mặt, Ngụy Ngự Thành đi đầu, nhìn thấy cảnh tượng này, anh không khỏi dừng bước chân. Lý Tư Văn cũng hơi bất ngờ, “Có chuyện gì vậy?”

 

Hoàng Anh ấm ức muốn chết, càng dễ trở nên khiếp đảm trước những điều khó nói.

 

Ngược lại là Trần Cương làm kẻ ác cáo trạng trước, “Chủ tịch Ngụy, tôi muốn phân xử công bằng, tôi tới làm khách ở công ty các người, thế nhưng lại bị đổ oan, ngài có thể cho tôi chút ý kiến hay không?”

 

Hoàng Anh khóc nức nở, “Anh nói dối!”

 

“Cô nói tôi quấy rầy cô, được rồi, kiểm tra hệ thống giám sát đi.”

 

Vị trí cầu thang là điểm mù của camera, nói như vậy anh ta đã sớm để ý rồi, cho nên mới có thể không có sợ hãi, kiêu ngạo ngang ngược như thế.

 

“Không có chứng cứ, cô nhất định phải xin lỗi tôi.” Trong lời nói của Trần Cương vừa độc ác vừa đầy vẻ khinh thường.

 

Cục diện nhất thời rơi vào bế tắc, kẻ phạm tội đắc ý dào dạt, người bị hại lại không thể giải thích.

 

Lúc này, cánh cửa thang bộ bất chợt bị đẩy ra, Lâm Sơ Nguyệt bước ra ngoài, từng chữ vang dội rõ ràng: “Cô ấy bị người đàn ông này quấy rối, tôi làm chứng.”

 

Dứt lời, bầu không khí lập tức xôn xao.

 

Hoàng Anh che miệng, nước mắt càng chảy nhiều hơn.

 

Có lẽ Trần Cương không nghĩ tới sẽ bất chợt nhảy ra một người làm chứng, anh ta cao giọng, tỏ vẻ thảm thương, “Trời ơi, rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì.”

 

“Cô ấy lại càng không sai.” Lâm Sơ Nguyệt nói: “Tôi chỉ miêu tả lại sự thật mình nhìn thấy.” Cô chỉ vào Trần Cương, lại chỉ về phía Hoàng Anh, “13:18 phút, tại hành lang giữa tầng 35 và tầng 36, anh ngăn cản không cho cô ấy đi, tiếp theo cố ý duỗi chân khiến cô ấy vấp ngã, sau đó nhân cơ hội sờ soạng ngực cô ấy. Dưới sự nghiêm khắc kháng cự của cô ấy, anh chẳng những không xin lỗi mà còn tiếp tục uy hiếp và khiêu khích cô ấy.”

 

Chính xác đến từng phút, trong lời nói không có một câu nào vô nghĩa.

 

Rất nhiều người đã nhíu mày, nhưng Trần Cương lại có vẻ không mấy bận tâm, tiếp tục tỏ vẻ vô tội, “Cô gái này, chúng ta từng có thù oán gì sao?”

 

Thái độ của anh ta kiêu ngạo, ỷ vào không có camera theo dõi. Trên thực tế, thời điểm lấy cớ gọi Hoàng Anh ra ngoài, anh ta đã lựa chọn xong địa điểm.

 

Lâm Sơ Nguyệt không nói chuyện, trước tiên nhìn về phía người bị hại, “Có để ý không?”

 

Hoàng Anh cắn môi, lắc đầu.

 

Sau khi nhận được sự đồng ý của đương sự, cô lại nhìn về phía Ngụy Ngự Thành. Nói cho cùng, rốt cuộc xử lý việc này như thế nào, ít nhiều cũng phụ thuộc vào thái độ của anh. Lấy đại cục làm trọng, lợi ích là trên hết, nếu cân nhắc như vậy, nhất định sẽ tránh nặng tìm nhẹ, vứt bỏ một thực tập sinh nhỏ bé không đáng kể, cũng không có gì đáng nói.

 

Ngụy Ngự Thành nhẹ giương mắt, quấn lấy ánh mắt của cô nửa giây, khẽ gật đầu một cái cực kỳ nhỏ.

 

Lâm Sơ Nguyệt nhàn nhạt dời tầm mắt, lấy di động ra nói với Trần Cương: “Tôi đã quay lại những gì anh làm.”

 

Trần Cương lập tức biến sắc.

 

Lâm Sơ Nguyệt ấn phát clip, điều chỉnh âm lượng lên cao nhất.

 

“Quấy rối tình dục” “Anh cố ý” “Thật lớn nha”…… Những lời lẽ khó nghe đã được công bố trước công chúng. Ánh mắt người xem giống như vạn tiễn xuyên tim, mang theo khinh thường và căm ghét, đổ dồn lên đầu Trần Cương.

 

Trần Cương tức đến xanh mặt, “Mẹ kiếp!” Anh ta xắn ống tay áo xông về phía Lâm Sơ Nguyệt, mấy đồng nghiệp nam xung quanh phản ứng rất nhanh, phẫn nộ túm chặt lấy người.

 

Mặc dù không đánh được Lâm Sơ Nguyệt, nhưng di động của cô lại bị Trần Cương hất tung, rơi thật mạnh trên mặt đất, màn hình nhất thời chia năm xẻ bảy.

 

Lâm Sơ Nguyệt ngay cả mắt cũng không thèm chớp, trong mắt lộ rõ vẻ miệt thị, “Anh còn nói, tập đoàn Hối Trung không dám trở mặt với anh, bọn họ có việc cầu anh, cho nên đối đãi với anh như khách.”

 

Trần Cương theo bản năng nhìn về phía Ngụy Ngự Thành, đón nhận ánh mắt lạnh nhạt như nước của anh, bả vai anh ta khẽ run.

 

Bầu không khí đột nhiên trở nên tĩnh mịch, tất cả lực chú ý đều dồn lên người Ngụy Ngự Thành.

 

Không ai dám tiếp lời, cũng không ai dám tự tiện bình luận.

 

Thời gian trôi chậm lại, Ngụy Ngự Thành không tỏ thái độ.

 

Hoàng Anh cúi đầu sụt sịt, có lẽ cũng cảm thấy vô vọng.

 

Lòng bàn tay Lâm Sơ Nguyệt hơi ướt, một chút hy vọng trong lòng cũng nguội lạnh hơn phân nửa. Cô bất đắc dĩ muốn cười, mình bị ngốc sao, thế nhưng vừa rồi còn ôm một chút mong đợi với anh.

GC: UURLsj

Dường như Trần Cương cũng cảm nhận được phần hy vọng này, anh ta nhếch mép cười mỉa với Ngụy Ngự Thành, “Chủ tịch Ngụy, một chút hiểu lầm nhỏ mà thôi. Tôi ôm thành ý tới đây, sau này ngài tới huyện Nam Thanh, có chuyện gì cứ việc phân phó.”

 

Lời này vừa a dua lấy lòng, vừa khéo léo nhắc nhở rằng chúng ta đang hợp tác, dù thế nào cũng không thể phá hỏng mối quan hệ này.

 

Văn bản hợp đồng đang nằm trên tay Lý Tư Văn, nghe thế, Lý Tư Văn lui về sau một bước, yên lặng đưa tay về phía sau. Ngụy Ngự Thành nhìn chằm chằm Trần Cương hồi lâu, bỗng nhiên bật cười.

 

Nụ cười này khiến hòn đá nặng trong lòng Trần Cương rơi xuống đất, khiến Lâm Sơ Nguyệt quay đầu đi, yên lặng siết chặt lòng bàn tay. Nhưng cho dù có siết chặt tới đâu, sợi rơm cứu mạng ảo tưởng cuối cùng vẫn khô héo.

 

Ngụy Ngự Thành nhận lấy văn kiện trong tay Lý Tư Văn, chậm rãi dạo bước đến gần. những người đang giữ chặt Trần Cương đều do dự sau đó lần lượt buông ra, Trần Cương lắc lắc cổ, đắc ý dạt dào, thần sắc nịnh nọt hỏi: “Chủ tịch Ngụy, chúng ta ký hợp đồng ở đâu?”

 

Ánh mắt Ngụy Ngự Thành lạnh lùng nghiêm nghị, giây tiếp theo, anh bất chợt dùng hợp đập mạnh lên đầu Trần Cương, sau đó chống vào trán đối phương, hung hăng đẩy người về phía sau ――

 

“Anh là cái thá gì.”

 

Trần Cương lảo đảo ngã xuống đất, sắc mặt như màu gan lợn.

 

Sống lưng Ngụy Ngự Thành thẳng tắp, nhìn từ góc độ này, dáng người của anh tựa như thân cây tùng bách. Anh không nhìn Trần Cương nữa, giơ tay chỉ về hướng thực tập sinh bị quấy rối:

 

“Thông báo với bộ phận nhân sự, trước tiên chuyển cô ấy lên chính thức, sau này cô ấy chính là nhận viên chính thức của công ty. Còn nữa, bộ phận pháp lý của Hối Trung sẽ hỗ trợ pháp lý vô điều kiện và vô thời hạn cho cô ấy. Cho dù tương lai có mời luật sư, hay làm đơn tố tụng, toàn bộ quá trình sẽ được hỗ trợ.”

 

Giọng nói người đàn ông âm trầm như tiếng chuông, thái độ có góc có cạnh, chân thật đáng tin và mang đầy lực uy hiếp.

 

Vài giây sau, tiếng vỗ tay và tiếng trầm trồ khen ngợi bất chợt vang lên.

 

Ngụy Ngự Thành xoay người, đế giày dẫm lên hợp đồng rơi rụng trên mặt đất, vàng thật bạc trắng dưới lòng bàn chân đều thành nước bùn, trước sau anh vẫn luôn hiên ngang giữa đất trời, sáng tỏ tựa nhật nguyệt.

 

Lâm Sơ Nguyệt có chút sững sờ, cũng có chút rung động. Cô còn chưa kịp phản ứng lại, Ngụy Ngự Thành đã đi xa nửa mét lại đi từng bước quay trở lại, vòng tới bên người cô.

 

Mọi người nín thở, ánh mắt vô thức tìm kiếm bí mật giữa hai người.

 

Ngụy Ngự Thành liếc nhìn cô một cái, sau đó quay đầu đi, thấp giọng phân phó Lý Tư Văn: “Đổi điện thoại mới cho cô ấy.”

 

Anh không quên, di động của Lâm Sơ Nguyệt bị hất rơi xuống đất vỡ màn hình. Lâm Sơ Nguyệt mở miệng định từ chối, nhưng Ngụy Ngự Thành không cho cô cơ hội, dưới sự bao vây của một nhóm người quản lý cấp cao, đoàn người mênh mông cuồn cuộn rời đi.

 

Trần Cương bị bảo vệ áp giải đuổi khỏi Hối Trung, Hoàng Anh không nhút nhát, kiên định lựa chọn báo cảnh sát.

 

Khi mọi người giải tán, Chu Tố đứng từ xa giơ ngón tay cái về phía Lâm Sơ Nguyệt.

 

Lâm Sơ Nguyệt trở lại văn phòng làm việc của mình, dựa lưng trên ván cửa, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô che trái tim, nhịp tim đập nhanh một cách mất kiểm soát.

 

Nửa tiếng sau, tiếng gõ cửa vang lên.

 

Lý Tư Văn thật sự mang tới cho cô một chiếc di động mới, “Bác sĩ Lâm không cần quá để ý, việc nào ra việc đó, cô cũng vì đòi lại công bằng cho nhân viên của Hối Trung cho nên mới bị vỡ điện thoại. Ấn theo quy định, cái này là bồi hoàn cho cô.”

 

Thư ký bên người Ngụy Ngự Thành thật sự rất lợi hại, lời nói có thước có độ, biết cô băn khoăn chuyện cá nhân sẽ không tiếp nhận, cho nên đơn giản là dùng việc công xử theo phép công để thu hẹp khoảng cách ――

 

Và tất nhiên là cô sẽ tiếp nhận.

 

Nếu như không tiếp nhận, chẳng lẽ trong lòng cô thực sự có điều gì.

 

Thái độ không rõ ràng ngược lại sẽ trở nên kỳ lạ.

 

Vì thế, Lâm Sơ Nguyệt lựa chọn việc vui vẻ tiếp nận.

 

Tới gần giờ tan tầm, cô mới thuận tay khởi động máy, không có quá nhiều phần mềm, mọi thứ đều mới tinh. Click mở thông tin danh bạ, đầu ngón tay Lâm Sơ Nguyệt bỗng chốc yên lặng.

 

Tên đã được lưu.

 

Hai chữ nằm rõ ràng bên trong.

 

[Ngụy Ngụy]

 

Đây là cách gọi mà chỉ có người thân cận nhất bên người Ngụy Ngự Thành mới có thể sử dụng.

 

Xem xét kỹ hơn, nó thực sự được đặt ở trên cùng.

 

Điện thoại của anh tới rất đúng lúc, Lâm Sơ Nguyệt ấn nghe.

 

Sự yên lặng ngắn ngủi.

 

Giọng nói của Ngụy Ngự Thành tựa như ánh hoàng hôn lưu luyến ở bên ngoài: “Điện thoại có dễ sử dụng không?”

 

Lâm Sơ Nguyệt nhàn nhã dựa vào cạnh bàn, khóe môi khẽ cong. Trong chiều tối mùa thu khi mặt trời đã lặn một nửa, ánh hoàng hôn kiều diễm đa tình.

 

Một người lấy việc công làm việc tư.

 

Một người dùng sự dịu dàng đánh trả.

 

“Không dễ sử dụng bằng anh.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top