Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 22: 22

Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)

  • 421 lượt xem
  • 4434 chữ
  • 2021-09-08 00:52:44

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Đường Diệu không dưng bị ăn mắng, đầu cũng không thể bị lấy đi một cách vô ích được. Khi còn chưa nắm được trọng điểm, Chung Diễn gửi tin nhắn WeChat cho anh ấy, nói rằng “Có phải anh muốn theo đuổi bác sĩ Lâm hay không?” khiến anh ấy lập tức đứng hình.

 

Đường Diệu không đánh bài nữa, rượu cũng không uống, cả đêm càng nghĩ càng cảm thấy oan uổng. Sáng sớm ngày hôm sau, anh ấy tìm tới văn phòng của Lâm Sơ Nguyệt, thậm chí còn đến sớm hơn cả cô.

 

Lâm Sơ Nguyệt thấy ông chủ đứng trước cửa, trong lòng lộp bộp nhảy dựng, chỉ vào bản thân mình hỏi, “Tôi đến muộn sao?”

 

Đường Diệu nhường đường, ý bảo cô mở cửa trước.

 

Lâm Sơ Nguyệt làm theo, xoay người lại, trên gương mặt lộ rõ vẻ nghi ngờ, “Diệu tổng, tôi làm sai chỗ nào sao?”

 

Đường Diệu mở rộng lòng, “Cô làm rất tốt. Lần trước tôi cũng nghe nói về hành động trượng nghĩa của cô, công ty rất cổ vũ những hành vi như thế, tôi đã thông báo với bộ phận nhân sự về chuyện khen thưởng, đó là thứ mà cô xứng đáng được nhận.”

 

“Cảm ơn Diệu tổng, đó cũng là chuyện tôi nên làm.” Lâm Sơ Nguyệt thản nhiên hào phóng, nhưng những nghi ngờ vẫn chưa được giải đáp.

 

Đường Diệu muốn nói lại thôi, hai người nhìn nhau vài giây, sau đó anh ấy cười khẽ một tiếng, “Không vòng vo nữa, có chuyện này tôi muốn giải thích một chút.”

 

Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy khó hiểu.

Nhưng vừa nâng mí mắt, bất ngờ nhìn thấy Ngụy Ngự Thành tới làm việc, tình cờ đi ngang qua, sau đó bước chân của anh dần chậm lại.

 

“Ngày hôm qua ở trên bàn của cô có hai món đồ đúng không? Một túi là tôi bảo Ngô Sướng đưa tới, thứ còn lại là cháo đựng trong bình giữ nhiệt, nó là của Ngụy Ngụy cho cô.” Đường Diệu nói: “Tâm ý của Ngụy Ngụy, cô đừng nhận nhầm sang tôi.”

 

“Tôi chăm sóc cô không phải vì tư lợi của bản thân, mà chỉ vì cô là người của cậu ấy. Cậu ấy khó khăn lắm mới giữ được cô ở lại, phần công lao này tôi không dám đoạt.” Đường Diệu rất bình dị, không có bất kỳ kỹ xảo dùng từ uyển chuyển nào.

 

Vẻ mặt của Lâm Sơ Nguyệt vẫn như cũ, ánh mắt cũng đau đáu nhìn về phía sau.

 

Đường Diệu vô thức quay đầu lại, bỗng dưng chạm phải ánh mắt của Ngụy Ngự Thành, hai người mặt đối mặt.

 

Sắc mặt Ngụy Ngự Thành đã mất đi độ ấm, bàn tay đang buông thõng bên sườn dường như cũng muốn nắm chặt thành quyền cho hả giận. Sao lại có người đồng đội nói chuyện trực tiếp như vậy, quả thực muốn chém người ngay tại chỗ.

 

Đường Diệu không biết, còn cảm thấy may mắn, anh ấy thở phào nhẹ nhõm nói: “Tôi đã giải thích rõ ràng rồi, cậu yên tâm.”

 

Ngụy Ngự Thành không muốn yên tâm, chỉ muốn thổ huyết.

 

Đường Diệu nhìn thời gian, “Tôi còn có cuộc họp, buổi tối cùng nhau đánh bài nhé.”

 

Ngụy Ngự Thành lạnh lùng nhìn anh ấy, gương mặt không chút độ ấm.

 

Người đi rồi, hai chữ xấu hổ lập tức phát sáng trên đỉnh đầu người đàn ông. Ngày thường mồm miệng sắc sảo là thế, giờ phút này lại im lặng không nói một lời. Ngược lại, tâm trạng của Lâm Sơ Nguyệt lại vui vẻ, hiếm khi nhìn thấy chủ tịch Ngụy câm nín như vậy.

 

Cô cố ý xem nhẹ ánh mắt, thậm chí đối phương còn không dám dừng lại trên người cô quá lâu, vội vàng đi về phía khu vực làm việc của mình.

 

Ngụy Ngự Thành có vai rộng hông hẹp, dáng người có thể nói sát thủ âu phục, Lâm Sơ Nguyệt quét một đường từ cổ anh đi xuống, cho tới phần hông săn chắc thì tạm dừng hai giây, sau đó mới chậm rãi di dời tầm mắt.

 

―

 

Buổi sáng, Chu Tố chạy tới tặng cô một hộp pancake vị xoài, “Bánh này ăn siêu ngon, cậu cất đi, bằng không tới trưa bận rộn không có thời gian ăn cơm, dạ dày lại đau.”

 

Lâm Sơ Nguyệt cũng cho cô ấy một chai nước trái cây, “Tớ tự tay ép.”

 

Chu Tố nếm thử một ngụm, “Ồ, vị chua.”

 

“Không thêm đường, tốt cho sức khỏe.” Lâm Sơ Nguyệt hỏi: “Hôm nay không bận sao?”

 

“Lãnh đạo ra ngoài, có thể trộm lười biếng một chút.” Chu Tố chống cằm nháy mắt với cô.

 

“Nhìn tớ làm gì?”

 

“Cậu và chủ tịch Ngụy có quan hệ rất tốt nha.” Chu Tố kéo dài âm điệu, giọng điệu bát quái.

 

Lâm Sơ Nguyệt thề thốt phủ nhận, “Không quen.”

 

Trên mỗi sợi lông mi của Chu Tố đều viết rõ hai chữ không tin, “Mọi người đều bàn tán về mối quan hệ giữa cậu và Diệu tổng, nhưng theo tớ nhận thấy, kỳ thật chủ tịch Ngụy cực kỳ quan tâm tới cậu. Rất nhiều lần ngài ấy đều cố ý đi về phía bên này của cậu, còn có bình cháo lần trước, tớ nghe thấy ngài ấy phân phó Lý Tư Văn đi mua.”

 

Lâm Sơ Nguyệt cuộn tài liệu trong tay, giả bộ gõ lên đầu cô ấy, “Trong cái đầu nhỏ này của cậu cả ngày chỉ suy nghĩ linh tinh.”

 

Chu Tố giả vờ bị thương, “Cậu hoảng hốt rồi!!”

 

Lâm Sơ Nguyệt trấn định gật đầu, “Đúng vậy, hoảng tới mức đứng không vững, nhưng đó là hoảng sợ.”

 

Chu Tố nhỏ giọng lẩm bẩm, “Được rồi, tớ trở về làm việc đây, tan sở về cùng nhau nhé!”

 

Ngay khi cánh cửa đóng lại, nhịp tim của Lâm Sơ Nguyệt thực sự tăng vọt. Cô gái này quá lạnh lợi, chuyện gì cũng có thể nắm được điểm mấu chốt. Ở một góc độ khác, chút tâm tư này của Ngụy Ngự Thành, tương lai sớm muộn gì cũng bị mọi người phát hiện.

 

Nghĩ tới đây, Lâm Sơ Nguyệt không khỏi cười nhạo.

 

Thật sự không quá khi khen ngợi chủ tịch Ngụy một câu nhiều mưu mô.

 

Buổi chiều tan sở, bên phía Hối Trung không một bóng người, cũng không thấy Chu Tố tới gọi cô trở về.

 

Lâm Sơ Nguyệt đợi mãi không thấy người, liền gọi điện thoại cho cô ấy.

 

Chuông vang hồi lâu Chu Tố mới nghe máy, giọng điệu vừa hoảng sợ vừa lo lắng, “Nguyệt Nguyệt hôm nay cậu về trước đi, bên này của chúng tớ xảy ra chút chuyện.” Đầu kia điện thoại xen lẫn tiếng ầm ĩ ồn ào.

 

Lâm Sơ Nguyệt nhíu mày, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Chu Tố vội vàng nói: “Có người muốn nhảy lầu!”

 

Cúp điện thoại, Lâm Sơ Nguyệt bước nhanh đến bên cửa sổ, từ góc độ này không nhìn thấy cái gì, nhưng cô có thể cảm giác rõ ràng được từng dòng người đang chạy về hướng bên phải.

 

Lâm Sơ Nguyệt lo lắng cho Chu Tố, không muốn nghĩ nhiều mà vội vàng chạy qua đó.

 

Cao ốc Hối Trung được chia thành ba tòa nhà ABC, được kết nối theo hình chữ "工". Trong đó tòa A là là khu vực office building, tòa B và C tồn tại dưới hình thức trung tâm thương mại cao cấp, đồng thời cũng cho người ngoài thuê lại một phần. Với mật độ giao thông dày đặc, cực kỳ xa hoa, đây còn là tòa nhà mang tính bước ngoặt trong vòng xoay tài chính của thành phố Minh Châu.

 

Trên một nền tảng thiết kế tại khu C, độ cao ước chừng khoảng sáu tầng lầu, một người đàn ông trung niên mặc quần áo rách tả tơi ngồi bên rìa, anh ta tuyên bố tập đoàn Hối Trung không có tình người, ép người ta đến đường cùng.

 

Việc này xảy ra bất ngờ, không kịp đề phòng, lại đúng thời điểm tan tầm, dòng người tụ tập, thu hút rất nhiều sự chú ý.

 

Lâm Sơ Nguyệt tìm được Chu Tố, cô ấy đang trong tình trạng sứt đầu mẻ trán.

 

“Tình huống thế nào rồi?” Lâm Sơ Nguyệt đỡ bả vai cô ấy, Chu Tố có lực chống đỡ, thoáng bình tĩnh hơn một chút.

 

“Anh ta là nhân viên thời vụ làm việc tại công ty từ nửa tháng trước, tự tuyên bố bởi vì mình bị bệnh, cho nên Hối Trung mới đuổi việc anh ta.” Chu Tố cố gắng bình tĩnh, nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho rối tung.

 

Lâm Sơ Nguyệt hỏi: “Báo cảnh sát chưa?”

 

Chu Tố gật đầu, “Nhưng muốn tới đây cũng cần có thời gian, hơn nữa cảm xúc của anh ta quá kích động, chúng tớ căn bản không thể nói chuyện với anh ta.”

 

Đúng lúc này, người của bộ phận nhân sự chạy tới, “Trương Chí Phúc, 42 tuổi, là thợ sơn tường trong dự án cải tạo tường bên ngoài của công ty vào tháng trước, nhưng anh ta là nhân viên của công ty mà chúng ta thuê từ bên ngoài về, không tồn tại bất cứ mối quan hệ nhân sự nào với Hối Trung.”

 

Trên trang giấy, thông tin được viết rất rõ ràng.

 

Lâm Sơ Nguyệt xem xét kỹ hơn, nắm chắc các từ khóa, ánh mắt tạm dừng trên ba chữ “huyện Nam Thanh”.

 

Một nhân viên khác của Hối Trung chạy tới: “Chủ tịch đang trên đường trở về, thư ký Lý nói bọn họ sẽ lập tức tới nơi.”

 

Tiếng kêu kích động của người đàn ông từ trên cao vọng xuống, chói tai và ghê sợ.

 

Đã có người tiến lên thuyết phục, nhưng anh ta càng bị kích thích nhiều hơn, thậm chí còn lấy dao kề lên cổ mình.

 

Tiếng thét chói tai của những người vây xem vang vọng khắp nơi, giống như một quả khí cầu sắp nổ mạnh.

 

Lâm Sơ Nguyệt nhắc nhở Chu Tố: “Đừng cho người lên nữa, dùng từ không thỏa đáng ngược lại sẽ phản tác dụng!” Nói xong, cô lập tức chạy lên lầu.

 

Đi thang máy lên tầng sáu, con đường dẫn tới sân thượng là một chiếc cầu thang bằng sắt trống rỗng. Lâm Sơ Nguyệt không chút do dự, cô cởi giày cao gót xách ở trong tay, bước chân trần đi lên.

 

Người đàn ông lạnh giọng: “Cô đừng tới đây! Nếu cô còn qua đây tôi sẽ nhảy xuống!”

 

Tầng cao lộng gió, nhiệt độ giảm dần vào buổi tối, từng cơn gió giống như lưỡi dao ngâm trong nước muối cắt qua da thịt. Lâm Sơ Nguyệt mặt không đổi sắc, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào anh ta, “Được, anh nhảy đi.”

 

Người đàn ông trừng lớn đôi mắt, hơi thở gấp gáp, “Cô đừng kích tôi!!”

 

Lâm Sơ Nguyệt tiến lên phía trước hai bước, “Tôi không kích thích anh, tôi muốn tính toán với anh. Đây là tầng sáu, phía dưới đã có người trải sẵn phao cứu sinh rồi. Anh nhảy xuống đi, nếu may mắn thì chỉ bị thương ngoài da, còn nếu xui xẻo thì cũng chỉ gãy xương thôi. Anh ngẫm lại xem, tập đoàn Hối Trung có thể bồi thường cho anh bao nhiêu tiền thuốc men?”

 

“Tôi không cần tiền, tôi đến đây để đòi công lý!” Người đàn ông khàn giọng hét lên.

 

Lâm Sơ Nguyệt nhìn thẳng vào anh ta, “Công lý không ở lòng người, mà là ở chứng cứ. Dưới góc độ pháp luật, anh và công ty không có bất cứ mối quan hệ nào. Nếu anh thật sự nhảy xuống, tập đoàn Hối Trung sẽ lập tức công bố những chứng cứ thanh minh trên các trang tin tức xã hội, chuyện này sẽ bị đảo ngược. Nhìn vào mắt anh, tôi đoán được hai vấn đề. Thứ nhất, không có tiền chữa bệnh. Thứ hai, bị người khác xúi giục.”

 

Người đàn ông mặt mũi trắng bệch, mái tóc bay loạn trước gió, hai mắt đỏ bừng vì tức giận, “Cô nói bậy!”

 

Lâm Sơ Nguyệt quan sát từng nét biến hóa trong cảm xúc của anh ta, khí thế dữ tợn của đối phương mềm xuống một cách rõ ràng, lồng ngực phập phồng, hơi thở gấp gáp cho thấy anh ta đang hoảng hốt.

 

Lâm Sơ Nguyệt lại tiến thêm hai bước nữa, bình tĩnh nói: “Anh là người huyện Nam Thanh, anh quen biết Trần Cương.”

 

Người đàn ông hoảng loạn, “Tôi không quen biết!”

 

Lâm Sơ Nguyệt bất chợt dịu giọng, “Tôi hiểu anh.”

 

Cảm xúc của người đàn ông lại một lần nữa mất khống chế, “Cô không hiểu!! Các người đều không hiểu!!”

 

“Tôi hiểu.” Lâm Sơ Nguyệt nói: “Bởi vì tôi cũng có một người em trai bị bệnh.”

 

Đôi môi khô nứt của người đàn ông bất giác run rẩy, ánh mắt mới vừa rồi còn tàn nhẫn chỉ qua một cái chớp mắt đã trở nên mờ mịt.

 

“Em trai tôi bị bệnh tim bẩm sinh, thằng bé phải vào bệnh viện không biết bao nhiêu lần, số giấy tờ mà tôi ký nhiều nhất chính là giấy tử, là giấy thông báo bệnh tình nguy kịch.” Lâm Sơ Nguyệt lại tiến thêm vài bước, nhìn thấy anh ta có phần căng thẳng, cô lặng lẽ dừng lại, ngồi xuống tại chỗ.

 

“Tôi biết thanh kiếm của anh đang bị nghiêng lệch, nhưng anh có biết không, tên Trần Cương kia, anh ta quấy rối tình dục một nữ nhân viên của Hối Trung. Anh cũng có con cái chứ? Cô gái bị quấy rối kia, chắc hẳn cũng tầm tuổi con anh.”

 

Ánh mắt người đàn ông do dự, biểu cảm cũng có chút ngây dại.

 

Lâm Sơ Nguyệt nói: “Người ta nói tích đức làm việc thiện, không vì mình, vì người thân, thì cũng nên phân biệt đúng sai. Mặc dù anh bị người lợi dụng, nhưng giúp người làm việc ác, anh có nghĩ tới hậu quả không? Nhảy xuống đó, chết hoặc tàn tật, họ Trần kia sẽ chịu trách nhiệm sao? Hơn nữa, tập đoàn Hối Trung có thực lực thế nào, anh đã tìm hiểu chưa? Bọn họ có bộ phận pháp lý tốt nhất trong nước, không những không mất một xu nào, mà ngược lại bọn họ sẽ kiện anh tội tống tiền.”

 

Yết hầu người đàn ông lăn lộn, anh ta khô khốc nói: “Tôi, tôi không biết.”

 

“Vậy hiện tại anh biết rồi đấy.”

 

Anh ta bất chợt che mặt khóc nức nở, “Tôi cần tiền, tôi cần tiền chữa bệnh!”

 

Gió lạnh quét qua, trực tiếp thổi vào cổ họng và hốc mắt của Lâm Sơ Nguyệt, nội tâm sinh ra vài phần đau đớn. Cô đang định mở miệng nói chuyện, phía sau bất chợt vang lên một giọng nói trầm ổn hữu lực: “Anh xuống đi, Hối Trung sẵn sàng hỗ trợ điều trị cho anh.”

 

Lâm Sơ Nguyệt sửng sốt, cô vội vàng quay đầu lại.

 

Ngụy Ngự Thành đang đứng phía sau cô, tây trang phẳng phiu, thân thẳng như tùng bách.

 

Người đàn ông lập tức cảnh giác, “Anh dựa vào đâu mà nói như vậy?!”

 

Ngụy Ngự Thành, “Tôi họ Ngụy, chủ tịch tập đoàn Hối Trung.”

 

Giải quyết dứt khoát, loại bỏ tất cả mọi tạp âm.

 

Người đàn ông ngẩn người, sau đó ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu khóc rống.

 

Xe cảnh sát và lính cứu hỏa đến, rất nhiều người nhảy lên sân thượng. Theo ý tứ của Ngụy Ngự Thành, tạm thời sẽ không truy cứu trách nhiệm.

 

Lúc này Lâm Sơ Nguyệt mới phát hiện, đôi chân trần của mình đã chết lặng tới mức không có cách nào di chuyển. Cô hơi cong eo, cúi đầu thở dốc. Đột nhiên, lòng bàn tay trống rỗng ――

 

Cô ngẩng đầu lên, Ngụy Ngự Thành đang đứng ở bên cạnh, trong tay cầm đôi giày cao gót của cô.

 

“Đưa tay cho tôi.” Anh trầm giọng nói.

 

Lâm Sơ Nguyệt im lặng nửa giây, sau đó làm theo.

 

Cô tự ý thức được, đôi chân mềm nhũn căn bản không có sức lực, lúc này không đáng để làm ra vẻ, ngược lại thành ra cố tình. Ngón tay vừa mới đặt trên cánh tay anh, Ngụy Ngự Thành đã siết chặt và nâng người lên một cách dễ dàng.

 

Lâm Sơ Nguyệt không thể cậy mạnh, phần lớn sức lực đều dựa vào anh.

 

Thân thể cũng không còn lạnh lẽo trống rỗng như vừa rồi, Ngụy Ngự Thành cúi người, dùng thân thể che chắn hầu hết gió lạnh.

 

Đám người vây xem đã thưa dần, ánh mắt của nhân viên Hối Trung đầy vẻ nôn nóng.

 

Khi bước xuống chiếc thang sắt hẹp treo lơ lửng, người đàn ông nhảy lầu đã lăn lộn đủ lâu, thân thể vốn có bệnh, lập tức đứng không vững, cả người lao thẳng xuống dưới. Xuất phát từ quán tính bấu víu mọi thứ, thời điểm ngã xuống, người đàn ông đã hung hăng túm chặt lấy Lâm Sơ Nguyệt ở phía sau.

 

“A!!!” Tiếng kêu la sợ hãi lại vang lên một lần nữa!

 

Trong nháy mắt, khi Lâm Sơ Nguyệt chuẩn bị lăn xuống cầu thang, Ngụy Ngự Thành nhanh chóng ôm lấy người, khuỷu tay siết chặt, cả hai cùng ngã xuống. Cầu thang dốc và cứng, hai người giống như quả cầu tuyết, tốc độ quá nhanh, căn bản không kịp cứu người.

 

“Rầm”! Một tiếng nặng nề vang lên, lưng Ngụy Ngự Thành đập mạnh vào vách tường, Lâm Sơ Nguyệt nằm trong vòng tay của anh, tuy rằng có đau, nhưng phần lớn trọng lực đã bị Ngụy Ngự Thành cản lại.

 

“Chủ tịch Ngụy!”

 

“Trời ạ, mau gọi xe cứu thương!!”

 

Một nhóm người chạy lại, Lý Tư Văn là người căng thẳng nhất. Ngụy Ngự Thành đau tới mức mặt mày nhăn chặt, không ai dám đụng vào.

 

Tiếng xe cứu thương, rồi lại tiếng xe cảnh sát bóp còi, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Lý Tư Văn đi cuối cùng, anh chạy chậm vòng trở lại bên người Lâm Sơ Nguyệt, trịnh trọng nói: “Bác sĩ Lâm, lần này cảm ơn cô, bên phía chủ tịch cần có người ở cạnh, tôi nhờ Chu Tố cùng cô tới bệnh viện, có vấn đề gì có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.”

 

Ngoại trừ lòng bàn tay bị trầy da, sau khi kiểm tra thì thân thể Lâm Sơ Nguyệt không có gì đáng ngại. Chu Tố cùng cô hoàn thành xong hết các thủ tục, đã là 9 giờ tối. Chu Tố xách theo một túi thuốc, sau nhiều lần xác nhận với bác sĩ, lúc này mới yên tâm.

 

“Cậu nhất định phải uống thuốc đúng giờ, tiêu sưng giảm viêm, còn có ngày mai phải đổi băng gạc, tới lúc đó tớ sẽ giúp cậu.” Trong lòng Chu Tố vẫn sợ hãi, “Nguyệt Nguyệt, cậu thật sự quá dũng cảm.”

 

Lâm Sơ Nguyệt khá bình tĩnh, mái tóc rối loạn, buông xõa ở bên mặt, tựa như một bông hoa súng lười biếng. Cô mỉm cười, “Không sao, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức lực mà thôi.”

 

Chu Tố ngưỡng mộ, “Cậu thật lợi hại nha.”

 

“Khi học đại học, tớ từng đi theo giáo sư làm dự án, có một khoảng thời gian phải tới Cục Điều Tra Hình Sự.” Lâm Sơ Nguyệt ngẫm nghĩ, nói: “Cũng không tính là thực tập, chỉ đi theo học hỏi thêm một chút, được lợi không ít.”

 

Chu Tố phản ứng lại, “Chuyên gia đàm phán?”

 

Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười lắc đầu, “Tớ không học chuyên ngành này.”

 

Chu Tố lảm nhảm khen ngợi không ngừng, trước sau Lâm Sơ Nguyệt vẫn luôn lắng nghe, thần sắc ôn hòa. Trên đường ngồi xe Chu Tố về nhà, cảnh đêm nhẹ nhàng lướt qua, tựa như một tấm lụa dệt, xuyên thấu qua cửa sổ xe nhảy lên bảng điều khiển.

 

Lâm Sơ Nguyệt bật sáng di động vài lần, ngón tay do dự, lặp đi lặp lại, cuối cùng vẫn ấn tắt hết lần này tới lần khác.

 

Chiếc xe dừng lại, tới nơi rồi.

 

“Được rồi, cậu nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gặp lại.”

 

Trên đầu quả tim có một ngọn lửa nhỏ, uể oải thiêu đốt suốt cả đêm, giờ phút này lại xông thẳng lên cổ họng, đốt cháy tất cả nỗi do dự. Rốt cuộc Lâm Sơ Nguyệt cũng hỏi ra miệng: “Chủ tịch Ngụy, thế nào rồi?”

 

“Không tốt lắm.” Chu Tố: “Gãy xương tay trái.”

 

Ngọn lửa vừa mới hòa tan lại bùng lên trong gió, lần này nó vươn cao tới ba mét, cực kỳ hung tợn, không thể dập tắt. Sau khi về đến nhà, ngay cả Lâm Dư Tinh cũng nhìn ra cô có điều gì đó không ổn, “Chị, chị không sao chứ?”

 

Lâm Sơ Nguyệt không nói cho em trai biết chuyện xảy lúc chiều, cũng cố ý giấu tay trái vào trong ống tay áo dài. Cô mỉm cười, “Không sao, chị muốn đi vào làm nốt công việc.”

 

Lâm Dư Tinh tin thật, quơ quơ quyển sách trong tay, “Lần trước cậu Ngụy cho em mượn, em đọc xong rồi, chị, ngày mai chị giúp em trả cho cậu ấy, được không?”

 

Im lặng vài giây, Lâm Sơ Nguyệt nói: “Em còn cầm của anh ấy một chiếc áo khoác, trả luôn một thể đi.”

 

Ngày hôm sau, cơn mưa tạnh dần, thời điểm chiều tối còn có một chút tia sáng ở cuối chân trời phía tây.

 

Cách tấm ván cửa, mơ hồ nghe thấy tên nhóc Chung Diễn kia lớn giọng gọi một câu, “Bác sĩ Lâm”, Ngụy Ngự Thành đóng tập tài liệu lại, trong lòng không khỏi rối loạn.

 

“Cậu em bị gãy xương cánh tay trái, hai ngày đang ở nhà tĩnh dưỡng, vẫn tốt, không có gì đáng ngại, mỗi ngày bác sĩ đều tới đây hai lần.” Giọng nói của Chung Diễn loáng thoáng chui vào lỗ tai Ngụy Ngự Thành, “…… Em nhớ ra rồi, đây là quyển sách lần trước cậu em cho Tiểu Tinh mượn. Được rồi, lát nữa em sẽ nói với cậu. Bác sĩ Lâm, chị về luôn sao?”

 

Ngụy Ngự Thành hơi nhíu mày, không nhịn được cao giọng gọi: “Chung Diễn.”

 

Lâm Sơ Nguyệt dưới lầu bỗng nhiên giật mình.

 

Chung Diễn ngạc nhiên nói: “Cậu em vẫn chưa ngủ nha, bác sĩ Lâm, em không làm chân sai vặt cho chị nữa đâu.”

 

Lâm Sơ Nguyệt cũng không giằng co quá lâu, cô tới đây bởi vì cô thật lòng cảm kích.

 

Cô cầm áo khoác và sách bước lên lầu, vừa mới dừng lại, cửa phòng đã mở ra.

 

Ngụy Ngự Thành khoác trên người chiếc áo khoác màu đen, anh không mặc tay áo, vạt áo to rộng vừa lúc che khuất cánh tay bị thương. Nếu không nhìn kỹ, bộ dạng của anh vẫn phong độ nhẹ nhàng như cũ.

 

Lâm Sơ Nguyệt vươn tay đưa sách và áo khoác về phía anh, dưới ánh mắt chăm chú sâu thẳm của anh, lời nói vốn nên quan tâm, lại biến thành khách sáo, “Tôi tới trả đồ.”

 

Ánh mắt Ngụy Ngự Thành trầm xuống, sau đó lại nhẹ nhàng dời đi, không có bất cứ động tác gì.

 

Lâm Sơ Nguyệt bị ngó lơ, nhất thời không biết phải làm sao.

 

Ngụy Ngự Thành bị cô làm cho bực bội và đau lòng, anh nhẹ giọng hỏi: “Chỉ tới trả sách thôi sao?”

 

Lâm Sơ Nguyệt nhìn cánh tay trái bó bột của anh, trái tim bất giác mềm nhũn, thành thật nói: “Tới thăm anh.”

 

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Ngụy Ngự Thành cất bước đi về phía phòng làm việc, Lâm Sơ Nguyệt không tiếng động đi theo sau. Tiến vào phòng khoảng hai ba bước, định bỏ sách và áo khoác xuống rồi rời đi.

 

Cạnh cửa có một chiếc ghế, đồ vật còn chưa rời tay, một tiếng “Cạch” khẽ vang lên, cánh cửa đã bị Ngụy Ngự Thành đóng lại.

 

Lâm Sơ Nguyệt quay đầu, ngược lại cũng không hoảng sợ kinh hãi quá nhiều.

 

Ngụy Ngự Thành hỏi: “Ngày hôm qua bị ngã có sao không?”

 

Lâm Sơ Nguyệt nói: “Không nghiêm trọng bằng anh.”

 

Ngụy Ngự Thành cười, “Em muốn cảm ơn hay là quan tâm tôi?”

 

Lâm Sơ Nguyệt ngẫm nghĩ, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

 

Ngụy Ngự Thành tiến lại gần một bước, “Cảm ơn như thế nào?”

 

Động cơ thầm kín tạo thành áp lực đã rõ ràng như ban ngày, lời nói tuy ngắn gọn nhưng lại sắc bén, dù thế nào cũng muốn cô phải tỏ thái độ. Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấu kỹ xảo của anh, không hoang mang chạy trốn, ngược lại bình tĩnh nhìn thẳng vào anh, lấy nhu thắng cương. 

(dùng sự mềm mại để khắc chế sức mạnh)

 

“Chủ tịch Ngụy lại muốn tôi chịu trách nhiệm sao?” Lâm Sơ Nguyệt tỏ vẻ vô tội, cố ý nhấn mạnh vào từ “lại” kia.

 

Ngụy Ngự Thành nghe ra cạm bẫy ở trong lời nói của cô, “Cho nên, rốt cuộc em có chịu trách nhiệm với tôi không?”

 

Lâm Sơ Nguyệt nghẹn lời.

 

Ánh mắt của anh sâu thẳm và mãnh liệt, mang theo tiềm năng chiến thắng mơ hồ.

 

Lâm Sơ Nguyệt quay đầu đi, đơn giản gọn gàng dứt khoát, “Chuyện cũ năm xưa, hà tất phải canh cánh trong lòng, chủ tịch Ngụy thật sự không giống người xúc động như vậy.”

 

Cảm xúc của Ngụy Ngự Thành không hề dao động, vẫn vững vàng như cũ, “Em luôn lấy thời gian ra để nói chuyện, chẳng lẽ tình một đêm dơ bẩn hèn mọn đến thế sao?”

 

Ba chữ “tình một đêm” khiến lỗ tai Lâm Sơ Nguyệt nóng bừng.

 

“Em và Triệu Khanh Vũ quen biết nhau cũng đủ lâu, nhưng kết quả thế nào?”

 

Lời nói khó nghe, sự thật phũ phàng, Ngụy Ngự Thành công thủ có độ, ngay từ lúc bắt đầu đã không tính toán chừa cho cô đường lui.

 

Trong đầu Lâm Sơ Nguyệt ong một tiếng, trận địa hoàn toàn thất thủ.

 

Ánh sáng trong phòng dịu nhẹ ấm áp, xen lẫn mùi gỗ trầm hương và mùi mực trên giấy, từng đợt dịu dàng tiến vào khoang mũi. Mỗi một giây trầm mặc, đồng nghĩa với việc cô lại yếu thế hơn một phần.

 

Trong đầu Lâm Sơ Nguyệt chợt lóe, cô hỏi theo bản năng: “Lúc trước có phải chúng ta từng gặp nhau rồi hay không?”

 

Khóe miệng Ngụy Ngự Thành cong lên, “Em từng gặp tôi ở đâu?”

 

Ý của cô không phải như thế, người đàn ông xấu xa, không chừa cho cô đường lui.

 

Lâm Sơ Nguyệt nhìn anh, trận địa thất thủ, nói năng không lựa lời, “Anh làm như thế, Chung Diễn sẽ nghĩ như thế nào?”

 

Cô thật lòng muốn nhắc nhở, anh nên quan tâm tới cảm nhận của Chung Diễn nhiều hơn.

 

Im lặng vài giây.

 

Trong lòng Ngụy Ngự Thành biết rõ, nhưng lại cố ý xuyên tạc ――

 

“Sao thế, thằng nhóc kia cũng thích em à?”

 

Suy nghĩ của Lâm Sơ Nguyệt bị bế tắc, cô lập tức cứng họng không nói nên lời.

 

“Như vậy không được.” Anh nhẹ nâng đôi mày kiếm, ý cười nhẹ nhàng, “Quá kích thích.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top