“Tình cảm mà phân chia rõ ràng như vậy, có ích lợi gì sao? Cuối cùng đạt được kết quả tốt mới có thể thực sự kết luận. Tôi không phủ nhận tình cảm của mình dành cho em, tôi muốn nắm tay em bước trên con đường tương lai. Nếu em không cho, tôi cũng không thể bắt em phải làm thế nào, nhưng tâm ý của tôi vẫn muốn được em biết đến.”
“Đêm đó chúng ta đều chơi rất vui vẻ, tôi thật sự nhìn không ra một chút chán ghét và bài xích từ em. Đừng trừng mắt nhìn tôi như vậy, trừng nhiều thêm một cái sẽ chỉ khiến tôi nhớ tới càng nhiều chi tiết hơn thôi.”
“Tôi nói cho em biết, có lẽ em cho rằng mọi chuyện đã kết thúc vào đêm hôm đó, nhưng ở nơi này của tôi, điều đó không tính, hiện tại mới thật sự bắt đầu câu chuyện.”
……
Ánh sáng và bóng tối chồng lên nhau, khiến người ta có chút chói mắt chóng mặt. Đêm nay chú Vương lái xe hơi nhanh, khi vòng vài đường rời khỏi Minh Châu Uyển, nhịp tim của Lâm Sơ Nguyệt đập nhanh tới mức khó kiểm soát, cô chỉ có thể nhắm mắt lại.
Mà một khi nhắm mắt lại, lỗ tai lại vang lên lời nói vừa rồi của Ngụy Ngự Thành.
Mỗi một chữ tựa như những cây đinh sắc nhọn đan vào nhau, thiếu chút nữa đóng đinh cô ở trong căn phòng làm việc kia. Tay anh thật sự bị gãy sao? Quả thực nhìn không ra điểm bệnh tật nào. Khí thế như gió thổi, mặt mày thâm trầm hùng hổ doạ người.
“Lâm tiểu thư, cô có phiền nếu tôi bật nhạc không?” Lời nói của chú Vương tạm thời kéo cô từ trong trạng thái lơ lửng trở về.
“Chú cứ tự nhiên đi ạ.” Lâm Sơ Nguyệt thở phào một hơi, quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Radio đêm khuya, giọng hát kiều diễm, ca từ mãnh liệt:
[Có bao nhiêu người yêu em / nhưng lại không thể buông bỏ em / đó là một bí mật công khai]
Giọng nam thanh tú êm tai, lời bài hát hơi phân cao thấp kèm theo sự ấm ức nhàn nhạt, giống Ngụy Ngự Thành như đúc.
Trái tim thấp thỏm lại bị nhấc lên, Lâm Sơ Nguyệt đưa tay chống lên nửa bên trán, rốt cuộc không có tâm trạng ngắm phong cảnh nữa.
―
Thời điểm Ngụy Ngự Thành cứu Lâm Sơ Nguyệt, tất cả lực va đập đều dồn toàn bộ lên cánh tay của anh, may mắn anh căn chỉnh tốt, chỉ cần dùng nẹp để cố định. Hầu hết mọi người đều biết anh lăn xuống cầu thang, nhưng không biết thương tích cụ thể.
Người ngồi trên vị trí này, chỉ khẽ cựa mình một chút thôi cũng ảnh hưởng tới rất nhiều người. Ngụy Ngự Thành không tới bệnh viện, trực tiếp yêu cầu đội ngũ y tế tới thẳng Minh Châu Uyển. Lý Tư Văn điều chỉnh lịch trình, tận lực giúp anh có thời gian nghỉ ngơi. Đối với người bên ngoài, bọn họ chỉ nói ngày hôm ấy bị lăn xuống cầu thang, tình hình không đáng ngại, anh vẫn đi công tác bình thường, hai ba ngày sau sẽ quay trở lại.
Báo cáo xong, Ngụy Ngự Thành không đưa ra ý kiến.
Lý Tư Văn nhớ tới một chuyện: “Ngày mai giáo sư Chương sẽ tới thành phố Minh Châu công tác, ngài có muốn gặp mặt ông ấy hay không?”
Ngụy Ngự Thành bóp mi tâm, “Sáng mai gọi điện thoại cho ông ấy, lão Chương cũng bận rộn, không cần sắp xếp thêm chuyện gì khác, hẹn ăn bữa cơm là được rồi.”
Chương Thiên Du là giáo sư tâm lý học nổi tiếng ở trong nước, hiện tại đang giảng dạy tại trường Đại học Sư phạm Bắc Kinh, đồng thời còn là cố vấn tâm lý điều tra tội phạm do Bộ Công An chỉ định đặc biệt. Ông đã từng hỗ trợ xử lý một vài vụ án lớn, khá có uy tín trong ngành.
Ngụy Ngự Thành và ông đã quen biết nhau mấy năm nay, anh cũng từng được hưởng lợi từ các thủ pháp điều trị của ông ấy. Khi gặp lại, Chương Thiên Du không chút khách khí nói: “Ngự Thành, ngủ không ngon sao.”
Ngụy Ngự Thành cười nói: “Nếu ngài ở lại, tôi nhất định sẽ nghe lời ngài nói.”
Anh dang rộng vòng tay ôm ấy Chương Thiên Du.
Chương Thiên Du vỗ vỗ lưng anh, “Tôi còn không biết cậu sao, trong vấn đề này, cậu vĩnh viễn nói tốt hơn làm.”
Ngụy Ngự Thành khẽ thở dài một tiếng, chắp tay thi lễ, “Lão Chương, ngài chừa cho tôi chút thể diện đi.”
Chương Thiên Du lạnh lùng, “Tư Văn so với cậu thì ngoan hơn nhiều.”
Lý Tư Văn đứng dậy pha trà, cười nói: “Tôi được dính chút phúc khí của chủ tịch, hôm nay lại được ngài khen ngợi.”
Một hồi thăm hỏi ôn chuyện, cuối cùng đề tài vẫn rơi xuống người Ngụy Ngự Thành.
Chương Thiên Du suy nghĩ một lúc lâu, hỏi: “Tôi nhớ trước kia tôi đã giới thiệu cho cậu một phòng khám miễn phí. Người tiếp nhận cậu là một sinh viên thực tập mà tôi đích thân đưa đến.”
Ngụy Ngự Thành “Vâng” một tiếng, bình tĩnh nói: “Họ Diệp.”
Chương Thiên Du cũng nhớ ra, “Diệp Khả Giai. Cậu nói, cách thức tư vấn của con bé có hiệu quả đối với cậu, thời gian một tuần đó, trạng thái của cậu rất tốt. Lúc ấy tôi còn cố ý dặn dò hai người trao đổi phương thức liên hệ với nhau. Vì sao lại không tiếp tục?”
Ngụy Ngự Thành cầm chiếc nhíp tinh xảo, thong thả khuấy lá trà đang sao trong bình thủy tinh. Đôi mắt anh rũ xuống, không nhìn ra được cảm xúc ở trong đó, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ, “Là tôi quá bận.”
Chương Thiên Du nhíu mày gõ gõ lên bàn gỗ, tiết tấu rất ăn khớp, không vui nói: “Chờ cậu tới độ tuổi này của tôi sẽ hiểu, lợi tránh không xong, quyền ôm bất tận, danh tiếng không đầy đủ, bảo vệ chính mình mới là chân lý.”
Ngụy Ngự Thành châm trà giúp ông, ý cười nhuốm đầy đuôi lông mày, “Tiếp nhận lời dạy bảo, tôi sẽ thay đổi.”
Vừa nhìn đã biết không phải lời nói thật lòng, Chương Thiên Du xua tay, không nói gì nữa.
Ngồi nhàn nhã hai tiếng đồng hồ, Chương Thiên Du đứng dậy, nói: “Diệp Khả Giai ra nước ngoài du học, nghe nói đã trở lại. Nếu cậu không có sự lựa chọn nào tốt hơn, có thể liên hệ với con bé.”
Ngụy Ngự Thành vẫn ngồi bất động, không tỏ thái độ.
Chương Thiên Du nghĩ tới chuyện cũ, không khỏi cảm khái, “Trong khóa của bọn họ, tôi hướng dẫn tổng cộng năm sinh viên, trong đó có một người tôi rất thích, bất kể là điều kiện bên ngoài, hay là năng lực chuyên môn, đều là một hạt giống tốt. Đáng tiếc vì một số nguyên nhân, con bé đã từ bỏ sự nghiệp này.”
Khoảng lặng ngắn ngủi.
Lý Tư Văn nhìn vào ánh mắt lão Chương, trong lòng hiểu rõ, mỉm cười tiếp lời: “Lão Chương vẫn còn liên lạc với cô ấy?”
Trên gương mặt Chương Thiên Du đầy vẻ tiếc hận, ông không muốn tiếp tục đề tài này, chỉ dặn dò Ngụy Ngự Thành: “Không cần phản kháng, thân thể là của chính mình.”
Ngụy Ngự Thành tự mình đưa tiễn ông, già trẻ sóng vai nhau, tán gẫu thêm vài câu.
Lý Tư Văn không đi cùng, đứng tại chỗ nhẹ nhàng thở ra, trong lòng thầm nhủ, cô học trò bảo bối của ngài đã bị ông chủ tôi sắp xếp rõ ràng rồi.
―
Vào thứ ba, sau một khoảng thời gian bận rộn chân không chạm, rốt cuộc Hạ Sơ cũng rảnh hẹn Lâm Sơ Nguyệt ăn cơm.
Ngày hôm đó Lâm Sơ Nguyệt vẫn phải đi làm, vì thế hai người hẹn nhau gần Trung tâm tài chính Minh Châu.
Hạ Sơ tiếp nhận đánh giá ipv cho nhân viên của một số công ty, trong đó không thiếu những chuyện kỳ lạ, chọc cô ấy một bụng lời phàn nàn. Lâm Sơ Nguyệt nhắc nhở đúng lúc, “Được rồi, tớ chỉ có một tiếng rưỡi.”
Hạ Sơ uống một hớp lớn nước chanh, chép chép miệng nói: “Đúng rồi, cậu đã xem tin tức trong nhóm đại học chưa, Diệp Khả Giai đã trở lại rồi.”
“Gần đây bận rộn nên không để ý.” Lâm Sơ Nguyệt gắp một miếng thăn bò vào trong bát Hạ Sơ.
“Lúc trước cô ta và cậu chơi thân như vậy, cùng chung phòng ngủ như hình với bóng, cả ngày vây quanh cậu, cậu cũng giúp đỡ cô ta không ít việc.” Hạ Sơ thẳng tính, toàn bộ sự bất mãn đều được thể hiện trên mặt, “Tớ nhớ có một lần, giáo sư của các cậu tổ chức chữa bệnh miễn phí, rõ ràng cô ta phải đi thực tiễn, nhưng cô ta lại muốn tới triển lãm xe ô tô làm người mẫu để kiếm thêm thu nhập, Diệp Khả Giai năn nỉ cậu nửa ngày, cuối cùng cậu vẫn tới phòng khám bệnh miễn phí đó làm thay cô ta.”
Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười, “Không phải lúc ấy cậu còn ghen tị với cô ta sao, nói tớ bỏ rơi cậu.”
Hạ Sơ hừ hừ, “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói ra, cậu có lương tâm không vậy.”
Từ trường tình cảm giữa các cô gái rất kỳ diệu, ở trong mắt Hạ Sơ, Diệp Khả Giai có chút cố ý. Thấy mối quan hệ giữa cô ấy và Lâm Sơ Nguyệt tốt đẹp, dù thế nào cũng phải sốt sắng dán vào, ở trong mắt của cô ấy đó là châm ngòi ly gián.
“Cậu nhận chuyển phát nhanh giúp cô ta không ít lần, cơm cũng lấy hộ, chỗ ngồi cũng giúp cô ta chiếm. Chúng ta tốt nghiệp hơn hai năm rồi, cô ta có bao giờ chủ động liên hệ với chúng ta hay không? Về phần tớ, ngay cả một cuộc điện thoại cũng chưa bao giờ gọi.” Hạ Sơ càng nói càng tức giận, “Hiện tại người ta du học từ Stanford trở về, cậu có tin cô ta sẽ càng vênh váo hơn không?”
Lâm Sơ Nguyệt không ngừng gắp đồ ăn cho Hạ Sơ, “Vênh váo hay không thì thế nào, tự mình phân cao thấp cũng không thoải mái đâu. Được rồi, mau ăn cơm đi.”
Buổi chiều Hạ Sơ còn có việc, cho nên sau một bữa cơm vội vàng, ai lại bận việc của người nấy.
Còn hơn mười phút nữa mới tới giờ làm việc, Lâm Sơ Nguyệt tiện đường tới Starbucks mua cà phê. Người xếp hàng không quá nhiều, thời điểm cúi đầu đọc tin nhắn, cô bất chợt phát hiện, Triệu Khanh Vũ xếp hàng trước mặt mình.
Triệu Khanh Vũ đang nói chuyện điện thoại, “Em muốn uống latte hay là cafe đá kiểu Mỹ? Bao nhiêu đường?…… Nghĩ kỹ rồi chứ?…… Anh không hề mất kiên nhẫn nha, phía sau còn có rất nhiều người đang xếp hàng. Được được được, anh xin lỗi được không?” Mặc dù giọng điệu có vẻ rất kiên nhẫn, nhưng rõ ràng biểu cảm đã không còn chút kiên nhẫn nào.
Gọi đồ uống xong, Triệu Khanh Vũ rời khỏi đội ngũ xếp hàng, vừa xoay người lại đã nhìn thấy Lâm Sơ Nguyệt.
Ánh mắt chạm nhau một giây, không ai nói lời chào hỏi, coi nhau như người xa lạ.
Lâm Sơ Nguyệt chân thành như nước, mua xong cà phê rồi rời đi. Nhưng vừa ra khỏi Starbucks, Triệu Khanh Vũ chờ ngoài cửa mở miệng gọi: “Sơ Nguyệt.”
Vẫn là gương mặt tuấn tú sạch sẽ, phong cách ăn mặc thoải mái tươi mát như ngày thường, nhưng dường như người có vẻ gầy hơn một chút, viền mắt hơi trũng xuống, thiếu đi khí phách hăng hái và khí chất ưu tú.
Lâm Sơ Nguyệt không trả lời, đường đi bị ngăn cản cũng không có cách nào rời đi.
Cánh môi Triệu Khanh Vũ mấp máy, “Chuyện lần trước, là mẹ anh không đúng, anh thay bà ấy xin lỗi em.”
Lâm Sơ Nguyệt nhìn về phía anh ta, “Chỉ có mẹ anh không đúng?”
Triệu Khanh Vũ giống như nhai sáp, đầy bụng khổ tâm vốn định nói hết, nhưng thái độ lạnh lùng này của cô thật sự khiến người ta không dễ chịu. Triệu Khanh Vũ quyết tâm, hỏi: “Em có biết tên bạn trai nhỏ kia của em là ai không?”
Lần trước ở nhà hàng, Chung Diễn ôm lấy vai cô tự nhận mình là bạn trai của cô. Lúc đó Triệu Khanh Vũ bị cơn giận làm mờ mắt nên không nghĩ nhiều, thật lâu sau trong đầu chợt lóe, càng nghĩ càng cảm thấy Chung Diễn quen mắt, cuối cùng cũng nhớ ra cậu là ai.
“Đó là cháu trai của Ngụy Ngự Thành, tâm lý cậu ta có vấn đề! Em quen biết cậu ta ở đâu mà dám yêu đương với cậu ta? Em bị điên rồi sao?”
Lâm Sơ Nguyệt ồ một tiếng, “Cũng là cháu trai, nhưng có vẻ người cháu trai này bệnh không nhẹ đi.”
Triệu Khanh Vũ biết cô đang châm chọc mình, “Anh biết em vẫn còn trách anh, nhưng lúc ấy anh cũng không còn cách nào, tình huống nhà anh thế nào, em cũng biết đấy.”
“Tôi không biết, tình huống nhà anh thế nào, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?” Lâm Sơ Nguyệt lạnh lùng nói: “Triệu Khanh Vũ, chúng ta đã chia tay rồi, xin anh đừng lấy chuyện đó ra làm cái cớ nữa, sai chính là sai, anh còn trông cậy vào tôi thông cảm cho anh hay sao? Vậy anh không chỉ có bệnh, hơn nữa bệnh còn không nhẹ đâu.”
Bỏ lại Triệu Khanh Vũ với vẻ mặt ngẩn ngơ, Lâm Sơ Nguyệt dứt khoát rời đi.
Cô biết anh ta vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, thậm chí còn nhìn theo cô.
Vì thế khi đi ngang qua thùng rác, Lâm Sơ Nguyệt vươn cánh tay ra, thả lỏng đầu ngón tay, ném cốc cà phê vào trong thùng rác.
Triệu Khanh Vũ nhìn rất kỹ, rõ ràng nó được xếp vào loại “Không thể tái chế”.
Vương vấn là thứ tình cảm nhàm chán nhất, đặc biệt là kiểu người giống như Triệu Khanh Vũ, không chỉ nhàm chán, mà anh ta đi tới đâu cũng khiến người ta ghê tởm. Mỗi lần tình cờ gặp gỡ là một lần giằng co, quá mức hao tổn sức lực.
Ví dụ như tâm trạng vốn dĩ đang vui vẻ, gặp phải anh ta lập tức tắt ngấm.
Lâm Sơ Nguyệt càng nghĩ càng buồn bực, cô nhắn tin WeChat phàn nàn với Hạ Sơ.
Mô tả lại nguyên nhân hậu quả một hồi, quả nhiên Hạ Sơ thực sự bùng nổ. Tin nhắn thoại được gửi tới liên tục, điện thoại của Lâm Sơ Nguyệt không ngừng vang lên thông báo nhắc nhở. Cô vừa đi vừa nghe, bởi vì giữa hai người có chủ đề chung, cho nên cô nghe rất nghiêm túc cẩn thận. Đúng lúc thang máy mở ra, Lâm Sơ Nguyệt cũng không ngẩng đầu nhìn lên, chỉ vô thức bước vào theo đám người.
“Chẳng lẽ tên khốn kia còn muốn quay đầu lại sao? Mẹ kiếp, anh ta cũng quá ghê tởm đi. Trước kia theo đuổi cậu, hiện tại lại bắt cá hai tay, đúng là chó không đổi được thói ăn shit!”
Hạ Sơ miệng rộng, Lâm Sơ Nguyệt nghe được những lời này thì rất vui vẻ, tâm trạng cũng được nâng cao. Khi chị gái phía trước cầm tập tài liệu đụng phải tay Lâm Sơ Nguyệt, cô trượt tay, di động nắm không chắc. Lâm Sơ Nguyệt nhanh chóng phản ứng lại, vươn tay ra bắt lấy nó, thế nhưng tin nhắn thoại đã tự động phát ra ngoài loa.
Giọng Hạ Sơ lanh lảnh, giống như ném dây pháo vào hộp thang, “Triệu Khanh Vũ thật sự không phải người, nhớ tới trước đây cậu đối xử với anh ta cũng đủ tốt. Đồ ăn thì không ăn hành gừng tỏi, thời điểm ra ngoài liên hoan, còn muốn cậu giúp anh ta nhặt ra. Cà phê dù thế nào cũng chỉ uống ở một quán, ba đường nửa sữa lung tung rối loạn hết cả lên, anh ta đúng là tên đàn ông đạo đức giả nhất mà tớ từng gặp! Cũng chỉ có cậu chiều chuộng anh ta thành như vậy, coi anh ta như bảo bối, tớ……”
Cho dù Lâm Sơ Nguyệt có tắt nhanh thế nào thì đoạn tin nhắn thoại kia cũng được phát vô cùng rõ ràng. Đến tầng 36, Lâm Sơ Nguyệt trở về văn phòng của mình, vừa đi cô vừa cúi thấp đầu trả lời tin nhắn của Hạ Sơ, không hề chú ý tới người trong thang máy.
Lý Tư Văn dừng một chút, “Chủ tịch?”
Ngụy Ngự Thành đứng ở phía sau thang máy không nói lời nào, vài giây sau mới cất bước ra ngoài, ngược lại cũng không có phản ứng gì rõ ràng.
Làm việc không được bao lâu, chị Sướng gọi điện thoại tới, “Nguyệt Nguyệt, buổi tối không bận gì chứ, bộ phận chúng ta cùng nhau ăn một bữa nha.”
Các công ty trong nước hiếm khi sắp xếp các vị trí tư vấn tâm lý đặc biệt, những công ty có quy mô lớn và văn hóa doanh nghiệp trưởng thành, mới có thể áp dụng xu hướng quản lý nhân văn hơn. Biên chế của Lâm Sơ Nguyệt vẫn thuộc bộ phận nhân sự, chị Sướng cũng được coi như nửa lãnh đạo của cô.
“Buổi tối em phải tăng ca, 7 giờ có cuộc hẹn tư vấn.”
“Không sao, trước 7 giờ có thể đưa em trở về công ty.”
Lâm Sơ Nguyệt đồng ý, chị Sướng: “Sau giờ tan sở chị sẽ chờ em ở bãi đỗ xe, ngồi xe chị đi.”
Tới địa điểm ăn cơm, lúc này cô mới phát hiện Đường Diệu cũng có mặt. Hơn nữa đây cũng không phải buổi liên hoan của riêng một bộ phận như chị Sướng nói, mà là buổi liên hoan của các quản lý cấp trung và cấp cao của công ty mới đúng.
Đường Diệu rất hiền hoà, tiếp đón Lâm Sơ Nguyệt ngồi xuống, “Hải sản tươi ngon nên muốn gọi cô đi cùng.”
Hiển nhiên anh ấy đã coi cô trở thành “người một nhà”, chị Sướng có tầm nhìn, nhiệt tình lôi kéo cô cùng ngồi xuống. Bữa cơm này ăn rất thoải mái, Đường Diệu không giữ giá của ông chủ, cùng là mặc tây trang, nhưng so sánh với một số người thì khiêm tốn hòa đồng hơn nhiều.
Suy nghĩ của Lâm Sơ Nguyệt bị chia rẽ, cô bất giác nhận ra cụm từ “một số người” quá mức ám chỉ, lập tức cảm thấy không được tự nhiên.
Đường Diệu là người rất thú vị, gọi cô tới ăn cơm, thì cô chỉ cần ăn thật ngon miệng mà thôi. Xu nịnh, kính rượu, khách sáo, tất cả đều được lược bỏ. Cho nên bữa cơm này ăn tốc chiến tốc thắng, nhanh tới mức Lâm Sơ Nguyệt có chút hốt hoảng.
Kết thúc bữa ăn, người phục vụ đưa tới một số món ăn được đóng gói cẩn thận, “Diệu tổng, đây là món ăn đã được chuẩn bị như ngài dặn dò.”
Đường Diệu nói với Lâm Sơ Nguyệt: “Vừa lúc, mang về cho Ngụy Ngụy, cậu ấy còn chưa ăn cơm, văn phòng của hai người ở cùng một tầng, tiện đường ghé qua một chút.”
Nhiều đôi mắt quan sát như vậy, Lâm Sơ Nguyệt không tiện cự tuyệt, đành phải ngượng ngùng tiếp nhận, “Được.”
Chị Sướng đưa cô tới dưới trụ sở làm việc của Hối Trung, sau đó rời đi.
Lâm Sơ Nguyệt xách theo túi đồ ăn, cũng không suy nghĩ quá nhiều. Hiện tại cô không còn cảm thấy sợ hãi khi chạm mặt Ngụy Ngự Thành, người đàn ông này có thủ đoạn gì, cô đều sờ đến rành mạch. Có tin hay không, cô càng trốn tránh, anh sẽ càng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Có một câu hát rất hay [Coi như không có việc gì xảy ra / là sự trả thù tàn nhẫn nhất]. Tất nhiên giữa cô và Ngụy Ngự Thành không tới mức trả thù lẫn nhau, nhưng quả thật đó là biện pháp tốt nhất để giải quyết.
Ngụy Ngự Thành ở công ty tăng ca là chuyện bình thường, Lâm Sơ Nguyệt không may mắn khi anh vẫn ở đó, cô định lén đặt đồ xuống sau đó rời đi.
Cô thoải mái gõ cửa, “Diệu tổng bảo tôi mang tới.”
Ngụy Ngự Thành ngồi sau chiếc bàn gỗ gụ, trên người khoác một chiếc áo gió màu xám nhạt. Áo gió là phong cách giản dị, còn áo sơmi trên người là phong cách doanh nhân, hai món đồ đặt cạnh nhau, hoàn toàn khác với phong cách tây trang giày da ngày thường của anh.
Áo khoác dùng để che giấu cánh tay trái bị gãy, thanh nẹp cố định vẫn chưa được tháo bỏ, che chắn như vậy sẽ ngăn chặn được không ít thị phi.
Vốn dĩ Lâm Sơ Nguyệt rất chuyên tâm, nhưng vừa thấy cô tiến vào, chiếc áo khoác gió trên người Ngụy Ngự Thành bất chợt rơi xuống một cách vô cùng tự nhiên, tay trái bị nẹp cố định lập tức bại lộ trong không khí.
Quả nhiên tầm mắt của Lâm Sơ Nguyệt tập trung trên người anh, động tác đặt đồ xuống cũng có chút cứng đờ.
Ngụy Ngự Thành: “Nhân tiện giúp tôi một việc được không?”
Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, “Anh nói đi.”
“Giúp tôi lấy hộp cơm ra ngoài, sau đó mở ra, tay tôi hoạt động không tiện, làm phiền em rồi.” Giọng điệu của anh rất bình thường, không nghe ra điều gì khác thường.
Lâm Sơ Nguyệt làm theo, 3 món ăn 1 món canh lần lượt được mở ra. Lúc này cô mới phát hiện, vì sao những món ăn này đều thiên về khẩu vị của người Hồ Nam, rõ ràng nhà hàng đó là nhà hàng hải sản mà.
Phía sau, giọng nói bình tĩnh của Ngụy Ngự Thành lại vang lên: “…… Tôi không ăn hành gừng tỏi ớt.”
Lâm Sơ Nguyệt đột ngột quay đầu lại.
Ngụy Ngự Thành không nhanh không chậm nói, “Gãy xương, tay đau.” Ánh mắt nặng trĩu của anh, tất cả đều rơi vào trong mắt cô. Khi hai ánh mắt chạm nhau, rõ ràng anh âm thầm nhắc nhở cô―― Bởi vì em nên tay tôi mới đau.
Lâm Sơ Nguyệt có dự cảm, dường như cô lại bước vào bẫy rập một lần nữa, “Cho nên?”
Ngụy Ngự Thành nhẹ nâng cằm, ánh mắt lạnh lùng, thái độ bướng bỉnh, “Giúp tôi nhặt ra.”
Im lặng nhìn nhau vài giây, Lâm Sơ Nguyệt bỗng dưng phản ứng lại.
Bộ dạng Ngụy Ngự Thành hợp tình hợp lý, em xem đi rồi làm. Ăn món ăn Hồ Nam gì đó, thì chọn món cá chua Tây Hồ mà không có cá.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Lâm Sơ Nguyệt nhượng bộ, gật đầu, thuận theo ý muốn của chủ tịch Ngụy.
Cô nhanh chóng nhặt sạch một phần sườn heo kho tàu, Ngụy Ngự Thành nhìn chằm chằm vào mảng da thịt trắng như tuyết lộ ra trên cần cổ hơi cong của cô. Lọn tóc xõa xuống bên tai vừa lúc chạm tới xương quai xanh, càng tôn lên đường cong cơ thể cô giờ phút này.
Ngụy Ngự Thành dùng phương thức vụng về non nớt để truyền tải cảm xúc một cách trực tiếp và thâm sâu. Ánh mắt anh quá thâm thúy, giống như ngọn núi đè nặng lên người cô, đó là cảm giác tồn tại tuyệt đối.
Lâm Sơ Nguyệt tâm tư thông thấu, khóe miệng khẽ cong, thậm chí còn không nhìn anh, “Có phải rất điêu luyện hay không?”
Ngụy Ngự Thành nhất thời không phản ứng.
Lâm Sơ Nguyệt nhẹ giọng nói: “Chuyện này tôi đã làm rất nhiều lần rồi.” ―― Anh nói có tức người hay không.
Quả nhiên Ngụy Ngự Thành bại trận, không còn lời nào để nói.
Lâm Sơ Nguyệt không phải đứa nhỏ đáng thương có thể bị chinh phục chỉ với vài ba câu nói, cô có kiến thức tâm lý vững vàng như một thư viện sách vở, chiêu công tâm kế này không chắc sẽ kém hơn Ngụy Ngự Thành. Ngụy Ngự Thành xem như đã nhìn ra, người phụ nữ này gặp đối thủ mạnh ắt sẽ trở nên cường đại, khí thế ngang nhau, không ai chịu ai. Vì thế, người nào dành chiến thắng cũng không thể nói trước được.
“Được rồi, ăn đi.” Lâm Sơ Nguyệt ngoan ngoãn vô hại dâng lên bằng cả hai tay.
Ngay lúc sắc mặt Ngụy Ngự Thành trầm xuống, cô đột nhiên dịu giọng, nhỏ nhẹ nói một câu: “Không hổ là người một nhà, khó hầu hạ giống hệt Chung Diễn.”
Ngụy Ngự Thành hơi ngả người về phía sau, sống lưng trùng xuống, áo sơmi mỏng manh móc ra một góc vuông trên bờ vai thẳng, anh bình tĩnh nói: “So sánh Chung Diễn với tôi?”
Lâm Sơ Nguyệt ngước mắt lên, ồ, còn rất biết tự hiểu lấy mình.
Câu tiếp theo, Ngụy Ngự Thành nói bằng giọng điệu vô tội đến nhường nào, “Tôi có khó hầu hạ hay không, không phải hai năm trước em đã sớm biết rồi sao?”
Tay Lâm Sơ Nguyệt run lên, hộp cơm sườn không có hành gừng tỏi thiếu chút nữa trượt tay rơi xuống đất, xem như trải nghiệm một chuyến cái gì gọi là ve sầu mùa đông.
Ngụy Ngự Thành có thể đáp trả một cách chính xác như thế, bởi vì anh tin chắc rằng cô chưa từng quên đi đoạn ký ức đó. Đêm hôm ấy dài đằng đẵng, tựa như những dây tử đằng quấn quýt triền miên ở cạnh nhau. Thân thể của cô giống như tuyết hóa xuân thủy, nhỏ giọt trên người anh, hòa tan thành những gợn sóng đa tình.
Có sự vui sướng giao hợp với tình nhân, động tình là thật, làm càn cũng là thật, những việc nhỏ không đáng nói cũng đủ để khắc sâu trong ký ức. Trong chớp mắt Lâm Sơ Nguyệt hiện lên vẻ ngẩn ngơ, mặc dù giờ phút này cô đã cật lực kiềm chế, nhưng gương mặt ửng đỏ vẫn là minh chứng rõ ràng nhất.
Ngụy Ngự Thành nhất định sẽ thắng, anh có thể dễ dàng đoạt lại quyền chủ động.
Im lặng giờ phút này thể hiện sự ngoan ngoãn thuận theo.
Đáng tiếc điều đó kéo dài không bao lâu, Lâm Sơ Nguyệt lại một lần nữa nhìn về phía anh, sắc mặt e lệ rút đi, khóe mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt. Ý cười trong mắt cô cô rất dễ khiến người ta bị luân hãm, mơ màng liên tưởng khi đề tài còn chưa hạ nhiệt.
Ngụy Ngự Thành nhịn không được thấp giọng nói: “Vì sao phải rời đi?”
Lâm Sơ Nguyệt đặt hộp cơm sườn lên bàn, ánh mắt chân thành, “Bởi vì anh cũng không mạnh mẽ lắm nha.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận