Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 25: 25

Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)

  • 464 lượt xem
  • 3755 chữ
  • 2021-09-08 00:53:58

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

5 giờ sáng ngày hôm sau, bầu trời giống như một chiếc hộp vuông bao trùm lên vạn vật trên thế giới, không có một chút ánh sáng nào có thể xuyên qua. Nhưng lúc này những căn phòng tại Minh Châu Uyển lại sáng đèn. Ngụy Ngự Thành rời khỏi phòng ngủ, Chung Diễn ngày thường luôn sinh hoạt và nghỉ ngơi hỗn loạn cũng đã ăn mặc chỉnh tề, nghiêm chỉnh ngồi đợi trong phòng khách một mình. Trong tầm tay của cậu là một bó hoa bách hợp.

 

Hai cậu cháu lái xe hơn 30km tới nghĩa trang công cộng ở ngoại thành. Những ngọn đồi xanh mướt trải dài, lúc này, phía chân trời đã xuất hiện bụng cá trắng nhàn nhạt. Chung Diễn ngồi xổm trước bia mộ, trên bia, Ngụy Phù Cừ mặt mày dịu dàng, ảnh chụp mỗi năm đều như mới.

 

“Mẹ, lại một năm nữa rồi, mẹ có cảm thấy con lại đẹp trai hơn không?” Chung Diễn lau dọn án hương, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, “Mẹ nhìn nhiều một chút, lần sau gặp lại, con sẽ đẹp trai theo một kiểu khác.”

 

Ngụy Ngự Thành cong môi, tên nhóc thối này năm nào cũng mở đầu giống hệt nhau.

 

“Dạo này con sống rất tốt, con đã gặp được một vị bác sĩ tốt, kết giao với một người bạn mới. Nhưng bạn của con cũng giống mẹ, sức khỏe không tốt lắm. Mẹ, mẹ phù hộ cho cậu ấy một chút, đừng có cả ngày ốm yếu mau chóng khỏe mạnh, con còn muốn có một người bạn đồng hành để cùng đi Hawaii lướt sóng!”

 

Ngụy Ngự Thành lạnh giọng nói: “Chẳng lẽ không thể lướt sóng ở trong nước, cứ phải một hai đòi đi Hawaii. Muốn ra ngoài chơi cứ việc nói thẳng, đừng kéo Lâm Dư Tinh ra để ngụy trang.”

 

“Lại tới lại tới nữa.” Chung Diễn cáo trạng: “Mẹ, cậu của con là đồ đáng sợ, mẹ biết nguyên nhân vì sao cậu ấy không có vợ chưa, vô pháp vô thiên, ông ngoại cũng không dám quản cậu ấy.”

 

Dù sao bộ ba chuyên mục đi tảo mộ hàng năm của Chung Diễn chính là, đầu tiên khen mình đẹp trai, lại oán giận Ngụy Ngự Thành hung dữ, cuối cùng dập đầu với Ngụy Phù Cừ, sau đó mới đặt bó hoa bách hợp tươi mới bên cạnh ảnh chụp của mẹ, “Mẹ, mùi hương này, mẹ mau ngửi đi!”

 

Ngụy Ngự Thành đứng bên cạnh hút thuốc, hút xong sẽ thắp cho Ngụy Phù Cừ một nén hương. Mặc dù là di ảnh đen trắng, nhưng mặt mày của hai chị em lại có nhiều nét tương tự, các góc cạnh đều ánh lên vẻ lạnh lùng.

 

Nhìn nhau qua không trung, tựa như thần giao cách cảm. Ngụy Ngự Thành hứa với chị gái: “Em sẽ chăm sóc Tiểu Diễn thật tốt, nếu có rảnh thì hãy vào trong mộng gặp thằng bé nhiều hơn.”

 

―

 

Bên này, Lâm Sơ Nguyệt cũng thức dậy sớm, tới công ty trước 8 giờ, hôm nay cô sẽ đi công tác ngắn ngày với chị Sướng. Vội vội vàng vàng rửa mặt trang điểm, chị Sướng gửi tin nhắn tới hỏi cô đến đâu rồi. Lâm Sơ Nguyệt đang xỏ giày, xỏ được một nửa, nhảy lò cò một chân tới gõ cửa phòng em trai.

 

“Tinh Nhi, chị đi đây.”

 

Lâm Dư Tinh tỉnh ngủ, nghiêng người nằm trên giường, gối nửa bên mặt lên lòng bàn tay, “Vâng ạ, khi nào chị mới trở về?”

 

“Nhanh thôi, buổi chiều sẽ trở lại.” Lâm Sơ Nguyệt dặn dò như bình thường: “Nhớ uống thuốc nha, trong tủ lạnh có rau dưa, thịt bò chị cũng thái sẵn rồi. Buổi trưa chỉ cần tùy tiện xào lên thôi, ngoan ngoãn ăn cơm, có nghe thấy không?”

 

Sắc mặt Lâm Dư Tinh có chút xám xịt, nhưng bởi vì sắp muộn giờ, nên Lâm Sơ Nguyệt cũng không quá để ý. Chính bản thân cậu cũng không muốn làm chậm trễ chuyện của chị gái, vì thế cậu xoay người lại, đưa lưng về phía cô “Ồ” một tiếng, giọng nói nghe ra không chút khác thường, “Em nhớ rồi, chị cũng chú ý an toàn.”

 

Lâm Sơ Nguyệt vội vàng rời khỏi nhà nhanh như một cơn gió, khi tiếng đóng cửa vừa vang lên, thân thể căng cứng của Lâm Dư Tinh lập tức đổ sụp xuống, cuộn người thành hình con tôm, khó chịu dùng tay ôm ngực.

 

“Mắt em không thoải mái sao?” Buổi trưa, sau khi tiếp đãi cơm nước xong, chị Sướng nhỏ giọng hỏi Lâm Sơ Nguyệt: “Chị thấy em dụi mắt mấy lần rồi.”

 

“Mí mắt giật liên tục.” Lâm Sơ Nguyệt lại dụi thêm, “Giật tới mức trán em cũng đau.”

 

“Nghiêm trọng như vậy?” Chị Sướng nói: “Buổi chiều đừng trở về công ty nữa, chị bảo tài xế đưa em về nhà nghỉ ngơi.”

 

Lâm Sơ Nguyệt cũng không cậy mạnh, cô luôn cảm thấy trong lòng như treo một quả cân nặng, hết lần này tới lần khác kéo tinh thần của cô xuống.

 

“Cảm ơn chị Sướng.”

 

“Thân thể quan trọng.” Chị Sướng dặn dò: “Có việc cứ gọi điện cho chị.”

 

Đưa người về tới nhà, xe của công ty rời đi.

 

Trực giác đột nhiên xuất hiện, cảm giác quỷ dị đảo quanh ruột gan. Lâm Sơ Nguyệt không khỏi bước chân nhanh hơn, khi rời khỏi thang máy, cô đã chuyển sang chạy. Chìa khóa ở trong túi xách nhưng nhất thời tìm không ra, tay trái Lâm Sơ Nguyệt lục túi xách, tay phải vội vàng gõ cửa, “Tiểu Tinh, Dư Tinh, Lâm Dư Tinh!”

 

Chìa khóa run run rẩy rẩy rốt cuộc cũng tiến vào ổ khóa, “Cạch” một tiếng, cánh cửa mở ra.

 

“Chị, chị trở về rồi sao.” Lâm Dư Tinh cố gắng chống đỡ, sắc mặt tái nhợt tới mức không thể nhìn nổi, tất cả sức lực cũng chỉ đủ để chống đỡ tới lúc này, trước mắt cậu tối sầm, rầm một tiếng ngã quỵ trên mặt đất.

 

Lâm Sơ Nguyệt sợ chết khiếp, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, không bị mất đi lý trí.

 

Hiện tại gọi xe cứu thương, tới nơi này ít nhất cũng phải hai mươi phút. Cô ôm Lâm Dư Tinh ôm vào trong ngực, một tay ấn lên lồng ngực của cậu, một tay ấn điện thoại gọi cho chị Sướng còn chưa đi xa.

 

Chị Sướng quay lại rất nhanh, cùng tài xế nâng Lâm Dư Tinh lên xe, thay phiên nhau hồi sức ép tim cho cậu.

 

Bàn tay Lâm Sơ Nguyệt run rẩy gọi điện thoại cho bác sĩ chủ trị của cậu, thế nhưng điện thoại lại tắt máy. Gọi điện thoại hỏi y tá trực, bọn họ nói bác sĩ ra ngoài huấn luyện, không ở thành phố Minh Châu.

 

Lâm Sơ Nguyệt hoàn toàn luống cuống.

 

Chị Sướng trấn an: “Không sao không sao, chúng ta đưa người tới bệnh viện trước, bác sĩ sẽ nghĩ cách.”

 

Tới rồi mới biết, vấn đề căn bản không nằm ở có cách hay không.

 

Bệnh của Lâm Dư Tinh vẫn luôn rất khó giải quyết, hoặc là không phát bệnh, một khi phát bệnh thì chính là đại sự. Bác sĩ cấp cứu vừa thấy tình trạng của cậu, vội vàng đưa người vào khu điều trị nội trú. Nhưng tới thời điểm làm thủ tục, Lâm Dư Tinh hoàn toàn không có giấy tờ chứng minh thân phận.

 

Lúc này chị Sướng mới phản ứng lại, nói khó nghe một chút, chính là không có hộ khẩu.

 

Bệnh viện không chịu tiếp nhận, mặc dù trái với quy định nhưng bọn họ vẫn có thể cứu người. Tuy nhiên yếu tố nguy hiểm của Lâm Dư Tinh trong tình huống này là khá cao, không có bác sĩ nào nguyện ý chấp nhận rủi ro lớn như vậy?

 

Nước mắt Lâm Sơ Nguyệt rơi xuống, toàn thân run rẩy.

 

Đây là lần đầu tiên chị Sướng nhìn thấy cô khóc, im lặng, tủi thân, nhưng nhiều hơn là dáng vẻ mong manh bất lực khi không tìm được biện pháp, mỗi lần nhìn thấy đều khiến người ta quặn thắt tim gan. Chị Sướng không do dự nữa, đi ra ngoài hành lang gọi điện thoại cho Đường Diệu.

 

Đường Diệu nghe xong nói đã biết, sau đó cũng không tỏ thái độ chính xác.

 

Thế nhưng không tới một phút, Ngụy Ngự Thành đã gọi điện lại, anh chỉ nói sáu chữ đơn giản ngắn gọn: “Đưa điện thoại cho cô ấy.”

 

Chị Sướng chuyển động tròng mắt, nhanh chân chạy tới bên người Lâm Sơ Nguyệt, “Nghe đi.”

 

Lâm Sơ Nguyệt sững sờ, ngay cả tay cũng không nhấc lên nổi.

 

“Mau nghe đi.” Chị Sướng gấp đến độ dậm chân.

 

“Alo” Lâm Sơ Nguyệt nói không thành tiếng.

 

“Nghe tôi, thu dọn đồ đạc, năm phút nữa có xe tới đón, những chuyện khác không cần lo lắng, chỉ cần đi theo xe là được.” Ngụy Ngự Thành nói một cách gọn gàng dứt khoát, không có nửa lời vô nghĩa.

 

Thậm chí còn chưa tới năm phút, anh chỉ vừa nói xong câu đó đã có người tới tìm, một người đàn ông trung niên mặc quần áo bình thường, thái độ ôn hòa, “Cô là Lâm tiểu thư?”

 

Lâm Sơ Nguyệt ngẩn ngơ gật đầu.

 

“Thu dọn đồ đạc xong chưa? Chúng ta lập tức chuyển viện.”

 

Xe cứu thương của bệnh viện đã chờ sẵn bên ngoài phòng khám, một đường nhanh như chớp chuyển Lâm Dư Tinh vào khu điều trị bệnh của bệnh viện Quốc tế Minh Tây. Tới nơi rồi cũng không cần Lâm Sơ Nguyệt tìm người, đã có người sắp xếp, chuyển Lâm Dư Tinh lên giường cáng, trực tiếp đẩy tới khoa tim mạch.

 

“Lâm tiểu thư, cô yên tâm, chủ tịch Ngụy đã sắp xếp xong mọi chuyện rồi.” Người đàn ông trung niên đi theo kia trấn an: “Khoa tim mạch của Minh Tây được xếp hạng ở top 3 trong nước, phẫu thuật ghép động mạch vành nổi tiếng quốc tế. Sau khi chủ tịch Ngụy biết được tin tức, ngài ấy lập tức gọi điện thoại cho giáo sư Phương.”

 

Lâm Sơ Nguyệt khẽ hé môi, “Vị giáo sư Phương nào?”

 

“Giáo sư Phương Hải Minh.”

 

Một chuyên gia phẫu thuật tim mạch trong nước, người đã tạo ra nhiều kỳ tích y học. Ông ấy đã không còn tới phòng khám nữa, chỉ tập trung nghiên cứu y học, có thể mời ông rời núi, có lẽ Ngụy Ngự Thành cũng phải mất rất nhiều công sức.

 

Lâm Sơ Nguyệt mấp máy môi, một chữ cũng không nói nên lời.

 

“Buổi tối giáo sư Phương có chuyến bay tới Nam Phi, thời gian vừa khéo, may mắn ông ấy vẫn còn ở trong nước.” Người đàn ông mỉm cười, trấn an: “Chủ tịch Ngụy đang trên đường tới đây rồi.”

 

Giọng nói của Lâm Sơ Nguyệt cũng đã thay đổi, sau khi nói lời cảm ơn, cô vịn tường mà đi. Còn chưa đi tới nơi, cả người đã lung lay sắp đổ, cuống quýt duỗi tay ra mượn lực mới không đến nỗi hốt hoảng ngã xuống đất.

 

Lâm Sơ Nguyệt ngồi xổm xuống theo vách tường, đôi tay ôm lấy đầu gối, vùi đầu ở giữa hai chân thở dốc. Chỉ trong mấy chục phút như vậy, máu thịt trong thân thể giống như bị rút cạn, phải dựa vào một cái xác không hồn để chống đỡ.

 

Lâm Dư Tinh còn đang cấp cứu bên trong, tình huống của thằng bé thế nào, cô không dám hỏi, cũng không dám nghĩ tới.

 

Kỳ thật, tính tình Lâm Sơ Nguyệt không phải người yếu đuối hay trốn tránh, khi cô quyết định nhận người em trai này cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Cho nên mỗi lần Lâm Dư Tinh phát bệnh, gặp nạn, sự sống mong manh như sợi chỉ đỏ, cô đều có thể bình tĩnh ký từng nét bút vào thư trách nhiệm và giấy thông báo bệnh tình nguy kịch.

 

Ngay cả khi đó là một kết quả tồi tệ, cô cũng không thẹn với lương tâm.

 

Ít nhất, cô đã cho Lâm Dư Tinh tư cách có được “Kết quả”.

 

Nhưng lần này, cô bất chợt cảm thấy không cam lòng.

 

Chị Sướng, tài xế, Đường Diệu, thậm chí Ngụy Ngự Thành, rất nhiều người không liên quan như vậy đều có thể đủ dốc túi tương trợ, chung tay giúp đỡ. Nhưng người khởi xướng lại chẳng quan tâm, thậm chí căn bản không biết Lâm Dư Tinh đang đau khổ.

 

Lâm Sơ Nguyệt bỗng chốc đứng dậy, lấy di động ra ấn một dãy số.

 

Bên kia đại dương, lúc này là nửa đêm gần rạng sáng.

 

Không nghe, cô không ngừng gọi. Đầu kia thấy phiền, trực tiếp ấn tắt. Lâm Sơ Nguyệt lạnh mặt, liên tục lặp lại hành động kết nối video trên WeChat.

 

Dòng điện xèo xèo ngắn ngủi gây nhiễu loạn lỗ tai, cho dù kết nối được rồi đối phương cũng không có nhiều sự đáp trả bén nhọn, thậm chí còn mang theo sự lười biếng thân mật dịu dàng, “Bảo bối, mẹ đang ngủ nha.”

 

Lâm Sơ Nguyệt lập tức phát điên, “Bà có tư cách gì mà ngủ! Tự mình tạo nghiệt nhưng lại mặc kệ, chỉ lo sung sướng không bận tâm tới việc giải quyết hậu quả là sao?! Con trai bà, người mà bà sinh ra, hiện tại đang nằm trong phòng giải phẫu! Bà có tư cách gì mà đi ngủ?!”

 

Đầu kia nhẹ nhàng không chút để ý, “Được nha, vậy con đừng bận tâm tới nó nữa.”

 

“Bà có còn là con người sao, có thể nói một câu tiếng người được không? Bà mới là mẹ thằng bé!” Tiếng khóc nhỏ vụn của Lâm Sơ Nguyệt vỡ ra, sau đó chìm dần xuống dưới.

 

“Cũng không phải Mr. Li không nuôi dưỡng nó, là con một hai đòi ôm công lao vào người, mẹ cũng không có cách nào.”

 

“Không phải bà không biết, người nọ biến thái tới mức nào.” Lâm Sơ Nguyệt hơi bình tĩnh một chút, giơ tay lau nước mắt, “Tôi không nói lời vô nghĩa với bà nữa, tôi sẽ mua vé máy bay cho bà, tìm khách sạn cho bà, tôi cầu xin bà về nước một lần, đưa Lâm Dư Tinh vào hộ khẩu.”

 

“Được thôi, chờ mẹ giải quyết xong chuyện trong tay, ngày mai mẹ còn có buổi biểu diễn.”

 

Lâm Sơ Nguyệt trịnh trọng cảnh cáo: “Tân Mạn Châu, cho dù bà không có một chút tình cảm nào với người con trai này, cũng xin bà, cho thằng bé một sự tồn tại.”

 

“Nói chuyện lâu, buồn ngủ quá rồi, ngủ ngon nha bảo bối.”

 

Điện thoại tắt máy, chỉ còn những tiếng đô đô ngắn ngủi quay cuồng bên tai, giống như sóng biển sâu, hết đợt này tới đợt khác đánh vào đầu cô. Lâm Sơ Nguyệt chậm rãi buông tay, di động không có cách nào nắm chặt, thiếu chút nữa rơi xuống đất, cô giống như con rối gỗ bị giật dây, hai ngón tay nắm lại, đầu ngón tay còn hơi run rẩy.

 

Trên tầng bệnh đặc biệt, mùi nước sát trùng được thay thế bởi mùi hoa bách hợp.

 

Nước mắt rơi xuống đất, nhanh chóng bị chiếc thảm dưới chân pha loãng, chỉ còn lại một vòng nước nhàn nhạt. Lâm Sơ Nguyệt nhẫn nhịn, xoay người, đột nhiên không kịp đề phòng mà đối diện với ánh mắt của Ngụy Ngự Thành.

 

Anh đứng ở phía sau, cứ đứng như vậy, nghe, nhìn, một chữ cũng không phát ra. Bộ vest tối màu không cài cúc, bên trong là chiếc áo len cashmere cổ phẳng màu tro nhạt, mặc dù là phiên bản hơi rộng nhưng vẫn có thể bị cơ ngực cơ bụng của anh vẽ ra từng đường cong mơ hồ.

 

Lâm Sơ Nguyệt quay đầu đi, không muốn nhìn thấy bất cứ người nào, hay có thể nói, nhất là không muốn nhìn thấy anh. Theo quan điểm của cô, ranh giới rõ ràng nằm phía trên nguyên tắc, một khi đưa điểm yếu của mình qua, các nguyên tắc sẽ sụp đổ. 

 

Ngụy Ngự Thành cũng không nói chuyện, anh đi về phía trước vài bước.

 

Lâm Sơ Nguyệt ý thức được điều gì, cũng nhanh chóng chạy theo sau.

 

Bên ngoài phòng giải phẫu đã có bác sĩ chờ sẵn ở đó, vừa nhìn thấy người liền gật đầu tiếp đón: “Chủ tịch Ngụy.”

 

“Tiểu Dương vất vả rồi.” Ngụy Ngự Thành giơ tay hỏi: “Thế nào rồi?”

 

“Suy tim cấp tính, hơn nữa suy tim trái tương đối nghiêm trọng, may mắn các biện pháp sơ cứu kịp thời. Có phải đứa nhỏ này bị bệnh tim bẩm sinh hay không?” Bác sĩ Dương hỏi.

 

Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, “Đúng vậy.”

 

“Với chất lượng cuộc sống như vậy, có thể thấy được gia đình chăm sóc rất cẩn thận.” Bác sĩ Dương nói: “Hữu kinh vô hiểm (*), giáo sư Phương là người phụ trách mổ chính, xin yên tâm.”

 

(*): Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm

 

“Phải phẫu thuật sao?” Ngụy Ngự Thành hỏi.

 

“Tâm thất hoạt động quá nhanh, hơn nữa khoang mạch máu lại nhỏ hẹp, Trước tiên tiến hành điều trị xâm lấn tối thiểu, sau đó mới quyết định kế hoạch điều trị tiếp theo.”

 

Không cần giải thích dư thừa, chỉ cần biết được, Lâm Dư Tinh đã vượt qua cửa ải này là tốt rồi.

 

Ngụy Ngự Thành bước tới trò chuyện vài câu với bác sĩ Dương, Lâm Sơ Nguyệt đứng tại chỗ, nhìn anh mặt mày thoải mái, phong độ tự tin. Trong ấn tượng của cô, anh hiếm khi đối xử tha thiết với người ngoài như thế.

 

Các bác sĩ khoa tim mạch của bệnh viện Quốc tế Minh Tây, tùy tiện chỉ một người đều là bác sĩ hàng đầu. Một bác sĩ Dương đã khiến Ngụy Ngự Thành như thế, huống chi là giáo sư Phương tự mình làm phẫu thuật cho Lâm Dư Tinh.

 

Không cần nghĩ cũng biết anh đã phải tốn công sức tới mức nào.

 

Ngụy Ngự Thành vừa quay đầu lại là bắt gặp ánh mắt ngơ ngẩn của Lâm Sơ Nguyệt. Anh giống như biết thuật đọc tâm, tiến lại gần, bình tĩnh nói: “Tiểu Dương là bạn học cùng cấp 3 của Tư Văn, nếu em muốn cảm ơn, xong việc mời Tư Văn bữa cơm là được.”

 

Giọng điệu nhẹ nhàng, tự thuật ngắn gọn, dường như nó thật sự chỉ là một chuyện nhỏ không tốn sức lực. Hiển nhiên Lâm Sơ Nguyệt không tin, cô hỏi: “Thế còn giáo sư Phương thì sao?”

 

Ngụy Ngự Thành cố ý nghiêng đầu sang một bên, không đối diện trực tiếp với cô, “Em không cần có gánh nặng, tình người em tới tôi đi, hôm nay tôi cầu người, sau này tìm cơ hội báo đáp trở lại. Chuyện cũng không có gì to tát.”

 

Anh càng nói càng nhẹ nhàng, nhưng trong nội tâm lại càng ngày càng dày nặng.

 

Lâm Sơ Nguyệt xúc động, cảm xúc vừa mới tiết chế lại không ngừng trút xuống như vỡ đập, cô cúi đầu, biết mình không kìm được nước mắt nhưng cô cũng không muốn anh nhìn thấy.

 

Ngụy Ngự Thành đã cho cô đủ bậc thang để bước xuống, chỉ khi cô cúi đầu để lộ ra cần cổ trắng ngần, ánh mắt anh mới không chút che giấu sự thâm tình mãnh liệt.

 

Sau khi ước lượng xong, anh mở miệng nói: “Tôi làm những chuyện này, chỉ cầu xin em hãy nhớ kỹ tôi một lần.” Ngừng lại, anh nói: “Đừng quên tôi lần nữa.”

 

Chuyện ngày hôm nay, tình cũ ngày xưa, hợp tình hợp lý giao hòa với nhau, khiến Lâm Sơ Nguyệt không bao giờ có thể quên anh thêm một lần nào nữa. Ngụy Ngự Thành kiềm chế dục vọng muốn ôm cô vào trong ngực, nhắc nhở bản thân vẫn chưa tới lúc.

 

Khi Lâm Sơ Nguyệt ngước mắt một lần nữa, nước mắt đã trực trào, đôi mắt trong trẻo thuần khiết, dịu dàng và gợn sóng.

 

“Ngụy Ngụy.” Một giọng nam trung hậu bất chợt vang lên, khiến sau lưng Ngụy Ngự Thành như có gió lạnh thổi qua. Tiếp theo, những y tá cách đó không xa sôi nổi chào hỏi: “Xin chào viện phóTrần.”

 

Trần Bồng Thụ, phó viện trưởng của bệnh viện Minh Tây. Ông gọi Ngụy Ngự Thành như vậy, có thể thấy được mối quan hệ thân thiết tới mức nào.

 

Ngụy Ngự Thành gật đầu, thần sắc có phần căng thẳng, “Bác Trần.”

 

Gương mặt Trần Bồng Thụ hiền từ, khi cười rộ lên đặc biệt hòa nhã, hai tay chắp sau lưng, tốc độ nói chuyện có cảm giác rất nhịp nhàng: “Lần trước uống trà với ba cháu, nghe lão Ngụy nói, cháu vẫn còn độc thân. Đầu lão Ngụy sắp rụng hết tóc rồi, ai da, sớm biết như thế, làm thông gia với bác không phải tốt hơn sao.”

 

Tính tình viện phó Trần chính là như vậy, cộng thêm việc hai nhà có mối quan hệ thân thiết, nên ông luôn thích nói chuyện vui đùa. Nhưng vào tai người khác, đó không phải là vui đùa, những tin tức trong đó có quá nhiều sự mẫn cảm.

 

Quả nhiên, ánh mắt Lâm Sơ Nguyệt xen lẫn hai phần nghi ngờ.

 

“Bác vừa nhận được điện thoại là tới đây, trong lòng vô cùng lo lắng, bác còn tưởng rằng cháu gặp chuyện. Bên phía giáo sư Phương chắc hẳn cũng kết thúc rồi, chờ giải phẫu xong, bác sẽ mời hai chú cháu ăn cơm.”

 

Trái tim Ngụy Ngự Thành căng thẳng, sống lưng lạnh lẽo.

 

Anh quay đầu lại nhìn, nước mắt của Lâm Sơ Nguyệt giống như thuỷ triều trút xuống biển đêm, một giọt cũng không dư thừa.

 

Ngay sau đó, Trần Bồng Thụ bị gọi đi, một góc này, chỉ còn lại hai người bọn họ đối mặt với nhau.

 

Lâm Sơ Nguyệt điều chỉnh ánh mắt, trong sáng và lãnh đạm, cảm giác xúc động mới vừa rồi chẳng qua chỉ là sự dịu dàng ngắn hạn, chỉ cần để cô bắt được sơ hở, chính là cát lún giữa các ngón tay.

 

Ngụy Ngự Thành tuy không nói gì, nhưng vẫn là bình tĩnh đón nhận ánh mắt của cô.

 

“Giáo sư Phương.” Lâm Sơ Nguyệt vừa mới nói ba chữ, Ngụy Ngự Thành đã nhanh chóng ngắt lời, chủ tịch Ngụy luống cuống, có vài phần dồn dập muốn thể hiện sự thành khẩn: “Là chú của tôi.”

 

Lâm Sơ Nguyệt yên lặng nhìn anh, “Anh còn chuyện gì giấu tôi nữa.”

 

Dừng một chút, Ngụy Ngự Thành cúi đầu rũ mắt, trầm giọng thẳng thắn: “Bệnh viện này, cũng là của tôi.”

 

“……” Lâm Sơ Nguyệt nhíu mày, lòng bàn tay vô thức siết chặt thành quyền, mang theo tức giận nhè nhẹ hỏi: “Anh đã bao giờ nói thật chưa?”

 

“Có.” Ngụy Ngự Thành nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Không muốn nhìn em khóc.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top