Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 27: 27

Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)

  • 470 lượt xem
  • 3962 chữ
  • 2021-09-08 00:55:36

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Giọng nói của Ngụy Ngự Thành không nặng cũng không nhẹ, đắn đo đúng mực. Ví dụ như Diệp Khả Giai đứng gần đó, nhất định có thể nghe được rành mạch. Lại ví dụ như mọi người ở cửa thang máy, lỗ tai dựng đứng, cũng có thể nghe được đại khái. Nhưng ông chủ bị gọi là “ba”, dường như cũng không hề tỏ ra tức giận, ngược lại, vẻ mặt còn rất vừa lòng.

 

Ngụy Ngự Thành chỉ xuất hiện vài giây ngắn ngủi cũng có thể kết thúc cuộc đối đầu giằng co giữa hai người. Diệp Khả Giai rời đi trong sự tuyệt vọng xám xịt, mà Lâm Sơ Nguyệt cũng không cảm thấy thoải mái bao nhiêu, cả người nổi hết tầng da gà này tới tầng da gà khác. Cô có chút hối hận, hiếu thắng có gì tốt, thắng thì có bao nhiêu vinh quang?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Ngụy Ngự Thành tình nguyện cho cô bậc thang để bước xuống, không cần biết nguyên do trong đó, có thể khiến Lâm Sơ Nguyệt gọi ra tiếng “Ba nuôi” này, nhất định là bất đắc dĩ. Anh cũng không nói quá nhiều về việc này, chỉ liếc nhìn cô một cái đầy ẩn ý, sau đó lập tức trở về, dẫn theo đám người biến mất ở lối rẽ.

 

Chết lặng trở lại văn phòng, đóng cửa khóa trái, khi chỉ còn lại một mình, lúc này Lâm Sơ Nguyệt mới vò tóc, điên cuồng lắc đầu, hơn nữa còn oán trách bản thân mình, khẩu khí này nghẹn muốn chết! Nhất định phải làm trò cười cho thiên hạ mới hả giận hay sao! Tính cách bình tĩnh ngày thường đi đâu hết rồi! Vừa đụng tới Diệp Khả Giai là mất khống chế, rốt cuộc là vì sao!

 

Lui một vạn bước mà nói, gọi là gì cũng được, sao cô có thể gọi anh là ba nuôi.

 

Lâm Sơ Nguyệt tiếp tục nhớ lại tình cảnh lúc ấy một lần nữa, cô hối hận tới xanh ruột. Cô nhắn tin cho Hạ Sơ, kể lại chuyện đó.

 

Hạ Sơ trả lời ngay lập tức: Chị em, cậu thật lợi hại!!! Ngụy Ngự Thành nói thế nào?

 

Lâm Sơ Nguyệt: Trở về hãy gọi.

 

Hạ Sơ: ?

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hạ Sơ: Mở miệng chính là lão sắc phôi (*). Tớ dám cam đoan, ngay lúc đó trong đầu anh ấy tuyệt đối không phải suy nghĩ gì trong sáng.

 

(*): Hiểu đơn giản là dâm từ trong trứng

 

Lâm Sơ Nguyệt: Tớ không muốn nghe cậu phân tích tâm lý của anh ấy.

 

Hạ Sơ: Nhưng anh ấy có rất nhiều giá trị nghiên cứu nha! Rất giỏi trong việc tiếp chiêu của cậu!

 

Thiếu chút nữa quên mất, nhóm chị em này của cô đều là những người nhan khống đơn thuần.

 

Lâm Sơ Nguyệt ở lại văn phòng đợi tới tám rưỡi, ước tính trên tầng này chắc hẳn không còn ai mới bắt đầu khóa cửa tan làm. Khi chờ thang máy, cô liên tục nhìn chung quanh, sợ những người khác đột nhiên xuất hiện. Sau khi tiến vào thang máy lại nhanh chóng ấn nút đóng cửa, dù thế nào cũng phải phong bế bản thân lại mới cảm giác hơi an tâm.

 

Đến đại sảnh, tâm trạng của Lâm Sơ Nguyệt có chút nặng nề, gió lạnh bên ngoài thổi tới, khiến đầu óc tỉnh táo hơn vài phần. Vừa muốn cất bước, đôi mắt bỗng nhiên bị một luồng ánh sáng rực rỡ chiếu vào, cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chiếc xe Mercedes màu đen đã dừng lại trước mặt mình.

 

Cửa sổ xe trượt xuống, Ngụy Ngự Thành nghiêng đầu nhìn cô, khóe mắt hơi cong, viền mắt càng thêm hẹp dài, từ góc độ này, ánh mắt của anh sắc bén tựa đèn pha.

 

Lâm Sơ Nguyệt quay đầu đi, làm như không thấy, khép lại vạt áo khoác đi về phía bên trái.

 

Cô vừa đi, chiếc xe cũng khởi động theo, giống như hai điểm song song chuyển động với vận tốc không đổi. Cứ thế di chuyển hơn mười mét, rẽ qua một khúc cua là tầm nhìn rộng lớn, phòng bảo vệ ở cách đó không xa, chỉ cần hơi chú ý một chút, không khó để phát hiện ra sự kỳ quái giữa hai người bọn họ.

 

Ngụy Ngự Thành hiểu rõ điểm này, anh không nói một lời nhưng lại nắm chắc phần thắng.

 

Đương nhiên Lâm Sơ Nguyệt không muốn có người nhìn thấy hai “cha con” bọn họ, cô đứng yên mấy giây, cuối cùng vẫn ngồi lên xe.

 

Tốc độ xe tăng lên, nhanh chóng rời khỏi Hối Trung.

 

Đêm tháng chín se lạnh, trong xe điều hòa ấm áp, áo khoác của Ngụy Ngự Thành ném ở hàng ghế phía sau, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơmi công sở tối màu, cổ tay áo được cuốn lên một nửa, lộ ra chiếc đồng hồ Jaeger-LeCoultre trên cổ tay.

 

Lâm Sơ Nguyệt nhớ, hình như mỗi lần nhìn thấy anh, anh đều đeo chiếc đồng hồ này.

 

“Đồng hồ của tôi có đẹp không?” Ngụy Ngự Thành đột ngột lên tiếng, nội dung cuộc trò chuyện lại không đâu, hơn nữa còn mang theo chút trêu chọc.

 

Lâm Sơ Nguyệt cố nén ý cười bên khóe môi, giọng điệu nghiêm túc: “Ừ, rốt cuộc nó cũng là đồ đắt tiền.”

 

Đây là kiểu dáng kinh điển của nhãn hiệu này, bốn bỏ năm lên có thể trả trước số tiền mua một ngôi nhà tại thành phố Minh Châu.

 

Ngụy Ngự Thành không tiếp lời cô, tới khi dừng đèn đỏ tiếp theo, anh mới lặng yên không một tiếng động mở chốt đồng hồ, sau đó nhẹ nhàng ném vào ngực cô.

 

Mặt đồng hồ lạnh băng, vừa vặn dán lên xương quai xanh, lạnh tới mức bả vai Lâm Sơ Nguyệt run lên.

 

Ngụy Ngự Thành nói: “Cho em.”

 

Giọng điệu nhẹ nhàng không thèm để ý, cứ như thể thứ anh ném không phải thứ hàng xa xỉ hàng trăm vạn, mà là một món đồ thú vị nho nhỏ đổi ấy nụ cười của người đẹp. Tuy nhiên với chiến lược bất ngờ của tướng quân, Lâm Sơ Nguyệt hoàn toàn hiểu rõ, cô cầm đồng hồ trong tay, học theo động tác của anh, nhẹ nhàng ném trở về, “Không đẹp lắm.”

 

Chiêu thức này không bị rơi vào thế hạ phong, Ngụy Ngự Thành liếc mắt nhìn cô, ừ một tiếng, “Cho nên, đừng nhìn đồng hồ nữa, nhìn tôi đây này.”

 

Đèn xanh bắt đầu, hai người duy trì sự trầm mặc cho tới điểm cuối cùng.

 

Con đường tiến vào tiểu khu nhà Lâm Sơ Nguyệt khá chật hẹp, lại ít chỗ đậu xe, đặc biệt là thời điểm này, trước cổng lớn đã chật kín xe hơi. Tứ tung ngang dọc vô cùng hỗn loạn, khó khăn lắm mới chừa ra được một làn đường vừa đủ cho xe qua.

 

“Dừng ở đây đi, phía trước không qua được đâu.” Lâm Sơ Nguyệt nhắc nhở.

 

Nhưng Ngụy Ngự Thành không có ý tứ muốn dừng lại.

 

Mắt thấy càng ngày càng gần, từ góc độ của Lâm Sơ Nguyệt nhìn qua thì chiếc xe chuẩn bị va chạm. Cô vội vã nói: “Đừng đi nữa, đường quá hẹp!”

 

“Tôi ở đây, em sợ cái gì?” Ngụy Ngự Thành vẫn trấn định như cũ, một tay cầm vô lăng, chân ga nhẹ ấn, không chút do dự phóng qua. Nhìn từ gương chiếu hậu, anh khống chế vô cùng chính xác khoảng cách giữa hai bên, đại khái chỉ còn cách nhau khoảng hai ngón tay.

 

Nhịp tim của Lâm Sơ Nguyệt vẫn chưa bình tĩnh trở lại, cô vô thức thở phào nhẹ nhõm.

 

Ngụy Ngự Thành nhẹ giọng cười.

 

Lâm Sơ Nguyệt quay đầu lại, bất mãn hỏi: “Anh cười cái gì?”

 

“Em chưa thi bằng lái à?”

 

“Thi rồi.”

 

Ngụy Ngự Thành không hài lòng, “Nhát gan.”

 

“Thi từ hồi còn đang học đại học, sau khi thi xong chưa từng sờ tới xe.” Lâm Sơ Nguyệt thẳng thắn nói.

 

“Sau này tôi dạy cho em.”

 

Lâm Sơ Nguyệt nhẹ giương mắt, “Tôi không dám lái chiếc siêu xe trăm vạn của anh.”

 

Ngụy Ngự Thành đưa người tới dưới lầu, chờ cô xuống xe, anh mới không nhanh không chậm cách cửa sổ xe gọi cô, “Không chào hỏi đã đi rồi?”

 

Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, “Đi thong thả, trên đường chú ý an toàn.”

 

Trong mắt Ngụy Ngự Thành chứa đầy ý cười trêu chọc, “Ai đi thong thả?”

 

Lâm Sơ Nguyệt ngẩn ra, trong đầu bỗng chốc xuất hiện hai chữ “ba nuôi”.

 

Anh cố ý.

 

Bóng đêm lưu luyến nhưng không ngăn được hai má ửng đỏ của cô. Đợi người gần như chạy trối chết không nhìn thấy bóng dáng, lúc này Ngụy Ngự Thành mới dựa lưng vào ghế da, một lần nữa nhẹ giọng cười rộ lên.

 

Lâm Sơ Nguyệt vừa mở cửa, đã bị Lâm Dư Tinh chặn lại, nhìn anh bạn nhỏ cũng không quá mức yếu ớt như bệnh nặng mới khỏi, cậu hứng thú bừng bừng nói: “Chị, cậu Ngụy đưa chị trở về!”

 

Lâm Sơ Nguyệt bị dọa nhảy dựng, “Sao em biết?”

 

“Em nhìn thấy xe của cậu ấy!” Lâm Dư Tinh nói: “Chị đã đi vào hành lang rồi, xe của cậu ấy còn chưa rời đi.”

 

Lâm Sơ Nguyệt ngẩn người, vô thức đi tới bên cửa sổ thăm dò, nhìn xuống trống không, “Không có nha.”

 

Xoay người, đối diện với đôi mắt cong cong của Lâm Dư Tinh, “Chị, chị có vấn đề.”

 

Lâm Sơ Nguyệt làm bộ muốn đánh người, “Em thiếu đòn sao.”

 

Sự vui vẻ của Lâm Dư Tinh hoàn toàn được thể hiện trên mặt, “Em biết, Tiểu Diễn từng nói, hành động này gọi là giấu đầu lòi đuôi!”

 

“Chung Diễn dạy em thứ gì vậy.” Lâm Sơ Nguyệt giả vờ tức giận, “Cẩn thận suy ngẫm lại đi.”

 

Lâm Dư Tinh điên cuồng gật đầu, “Em biết, suy ngẫm xem vì sao cậu Ngụy lại đưa chị về tận nhà, suy ngẫm xem vì sao vừa nghe thấy cậu ấy còn chưa đi, phản ứng của chị lại kích động như vậy.”

 

Khi đã thối lui vào tới cửa phòng, ba giây sau, Lâm Dư Tinh bỗng nhiên thò đầu ra, “Chị, cậu Ngụy rất thích chị.” Nói xong, cậu lập tức đóng cửa lại.

 

Lâm Sơ Nguyệt dở khóc dở cười, đứa nhỏ trưởng thành sẽ biết đoán tâm sự của người lớn.

 

Phòng khách im ắng, tiếng đồng hồ tích tắc tựa như nhịp tim của cô lúc này.

 

Lâm Sơ Nguyệt nhẹ vào bệ cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống dưới lầu, rõ ràng vị trí đó trống không, nhưng cô lại cảm thấy, kỳ thật chỗ đó đã tràn đầy.

 

Mà Lâm Dư Tinh cũng ở trong phòng gửi tin nhắn WeChat: Cậu có cảm thấy cậu của cậu có vấn đề gì hay không?

 

Chung Diễn trả lời rất nhanh: Thấy rồi!! Tôi đang định nói với cậu.

 

Lâm Dư Tinh có chút kích động: Cậu nói trước đi.

 

Chung Diễn: Ngày đó tôi nhìn lén cậu tôi tắm rửa, tôi mới phát hiện cậu tôi có sáu! múi! cơ! bụng! Mà tôi chỉ có bốn múi.

 

Lâm Dư Tinh cạn lời, nhưng rồi cậu lại chú ý tới trọng điểm: Vì sao cậu lại muốn nhìn lén người lớn tắm rửa……

 

Chung Diễn: ??

 

Chung Diễn: Chẳng lẽ lại nhìn một cách quang minh chính đại? Tôi chắc chắn sẽ bị cậu tôi đánh chết.

 

Chung Diễn: Đúng rồi, cậu phát hiện ra cậu tôi có vấn đề gì thế?

 

Lâm Dư Tinh: Phát hiện trong nhà cậu ấy có một tên đầu đất.

 

Lâm Dư Tinh: Tên khoa học là ZY.

 

―

 

Lâm Sơ Nguyệt tự mình lúng túng xấu hổ hai ngày, cũng may tiết tấu bận rộn của công việc đã thay thế những lo âu ngắn ngủi trong lòng cô. Cuộc họp báo ra mắt sản phẩm của Khoa Học và Công Nghệ Minh Diệu sắp được tổ chức, không thể so sánh với tập đoàn Hối Trung, mặc dù Minh Diệu tinh vi hơn, nhưng tới năm nay Đường Diệu mới quyết định chuyển trọng tâm kinh doanh về trong nước, tương đương với việc tiếp tục phát triển kinh doanh, nhưng vẫn chưa chính thức thông báo trong giới truyền thông. Mượn cuộc họp báo lần này, cũng coi như một công đôi việc.

 

Toàn bộ công ty luân chuyển, không có bộ phận nào dễ dàng thoải mái. Chị Sướng cũng bận rộn với quá trình xét duyệt hồ sơ, đơn giản là kéo Lâm Sơ Nguyệt tới hỗ trợ. Lâm Sơ Nguyệt là người chăm chỉ, mặc kệ công việc có thuộc chuyên môn của mình hay không, cô đều vui vẻ học thêm bất cứ điều gì cần thiết.

 

Đường Diệu không giống kiểu người truyền thống, anh ấy lớn lên ở Hoa Kỳ từ khi còn nhỏ, phương thức làm việc cũng không câu nệ theo bất cứ quy tắc nào. Địa điểm tổ chức cuộc họp báo nằm ở trang viên Minh Khôi, phong cảnh ở trang viên rất tuyệt vời, phù hợp với phong cách nhảy vọt thường thấy của anh ấy.

 

Cuộc họp báo được dự kiến tổ chức vào thứ sáu, bầu trời trong xanh, áng mây nhàn nhạt, hồ nước phản chiếu nhiều màu sắc. Dưới sự kết hợp của ánh sáng và bóng tối, không hề có cảm giác tiêu điều đơn độc trong ngày mùa thu. Đó là lợi thế của các địa điểm ngoài trời, có rất nhiều không gian thiết kế đủ để tạo ra ấn tượng sâu sắc cho mọi người.

 

Đường Diệu rất đắc ý, “Thế nào, được chứ?”

 

Ngụy Ngự Thành bỏ qua giọng điệu khoe khoang của anh ấy, chỉ giơ tay chỉ vào bó hoa trên bàn khách quý, “Dư thừa.”

 

Đường Diệu phân phó một tiếng, lập tức có người làm theo lời nói của chủ tịch Ngụy, anh ấy lại hỏi: “Cậu thật sự không tham gia?”

 

“Tôi mua trang viên này từ 5 năm trước, nhìn phát chán rồi.” Ngụy Ngự Thành nhẹ nhàng nói.

 

Anh tới đây, hoàn toàn là vì tình bạn, mối quan hệ giữa hai người đã hiểu tận gốc rễ, cho nên thư mời của Đường Diệu đặt lên mặt bàn đều có thể bỏ qua.

 

Ngụy Ngự Thành mặc trang phục thoải mái sáng màu, đàn ông đến độ tuổi này không dễ kiểm soát phong cách trẻ tuổi, thêm một chút thì dầu mỡ, kém một chút thì dịu dàng. Nhưng khí chất của Ngụy Ngự Thành quá dễ uốn nắn và thích nghi, giống như mắc treo quần áo vậy, tùy ý mặc bộ quần áo bình thường đứng trước gió cũng vô cùng ưu tú.

 

Các nhân viên công tác tại hội trường đang cực kỳ bận rộn, không ngừng tất bật tới lui chuẩn bị những bước cuối cùng. Ánh mắt Ngụy Ngự Thành sắc bén, lập tức nhìn thấy bóng dáng Lâm Sơ Nguyệt vừa mới xuất hiện.

 

Đường Diệu nhìn mặt đoán ý, đánh tiếng dự phòng trước: “Đừng đứng ở nơi này bày sắc mặt ra cho tôi xem, về tư đó là người của cậu, về công đó là cấp dưới của tôi.”

 

Ngụy Ngự Thành không còn lời nào để nói, vặn nắp chai uống ngụm nước.

 

“Ngụy Ngụy, hiện tại trạng thái của hai người là gì?”

 

Ngụy Ngự Thành liếc mắt nhìn anh ấy một cái, “Trạng thái công tư không rõ ràng, hài lòng chưa?”

 

Đường Diệu nhận ra mình bị giọng điệu cổ quái của anh kích thích.

 

“Kiểm tra đối chiếu lại bảng tên và số ghế ngồi, ngàn vạn lần đừng để lọt danh sách.” Chị Sướng sốt sắng chỉ huy cục diện, “Phân đoạn nào bị sai sót không thể cứu vãn, tôi sẽ để anh ta lên sân khấu nhảy múa cứu vớt tình hình.”

 

Lâm Sơ Nguyệt cầm danh sách trong tay, khom người kiểm tra đối chiếu họ tên khách quý. Chị Sướng vỗ vỗ vai cô, “Nguyệt, lát nữa em ra tiếp đón tại vị trí cổng vào, sau đó dẫn khách vào chỗ ngồi.”

 

Lâm Sơ Nguyệt có hình tượng tốt, khí chất dễ nhận biết, khách khứa có câu hỏi nào cũng sẽ dễ dàng tìm cô giải đáp. 8 giờ 30 phút, khách khứa và giới truyền thông lần lượt xuất hiện, mọi chuyện đều được tiến hành đâu vào đấy, điều khó chịu duy nhất là cô đã xem nhẹ lượng công việc. Đôi giày cao gót mới mua tuần trước, đi hai lần, lúc đó cũng không cảm thấy đau chân.

 

Nhưng hôm nay phải đi bộ nhiều, mỗi một bước chân đều giống như dẫm lên mũi dao. Thời điểm bận rộn nhất, ngược lại cũng khiến cô quên đi cảm giác đau đớn, khách quý đã tới đầy đủ đến 8 - 90%, chỉ cần hơi thả lỏng một chút cơn đau liền ập tới.

 

Trong trường hợp này cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng, Lâm Sơ Nguyệt chỉ có thể chịu đựng. Thật vất vả bốn phía mới không có ai, cô muốn dựa vào cây cột nghỉ ngơi một lát, vừa quay người lại, lại thấy một chiếc xe tiến đến.

 

Lâm Sơ Nguyệt vội vàng bước lên phía trước, nở một nụ cười tươi.

 

Cửa xe mở ra, ba bốn người lần lượt bước xuống, Triệu Khanh Vũ cao lớn, dễ thấy nhất. Bước chân Lâm Sơ Nguyệt hơi khựng lại, ngay sau đó cô bình tĩnh tiếp đón tự nhiên: “Xin chào các vị, bàn ký tên ở bên này, mời đi theo tôi.”

 

Triệu Khanh Vũ cố ý đi cuối cùng, theo sát bên người Lâm Sơ Nguyệt, “Anh đổi công ty rồi.”

 

Lâm Sơ Nguyệt mắt điếc tai ngơ, vẫn mỉm cười chuyên nghiệp như cũ.

 

“Đãi ngộ tốt hơn trước kia, hoàn cảnh phát triển cũng không tồi, không gian bay lượn cũng rộng lớn.” Triệu Khanh Vũ thả chậm bước chân, nhưng tốc độ nói chuyện lại rất nhanh, nóng lòng muốn truyền tải tin tức rằng anh ta đang làm rất khá.

 

Người ký tên là người đàn ông trung niên đi đầu tiên, Lâm Sơ Nguyệt liếc mắt một cái, họ Phó, sau đó cô hiểu ra mọi chuyện. Thậm chí cô còn không thèm quay đầu về nhìn phía Triệu Khanh Vũ, chỉ lạnh giọng hỏi: “Anh nói chuyện với bạn gái cũ như vậy, ba của bạn gái hiện tại có biết hay không?”

 

Quả nhiên Triệu Khanh Vũ lùi bước, đứng im một hồi không lên tiếng. Đợi ba Phó Lâm đi xa một chút, anh ta mới chán nản hỏi: “Sơ Nguyệt, em nhất định phải như vậy sao?”

 

Lâm Sơ Nguyệt đột nhiên nhìn về phía anh ta, cười tới xinh đẹp động lòng người, “Nếu anh không phải là khách quý ông chủ tôi mời tới, tôi thật sự sẽ cho anh một cái tát, ngay lập tức và ngay tại chỗ.”

 

“Cô!” Triệu Khanh Vũ không thoải mái, tức giận rời đi.

 

Mà sau đó, dường như anh ta có ý định trả thù, cứ cách vài phút lại lấy danh nghĩa của khách quý gọi Lâm Sơ Nguyệt tới giải quyết vấn đề. Không ngừng hỏi nước, tài liệu quảng cáo, rồi lại hỏi toilet ở nơi nào, nhưng sau khi hỏi xong, anh ta căn bản không hề có ý định đứng dậy.

 

Lâm Sơ Nguyệt vốn bị đau chân, sau mấy phen lăn lộn, ngón chân bị đá cọ xát, đau tới mức thấu tim.

 

Dù sao thì hai người cũng từng là người yêu thân thiết, Triệu Khanh Vũ hiểu khá rõ về Lâm Sơ Nguyệt, mỗi một biểu cảm, động tác của cô thể hiện cho điều gì, anh ta vừa nhìn đã nhận ra.

 

Hai người âm thầm giằng co, khó phân cao thấp.

 

Tính tình không chịu thua của Lâm Sơ Nguyệt tuyệt đối sẽ không để tên cặn bã kia vừa lòng. Cho dù Triệu Khanh Vũ có làm khó dễ, cô đều có thể ứng phó một cách kín kẽ một giọt nước cũng không lọt, khiến anh ta không thể tìm ra lỗi sai mà làm ầm ĩ lên.

 

Đúng 9 giờ, rốt cuộc cuộc họp báo cũng bắt đầu. Triệu Khanh Vũ còn không cớ để hành người nữa, Lâm Sơ Nguyệt đi tới hàng ghế cuối cùng, thiết bị nghe nhìn hạng nặng của đoàn quay phim chiếm cứ vị trí trống, Lâm Sơ Nguyệt tìm nửa ngày cũng không tìm thấy chiếc ghế nào để nghỉ ngơi.

 

Cô vẫn đứng trơ như vậy, cơn đau ngày càng trầm trọng, mắt cá chân giống như bị chặt đứt.

 

Bỗng nhiên, một bàn tay từ phía sau đỡ lấy cô, tiện đà giữ chặt cánh tay nhỏ bé, dẫn người lui về phía sau.

 

Lâm Sơ Nguyệt mượn lực theo bản năng, nửa thân trên dựa lên người anh. Thời điểm tới gần, còn chưa nhìn rõ mặt, mùi gỗ mun thoang thoảng trên người anh đã tạo nên ấn tượng đầu tiên.

 

Lâm Sơ Nguyệt quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Ngụy Ngự Thành.

 

Ngụy Ngự Thành đeo kính râm, sống mũi cao thẳng, đường nét quai hàm tiếp giáp hoàn mỹ với phần cổ, thỉnh thoảng xẹt qua trán Lâm Sơ Nguyệt.

 

Ngụy Ngự Thành không nói chuyện, nửa đỡ nửa cưỡng ép cô đi theo mình.

 

Trong khoảng cách 10 mét, cho dù thảm cỏ có cắt tỉa đều đặn thế nào thì việc chịu lực vẫn không hề đơn giản. Ngụy Ngự Thành dùng một tay móc lấy người, cố ý hơi khom lưng xuống phối hợp với chiều cao của cô.

 

“Nếu em không muốn để tôi bế lên, thì hãy tiếp tục di chuyển đi.” Anh nói.

 

Lâm Sơ Nguyệt tưởng tượng tới hình ảnh đó, quá kỳ quái, vì thế cô lập tức nghe lời.

 

Xe của Ngụy Ngự Thành đang đậu trên bãi cỏ, vẫn là chiếc S-Class Mercedes mà anh thường sử dụng nhất. Khi dừng lại bên cạnh xe, cuối cùng bàn tay anh cũng nới lỏng. Lâm Sơ Nguyệt không còn bận tâm tới hình tượng của mình được nữa, cô đứng cong chân, khập khiễng như người bị gãy chân.

 

Ngụy Ngự Thành nhíu mày, “Đau cũng không biết đường nói với Đường Diệu, em muốn thể hiện cái gì vậy.”

 

“Chút việc nhỏ này cũng nói với ông chủ, chỉ một giây sau sẽ bị sa thải.” Lâm Sơ Nguyệt gãi gãi chóp mũi, nhe răng thở dốc. Thấy Ngụy Ngự Thành vẫn không thoải mái, cô nhẹ giọng nói: “Anh lại không phải là ông chủ của tôi.”

 

Ngụy Ngự Thành thiếu chút nữa buột miệng nói: “Không ai báo cáo những chuyện nhỏ này với tôi.”

 

Lâm Sơ Nguyệt trộm cong môi, phản ứng cũng rất nhanh.

 

Gió thu se lạnh, nhưng ánh mặt trời rực rỡ vẫn khoác cho nó một chiếc áo mỏng, cho dù có thổi thế nào thì vẫn ấm áp. Nó len lỏi vào khoảng cách giữa hai người, thuận lợi giao hòa hơi thở của đối phương.

 

Lâm Sơ Nguyệt cũng không biết để giảm bớt cảm giác khó chịu trên chân, hay là cảm giác không được tự nhiên ở trong lòng, cô vô thức cúi người xuống giả vờ xoa đầu gối, “Vốn định tìm một nơi để ngồi xuống, nhưng ở đó không có vị trí của tôi.”

 

Bên tai truyền đến tiếng mở cửa xe, giây tiếp theo, Ngụy Ngự Thành lại bế cô lên. Một tay chống lên cạnh cửa, một tay dùng lực đẩy cô vào hàng ghế sau.

 

Anh thấp giọng nói: “Ừ, vị trí của em là ở chỗ này.”

 

Lâm Sơ Nguyệt ngẩn người.

 

“Ngồi xích sang một chút.” Anh lại nói.

 

“Anh làm gì vậy?” Lâm Sơ Nguyệt khô khốc hỏi.

 

Ngụy Ngự Thành liếc nhìn cô một cái, đôi chân dài vắt chéo, sóng vai ngồi cạnh cô:

 

“Vị trí của tôi, cũng ở chỗ này.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top